Cầu Chu Tước

Chương 37

Biến cố bất chợt xảy ra như vậy khiến Trần Loan bất ngờ, không chỉ có nàng cảm thấy ngạc nhiên sâu sắc, mà ngay cả Thừa Tướng và các lão tướng đang quỳ gối cũng đưa mắt nhìn nhau, không biết hành động lần này của Hoàng Hậu có ý gì.

Tam công chúa là hòn ngọc quý trên tay, lá ngọc cành vàng chân chính.

Ba năm trước Hoàng Thái Tử của Tấn quốc đã có ý cầu thân, nhưng vẫn luôn bị Xương Đế lấy việc công chúa còn nhỏ mà kéo dài, khiến hắn cầu mỹ nhân mà không được.

Hòa thân gả thấp, lôi kéo triều thần, dẫn dắt quan hệ ngoại giao tốt đẹp vẫn luôn là trách nhiệm không thể trốn tránh của công chúa hoàng gia, nhưng Xương Đế cứ thế từ chối, truy cứu nguyên nhân thì đơn giản chỉ là sợ tam công chúa gả đi bị bắt nạt, gọi trời không đáp gọi đất không thấu, rơi vào đường cùng bị người ta ức hiếp và vứt bỏ.

Đế vương một đời dường như đã trao tình thân cả đời cho đích nữ của mình.

Bản thân Kỷ Thiền cũng sững sờ, mãi đến khi trông thấy đuôi mắt Hứa Hoàng Hậu đỏ lên, nàng ấy mới đột nhiên mở to mắt, cánh môi đỏ bừng đã mất đi màu máu, mấy hàng lệ tuôn rơi lã chã, khóc không thành tiếng.

Chuyện mà nàng ấy có thể nhận ra, đương nhiên không thoát khỏi ánh mắt của Xương Đế.

“Được rồi, chuyện nên sắp xếp trẫm đều đã dặn dò rồi, chư khanh lui ra đi.” Lúc này Xương Đế lại đột nhiên có tinh thần, ánh mắt sắc bén, sắc mặt ửng hồng, giọng nói rút đi vẻ suy yếu bất lực vừa rồi, tựa như biến thành người khác.

Thời gian này đáng tiếc nhất là anh hùng đã đến tuổi xế chiều, còn mỹ nhân thì bạc đầu.

Vào lúc Trần Loan đang chuẩn bị đứng dậy theo, Xương Đế lại đột nhiên chỉ vào Kỷ Hoán, thản nhiên nói: “Phu thê Thái Tử ở lại.”

Trần Loan im lặng quỳ tại chỗ, đôi mắt xinh đẹp cụp xuống, thân thể nàng từ nhỏ đã không tốt, vừa rồi lại mắc mưa, không động đậy còn đỡ, vừa rồi chỉ xê dịch thân thể, trước mắt đột nhiên biến thành màu đen.

Trên giường rồng, rèm che màu vàng sáng được treo lên, tua rua cùng màu rơi giữa không trung không nhúc nhích tí nào. Ánh mắt Xương Đế bình thản, thậm chí mang theo chút ý cười, ông nói với Hứa Hoàng Hậu: “Trẫm sắp đi rồi.”

“Nàng đừng đi theo.”

Trong đầu Trần Loan đột nhiên có một chùm pháo hoa nở tung, cuối cùng nàng cũng hiểu rõ vì sao Hứa Hoàng Hậu lại bình tĩnh như thế khi đối mặt với việc Xương Đế nguy kịch sắp chết. Bởi vì ngay từ ban đầu bà đã suy nghĩ kỹ rồi, điều duy nhất không buông bỏ được có thể chính là Kỷ Thiền.

Cho nên muốn định ra hôn sự của Kỷ Thiền vào lúc này, lòng không lo lắng mà đi theo Xương Đế, Hoàng Thái Tử của Tấn quốc kia đương nhiên cũng là người mà Hứa Hoàng Hậu suy xét rất lâu mới chọn ra được.

Xương Đế lớn hơn Hứa Hoàng Hậu mười hai tuổi, anh hùng đến tuổi xế chiều. Giờ phút này nằm trên giường bệnh, ông lão gầy như que củi không còn là thiếu niên hăng hái của năm đó nữa, nhưng mỹ nhân vẫn vậy, thậm chí theo thời gian tích lũy mà ngày càng dịu dàng nhu hòa, áp chế nhiều mỹ nhân trong cung như vậy, khiến đế vương không sinh ra được chút lòng thương tiếc với nữ nhân khác nữa.

