Câu Chuyện Mật Ngọt

Chương 11

          Nàng vô thức liền siết chặt tay lại, trong lòng không biết vì sao lại giật mình, thế nhưng Lâm Nại chỉ vẻn vẹn nhìn một chút, sau đó thu hồi ánh mắt, đi vào phòng làm việc của Bộ phận thiết kế.
          Không có bất kỳ phản ứng, ngay cả hỏi thăm một chút cũng không hề.
          Nàng mím chặt môi, lồng ngực tưởng chừng như bị nghẹn một ngụm hơi vậy, đè nén lấy sự hoảng loạn, hai người chẳng có quan hệ gì cả, Lâm Nại như vậy, dù sao cũng là chuyện thường tình, dù có cũng chỉ hơi để ý mà thôi.
          Về lại chỗ ngồi, nàng đặt hoa lên trên bàn, suy nghĩ một chút, lại đặt nó xuống gầm bàn.
          Bó hoa hồng lớn đến như vậy, còn gửi đến phòng làm việc, thu hút ánh nhìn của không ít người, Vạn Khoa Doãn nghiêng người qua nhỏ giọng hỏi: "Tổ trưởng, có người đang theo đuổi à?"
          "Không phải," Hà Thanh Nhu phủ nhận, "Không biết là ai tặng."
          Thực ra thì, nàng đại khái, có thể đoán ra là ai rồi, nhưng lại không chắc cho lắm.
          "Vô duyên vô cớ tặng hoa hồng, nhất định là theo đuổi chị rồi," Vạn Khoa Doãn nói, cười đến gian trá vô cùng, "Tiệc độc thân rồi sang tiệc rượu, mọi người đều chờ đó nha."
          "Thứ bảy này còn muốn ăn lẩu hay không?"
          "Ah! Tôi có nói gì đâu!"
          "Tôi đi qua phòng làm việc của Phó giám đốc Diêu, nếu có người giao tư liệu qua đây, anh nhận giúp tôi." Hà Thanh Nhu nói, tiện tay mang theo giấy bút.
          "Được, chị đi đi."
          Phó giám đốc Diêu tên Diêu Vân Anh năm nay vừa mới năm mươi xuất đầu, là cấp trên được điều xuống từ khi công ty chi nhánh bên này mới vừa thành lập, giàu kinh nghiệm, tính cách hòa nhã, lúc Hà Thanh Nhu vừa vào làm là do bà hướng dẫn nàng, xem như một nửa sư phụ của Hà Thanh Nhu.
          Vốn nàng còn tưởng rằng phải qua khai báo lại công việc cụ thể, thật không nghĩ rằng bà chỉ hỏi một chút về vấn đề trong công việc. Hà Thanh Nhu kiên nhẫn nghe, Diêu Vân Anh từng giúp nàng nhiều đến như vậy, nàng vẫn còn chưa biết nên đáp trả phần nhân tình ấy như thế nào.
          "Thanh Nhu à, vừa rồi chị thấy em cầm một bó hoa hồng lớn trên tay, là bạn trai tặng sao?" Diêu Vân Anh vòng qua vòng lại nửa ngày trời cuối cùng cũng đi vào vấn đề chính.
          Bà có một cháu trai, sự nghiệp thành công, dáng dấp nghiêm chỉnh, lớn hơn Hà Thanh Nhu hai tuổi, nháy mắt đã gần 31 rồi, đối tượng còn chưa có, người trong nhà đều ruột gan sôi sục, bà vừa nghĩ tới Hà Thanh Nhu liền thấy rất phù hợp, người xinh đẹp, tính cách tốt, mấu chốt chính là người chung công ty, hiểu tận gốc rễ, dù sao thì có cưới về cũng chắn chắc hơn.
          Về tính hướng của Hà Thanh Nhu, trong công ty, chỉ có vài người biết, nhưng những người đó, không có Diêu Vân Anh. Vấn đề này thật khó trả lời, nàng cân nhắc một chút, mới đáp lời: "Không phải, vẫn còn sớm mà, chuyện này không gấp được đâu ạ."
          "28 rồi, tự do yêu đương rồi cũng phải kết hôn rồi sống qua ngày, cuối cùng cũng phải kiếm một người về," Diêu Vân Anh nói, "Bây giờ mà còn không gấp, qua hai năm liền thành hàng tồn kho trong nhà."
          "Thật không gấp đâu, gần đây công việc trên tay hơi nhiều, không có dư thời gian như vậy." Hà Thanh Nhu nói, sự thăm dò của đối phương, nàng chỉ còn biết phải giả hồ đồ mà thôi.
