Cậu Chủ, Tha Cho Em Đi!

Chương 10

Nó im lặng không nói, hắn nhìn nó rồi buông nó ra, bỏ đi.....

Nó đứng im vô hồn, những lời hắn vừa nói, nó mong đó chỉ là do nó tưởng tượng ra mà thôi, không bao giờ có chuyện hắn đi yêu một người con gái như nó cả......

Nó mệt mỏi bước xuống dưới, Vũ đang đứng đó chờ, có vẻ Vũ đang rất lo lắng không biết nó tại sao lại xuống lâu như vậy....

-Em làm gì mà lâu vậy?-Vũ nhìn nó lo lắng hỏi

-Không sao, em gặp chút chuyện riêng tư thôi!-nó mỉm cười để Vũ khỏi lo lắng

Vũ thở phào nhẹ nhõm rồi lên xe đi về cùng nó, không khí trong xe khiến nó thấy ngột ngạt khó chịu, nó nhìn ra ngoài...

Lộp....bộp....lộp......bộp...................

Mưa....mưa rơi....nó đưa đôi mắt vô hồn nhìn mọi thứ trong làn mưa chiều trắng xóa, nó nhớ lại lời nói của hắn, tại sao hắn lại nói vậy chứ?

Chiếc xe bỗng dừng lại, đã đi đến nhà rồi, Phương bước ra và xách đồ cho nó, nó khẽ mỉm cười nhìn Phương....

-Chút lên phòng gặp tôi nha!-nó khẽ nói

-Vâ...Vâng....-Phương nói rồi nhìn nó

Nó bước lên phòng, ngã lưng xuống ghế và thở nhẹ, bây giờ nó cần một người để cho nó lời khuyên, nó không biết phải làm gì bây giờ cả....

Cốc....cốc.....cốc....

Tiếng gõ cửa vang lên, nó đứng dậy đi ra mở cửa, Phương đứng trước phòng nó, trên tay cầm một ly nước, nó đi lại ghế và ngồi xuống, Phương bước theo sau và đóng cửa lại.

-Cô ngồi đi!-nó mỉm cười nói

Phương ngồi xuống chiếc ghế đối diện nó và đặt ly nước xuống trước mặt nó. Nó cầm lên và uống một ngụm.....

-Cô chủ gọi tôi lên làm gì vậy ạ?-Phương khẽ nói

-Tôi có một câu chuyện muốn kể cho cô nghe....-nó lạnh lùng nói

Phương đưa ánh mắt khó hiểu nhìn nó, nó nở một nụ cười nhạt và kể cho Phương nghe toàn bộ câu chuyện...

-....và cô ấy được cậu chủ của mình tỏ tình trong một buổi chiều....-nó kết thúc câu chuyện và nhìn ra ngoài kia

-Hmm....theo tôi, cô gái nên cho người con trai một cơ hội!-Phương nhìn nó và mỉm cười

-Ừ được rồi! Cảm ơn nha!-nó khẽ cười rồi bước vào phòng tắm

Cạch...........................................

Nó bước vào và đóng cửa, Phương cũng đi ra ngoài. Nó xả nước và đắm mình vào làn nước mát lạnh. Đây chắc chắn sẽ là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng nó băn khoăn như vậy. Bây giờ nó không biết làm gì cả. Phải làm sao đây? Chấp nhận hay từ chối?

"Cô gái nên cho chàng trai một cơ hội"

Câu nói của Phương cứ văng vẳng bên tai khiến nó phải suy nghĩ, Phương nào hay biết nó đang kể chính câu chuyện của mình. Nó mệt mỏi bước ra và khoác lên người một bộ đồ ngủ và bước xuống dưới nhà. Dưới đó đang có chuyện gì đó khiến cho không khí tĩnh lặng hằng ngày bị phá tan. Nó bước xuống và ngay lập tức thu hút toàn bộ ánh nhìn vào mình, trong đó một vài người mất máu và phải nhập viện. Nó nhìn cô gái-tâm điểm của sự ồn ào. Một cô gái với mái tóc trắng cùng đôi mắt đỏ khiến nó cảm thấy chút ghê sợ. Khuôn mặt này chắc chắn nó đã gặp ở đâu rồi nhưng sao nó lại không nhận ra vậy......