Cũng chính bởi vì yêu ai yêu cả đường đi nên mới dung túng Kỷ Thiền lên tận trời như thế.

Hai bàn tay chồng lên nhau, một bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn, từng ngón tay như cọng hành xanh, một bàn tay lại to lớn mất đi vẻ sáng bóng, tựa như vỏ cây già đã trải qua cuộc đời bể dâu. Xương Đế nhìn, lần đầu tiên trong cuộc đời sinh ra không tự tin.

Hứa Hoàng Hậu chỉ mím môi cười, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Kỷ Hoán vẫn luôn im lặng không lên tiếng, bà thẳng thắn nói: “Điều ban đầu Thái Tử đồng ý với bổn cung, có thể giữ lời không?”

Từ góc độ của Trần Loan nhìn sang, khuôn mặt người đàn ông trầm như nước, mày kiếm hẹp dài luôn nhíu lại không hề thả lỏng, sự tĩnh mịch qua đi, cuối cùng hắn cũng mở miệng: “Đương nhiên là giữ lời. Nếu như có một ngày hoàng muội bị phu gia bắt nạt, không tiếc đánh đổi nhất định phải đón hoàng muội trở về. Quãng đời còn lại đều dùng lễ của công chúa để đối đãi, cả triều trên dưới không ai có thể sơ suất.”

Đây chính là yêu cầu lúc trước Hứa Hoàng Hậu đưa ra.

Hắn muốn cưới ý trung nhân về thì phải đảm bảo cho nữ nhi của bà một đời an khang vinh hoa.

Xương Đế như đã đoán được từ lâu, cũng không bất ngờ về chuyện này, chỉ đưa tay xoa đỉnh đầu đen nhánh của Kỷ Thiền, giọng nói khàn khàn: “Thiền Nhi còn nhỏ, phải do nàng trông nom. Sau này ấy, còn không biết nó lại làm ra bao nhiêu chuyện dẫn lửa vào người đâu.”

“Con cháu tự có phúc của con cháu, bệ hạ không cần quá lo lắng. Hai mươi lăm năm trước chúng ta đã nói rồi, đoạn đường cuối cùng này, nên để thần thiếp đi cùng ngài.”

Con người sống một đời, sinh lão bệnh tử đều không thể đề phòng, tính tình Hứa Hoàng Hậu hòa nhã, cái nhìn vô cùng thoáng, cho dù là thời khắc này thì bà cũng không sinh ra tâm tư e ngại hay hối hận gì.

Xương Đế nhíu mày, giọng nói khàn khàn cũng trầm hơn rất nhiều: “Nói linh tinh gì vậy?”

Đã thấy không ít hờn giận.

Hứa Hoàng Hậu lại chẳng hề sợ ông, bà đứng dậy từ mặt đất lạnh lẽo ngồi bên mép giường, lại gần Xương Đế hơn một chút. Trong đôi mắt bà tích tụ chút ánh bạc, giọng nói vẫn dịu dàng bình thản: “Thần thiếp được thánh sủng, xuất thân từ thương hộ xuống dốc, hành động lời nói không thỏa đáng bằng quý nữ kinh thành, tướng mạo không bì được các mỹ nhân trong hậu cung. Bệ hạ không vứt bỏ, ngược lại còn ban cho vinh sủng vô độ, thậm chí là vị trí chủ trung cung này, thần thiếp cũng ngồi rất nhiều năm rồi.”

Một Hoàng Hậu xuất thân hèn mọn, phía sau không có thế gia quý tộc chống lưng, trên không thể khiến triều thần chịu phục, dưới không thể ngăn chặn miệng lưỡi của các phi tần, thứ bà có thể dựa vào chỉ có sự thương tiếc của người trước mắt.

Mọi người đều cảm thấy bà sẽ không đắc ý được bao lâu.

Chim sẻ chung quy cũng là chim sẻ, khoác thêm áo hoa thì cũng không thể nào thật sự biến thành phượng hoàng.

Ngay cả bản thân bà, đã từng một lần cho là như vậy.

Nhưng điều vượt ra khỏi dự kiến của mọi người là sự ngưỡng mộ của Xương Đế đối với vị Hoàng Hậu này vượt mức bình thường, bất kể có bao nhiêu mỹ nhân vào hậu cung thì nơi mà mỗi tháng ông đi đến nhiều nhất vẫn là cung Minh Lan.

Cho dù bà chiếm vị trí trung cung nhưng từ đầu đến cuối không thể sinh ra đích tử cho Xương Đế, chỉ có một đích nữ kia, cũng được ông che chở giống như châu báu mà lớn lên, dung túng mọi chuyện.