          "Công việc hôm nay làm không xong thì mai làm tiếp, đâu phải bận đến ngập mặt mũi, tan ca nè, cuối tuần nè, luôn có thể rút ra một chút thời gian được mà." Diêu Vân Anh nói, "Em nói xem có đúng hay không?"
          Đã nói tới mức này rồi, chỉ còn thiếu bước đâm luôn lớp màn cửa sổ, đánh thái cực cũng không thèm, Hà Thanh Nhu suy nghĩ một chút, vẻ mặt chính kinh nói: "Diêu tỷ, em bây giờ vẫn chưa có ý định này, chị cũng biết, em làm ở công ty lâu đến như vậy rồi, năm nay mới có chút khỏi sắc, nếu không nỗ lực tranh thủ, không biết sau này khi nào mới có được cơ hội như thế này."
          Vừa dứt lời, nàng liền nói thêm: "Chuyện cá nhân trước hết có thể kéo dài thêm một chút, nhất thời không thể gấp được."
          Diêu Vân Anh mím mím môi, cuối cùng cũng không nói quá nhiều, Hà Thanh Nhu đi được tới đây, bà nhìn rất rõ, quả thật không dễ dàng, xã hội bây giờ cùng với giai đoạn của bà khi đó không giống nhau, trước đây xem trọng chuyện gái lớn lấy chồng, mà con gái hiện nay lại cực kỳ tiến bộ, ai ai cũng quyết lấy sự nghiệp làm đầu.
          Với năng lực làm việc của Hà Thanh Nhu trong hai năm qua, thăng chức là chuyện đương nhiên, đến lúc đó, thật khó có thể chăm lo cho gia đình cùng sự nghiệp.
          "Siêng năng lên." Diêu Vân Anh vỗ vỗ bả vai của nàng, mai mối thì mai mối, công việc là công việc, Hà Thanh Nhu không muốn bà cũng không miễn cưỡng, năm nay Bộ phận thiết kế nhất định sẽ có người được thăng chức, đến lúc đó sẽ có chiếc ghế trống trong tầng lớp giám đốc, tiếp tục như vậy, hơn phân nửa chính là Hà Thanh Nhu sẽ được đề cử lên, đối với chuyện này, bà hào hứng vô cùng.
          "Em biết rồi, ngược lại là chị phải chiếu cố em đó." Hà Thanh Nhu chân tâm thật ý nói.
          "Cũng cần chính em đi hăng hái tranh đấu mới được, chị đây nhiều lắm cũng chỉ là đứng hỗ trợ mà thôi." Diêu Vân anh cười cười, "Được rồi, trở về làm việc đi."
          Hà Thanh Nhu lên tiếng trả lời, ra khỏi phòng, nàng còn đang chìm đắm trong cuộc hội thoại khi nãy, không chú ý, liền rơi vào 'cái ôm ấp' của ai đó ngay chỗ rẽ.
          Một tay đỡ lấy hông của nàng, hương nước hoa quen thuộc xông vào mũi, bỗng dưng nàng ngẩn ra, định lùi lại một bước, nhưng bị đối phương ôm sát vào, sức lực còn rất lớn.
          "Cẩn thận một chút." Lâm Nại nói thật nhỏ, thế nhưng trên tay lại không có ý buông lỏng một chút nào.
          Hai người cùng ôm nhau như vậy, thực sự ám muội, nếu như bị người khác nhìn thấy, không chừng bị truyền đến thành câu chuyện khó nghe đến mức nào nữa, may mắn là chỗ này khá bí mật, không dễ bị ai bắt gặp được.
          Xúc cảm trên vành tai như có như không, nhột thật.
          "Cô buông ra..." Hà Thanh Nhu nhẹ nhàng né tránh, thế nhưng Lâm Nại dùng lực khá mạnh, còn rất ngang ngược, nàng muốn né cũng né không được.
          "Nam hay nữ vậy?"
          Hà Thanh Nhu ngẩn ra, ấp úng nói: "Tôi không biết."
          Lâm Nại không nói chuyện.
          "Cô buông ra trước," Hà Thanh Nhu đẩy đẩy cô, "Lỡ đâu có người đến."
          Lâm Nại còn tỏ vẻ như không nghe thấy gì vậy, Hà Thanh Nhu thật sự là vừa giận vừa hoảng mà: "Cô thật là..."
          Còn chưa nói hết, đúng là có người đến thật, lực ngang hông bị thu hồi lại, nàng nhanh chóng tách ra một khoảng cách.
