Câu Chuyện Hồ Đồ

Chương 47

《 ca cùng hỏa 》 kịch này đã qua lâu, Hạ Trầm cũng không có gọi điện thoại tới đây, Ôn Vãn cũng không để ý chuyện này. Bây giờ cô chỉ muốn tìm anh, anh vẫn còn chưa xuất hiện làm cô rất nóng nảy, gọi điện thoại cho anh thì không người nào nghe.

Đã khuya mười một giờ, mà Tưởng Thắng còn chưa trở về.

Ôn Vãn lăn qua lộn lại không ngủ được, cảm giác mí mắt nặng trĩu, ngoài cửa sổ gió thổi vù vù, cánh cửa đạp mạnh một cái vang lên. Cô dứt khoát đứng dậy đi xuống dưới lầu uống nước, lúc đi qua phòng Tưởng Thắng bước chân cô khẽ dừng lại.

Căn phòng này cùng với căn phòng cũng chẳng có gì khác biệt thế nhưng lúc này giống như có ma lực nào đó, hấp dẫn cô đến gần.

Ôn Vãn không do dự quá lâu liền vặn cửa, vốn là không có ôm kỳ vọng gì nhiều, đầu ngón tay khẽ dùng sức cauwr đột nhiên bị mở ra.

Trái tim đập mạnh cuồng loạn, lúc này trong nhà an tĩnh khác thường, làm hô hấp cô cũng ngưng trệ, nhìn chung quanh một chút, trên hành lang trừ ánh đèn không còn có cái khác, Ôn Vãn không chần chờ liền nhấc chân đi vào.

Lần đầu tiên cô vào căn phòng này, xem ra cũng chẳng có gì đặc biệt. Cô hướng đến bàn đọc sách mà đi tới, mở ngăn kéo ra nhìn một chút, tuy nhiên cũng chẳng có phát hiện gì mới.

Mở ra một ngăn cuối cùng, ngón tay dừng lại ở một quyển album thật dày, hình như bên trong có chứa bí mật, lúc cô cầm lên ngón tay mơ hồ đang run rẩy. Tất cả đều là hình Tưởng Thắng lúc tuổi còn trẻ , Ôn Vãn lật thật lâu, chỉ tìm được hình chụp chung giữa mẹ và cô ta, không thấy chụp với chú Trần.

Cô ngồi định thần thật lâu, chuẩn bị gấp album lại, đột nhiên có vài tấm hình rớt ra. Cô nhìn theo, nhất thời người cứng lại.

Là hình của Tưởng Thắng với Hạ Phong cùng với Hạ Trầm ba người chụp chung, Hạ Trầm khi đó còn rất trẻ, trên người mặc quân trang vẻ mặt lạnh lùng nhìn ống kính. Tưởng Thắng một thân quần dài trắng đứng ở giữa hai người hết sức bắt mắt, nụ cười kia giống như ánh nắng mặt trời ấm áp làm chói mắt cô.

Quá nhiều, Hạ Trầm trong mối tấm hình không quá quan tâm Tưởng Thắng, nhưng ánh mắt đã bán đứng anh, loại ánh mắt đó mang theo một chút khẩn trương, Ôn Vãn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy. Loại vẻ mặt này, rất giống Cố Minh Sâm lúc tuổi còn trẻ khi đối mặt với Kỷ Nhan, đó là loại tình cảm thường thấy của các chàng trai thời thiếu niên——

Cô lấy hình nhét trở lại trong cuốn album, ngón tay giống như bị đóng băng chậm chạp mà cứng ngắc.

Cũng không có thời gian để cho cô đau lòng quá lâu, cửa truyền đến tiếng động nhỏ, Ôn Vãn vội vàng trả đồ về chỗ cũ, muốn chạy đã không còn kịp, cửa phòng ngủ bị người ở ngoài vội vàng đẩy ra.

Ôn Vãn núp ở bàn đọc sách phía dưới, siết ngón tay thật chặt, có giọng nói nho nhỏ truyền đến, cẩn thận nghe một hồi phát hiện là giọng của Tưởng Thắng nói chuyện điện thoại.

"Tôi lập tức đi tới, biết, 602 phải không?" Tưởng Thắng trực tiếp hướng bàn đọc sách đi tới, Ôn Vãn nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, tim càng ngày càng đập mạnh.

Hình như Tưởng Thắng trở về lấy đồ, đứng lật nghiêng tìm một hồi, cuối cùng lấy túi xách đổ hết ra lên trên bàn. Túi xách của phụ nữ cái gì cũng có, mỹ phẩm rơi lăng lốc trên mặt bàn, trong lòng Ôn Vãn lòng cũng thót tim mấy lần.

Có đồ rơi xuống sàn nhà lăn tới trước mặt cô, chắc là của Tưởng Thắng rơi từ trong túi xách ra, Ôn Vãn theo bản năng cúi đầu nhìn, lại là cặp vé sáng nay.

Cô yên lặng nhìn chằm chằm hai tấm vé quen thuộc này, cô rất thích xem kịch này, chỉ là mua hơi khó khăn, đến giờ vẫn còn chưa được đi xem.

