Câu Chuyện Của Princess

Chương 13

Chi đi học như thường lệ, cô tới lớp, ngồi vào bàn học và đợi người bạn thân của mình tới. Bạn thân, hay là người cô yêu nhỉ? Chi nghĩ ngợi lung tung, thì nhìn thấy Trúc đi tới.

- Trúc, Trúc ăn sáng chưa? - Chi gọi Trúc.

Nhưng Trúc không quan tâm, dù Trúc nhận ra rằng Chi đang gọi mình, nhưng Trúc vẫn không thèm đoái hoài tới.

Chi lại sợ Trúc không nghe thấy rõ, nên cô tiến lại gần Trúc hơn.

- Trúc, không nghe thấy Chi gọi à? - Chi lại niềm nở cười với Trúc.

Nhưng đứng trước Trúc là Lan. Lan và Trúc đang đi với nhau, đi đâu đó rồi mới có ý định vào lớp, và Chi đã đi theo mà chính bản thân Chi cũng không biết mình là đang đi theo người ta nữa.

- Cậu gọi Trúc làm gì đấy? Cậu không ở nhà mà dưỡng thai đi?

Lan trả lời hộ Trúc, rồi sau đó nhìn Chi bằng ánh mắt khinh miệt. Ngày thường, Lan và Chi gọi nhau là tao và mày cho thân thiết, thế sao giờ lại xưng hô xa lạ thế.

- Thai nào? Mày đang nói gì vậy Lan?

Chi lắc đầu không hiểu. Cô nhìn cả Lan và Trúc, Trúc vẫn nhìn cô mà không có sắc thái biểu cảm gì cả. Trúc có vẻ như không thèm quan tâm tới Chi. Hôm nọ, cậu ta còn đạp xe đưa cô đi chơi, đạp xe đưa cô đi ăn vặt, sao có thể...

- Cậu nhìn cái bụng to đùng của cậu đi Chi! Mà tụi mình thân tới độ cậu gọi mình là mày hả? - Lan nhìn Trúc mỉm cười, đưa tay vuốt ve gương mặt Trúc một hồi, rồi đáp lại lời Chi.

Chi nghe Lan nói, cô.. cô đang mang thai. Bụng cô to lắm, to như thể cái thai đã được 6 hay 7 tháng gì đó. Thế nhưng... cô có thai khi nào? Với ai? Chẳng phải người cô yêu chính là Trúc sao? Cô và Trúc, tuy không nói ra miệng, nhưng thực sự cả hai có gì đó với nhau mà. Còn nữa, cô và Lan là bạn thân, sao Lan lại nói những gì kì cục thế?

- Để em hôn Trúc!

Cô nhìn thấy... Lan và Trúc đang hôn nhau ở trong góc cầu thang...

...

Chi tỉnh giấc, thì ra đó chỉ là một giấc mơ. 13 năm rồi, hơn 13 năm thì phải, giấc mơ ấy chưa ngừng việc hành hạ giấc ngủ của Chi. Chi nhìn quanh, bây giờ mới là 4h sáng, cô lại nhớ Trúc.

Nhìn bé Linh hôm nay đi học mang gương mặt buồn bã về như ngày trước, Chi lại đau lòng. Chi biết một phần do cô nên bé Linh luôn bị bạn bè trêu ghẹo. Và có lẽ lần này lại bị trêu tiếp, thế nên con bé không muốn than phiền với cô.

Cách đây 13 năm, thỉnh thoảng cô ghen tuông rằng Lan và Trúc có gì đó với nhau. Và thực sự thì hình ảnh đó vẫn ám ảnh cô cho tới bây giờ. Cả ánh mắt vô tâm của Trúc, sự lạnh lùng không thèm đáp lại lời cô của Trúc vẫn ám ảnh cô từng đêm. 13 năm, sau từng ấy thời gian, sao cô không thể quên đi một người, một người với cô năm ấy tưởng chừng như là cả thế giới! Xã hội, người thân cũng dè bìu cô, nói cô là thứ con gái mất nết. Thế nhưng, Trúc vẫn ở bên cô, bảo ban cho cô từng chút một. Cho tới miếng ăn từng bữa cũng đốc thúc cô ăn để cô không gầy, không bị đuối sức khi sinh nở.

Vậy mà Trúc tự bước chân ra khỏi cuộc đời cô hơn 13 năm không hề ngoảnh lại chỉ vì câu nói của cô lúc bồng bột.

Cô biết, là cô đã xúc phạm Trúc bằng chính lời lẽ mà khi mới gặp Trúc, cô đã ngăn cản không muốn cho Trúc nghe. Cô nghĩ, Trúc rời đi cũng đáng. Cô biết chứ, cô chỉ có cách gặm nhấm nỗi đau này qua ngày thôi.

13 mùa đông lần lượt trôi qua, là 13 lần cô đau xót nhớ đến cái ngày Trúc phải ngồi dầm lạnh hơn hai giờ đồng hồ chỉ vì cô quen lịch hẹn.

