Vừa mới xuống máy bay không bao lâu, Trầm Bạch có vẻ mệt mỏi. Cách cuộc họp còn hai mươi phút, Trầm Bạch cùng Hàn Đống thừa dịp rảnh rỗi liền ngồi trong phòng nghỉ uống cà phê.
Đang nói chuyện hăng say, bỗng nhiên chủ đề chuyển hướng sang Trầm Bạch.
“Bạn hiền, cậu cùng Khang Ngôn cuối cùng có thành hay không?”
Mỗi khi Hàn Đống hỏi Trầm Bạch chuyện này, anh nhất định sẽ học người ta giả câm giả điếc, hoặc sẽ không nói gì, hoặc là cười sâu xa.
“Vẫn chưa thành sao?”
Anh nhấp một ngụm cà phê, sau nhẹ nhàng vỗ vai Hàn Đống, “Vẫn chưa nói rõ”
“Không phải chứ?”
“Vẫn vậy thôi, chỉ là so với kiểu quen biết trước kia thì tiến triển hơn nhiều. Còn về chuyện đặc biệt hơn thì không có”
“Nhưng mà, bạn hiền”, Hàn Đống nghiêm túc nhìn Trầm Bạch, cậu ta nghĩ nghĩ vài giây rồi quyết định hỏi anh, “Mẹ cậu vẫn còn ép cậu xem mắt kết hôn hả?”
Có lẽ rất nhiều người đồng tính đều gặp phải chuyện thế này, người nhà biết được con mình đồng tính, sau đó thường thúc đẩy việc kết hôn. Đa phần trong mắt của cha mẹ, con mình chỉ là “bị bệnh” một thời gian, chỉ cần kết hôn xong sẽ bình thường trở lại.
Đó là ngày mà tình cảm vẫn còn mặn nồng ấm áp, Trầm Bạch cùng người yêu ở nhà khanh khanh ta ta, không để ý đến cửa mở, đến khi nghe thấy thanh âm đóng cửa thì hai người đang say trong ân ái mới bừng tỉnh, nhưng Trầm Bạch vốn biết một số chuyện dù gì cũng sẽ đến. Thời gian trôi qua cũng không quá lâu, vì không chịu nổi áp lực của mẹ anh, đối phương chủ động chia tay.
Trầm Bạch cười cười, nói vì em trai anh mới sinh con trai không lâu, cho nên áp lực của mẹ anh cũng giảm bớt. Mà cũng lâu rồi không thấy bà thúc giục chuyện gì gì.
Thật ra, cố chấp lâu như vậy, quan hệ giữa mẹ và anh cũng dần ổn định lại. Có lúc bà sẽ lái xe mấy giờ đồng hồ để đến thăm anh, hay anh và mẹ lâu lâu cũng gọi cho nhau vài cuộc điện thoại.
Hàn Đống vỗ vai tên bạn của cậu, coi như một sự ủng hộ nho nhỏ dành cho anh.
Đem tài liệu đặt trên các vị trí cần thiết xong, Khang Ngôn ra khỏi phòng họp, thuận tiện đi toilet.
Trầm Bạch đang rửa tay, nhìn qua gương liền thấy Khang Ngôn đang đứng ngốc nhìn anh từ phía sau.
“Đứng ngốc thế làm gì?”
Anh rút khăn tay, vừa xoa tay vừa đi đến trước mặt Khang Ngôn, hơi mỉm cười nhìn người trước mặt.
“À, tôi….”
Giống như đây là lần đầu cậu mất tự nhiên trước mặt anh, quả thật không biết làm sao cho phải. Chỉ là trong lòng Khang Ngôn vẫn rất vui, vốn cơ hội gặp mặt của hai người là không nhiều, mà Trầm Bạch vẫn rất bận rộn. Trầm Bạch đã nói, anh có một hạng mục hợp tác cần phải xuất ngoại một thời gian, cụ thể bao lâu thì anh không rõ. Nhưng không ngờ người này lại đột nhiên xuất hiện tại cuộc họp của công ty.
“Tôi làm sao à? Hay là cậu có chuyện gì?”
Thấy bộ dáng của Khang Ngôn, trong lòng Trầm Bạch nổi lên chút đắc ý nho nhỏ. Anh cảm thấy được, trong lòng Khang Ngôn, dù ít hay nhiều vẫn là có anh. Nếu không, cậu nhóc thật thà này sẽ không đỏ mặt, anh không nhịn được lại muốn xoa đầu cậu vài cái.
