Chap 5: Thuốc ngủ là thuốc độc! Nhân vật bí ẩn xuất hiện!
Phong tiến lại gần bên nó và khẽ nhìn nó, chợt ánh mắt Phong sáng lên, Phong cúi sát xem hơi thở và nhịp tim của nó, chợt Phong ôm bụng mà cười, ba người kia nhìn Phong với ánh mắt khó hiểu.....................
-Ôi, buồn cười quá đi mất thôi! Tưởng gì cơ chứ! Ôi........hahahaha................-Phong cố nhịn cười nhưng không được
-Có chuyện gì vậy?-Lâm lên tiếng
-Đấy chỉ là thuốc ngủ mà thôi!-Phong cố nhịn cười
-HẢ??!!!-đồng thanh
-Đấy là thuốc ngủ, chứ không phải thuốc độc!-Phong bật cười
Cả ba người kia quay sang nhìn Phong với ánh mắt viên đạn làm anh toát mồ hôi.
-ĐỨC KHÁNH! CÓ CHUYỆN ĐẤY THÔI MÀ SAO ÔNG LÀM BỌN TÔI THÓT TIM VẬY HẢ?-đồng thanh tập 2, Phong đứng góc cười mà cười
Nó khẽ mở mắt, trước mắt nó là một màu trắng.....................................trắng toát như tuyết, nó sợ hãi ngồi dậy, ở kia hắn, Lâm và Khánh đang cãi nhau, còn Phong thì đang ngồi.........................cười!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!11
-Đâ.....đây là đâu? Sao trắng thế này? Không lẽ tui chết rồi ư?-nó khẽ thì thầm đưa tay lên ôm đầu, Phong nghe thấy tiếng nói thì quay lại-Sao anh lại ở đây?
-Không ở đây thì ở đâu, ngớ ngẩn!-Phong trêu chọc nó
-Vậy anh cũng chết rồi à?-nó ngây thơ hỏi Phong
Phong cốc đầu nó một cái rồi bỏ đi, ba người kia thấy nó tỉnh dậy thì chạy ào đến ríu rít hỏi thăm, nó lắc đầu ngao ngán rồi nhìn Phong. Nó bước xuống giường và tiến lại gần Phong, khẽ đặt tay mình lên vai Phong, Phong ngẩng lên nhìn nó, nó khẽ mỉm cười, một nụ cười khiến tim Phong lỡ nhịp đập, hắn vừa thở phào nhẹ nhõm thì máu....................''tăng cao'' khi nhìn thấy nó thân mật với Phong, hắn tiến đến cầm tay nó kéo xuống căn-tin.
Cả bọn ngồi xuống một chiếc bàn ở cạnh cửa sổ và phóng ánh mắt ra ngoài................................
-Cô đi lấy đồ ăn cho tôi đi!-hắn nhìn nó nói
-Vâng, cậu chủ!-nó nói rồi đứng dậy
-Lấy cho bọn tôi nưa!-Phong nhìn nó cười
-Tại sao?-nó nhìn Phong với ánh mắt viên đạn
-Vì bọn tôi là bạn của cậu chủ cô nên bọn tôi cũng là cậu chủ của cô!-Phong trêu chọc nó
Nó tức lắm nhưng đành chịu, nó ấm ức đi lấy đồ ăn và lẩm bẩm trù ẻo Phong, bỗng..........................
RẦM....................OÁI!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Nó đang đi thì đâm sầm vào một người con trai, người đó vươn tay giữ lấy tay nó, nó ngẩn ngơ nhìn người đó, nó đứng người khi nhìn thấy mái tóc bạch kim của người đó rất giống mái tóc của nó, một cảm giác quen thuộc xuất hiện trong người nó
-Tiểu....Tuyết?-người đó lẩm bẩm, nó ngạc nhiên khi người đó biết mình
-Ai vậy? Sao biết tôi?-nó thắc mắc
-Không lẽ cậu quên tôi rồi sao? Tôi đây, Hoàng Vũ đây!-Vũ cầm vai nó lay lay
Nó nhìn Vũ, ánh mắt hồng tím của Vũ khiến tim nó khẽ thắt lại, một cái thắt tim dịu ngọt kèm theo một chút tê tái, Vũ rất giống nó, từ mái tóc, giọng nói cho đến ánh mắt. Một thứ gì đó vụt qua, nó nhớ được một cái gì đó, một thứ rất huyền ảo..............
~Hoàng Vũ: vẫn là một bí mật chưa thể mật bí được nhưng rồi mọi người sẽ biết sớm thôi!!!!