13 mùa đông lần lượt trôi qua, là 13 lần cô nhớ tới việc Trúc bị gãy tay do muốn tập xe đạp để đưa cô đi chơi, dạo quanh hồ Gươm, nơi mà cô luôn yêu thích.

Còn 13 năm, là khoảng thời gian đau lòng, nhớ cả cách Trúc ân cần chăm xóc hai mẹ con cô dù chính Trúc cũng không có kĩ năng, không có nghĩa vụ phải chăm sóc. Cô không biết có phải do trùng hợp hay không, nhưng bé Linh có quá nhiều tính cách giống Trúc, ví dụ như hay im lặng...

Phải rồi, đang tờ mờ sáng và cô nằm nhớ tới người cũ. Một người không bao giờ muốn tìm gặp lại cô.

Chi khẽ vươn vai, cô dựa lưng vào gối, lại nhớ tới đêm tối vui ấy, cả hai đã hôn nhau rất lâu, và cùng nhau ngủ thật ngon trước khi Chi phải về nhà chồng. Nụ hôn trong sáng, không một chút toan tính. Nụ hôn...chia tay!

Cô không biết sao mỗi lần mình nghĩ tới kỉ niệm ấy, thì tự nước mắt cô rơi, không thể tự chủ bản thân được nữa. Kỉ niệm mà cô có với Trúc, đúng là những kỉ niệm và kí ức vô cùng quý giá. Cũng đến giờ cô phải chuẩn bị hàng rồi, cô phải dậy sớm mọi ngày để chuẩn bị hàng mà bán, thế nhưng hôm nay giấc mơ khiến cô mất thêm một đến hai giờ...

Chi lục đục đi xuống dưới nhà, cô nhìn thấy ánh đèn điện sáng trong phòng bé Linh, cô nhìn lại đồng hồ một cách kĩ càng để biết chắc rằng mình không nhìn nhầm. Đúng ra bây giờ mới là 5h15, sao bé Linh dậy sớm vậy?

- Con dậy giờ này à? - Chi lọ mọ hỏi nhẹ nhàng với Linh, rồi cô cũng đi vào xem lí do vì sao con bé lại dậy sớm như vậy.

- Con phải ghi bù bài, tiết đầu tiên là của cô chủ nhiệm, con sợ...

Linh lặng lẽ xem sách giáo khoa, rồi tìm phần quan trọng nhất, vừa học thuộc vừa ghi chép lại cẩn thận, gạch đề mục cũng gọn gàng để cô không mắng mình nữa.

- Cô nghiêm lắm à con? Thôi chịu khó, cô nghiêm vì muốn tốt cho học sinh mà. Thế các bạn thì sao? Có vui vẻ không con? - Chi vô tư hỏi han con gái mình, bỏ qua luôn việc giáo viên chủ nhiệm là ai. Với tâm lý tin tưởng Ngọc của Chi thì Chi tin rằng Ngọc đã dẫn bé Linh tới một môi trường tốt cho con bé, không cần phải dò hỏi sâu xa làm gì, vì những ngày lễ cô cũng không đến, buôn bán lôi thôi như cô thì ai muốn nói chuyện. Ngọc thường đi hộ cô, thế nên cô luôn cố gắng có tấm bằng đại học để xin việc. Và ngày thi cũng không còn xa nữa.

Với một công việc đàng hoàng, ổn định, cô nghĩ cô vẫn sẽ tự tin hơn khi nói chuyện với các thầy cô của con mình về vấn đề học tập. Vì phải hiểu biết mới có thể nói được. Chi vốn dĩ học yếu tự nhiên, và đặc biệt giỏi môn xã hội, thế nên ngành nghề duy nhất mà Chi đang hướng tới ở thời điểm hiện tại đó là một nhà báo! Cô biết được uy lực của một cây bút do nhà báo sở hữu như thế nào. Nó có thể giết hại người ta, cũng có thể cứu vớt người ta. Tùy và nhà báo lựa chọn làm con người ngay thẳng, hay là cuốn theo sự đời!

- Các bạn rất thân thiện, chỉ có cô giáo... cô hơi nóng tính với con một tẹo.

Linh không dám kể lể nhiều. Cái thói giấu hết đi mọi chuyện với người thân trong gia đình là học của ai chứ?

- Được rồi, có vấn đề gì nói cho mẹ. Con ăn gì? Mẹ mua phở cho con nhé?

Linh nghe mẹ nói, con bé chưa trả lời ngay mà ngẫm nghĩ trong đầu. Mẹ mua phở, sẽ tốn 30000 đồng. Sau đó mẹ lại ăn những món chỉ mất có 5000 đến 10000 đồng trong khi đó, mẹ phải làm nhiều việc hơn Linh.

- Mẹ ăn gì con ăn theo mẹ. Con làm bài trước, mẹ dọn hàng đi không cần để ý tới con đâu!

Linh ôm mẹ một cái, rồi lại cặm cụi ghi chép và học thuộc. Để phòng hờ, con bé còn đọc trước thêm vài bài nữa, có gì bị hỏi, còn có thể trả lời được. Con bé không muốn mẹ mình bị mất danh dự trước người khác...