“Anh, râu của anh còn chưa cạo sạch”
Thật không? Trầm Bạch sờ sờ cằm mình, cười đến nở hoa.
Đêm Thất Tịch lại đến rất nhanh, không thể không khâm phục đám người mong mỏi đêm Thất Tịch mà tổ chức nhiều sự kiện “văn hóa”. Tuy rằng trong lòng vẫn âm thầm cười nhạo đêm Thất Tịch, nhưng Trầm Bạch vẫn nghĩ muốn ngay lễ tình nhân đông người này mà lừa Khang Ngôn ngã vào tay.
(thằng đểu, bất quá em thích =]])Đồng hồ trên bàn không nhanh không chậm làm việc cần mẫn, thời gian tan sở còn rất lâu. Trầm Bạch nằm dài trên bàn, nhìn kim đồng hồ nhích từng giây, chán nản nói không nên lời.
“Hàn Đống, giờ các cậu tan sở có phải….”
“Rồi rồi, còn nửa tiếng nữa mới tan, tớ biết rồi mà”
Trầm Bạch đứng ngồi không yên, lần đầu tiên có ý nghĩ muốn nhanh chóng đến giờ tan sở. Khó có dịp Khang Ngôn đồng ý cùng anh ăn cơm chiều, cậu không từ chối như trước, khiến mong muốn tiếp cận Khang Ngôn càng ngày càng mãnh liệt.
Chuyện yêu đương cơ bản là đã giải quyết, Trầm Bạch tắt máy tính, thu dọn đồ đạc rồi đi khỏi văn phòng.
Anh dạo một vòng chỗ làm việc của nhân viên, sau quay lại phòng thay quần áo, mặc một chiếc áo T-shirt mà anh vừa lòng nhất. Ở trong gương cẩn thân săm soi mình từng chỗ nhỏ, cảm thấy phong độ của mình hôm nay rất pro.
Cắp thêm cái túi giấy đồng phục, anh thoải mái đứng chờ thang máy.
Thật ra, Trầm Bạch lái xe đến công ty Khang Ngôn chỉ mấy vài phút, cách có mấy con phố mà thôi. Ở dưới lầu đợi vài phút, cuối cùng anh xuống xe, vào đại sảnh cầm tạp chí lên xem giải sầu.
Cửa thang máy mở ra, Khang Ngôn liền nhìn thấy Trầm Bạch, nhưng sau đó cậu từ thang máy đi ra liền đi thẳng đến cửa chính, còn chưa đến tới cửa thì Trầm Bạch đã đuổi tới nơi.
“Chạy không thoát nha”
“Chậc, xem ra là vậy rồi”
Thấy Khang Ngôn mặc đồ thường ngày, Trầm Bạch rất vui, anh biết cậu cũng có tâm tư chuẩn bị mà.
“Trước tiên đi ăn cơm, sau đi xem phim, cuối cùng sẽ đưa cậu về nhà. Ba việc này tuy chỉ thường thôi nhưng tôi rất thật lòng đó”
“Vậy tôi cũng vui thú chút xem sao”
Trầm Bạch xoay vô-lăng, nghĩ đến mấy cảnh vừa rồi trong phim, lâu lâu lại liếc qua Khang Ngôn đang ngồi ở chỗ phó lái vài cái.
“Không còn sớm nữa, anh về nhà cẩn thận”
Đóng cửa xe xong, Khang Ngôn chuẩn bị đi vào hành lang tối đen hôm trước nhưng lại bị Trầm Bạch kéo lại.
Dưới ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn đường, Khang Ngôn bị ánh sáng mờ nhạt ấy làm cho chói mắt, còn có thêm từng lời của Trầm Bạch đang thì thầm cạnh bên tai.
Anh đã nói ra tình cảm của mình, nhưng đứng một hồi lâu lại không có nói gì thêm. Trong lòng Khang Ngôn cũng hiểu được, chỉ để Trầm Bạch tùy ý nhìn cậu.
Ngọn đèn đường chợt vụt tắt.
Tuy rằng anh không chút ôn nhu day day môi cậu, nhưng Trầm Bạch lại mơ hồ cảm nhận được, phía sau lưng mình có đôi tay chầm chậm khoác lên.