Nói cũng kỳ quái, tuy ta vô cùng đau lòng, lại không rớt một giọt nước mắt, nhưng khi Y Lỵ hỏi ta bị ai bắt nạt, ta lập tức khóc ầm ầm.
Y Lỵ ở bên người ta một trăm mười hai năm, chưa bao giờ thấy ta khóc, lập tức luống cuống, nói muốn đánh chết kẻ dám bắt nạt ta. Ta chỉ ôm nàng khóc, đến khi khóc mệt mới kể mọi chuyện.......
Ngược lại, sau khi nàng nghe xong thì cười nói: "Công chúa, người chưa nghe Thanh Minh Tinh quân mở miệng đã phán hắn tử hình, không khỏi độc đoán quá mức."
Ta hít hít mũi, "Hắn không nói gì cả." Không nói lời nào chính là cam chịu.
"Vậy người thích hắn?"
Ta gật đầu
Y Lỵ lại nói: "Mặc kệ Thanh Minh Tinh quân có ý với người hay không, nhưng nếu công chúa thích hắn thì nên nói rõ ràng, nếu hắn thích người thì tốt, còn nếu hắn không thích người, người trở về khóc với thần, khóc chán thì quên hắn luôn đi, còn hơn là trốn tránh mà đau khổ."
Ta chần chờ, trong lòng có chút dao động, nhưng vẫn sợ hãi. Y Lỵ thấy thế thì thở dài, "Chẳng lẽ công chúa muốn đợi đến khi hắn thành thân với Tử Thu tiên tử thì mới đi tìm?"
Ta nghe vậy lập tức lắc đầu, Y Lỵ nói rất đúng, thích hắn là chuyện của ta, cho dù bây giờ bị từ chối rồi thương tâm, cũng còn hơn là để tương lai hối hận.
Ta đến sơn động, không gặp Trì Khanh mà chỉ thấy một nam tử mặc áo xanh. Hai mắt của nam tử kia đều bầm tím, đang chửi rủa gì đó, nhìn thấy ta lập tức tức giận mở miệng, "Tìm Trì Khanh? Muộn rồi! Hắn đã về Côn Luân!" Giọng nói này đúng là giọng của người đã nói chuyện với Trì Khanh hôm trước.
Ta hỏi: "Về Côn Luân?"
"Đúng! Hơn nữa sẽ nhanh chóng tìm Tử Thu tiên tử cầu hôn!"
Ta lập tức hoảng sợ, không cân nhắc cẩn thận lời của hắn, vội vã chạy ra ngoài, giờ phút này thật hận không có cân đẩu vân của Đấu Chiến Thắng Phật, nếu không chỉ cần nhảy một cái liền đến Côn Luân!
Đấu Chiến Thắng Phật: giang hồ gọi là Tôn Ngộ Không
Khi ta đến Côn Luân đã là ba canh giờ sau, ngày thường ta rất thích ngắm cảnh sắc của Côn Luân, nhưng giờ phút này sao có tâm tình thưởng thức, chụp một tiên đồng hỏi chỗ của Trì Khanh, tiên đồng bị ta ép mang tới phòng của Trì Khanh, sau khi ta một cước đá văng cửa phòng, gào: "Trì Khanh, chàng thích ta không?"
Trong phòng, Trì Khanh đang viết thư, nhìn thấy ta thì ngây ra như phỗng.
Ta lại nói: "Ta thích chàng."
Cả người hắn đều cứng lại rồi.
Ta tiếp tục nói: "Chàng muốn tìm "La sinh" làm quà sinh nhật cho Tử Thu tiên tử, nhưng ta đã vô ý ăn mất, rất xin lỗi, ta sẽ tìm quà khác tặng tử Thu tiên tử hộ ngươi. Ta biết chàng đã có hôn ước với Tử Thu tiên tử, nhưng ta thích chàng, việc này ta sẽ không xin lỗi."
Ta nói nhiều như vậy nhưng hắn vẫn không nói lời nào, tâm ta chợt lạnh, ta hít một hơi thật sâu chuẩn bị rời đi, lại bị hắn ôm chặt từ phía sau.
Hai tay hắn vòng ở thắt lưng ta, thấp giọng cười bên tai ta, "Đương nhiên ta thích nàng."
Cả người ta cứng ngắc, không biết nên phản ứng thế nào.
"Ngày ấy Thanh Dương tìm được ta, nói cha ta bị thương, ta không kịp báo nàng, liền nói Thanh Dương ở trong động chờ nàng, nói rõ tình huống cho nàng. Về phần ta và Tử Thu, chúng ta lớn lên bên nhau, nhưng chỉ có tình cảm huynh muội, lần này trở về vừa vặn có thể nói rõ với cha mẹ, hủy hôn sự này, nhưng không nghĩ ngươi lại đuổi theo đến đây!"
Ta hỏi: "Vết thương trên mặt Thanh Dương......"
Hắn rầm rì vài tiếng, "Nàng cũng biết ta xấu như vậy, vô cùng ảnh hưởng dung nhan của tiên giới, nhưng lại muốn lấy công chúa thành Phượng Hoàng, Thanh Dương biết được liền nói ta không xứng với nàng, ta bực mình liền cho hắn mấy quyền."
Nhưng ngày ấy rõ ràng là Thanh Dương chê ta không xứng với hắn...
Hắn ôm chặt ta, nói: "La Lạc, khi nãy nàng nói nàng thích ta, từ nay trở đi ta chỉ là người của nàng, nàng không thể đổi ý."
Trong đầu ta chỉ có một mảnh hỗn loạn, lại nghe hắn thấp giọng nói, vô cùng chân thành, "La Lạc, ta thích nàng, thích nàng hơn nàng thích ta nhiều, nhiều nhiều rất nhiều."
Cuối cùng ta không thèm trả lời, chỉ xoay người lại, áp lên môi hắn.
Ngày ấy thật ra bọn họ đã nói cái gì, ta và hắn cuối cùng là ai làm ảnh hưởng tới dung nhan của tiên giới đều không còn quan trọng, ta chỉ biết ta thích hắn, hắn cũng thích ta, chúng ta sẽ luôn ở cạnh nhau...
HẾT