Chi cảm thấy nhẹ nhõm. Tháng này, cô đang đau đầu về tiền viện phí, đang đau đầu về tiền học của Linh và cô, ai ngờ, mẹ mình lại được hãng bảo hiểm năm xưa chi trả hỗ trợ tiền viện phí cho cô tiếp tục giúp đỡ. Thế nên Chi có phần bớt lo lắng hơn. Cô cảm thấy gia đình cô thật may mắn, không biết năm xưa mẹ nghe ai, lại đi đăng kí cái hãng bảo hiểm mới toanh chưa ai để tâm tới, ai ngờ, mẹ và cô đều được hãng bảo hiểm chi trả tới 80% tất cả chi phí. Cô nhớ rõ, ca mổ của cô khi cô bị suy thận, là được 100%... cho tới thời điểm hiện tại, cô cũng phải thu hẹp chi tiêu để mua xe máy điện cho Linh, cho con bé đỡ phải đạp xe vất vả nắng nôi. Nghĩ mà thấy có qúa nhiều điều để chi tiêu, chỉ cần nhìn thấy con chăm học như thế này là Chi vui và cảm giác như áp lực tiêu tan!

Giá như cô biết, trong người cô đang có một phần cơ thể của Trúc trú ngụ. Trúc năm ấy từng lo lắng cơ chế đào thải của mỗi người, thế nhưng, Chi đã sống yên ổn hơn 13 năm rồi, điều đó có nghĩa là Chi hợp với Trúc! Thể xác và tâm hồn.

...

Linh đến lớp, Linh loay hoay tìm nhà để xe của trường vì hôm nay là ngày thứ hai cô bé đi học. Chính vì nhìn thấy giáo viên chủ nhiệm của mình lái ô tô tới trường, thế nên cô bé cũng nhìn ra được khu để xe của học sinh ở phía sau giáo viên. Linh đi theo hướng mà Trúc đã đi.

Tình cờ, Linh thấy một sự việc mà Linh cho rằng nó không đúng với những gì Linh nghĩ.

Linh thấy một bạn học sinh, là lớn tuổi, học lớp 9 đứng đợi giáo viên chủ nhiệm của mình ở nhà xe, cho tới khi cô giáo đi ra, chị học sinh ấy có vẻ như muốn hỏi bài...

- Thưa cô, em không thể làm được, cô giúp em với ạ! - Chị học sinh ấy lo lắng nhìn cô giáo của Linh.

- Ủa! Cái này là Sinh mà... em hỏi cô làm gì?

Trúc nhẹ nhàng hỏi lại, mà không biết rằng mình đang bị một học sinh khác theo dõi, hơn nữa Trúc không muốn học sinh đó biết mình cũng có lúc hiền lành.

- Nhưng cô cũng giỏi Sinh học mà cô. Cô giúp em với ạ, em sắp vào tiết rồi, nếu không trả lời được, em sẽ bị mắng là không cố gắng học...

Cô bé học sinh lớp 9 ấy là cán bộ lớp, thường cầm sổ đầu bài nên Trúc nhớ mặt, biết tên.

- Được rồi, em đưa đây. Chỉ 5 phút thôi nhé...

Trúc cầm cuốn sách ấy lên, xem xét một hồi lâu sau đó ân cần giảng cho học sinh ấy. Mặc dù không có bàn ghế, Trúc vẫn kiên trì suy nghĩ và sau đó ngồi xuống với tư thế có thể tựa cuốn vở vào đùi và ghi chép gì đó.

Linh chứng kiến hết. Chứng tỏ, cô giáo chủ nhiệm của nó là một người vô cùng hiền lành, và biết cách chiều học sinh. Bạn trong lớp Linh cũng nói vậy, bọn họ nói cô giáo chủ nhiệm rất biết cách nhẫn nhịn và kiềm chế, thậm chí là dạy học sinh theo cách sống thực tế, nhìn nhận đúng khả năng của mình, mình thực sự yêu thích môn gì thì mình hướng theo môn đó, không ép buộc, không ràng buộc gì cả. Thế nhưng những điều tuyệt vời ấy đến với mọi người trừ Linh.

Một đứa trẻ 13 tuổi không hề hay biết người mà nó nghĩ là căm ghét nó vô cùng lại là người năm xưa xứng đáng là gia đình của nó. Cho nên, dù là 13 tuổi, dù là đã dậy thì và biết nghĩ hơn một chút, nhưng Linh lại nghĩ do cô giáo chủ nhiệm biết quá khứ của mẹ mình, vì cô giáo quen với mẹ Ngọc nên chắc chắn sẽ biết thông qua. Linh nghĩ cô vì vậy mà ghét mình. Thậm chí, con bé đang bị tổn thương vì tủi thân. Linh âm thầm đưa xe vào nhà để xe và tự an ủi mình, có lẽ hôm qua cô chỉ là đang bực mình gì đó, cô là người lớn, sẽ không khinh ghét mình vì chuyện mình không gây ra. Linh tự nhủ bản thân mình như thế để con bé có thể mạnh mẽ lên một chút!
Bình Luận (0)
Comment