-Tôi nghĩ cô nên vào đây và nói chuyện!-nó lên tiếng

-Ừ...-cô gái lạnh lùng nói và khẽ nở một nụ cười nhạt

-Hoàng Linh, đừng mời người lạ vào nhà như vậy!-Vũ lên tiếng can ngăn

-Ara~Ra đây là Hoàng Linh sao? Em vẫn xinh như ngày xưa nhỉ?-cô gái nhếch môi cười nhạo nó

Nó đưa ánh mắt tò mò xen lẫn chút ngạc nhiên nhìn Vũ như muốn tìm kiếm một câu trả lời nhưng đáp lại ánh nhìn đó là một sự im lặng. Vũ bước đi chỗ khác và khẽ thở dài. Cô gái kia thì bước đến ngồi xuống ghế, nó tiến lại và ngồi đối diện cô gái.

-Chị là Hoàng Mai, chị em cùng cha khác mẹ với Hoàng Vũ và cả với em nữa đó!-Mai nhếch môi cười

-Chị em....cùng cha khác mẹ?!-nó nhìn Mai với ánh mắt khó hiểu

-Ừ!-Mai uống một ngụm nước và nhìn nó cười, nó nhìn Phương

Phương hiểu ý liền đứng trước mặt Mai

-Tôi sẽ dẫn cô lên phòng, có gì ngày mai hãy nói chuyện! Bây giờ cô chủ của tôi đã mệt rồi!-Phương đưa ánh mắt lạnh băng nhìn Mai

Mai đứng dậy và bước theo Phương lên phòng, nó cũng bỏ lên phòng và không biết rằng Vũ đang âm thầm theo dõi từng hành động và tiếng nói của nó, một cảm giác lo lắng trỗi dậy, tại sao Mai lại quay về cơ chứ nhỉ?

~Sáng hôm sau~

Nó đi đến trường cùng Vũ và Mai sau khi hoàn thành xong buổi sáng, quả nhiên khi đến trường Mai lập tức trở thành tâm điểm của mọi sự bàn tán bởi vẻ ngoài lạnh lùng và không có chút gì gọi là thiện cảm. Cả ba tiến đến phòng hiệu trưởng, đang đi thì nó bị một bàn tay to lớn túm lấy kéo nó lại và ôm lấy....

Nó ngẩng lên nhìn cái con người đáng ghét kia......................nó đẫn đờ nhìn.......................con người đáng ghét đó là..............................HẮN!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

-Sao? Trả lời đi!-hắn nhìn nó hỏi

-Hả????-nó nhìn hắn, chuyện đó nó đã cố quên đi vậy mà giờ hắn lại nhắc lại

-Trả lời đi! Chấp nhận hay từ chối?-hắn nhìn thẳng vào mắt nó

-TỪ CHỐI-nó thẳng thừng nói

-Tại sao?-hắn nheo mắt nhìn nó

-ANH VÀ TÔI.............KHÁC NHAU!-nó nhấn mạnh hai chữ cuối rồi bỏ đi

Hắn túm tay nó và kéo lại, khẽ cúi xuống và..............................

1s...................2s.....................3s......................4s........................5s..................6s..........................7s........................8s..................9s.........................10s.......................................

Hắn khẽ đặt lên bờ môi mềm của nó một nụ hôn ngọt ngào,nhẹ nhàng. Nó tròn mắt nhìn hắn, tất cả mọi ánh nhìn đều hướng hết về phía nó và hắn, những tiếng xì xào vang lên..............

Nó đẩy mạnh hắn ra và chạy đi, Vũ chạy theo nó nhưng lại bị Mai nắm lại, hắn đứng im và nhìn cái bóng dáng nhỏ nhắn của nó khuất sau hàng cây.............
Bình Luận (0)
Comment