Câu Chuyện Ở Núi Phụng Võ

Chương 43

Tối hôm đó, Hoa Phụng Tường và Lôi Thanh ở lại Hồ gia, thời gian ăn cơm tối của Hồ gia khá trễ, đây cũng là lúc các gia đinh thả lỏng nhàn tản nhất trong ngày, thay phiên ăn cơm, trộm uống chút rượu, chỉ cần né quản gia là được.

Lôi Thanh đứng lên đi giải quyết một lần.

Trên bàn, thiếu nãi nãi Hồ gia Tú Trân ôn giọng tiếp chuyện, Đông Mai đứng một bên, Hoa Phụng Tường cười uống cạn ly, cảnh tượng khách chủ đều vui.

Rồi bỗng nhiên, theo một tiếng kêu biến điệu không biết của ai, ngoài tiền viện trở nên hỗn loạn, tiếng súng tiếng kêu tiếng chạy trốn xen tạp vào nhau, thiếu nãi nãi Tú Trân giật mình, “Chuyện gì vậy?” Cô hoảng hốt đứng lên, Vạn Phúc vội chạy ra, ngay lúc này, một gia đinh cầm súng chạy vào, đầu đầy mồ hôi nói, “Không tốt rồi, thiếu nãi nãi, bọn thổ phỉ xông vào!”

Sắc mặt Tú Trân lập tức thay đổi, “Cái gì?” Cô không dám tin, “Chuyện gì vậy? Sao lại để bọn chúng vào được! Người trên pháo đài tuần tra đâu?”

“Các nô tài cũng chỉ mới xuống ăn cơm, không biết sao cửa lớn lại mở ra, bọn thổ phỉ liền xông vào!” Người này vẻ mặt muốn khóc, “Thiếu nãi nãi mau trốn đi, ở đây chống đỡ không được nữa!”

Tú Trân hoàn toàn không suy nghĩ được gì, cô bất lực đứng đờ tại chỗ, sau liền muốn trở về hậu viện, lại nhìn thấy Hoa Phụng Tường, “Hoa lão gia, cùng ra hậu viện tránh đi!”

Hoa Phụng Tường đứng lên, “Mời thiếu nãi nãi đi, ta ra phía trước xem thử.” Hoa Phụng Tường chuyển mắt nhìn, Lôi Thanh không biết từ lúc nào đã ở bên cạnh, ra hiệu nhìn hắn.

“Bọn thổ phỉ này đều rất hung hãn, Hoa lão gia vẫn nên cùng tôi đi trốn thôi!” Tú Trân rất ái ngại, sao cô có thể để khách gặp phải nguy hiểm gì ở nhà mình, cô hoang mang rối bời, nhưng Hoa Phụng Tường đã không còn đáp lại mà chạy ra ngoài, Lôi Thanh nhanh chóng chạy theo, Đông Mai nhìn bóng lưng gia, sắc mặt dần tái đi, cô gian nan quay lại nói với thiếu nãi nãi Tú Trân, “Thiếu nãi nãi, ngài mau trốn đi, chúng tôi không sao.”

Đông Mai thông minh nhạy cảm, lúc này, trong lòng cô đột nhiên mơ hồ ý thức được gì đó.

Trước giờ, Đông Mai biết tâm tư của gia rất sâu, cô cũng biết kỳ thật mọi người đều rất sợ hắn, chỉ là vị gia với vẻ ngoài ôn hòa lịch lãm lại khiến Đông Mai không thể tin tưởng được kỳ thật hắn là một người tàn nhẫn cay độc, cho dù hắn có tiếng tăm gì bên ngoài, lại ở trước mặt cô bức ép Mã Võ ra sao, nhưng chung quy cô không cảm thấy sợ hãi rét lạnh, chỉ là lúc này, toàn thân Đông Mai không khỏi run lên.

Đông Mai hốt hoảng, ngay cả Tú Trân nói gì với cô cô cũng không nghe được, bước chân mềm nhũn đi ra khỏi đại sảnh.

Tiền viện, các gia đinh hỗn loạn chống đỡ, Hoa Phụng Tường tựa bên tường thản nhiên quan sát, nhìn cục diện này, có lẽ không cần bao lâu đã có thể giải quyết rồi, hắn nhìn thấy Lâm Nhất Long, Lâm Nhất Long mỗi tay cầm một khẩu súng ung dung mà khát máu, quả nhiên là người tài giỏi!

Hoa Phụng Tường yên lặng quan sát rất nhẫn nại, nhưng lúc này, hắn đột nhiên nhìn thấy Mã Võ, Mã Võ bất thình lình chạy ra khom người chạy tới cạnh một gia đinh gần đó, đưa cho người kia một khẩu súng, mắt Hoa Phụng Tường rút lại, tim bắt đầu treo lên.

Tiểu tử ngốc này, ở đây liên quan gì tới y chứ! Quả nhiên, Lâm Nhất Long kia không phải ăn chay, lập tức đánh về phía bên này.

Kỹ năng bắn súng của Lâm Nhất Long vừa nhanh lại chuẩn, Mã Võ và gia đinh kia co cụm trốn sau một ụ rơm, trong lúc nhất thời không thể nào ngẩng đầu lên được, lúc này, cảnh tượng hỗn loạn, súng đạn không có mắt, theo tính tình trước giờ của Hoa Phụng Tường, kệ kẻ đó là ai, hắn cũng tuyệt không chạy lung tung! Nhưng mắt thấy nam nhân kia không những tự mình chạy vào hiểm cảnh, còn vụng về không biết bảo vệ bảo thân, nửa thân người còn đang lộ ra bên ngoài, Hoa Phụng Tường không khỏi nghiến răng, mỗi một phát súng của Lâm Nhất Long giống như đang bắn vào tim hắn, sắc mặt Hoa Phụng Tường ngưng trọng, bất động nhìn trừng trừng.

