Câu Chuyện Của Thụ Làm Ca Sáng Và Công Làm Ca Tối

Chương 28

Hôm cuối tuần Thụ đi với Thanh Mai, Công liền hẹn A cùng đi ăn tối.

A cảm thấy ngạc nhiên, nói: Sao cậu không ăn cùng XX?

Công: Cậu ấy có hẹn, phải đi cùng một người bạn.

A: vậy sao cậu không hỏi tớ trước lỡ như tớ cũng có hẹn thì sao?

Công: Cậu có hẹn sao?

A:…… Không có. Bất quá phải nói, XX nếu phải đi chiêu đãi bạn bè, sao lại không mang cậu theo?

Công: Chúng tớ cũng không phải trẻ sinh đôi dính liền, vì cái gì mà phải mang tớ đi.

A: Ui, tớ ngửi được mùi chua. (ý là bạn Công đang ghen ý mà:)))

Công: Cậu nghĩ nhiều rồi, tớ cũng không phải người hẹp hòi như vậy.

Hai người hẹn gặp ở một quán lẩu, Công vừa mới chuẩn bị đi vào thì A kéo hắn lại, nói: Tớ hình như thấy được người yêu của cậu.

Công nhìn theo hướng A chỉ, đúng là XX, cùng một cô gái.

A: Là bạn của XX à? Lớn lên thật xinh đẹp, khí chất cũng rất được.

Công:……

A: Tựa hồ tán gẫu thật vui vẻ a, hai người vẫn cười không ngừng.

Công:……

A: Cư nhiên còn tặng cả hoa hồng!

Công (trừng mắt nhìn):!!!!!!!!!!!

A: Úc, nhìn lầm rồi, là bàn đằng trước.

Công:……

A: Bọn họ —

Công: Quần áo của tớ hôm nay không khó nhìn chứ?!

A: A?

Công quay đầu nhìn A: Chúng ta đến ăn cùng họ đi.

Hai người đứng ở cửa thương lượng một hồi.

Quan điểm của A là tuy rằng quả thật là vô tình mà gặp, nhưng là nhìn qua thật sự không giống như vậy, không khỏi tạo thành hiểu lầm, tốt nhất vẫn là giả vờ làm như vô tình,

Cho nên cậu ta đưa ra phương án chính là – để cậu ta đi vào trước vờ như vô tình gặp Thụ, sau đó lại gọi cho Công, giả vờ kêu hắn cùng nhau đến ăn.

Công: Cậu một mình chạy đi ăn lẩu có thấy kì quái hay không?

A: Vậy —

Công: Cũng được, kỳ thật đối với cậu thì như vậy thật bình thường.

A:…… Tóm lại, lúc cậu xuất hiện phải giả vờ bận rộn nhiều việc thật không muốn tới, nhưng nghe bạn bè gọi đến nên đành đến.

Công:…… Có điểm yêu cầu kĩ thuật diễn cao a.

A: Dù sao cũng là lần đầu tiên gặp người nhà vợ đi. Nếu không phải thời gian gấp rút, chúng ta còn có thể an bài một ít NPC (Non-player character: ai chơi game thì biết ha, kiểu như những nhân vật do máy điều khiển, ở đây chắc có ý là nhân vật phụ ấy mà =.=” rắc rối quá) làm bộ diễn cùng cho thấy sự xuất hiện của cậu hiếm hoi như thế nào, theo đó nhấn mạnh việc đối với cậu bạn bè của cậu ấy là quan trọng như thế nào.

Công:…… Tớ cảm thấy cậu nghĩ nhiều quá, bạn của XX hẳn cũng không biết quan hệ của chúng tớ đi.

A: Cậu thì biết cái gì, cái này gọi là tính toán chu đáo.

Cái gì mà tính toán chu đáo?

A vừa nói xong, liền nghe tiếng của Thụ vang lên sau lưng.

A lộ ra biểu tình mừng rỡ, quay đầu lại: Sao lại khéo như vậy a……

Sao hai người lại ở đây? Thụ tiếp tục hỏi.

Công cùng A hai người liếc nhau, trăm miệng một lời nói: Tình cờ gặp!

Thụ: Vậy có muốn —

A: Tốt, vậy cùng nhau ăn đi.

Công & Thụ:……

Thụ dẫn hai người Công cùng A đi đến bàn mình, nói với Thanh Mai:

Hai người này là bạn của tớ. Vừa vặn thấy bọn họ ở cửa, liền kêu bọn họ đến cùng ăn với chúng ta.

Thanh Mai: Tốt, ăn lẩu phải nhiều người mới vui a.

Công vừa nói “Này thật là ngại quá” vừa vụng trộm nhìn Thụ, Thụ thấy thế liền đi về một chỗ ngồi.