          Người tới là Tiểu Ngô, không biết là có bị nhìn thấy gì hay không nữa.
          "Tổng giám, Hà tỷ." Tiểu Ngô thấy hai người liền lên tiếng chào, tay ôm một chồng tài liệu lớn, nhìn dáng vẻ chắc là đang đưa qua phòng Diêu Vân Anh rồi.
          Hà Thanh Nhu có chút xấu hổ, gập đầu chào hỏi với cô, đợi cô đi, mới sửa sang lại quần áo một chút rồi quay lại Bộ phận thiết kế.
          Bởi vì có một đoạn nhạc đệm nhỏ này, tâm trạng của Hà Thanh Nhu vẫn luôn không yên, công việc đưa tới cũng không có tâm tư xử lý.
          Lúc tan tầm, nàng ở bãi đậu xe lại gặp Lâm Nại, giữa hai người cách nhau hai ô đậu xe, ánh mắt kia của đối phương, phảng phất như lửa nóng, muốn thiêu cháy nàng, tâm tình nàng hoảng loạn, vội vàng quay người sang chỗ khác, một đầu liền trốn vào trong xe.
          Trở về nhà, nằm ở trên giường, nàng nhìn trần nhà đến xuất thần, nhắm mắt lại, trong đầu liền mường tượng lại tràng cảnh lúc sáng, nhãn thần trần trụi không một chút cố kỵ, tràn đây tính chiếm hữu, còn có chút ý vị không thể lột tả được.
          Nàng trở mình, lấy điện thoại di động mở Wechat ra, mở giao diện chatbox, muốn tâm sự với đối phương, nhưng chữ cứ đánh một hàng lại sửa một hàng, cuối cùng vẫn từ bỏ.
          Không có gì để trò chuyện, có một số lời, vừa khó xử vừa tổn thương người khác, vậy chi bằng không nói còn hơn.
          Mở Moments của Lâm Nại ra, người này chỉ đang có một vài hoạt động, tất cả đều là share ảnh mèo. Nàng lướt lướt vài tấm, lúc định thoát ra ngoài, chợt phát hiện tất cả hoạt động đều không thấy like.
[Moments tựa như Newsfeed sống ảo vậy á. Có một số hoạt động trên Wechat mình chuyển sang Facebook cho dễ hiểu.]
          Like trên Wechat, nếu cả hai bên có bạn chung, liền có thể thấy được ngay, Lâm Nại là Tổng giám, trong công ty nhiều nhân viên đến như vậy, hoàn toàn không thấy một ai được đề cập tới, có thể là bị ẩn hoặc cũng có thể đây là tài khoản cá nhân, không ai biết tới, là Lâm Nại dành riêng cho nàng... đặc biệt.
          Nàng lại lướt qua diễn đàn công ty, phát hiện trong công ty cũng không tài khoản nào có ảnh đại diện là chú mèo cam.
          Đây là tài khoản cá nhân.
          Chuyện gì đang xảy ra vậy.
          Nàng nhắm mắt lại, không muốn suy nghĩ đến những chuyện không đâu nữa.
          Đêm hôm nay thật khó chịu, Hà Thanh Nhu ngủ không được ngon, nàng mơ thấy Lâm Nại, trong mơ là biển cả mênh mông, sóng dạt dào từng cơn rồi từng cơn, nàng rất rõ ràng, thân ngập trong nước nhưng lại không chìm, sóng triều không ngừng đánh vào nàng, nàng chỉ còn có thể bập bềnh di chuyển thuận theo con sóng.
          Nước biển, hẳn là lạnh, thế nhưng nàng, lại nóng đến cực độ.
          Sóng triều càng ngày càng lớn, nước biển đánh trực tiếp vào miệng nàng, dường như đang muốn nhấn chìm nàng, nàng thở dốc từng hơi, kêu cứu, lại không giữ được sự bình tĩnh để cất giọng, toàn thân tựa như bị giam hãm lại vậy, hoàn toàn không thể cử động được.
          Nàng cho rằng là mình sắp chết mất, chợt bên hông có một cánh tay vòng quanh, sau đó liền dùng sức nâng nàng lên, là Lâm Nại.
          Lâm Nại nhìn nàng, ánh mắt cố chấp, tràn đầy tính chiếm hữu, thật khiến nàng kinh hãi.
          Có một số thứ đúng là ăn một lần nhớ mãi, thời điểm tự cung tự cấp cứ tưởng là đủ rồi, nào ngờ đến khi được nếm thử, thì suy nghĩ sẽ liền bất đồng ngay.