Những công chúa khác gả xa đi nước khác, chiêu mộ triều thần, phò mã cũng không do bản thân mình lựa chọn. Chỉ có Thiền Nhi của bà, Xương Đế trước sau đều giữ lại không nỡ gả đi, ngàn chọn vạn tuyển cũng cảm thấy trong thế gian này không có nam tử tốt nào xứng với đích nữ của mình.

Môi Hứa Hoàng Hậu kéo ra độ cong rất nhỏ, cánh môi đỏ bừng khẽ nhúc nhích, bà nói: “Bệ hạ chưa từng nuốt lời với thần thiếp, hôm nay lại muốn thần thiếp nuốt lời với ngài sao?”

Xương Đế yên lặng nhìn bà vài lần, sau đó bóp khẽ đầu ngón tay của bà, mang theo sự thân mật trước kia, có chút khó khăn mà thỏa hiệp: “Trẫm chờ nàng.”

Đây giống như lời âu yếm thâm tình nhất trên đời, Hứa Hoàng Hậu lập tức cong mặt mày, ngón út bị Xương Đế nắm lấy ngược lại móc lấy ông nhẹ nhàng vuốt ve.

Cùng chết với người đàn ông mà bà yêu cả đời, chính là chuyện tốt nhất mà hiện nay bà có thể nghĩ đến.

Kỷ Thiền nghẹn ngào chỉ biết lắc đầu, giọng nói đứt quãng lộ ra sự bi thương như muốn cắn nuốt người ta: “Phụ hoàng, mẫu hậu… Sau này con nhất định sẽ không càn quấy nữa, hai người đừng…”

Nếu như là trước kia, Xương Đế và Hứa Hoàng Hậu nghe nàng ấy nói như vậy, chắc chắn sẽ hết sức vui mừng. Nhưng lúc này lại nở nụ cười dung túng, Hứa Hoàng Hậu ôm Kỷ Thiền vào lòng, dặn dò cẩn thận: “Mẫu hậu và phụ hoàng con đã chú ý từ lâu, Hoàng Thái Tử của Tấn quốc thành tâm cầu hôn con, là nơi chốn không tệ.”

“Sau này nếu phải chịu khổ sở thì hãy nhớ kỹ, Đại Yến mãi mãi là hậu thuẫn của con.”

Kỷ Hoán khác với Kỷ Tiêu, hắn là quân tử chân chính, nếu đã đồng ý làm, tất nhiên Hứa Hoàng Hậu sẽ tin tưởng.

Cơn mưa bên ngoài dần chậm lại, nhưng gió thì vẫn tàn phá bừa bãi, thổi vào cửa sổ phát ra tiếng vù vù trầm thấp, thật lâu vẫn không tan.

Thời gian hồi quang phản chiếu cũng không dài, ánh sáng trong mắt Xương Đế dần tắt đi từng chút một, ông chuyển sang nhìn về phía đứa con có tiền đồ nhất cũng giống mình nhất trước giường rồng, vẫy tay với hắn, nói: “Lão Bát, con qua đây.”

Kỷ Hoán mím chặt môi, im lặng không lên tiếng mà đến gần mấy bước.

“Chuyện lần này nếu như tra ra được người đứng sau sai khiến thì xử lý nhẹ một chút, giữ lại một mạng đi.”

Xương Đế khó khăn thở dài một hơi, ông là nhân vật thế nào chứ? Ngồi trên hoàng vị nhiều năm như vậy, có một số việc ông chỉ nghĩ thôi đã đoán được kết quả.

Hoàng tử trưởng thành cũng không nhiều, bởi vậy mặc dù Kỷ Tiêu cất giấu binh khí nhưng lại chỉ bị cầm tù chứ không mất mạng, càng bởi vậy, nên vào thời khắc hấp hối Xương Đế vẫn muốn giữ lại một mạng cho hắn ta.

Kỷ Hoán không đồng ý ngay mà lạnh giọng nói: “Nếu như người chủ mưu thật sự là hắn ta, nhi thần sẽ không ra tay tàn nhẫn, nhưng đám người của phủ Dung Vương và những người lệ thuộc sẽ bị lưu đày Lĩnh Nam, mãi mãi không được hồi kinh.”

Xương Đế im lặng, sau đó nói: “Mà thôi.”