Công vừa định ngồi xuống, Thanh Mai nói: Không sao, tôi ngồi cùng XX là được rồi, hai người ngồi đây đi.

Công & Thụ:……

A:…… Cô thật sự rất chu đáo.

Căn cứ vào nguyên tắc ưu tiên nữ giới và khách nhân, việc gọi món giao hết cho Thanh Mai,

A lại chủ động đảm nhận nhiệm vụ khơi mào tán gẫu.

A: Hôm nay là lần đầu tiên cô đến thành phố X sao, hôm nay đã đi chơi những nơi nào rồi?

Thanh Mai: Thành phố X rất xinh đẹp, không khí trong lành, tôi thích cái phố gì, phố gì đi lúc sáng ấy nhỉ?

Thanh Mai quay đầu nhìn Thụ, Thụ chậm rãi nói: phố Đông Quan.

Thanh Mai: Đúng, phố Đông Quan, Chiêu Ninh nói nơi đó đồ ăn vặt nhiều, cho nên chúng tôi đi đến một lần, lại mua thật nhiều đồ mang theo nữa, mệt chết đi.

Nói tới đây, cô như là nhớ tới cái gì đó, từ trong túi lấy ra một quyển sách nghiên cứu thiết kế, đưa cho Thụ nói:

Hôm nay đi dạo phố, thiếu chút nữa đã quên đưa cho cậu – Tập bản vẽ thiết kế của kiến trúc sư XX nước X. Tớ biết cậu muốn có lâu rồi.

Thụ nhìn thấy thì cực kì vui sướng: Cậu cư nhiên còn nhớ.

Thanh Mai: Xin cậu đó, chuyện của cậu tớ chưa từng quên nha.

Công có chút tò mò: Thiết kế? Sao lại đột nhiên muốn tìm sách lĩnh vực thiết kế?

Thanh Mai: Anh không biết sao? XX chính là học đại học ngành thiết kế nha. Lại nói thêm, Chiêu Ninh cậu còn nhớ rõ ước mơ trước kia của chúng ta không – muốn mở một tiệm cà phê do chính mình thiết kế.

Thụ nở nụ cười: Đương nhiên nhớ rõ, tớ đến bây giờ còn vì cái ước mộng này mà nỗ lực đây.

Thanh Mai: Hiện tại nhớ lại khi còn bé thật là vui a, nghe nói A Dương nhà dì Hai đã kết hôn rồi……

Thụ: Năm trước đã kết hôn rồi, tớ còn đi dự đám cưới mà.

Thanh Mai: Khó trách, khi đó tớ còn ở nước ngoài. Ai, hai người sao lại im lặng vậy?

Công:…… Ha ha.

A:…… Ha ha.

Dù có xét nét chi li, Thanh Mai thật sự là một cô gái rất tốt: Xinh đẹp, khôi hài, khéo nói, làm cho người ta có thiện cảm.

Bất quá không biết có phải ảo giác hay không, công cảm thấy cô nàng cứ như có địch ý với mình.

Hắn đoán rằng có phải Thanh Mai thầm mến Thụ hay không, cho nên bằng giác quan thứ sáu của phụ nữ cảm nhận được hắn là “tình địch”, nhưng rồi hắn lại cảm thấy tựa hồ không phải như vậy.

Bất quá mặc kệ là loại nào, hắn có thể khẳng định Thanh Mai không thích mình.

Bởi vì cho dù hắn cùng Thụ nới tới chủ đề nào, Thanh Mai luôn có thể dẫn dắt trở về cuộc sống trước kia của cô và Thụ–

Từ Lý gia ở ngõ Trương gia bán đậu hũ đến căn nhà nuôi chó đối diện trường tiểu học,

Tóm lại chủ đề của bữa cơm này chính là hồi tưởng, hồi tưởng và hồi tưởng.

Trong lòng Công có chút khó chịu, bỗng nhiên bữa ăn tối này làm cho hắn có cảm giác bị gạt sang một bên,

Bất quá hắn vẫn làm ra bộ dáng như đang nghe thật vui vẻ.

A nhìn rồi thì chỉ có thể thầm thở dài một hơi: Này không phải tiểu quái bình thường, là boss a.

Thụ thật ra lại rất bình tĩnh, tựa hồ hoàn toàn không chú ý tới những thay đổi lạ lùng vi diệu trên bàn ăn, vẫn trò rất vui vẻ chuyện cùng Thanh Mai.

Đợi cho đến lúc bữa ăn sắp chấm dứt, Thanh Mai bỗng nhiên thần thần bí bí nói với Công: Tôi có thể mạo muội hỏi anh một vấn đề không?

Công: Có thể a, cứ hỏi đi.

Thanh Mai: Tại sao suốt lúc ăn anh cứ nhìn Chiêu Ninh?
Bình Luận (0)
Comment