Biến cố luôn diễn ra chỉ trong chớp mắt, trong lúc Hoa Phụng Tường còn đang do dự, đột nhiên, hắn thấy Lâm Nhất Long bắn một phát ngay cạnh Mã Võ, Mã Võ run giọng hừ một tiếng, chỗ đầu gối bốc lên khói xanh, Lâm Nhất Long đã bắn thêm một phát, Hoa Phụng Tường đột nhiên nóng đầu lao qua.

Hoa Phụng Tường trước là chạy tới cạnh Mã Võ, đạp tên gia đinh kia sang một bên, “Xích vào!” Hắn gầm với Mã Võ, sau đó, mới quay qua la với Lâm Nhất Long, “Đại đương gia dừng tay, là ta!”

Nhưng sự xuất hiện của Hoa Phụng Tường quả thật quá đột ngột, vì thế, thoáng chốc đó, Lâm Nhất Long sửng sốt, hắn còn chưa làm gì, một tên thổ phỉ bên cạnh đã bắn qua một phát súng, Lâm Nhất Long có quát cũng muộn rồi, chỉ thấy Hoa Phụng Tường ở đằng xa trúng đạn ngã xuống.

“Ê!” Lâm Nhất Long quát lớn.

Lôi Thanh theo sát sau lưng Hoa Phụng Tường cũng giật mình biến sắc, “Gia!” Hắn chạy qua, Mã Võ cũng đờ người, giờ phút này, nhìn Hoa Phụng Tường đột nhiên chui ra lại đột nhiên trúng đạn, Mã Võ hoàn toàn không thể phản ứng được.

Cạnh ụ rơm, Hoa Phụng Tường nhíu mày, bụng hắn đang chảy máu, “Ngu ngốc.” Mắt hắn nhìn Mã Võ, “Ngươi chạy ra đây làm gì.”

Lôi Thanh nhào tới quỳ bên cạnh kiểm ra vết thương cho Hoa Phụng Tường, Lâm Nhất Long nói với thổ phỉ bên cạnh, “Đi xem thử!” Sau đó, Lâm Nhất Long bắn một phát súng lên trời, “Tất cả dừng tay! Nghe ta nói!”

Tất cả mọi người lần lượt dừng tay, “Ta là đại đương gia núi Vân Long, danh hiệu Vân Trung Long!” Lâm Nhất Long nói, “Hồ gia đã giết chết nhị đương gia của chúng ta, chúng ta quyết không thể bỏ qua cho họ, oan có đầu nợ có chủ, kẻ thức thời, nhanh chóng buông vũ khí xuống cho ta!”

Các gia đinh pháo thủ bị đánh trở tay không kịp đều chen chúc trong mấy chỗ hốc trong viện, nghe nói vậy, quay mặt nhìn nhau, lát sau, chỉ thấy một nga đinh ném côn ra ngoài, không bao lâu, lại có ném súng, đến đây, những người này xem như cuối cùng từ bỏ chống cự.

Thổ phỉ chạy qua nhìn Hoa Phụng Tường, ý thức của Hoa Phụng Tường đã có chút hoảng hốt, hắn thầm thì, “Người này, bắt y về cho ta.” Thổ phỉ nhìn theo mắt hắn sang Mã Võ vẫn ngu người bất động một bên, Lôi Thanh vội nói, “Gia, đã lúc nào rồi ngài còn…”

Ánh mắt Hoa Phụng Tường càng lúc càng mơ hồ, cuối cùng, hắn ngất đi.

Trong mơ mơ màng màng, cũng không biết đã qua bao lâu, Hoa Phụng Tường lúc thì tỉnh táo lúc thì lơ mơ, trong mơ mơ màng màng, hắn có thể cảm giác được bên cạnh luôn có người, trong lòng dường như luôn có gì đó bất an không để xuống được, Hoa Phụng Tường cố gắng muốn mở mắt ra, nhưng làm sao cũng không mở được, cả người giống như bị thiêu trên lửa, chốc sau lại như rơi vào hầm băng, đến ngày thứ tư, Hoa Phụng Tường mới chân chính dần tỉnh táo lại.

Hoa Phụng Tường xem như bị tiếng nói chuyện của một người bên cạnh đánh thức, mở mắt ra, hắn nhìn thấy Lâm Nhất Long đang ngồi trước mặt đánh giá mình.

“Ồ, tỉnh rồi!” Lâm Nhất Long nhe miệng cười, “Ta đã biết huynh đệ ngươi hôm nay sẽ tỉnh!”

Hoa Phụng Tường cử động một chút, “Đừng cử động!” Lâm Nhất Long đè hắn xuống, “Huynh đệ ngươi bị thương không nhẹ!” Lâm Nhất Long không che giấu được vui mừng và an ủi, lại mang theo trách móc, “Thật là dọa chết ta, khi đó sao ngươi lại đột nhiên chạy ra? Suýt chút nữa! Ca ca ta không muốn có lỗi với ngươi!”

Lâm Nhất Long lải nhải dữ dội, Hoa Phụng Tường thở dốc, đầu rất đau, nhưng hắn lười lên tiếng ngăn cản, Hoa Phụng Tường đảo đảo con mắt, Lôi Thanh và Đông Mai đều đứng bên cạnh, Lôi Thanh cũng là vẻ mặt vui mừng yên tâm, Đông Mai thì lại tiều tụy tái nhợt tâm sự nặng nề, “… Y đâu?” Lâu sau, Hoa Phụng Tường khàn giọng khó khăn hỏi.
Bình Luận (0)
Comment