Nếu như trước đó xảy ra chuyện như vậy, Xương Đế nhất định sẽ nổi giận, xử chết Kỷ Tiêu một vạn lần cũng không đủ để trút bỏ cơn giận trong lòng, nhưng vào lúc ông được thái y xác định nói ông không còn nhiều thời gian, trong lòng ông lại bình thản đến lạ.

Một chút tiếc nuối, một chút lạnh lòng.

Ông sắp chết rồi, dù sao cũng không thể kéo một nhi tử chết theo được.

Đầu Trần Loan có chút mê man, nhưng khi thỉnh thoảng ngước mắt nhìn người đàn ông kiêu ngạo lạnh lùng đứng bên cạnh giường rồng, nàng có thể chân chính cảm nhận được chút thương cảm.

Ánh sáng trong mắt Xương Đế đã cháy hết, cuối cùng ông mạnh mẽ nắm chặt tay Hứa Hoàng Hậu, cong khóe miệng, có chút vô lực nhắm hai mắt.

Lần khép lại này sẽ không bao giờ mở ra nữa.

Vẻ mặt Trần Loan trang nghiêm, nàng cung kính dập đầu lạy ba cái với bóng người trên giường rồng kia.

Chuông tang vang lên chín lần.

Cả tòa hoàng thành đều bị bao phủ trong màn mưa phùn và sự ưu thương sâu sắc không tan. Tiếng chuông vang đi rất xa, trong lòng nhiều người đứng đầu thế gia đều chấn động mãnh liệt, ánh mắt mọi người vượt qua màn mưa bụi mông lung, rơi trên cung điện nguy nga thành đoàn.

Kỷ Thiền trực tiếp khóc đến hôn mê bất tỉnh.

Ngày càng có nhiều người tiến cung, trên từng gương mặt lạ lẫm đều chứa sự nghiêm nghị và bi thương không khác nhau là mấy, bọn họ là triều thần của Đại Yến, đến tiễn quân chủ đoạn đường cuối cùng.

Bóng dáng đứng đầu đoàn người lù lù bất động, tựa như cây tùng hàn cao nhất trên vách đá núi cao hiểm trở, ngày càng thẳng tắp trong mưa gió.

Không ai có thể biết được tâm trạng của hắn vào giờ phút này, cũng không thể nào phỏng đoán được.

Nhưng Trần Loan lại nhìn ra chút manh mối. Hắn thân là Thái Tử, là chủ nhân tương lai của Đại Yến, hắn không thể khóc lóc trước giường của phụ thân, từ đầu đến cuối, hắn luôn phải nhẫn nhịn chôn vùi ở đáy lòng.

Không có ai an ủi, cũng không cần an ủi.

Mới vừa rồi Kỷ Thiền ngất xỉu được đỡ ra ngoài, lông mày Trần Loan vẫn luôn nhíu chặt, nàng không yên lòng muốn ra ngoài xem sao, nhưng trong trường hợp này lại không thể không quỳ.

Mặt đất lạnh lẽo, thân thể vốn không quá thoải mái của Trần Loan ngày càng khó chịu, sự tái nhợt do suy nhược và màu đỏ hồng của bệnh tật hiện lên trên hai gò má, nàng nhẫn nhịn nhíu mày, trong mắt chứa nước mắt, mãi đến khi sắc trời đen kịt, trong cung áo trắng lụa trắng khắp nơi, nàng mới từ điện Dưỡng Tâm trở về cung Dục Khánh.

Dưới ánh đèn lờ mờ, Tô ma ma bôi thuốc mỡ cho nàng, trên phần da thịt ở đầu gối trắng như gốm sứ là từng vết bầm tím nhìn thấy ghê người, tối nay mọi người đều vô cùng trầm lặng, hiện tại Vũ Lâm Quân vẫn còn đang bao vây các cung, lục soát lần lượt.

Cũng không biết là đang lục soát cái gì.

“Nương nương người chịu đựng thêm chút, thời điểm này, không tiện mời thái y đến xem.” Tô ma ma thở dài một hơi, nói: “Lưu Nguyệt ra ngoài bưng trà gừng lên, nương nương uống vào có thể xua tan khí lạnh, tốt xấu gì cũng dễ chịu hơn một chút.”

Trần Loan nghiêng người nằm trên chiếc giường la hán khắc hoa kia, lắc đầu nói: “Không cần rêu rao, tối nay điện hạ sẽ không về, chút nữa ma ma đừng quên sai người đưa chút điểm tâm qua đó.”

Một khi người đàn ông bận rộn sẽ chẳng phân biệt được ngày đêm, càng không thể thảnh thơi dùng bữa.
Bình Luận (0)
Comment