Bái bái nói Hạ Trầm kêu thư ký định đặt hai tấm vé này, còn nói là chuẩn bị đưa cô đi xem. . . . . .

Tại sao cảnh này lại quen thuộc vậy? Năm đó cũng xảy ra chuyện tương tự vậy, trong màn mưa tuyết nói xin lỗi với cô, không phải là mua cho cô mà là mua cho người khác, vậy mà tình cảnh này lại xảy ra với cô lần thứ hai.

Rất giống luân hồi, mà cô vẫn cứ như cũ không thay đổi được gì.

Móng tay Ôn Vãn cắm thật sâu vào lòng bàn tay, nhưng mặc kệ dùng sức như thế nào, cô vẫn như cũ không thể giảm bớt cảm giác đau đớn ở tim. Nếu như nói bây giờ cô có còn cảm giác gì với Hạ Trầm không, cô có thể khẳng định một chút cũng không, tim cô lại bị rạch thêm một nhát sâu nữa, cảm giác tràn đày nhục nhã. d.dl.q.d

Giọng nói Tưởng Thắng rất vững vàng, chắc là nói chuyện với người quen, sau một lát nhẹ giọng nói: "Dạo này trí nhớ kém quá. Bây giờ tới liền đúng rồi, đem theo quần áo để thay sao?"

Trong phòng rất yên tĩnh, khoảng cách Ôn Vãn và Tưởng Thắng rất gần, cô có thể mơ hồ nghe rõ âm thanh người đàn ông bên kia, chẳng qua là không phải người nọ, cô nhất thời chưa kết luận được.

Tưởng Thắng thu dọn đồ đạc xong mới rời khỏi, Ôn Vãn nghe tiếng bước chân đi —— hình như là qua phòng của Hạ Trầm.

Cô ngẩn ngơ ôm đầu gối, chết lặng nghe những âm thanh quen thuộc rất nhỏ kia, lại nghe tiếng bước chân vội vã đi xuống dưới cầu thang.

Tại sao cô có thể ngốc như vậy, suýt nữa tin lời Hạ Trầm nói. Từ lúc mới bắt đầu Hạ Trầm đã chứng minh anh là ở bồi muốn bù đắp cô, bù đắp cái gì chứ ? Cô lại còn khờ dại cho là anh quan tâm cô thật.

So với cô , rõ ràng Tưởng Thắng mới là đối tượng của anh, nếu như Tưởng Thắng có liên quan, anh làm sao có thể nói ra chân tướng với mìn được? Năm đó Hạ gia năm đó hao tổn tâm cơ đạo diễn này xuất diễphí biết bao công sức cho vỏ diễn này, bây giờ sao có thể tự vạch trần mình được.

Ôn Vãn vùi đầu giữa hai chân, im lặng cười, chỉ là hốc mắt chua xót khó chịu, nhưng không có thứ gì chảy xuống.

Đời này vì đàn ông chảy nước mắt đã đủ rồi, thấy rõ bản chất thật của người đàn ông này thì khóc gì chứ? Ôn Vãn từng lần một cảnh cáo mình, lập tức từ dưới sàn đứng lên .

-

Ban đêm trời rất lạnh, Ôn Vãn không đổi quần áo , hai ngày nay A Tước cũng không có ở nhà, đi theo cô là hai người trẻ tuổi trước giờ cô chưa từng thấy.

Hai người kia cũng không dám cản trở cô, chỉ có thể đi sau cô.

Thật ra Ôn Vãn cũng không biết là đi đâu, nên đi nơi nào? Thanh Châu lớn như vậy, nhưng ngay cả chỗ dung thân cho cô cũng không có. Cái chết của bố có thể liên quan tới Hạ gia, mà cô lại còn yêu người đàn ông của Hạ gia, hơn nữa khờ dại tin tưởng anh yêu mình thật sự.

Cô mờ mịt đứng ở bên cạnh, lúc này trên đường rất ít người, thỉnh thoảng có xe lướt qua, gào thét mang theo một cơn gió lạnh. Một người trong đó do dự đi lên, rất nhỏ giọng mà nhắc nhở: "Ôn tiểu thư, gió lớn, coi chừng bị lạnh, chúng ta vẫn là nên trở về đi."

Ôn Vãn nhìn anh một cái, mặt không thay đổi lại quay đầu: "Anh cách xa một chút, tôi sẽ đàng hoàng nghe lời?"

Người trẻ tuổi nhíu mày một cái, còn là thành thật mà nói: "Tam ca đã phân phó, không thể khiến Ôn tiểu thư có bất kỳ sơ xuất, nếu như xảy ra vấn đề gì, trách nhiệm sẽ thuộc về tôi ——"

Lời còn chưa nói xong Ôn Vãn liền cười, tiếng cười tự giễu vào ban đêm nghe cực kỳ thê lương, thậm chí còn có chút dọa người. Cô quay đầu nhìn thẳng , cuối cùng đưa tay vỗ vai anh một cái: "Thật xin lỗi, sợ rằng tôi làm liên lụy đến anh rồi."