          Hơn nữa, người thứ nhất luôn là người đặc biệt nhất.
          Sáng giờ sáng tinh mơ, Hà Thanh Nhu tỉnh, toàn thân ướt đẫm, rất không thoải mái. Nàng duỗi tay bật đèn trên đầu giường lên, ánh đèn ấm áp màu cam sáng bật lên, có lẽ là do cảnh tượng trong mơ quá chấn động, khiến tinh thần nàng có hơi chút loạn.
          Một lúc lâu, nàng mới từ giường đứng dậy, tìm xong quần áo rồi mới đi vào phòng tắm.
          Tắm rửa xong, còn chưa tới bảy giờ, nàng định tưới một chút nước cho hoa hoa cỏ cỏ trên ban công, vừa mở cửa mới phát hiện thì ra tối hôm qua có trận mưa to. Qua một đêm thì mưa cũng đã tạnh, hoa cỏ trong chậu kiểng còn nhú cả mầm xanh, sức sống tươi mới bừng bừng.
          Tối hôm trước có mưa, tối hôm qua cũng mưa, có lẽ là mây đen từ Bắc Kinh bay tới Nam Thành rồi chăng.
          Nước mưa trên ban công tích tụ lại, một chân giẫm lên, cảm giác mát lạnh từ lòng bàn chân chạy trực tiếp lên đỉnh đầu, so với giấc mộng ngập trong nước biển kia, cảm giác hoàn toàn tương phản nhau.
          Hà Thanh Nhu dùng tay đích thân đụng trực tiếp vào phần mầm xanh non mềm, nước mưa trên mầm xanh liền chảy dọc ngón tay của nàng, đọng lại trên lòng bàn tay, lưu lại một vệt nước.
          Nàng lại nhớ tới chuyện hôm qua Diêu Vân Anh nhắc tới, 28 rồi, cuối cùng cũng phải tìm một người.
          Con người là động vật quần cư, cô đơn quá lâu, khó tránh khỏi có lúc cảm thấy tịch mịch.
          Bảy giờ năm mươi, nàng đến công ty, cửa phòng Tổng giám đang đóng kín, lúc trước Lâm Nại luôn có mặt sớm hơn cả nàng, ngày hôm nay là trường hợp ngoại lệ. Nàng đặc biệt để ý, lúc đi ra đi vào đều nhìn qua, thế nhưng phòng làm việc vẫn luôn đóng kín cửa.
           Sau khi nghe ngóng mới biết được, Lâm Nại có việc, tạm thời đã qua thành phố kế bên. Một lần đi liền mất hai ngày, không hề có một chút tin tức nào.
          Trong hai ngày này, W vẫn tiếp tục gửi hoa hồng đến cho Hà Thanh Nhu, là ở cùng một cửa hàng bán hoa kia, mỗi ngày một bó, 99 đóa hồng.
          Ngày thứ hai thì Hà Thanh Nhu đã từ chối nhận hoa, nhưng qua đến ngày thứ ba, nhân viên bán hoa vẫn tiếp tục giao tới, nàng đã nói rõ ràng với nhân viên bán hoa là đừng nên giao đến nữa, nhưng là làm khó nhân viên giao hoa mà, bởi vì W đã đặt hoa cho cả tháng, đơn đặt hàng đã thanh toán xong, cửa hàng vẫn phải giao đủ hai mươi mấy ngày hoa còn lại, mặc kệ Hà Thanh Nhu có nhận hay không.
          Phương thức theo đuổi quấy nhiễu lằng nhằng thực sự là khiến người ta nhức cả đầu mà, còn làm cho cả phòng làm việc cho rằng sắp có chuyện tốt, cả ngày hỏi lung tung, nàng có giải thích như thế nào cũng không có tác dụng gì.
          Tan tầm hôm nay, Hà Thanh Nhu dọn dẹp chuẩn bị về nhà, người đã hai ngày không một chút tin tức – Lâm Nại – gọi điện thoại tới.
          Hà Thanh Nhu nhìn thông báo cuộc gọi trên màn hình điện thoại, do dự có nên tiếp hay không, cuối cùng mới cầm di động qua góc phòng: "Làm sao vậy?"
          Bên kia hình như rất huyên náo, chỉ nghe thấy tiếng người ồn ào, một lúc sau, mới truyền đến thanh âm của Lâm Nại, nghe giọng hình như cô đang rất mệt mỏi.
          "Chị bây giờ có rảnh hay không?"


          Hết chương 11.


          ---------------


          Chúc mọi người đầu tuần thuận lợi!

Bình Luận (0)
Comment