Người trẻ tuổi ngẩn ra, nhất thời cảnh giác, đồng thời có mấy chiếc xe từ đằng xa phóng tới dừng lại bên cạnh hai người trẻ tuổi, mấy người đàn ông đã mở cửa xe đi xuống. . . . . .

Ôn Vãn vòng qua sau, đối với những người vừa mới xuống xe nhỏ giọng nói: "Cám ơn đã giúp tôi, đừng làm khó dễ bọn họ."

Cố Minh Sâm vẫn ghé mắt nhìn cô, đầu tiên là bị cô làm ngẩn người,mấy ngày không thấy mà khuôn mặt cô gầy gò, tiếp đó lại bị giọng nói xa cách của cô mà tức giận: "Hạ Trầm cũng dám giam lỏng em, nếu không đưa họ đến cản sát thì thật là nhẹ quá."

Ôn Vãn im lặng nhìn anh, Cố Minh Sâm khoát tay áo, phân phó mấy câu với người trước mặt.

Người đàn ông tên Duy Nặc đáp đáp, tiếp mở cửa xe đi xuống, tài xế vặn chìa khóa đã dẫn đầu chở hai người đi, chỉ còn lại mấy người đang dưới đèn đường giằng co.

Cố Minh Sâm trầm mặc một hồi, anh đang chờ Ôn Vãn chủ động nói chút gì, kết quả người phụ nữ này như mất hồn, bộ dáng kia để cho anh phiền não tới cực hạn, không nhịn được cũng có chút tức giận: "Không phải em muốn nói gì với anh hay sao?"

Ôn Vãn quay đầu, ánh mắt thanh thanh minh minh , không có nửa phần giả vờ: "Nói gì? Không phải là nói cảm ơn rồi sao."

Cố Minh Sâm sắp bị cô làm tức chết: "Em và hắn rốt cuộc thế nào?" Trước Hạ Trầm công bố sắp kết hôn, lại không bao lâu, chuyện lại thành ra như vầy. Lúc Ôn Vãn liên lạc với anh, anh khẩn trương đến mức run tay, nghe tới cô nhờ giúp đỡ với lý do này liền nổi trận lôi đình, anh không ngờ Hạ Trầm có thể ti tiện như vậy, cư nhiên giam lỏng cô!

"Anh ta không phải ——" Cố Minh Sâm cau mày, nhìn sắc mặt trắng bệch của cô không nói nên lời "Làm chuyện gì có lỗi với em?"

Ôn Vãn trầm ngâm chốc lát, lại nói: "Em nhờ anh giúp đỡ, là bởi vì dưới mắt chỉ có anh mới giúp được em, những chuyện khác, em muốn tự mình giải quyết."

Nếu như liên lạc với Tiêu Tiêu, sẽ bị Hạ Uyên biết, nhưng nếu A Tước nói đều là thật, như vậy khó tránh khỏi sẽ bị Hạ Uyên giở thủ đoạn. Cho dù cô với Hạ Trầm đi tới bước này, cô cũng không muốn làm công cụ trả thù cho người khác. Báo cảnh sát lại càng không thể, cho nên chỉ có Cố Minh Sâm là người phù hợp nhất.

Ánh mắt Cố Minh Sâm nhìn chằm chằm vào cô, cuối cùng đầu hàng: "Tùy em."

Anh nói là nói như vậy, nhưng anh cũng chẳng để tâm , dẫn cô trở về nơi mình ở, lần đầu tiên Ôn Vãn tới đây.

Biệt thự màu trắng đen, được lắp đặt thiết bị đơn giản có điều khi vào cửa cô nhìn tủ giày lại không có giày nữ, nhìn qua cũng không giống là có phụ nữ ở qua. Chỉ có nơi này là Hạ Trầm không tra ra được , chứ những chỗ cô chắc chắn Hạ Trầm sẽ tìm ra được.

" Hạ Trầm sẽ không tìm được nơi này, cho dù phát hiện cũng không có chuyện gì, an ninh rất tốt." Cố Minh Sâm đứng ở giữa phòng khách, hai tay nhét vào túi an tĩnh nhìn cô.

Ôn Vãn gật đầu một cái, không nói gì.

Cố Minh Sâm nhìn cô một hồi, nhẹ nhàng hắng một cái: "Lạnh không? Để anh vặn nước nóng, tắm cho thoải mái."

Ôn nhìn chằm chằm đôi con mắt đen nhánh của anh, tâm tình anh có chút đè nén, thì ra là anh đang cuốn vào trong một tình yêu vô vọng, lúc này cô chỉ nhìn là cũng biết đối phương đang nghĩ gì.

"Em có thể chăm sóc tốt cho mình, anh không cần phải để ý đến em." Nhờ Cố Minh Sâm giúp đỡ là cô suy nghĩ hồi lâu mới ra quyết định, nhưng điều này chẳng nói lên được gì, cho nên vẫn là không nên cho anh chút hi vọng gì.

Cô nhìn Cố Minh Sâm khẽ một lúc, quay người đi lên lầu.

Cố Minh Sâm đứng tại chỗ nhìn bóng lưng cô mỏng manh, đơn độc từng bước lên lầu, ánh mắt khẽ tối đi xuống.
Bình Luận (0)
Comment