Tôi nhân lúc Hoắc Thời An còn đang ngẩn người, trí thông minh giảm xuống, sức chiến đấu cũng giảm theo, lặp lại hỏi hắn, “Sao cậu biết?”
Hoắc Thời An nhìn tôi một chút rồi cúi đầu nhìn bát mì trứng cà chua, bộ dạng như cô dâu nhỏ.
Lông mi hắn được di truyền từ mẹ, vừa dài lại vừa rậm, còn hơi cong lên, đẹp lắm.
Tôi nhìn hàng mi dài của Hoắc Thời An chăm chú theo bản năng, làm thế nào cũng không nhớ nổi hôn lên đó có cảm giác gì, có tâm tình ra sao.
Thời gian đúng là ma quỷ.
Bầu không khí trên bàn ăn rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có phần không hiểu nổi vì sao, lại khiến trong lòng người thấy hốt hoảng.
Tôi không biết liệu Hoắc Thời An có thấy hoảng hay không, nhưng tôi thật sự hoảng loạn.
Vì sao câu hỏi kia luẩn quẩn trong đầu vài vòng mới bị tôi phủi đi? Giống như bản thân vẫn còn đang do dự.
Hỏi xong, tôi hoàn toàn không có cảm giác khoan khoái như trị được cơn táo bón.
Trái lại càng thêm bực bội.
Tôi giữ tư thế nằm nhoài ra bàn, tay bưng gương mặt giữ dáng vẻ bình tĩnh uy phong mà một người thẩm vấn nên có.
Dù trong lòng bối rối hoang mang lắm, thì tôi cũng không thể chịu thua.
Khiến tôi phải thất vọng là, Hoắc Thời An không hề trở nên yếu thế bất lực trước người thẩm vấn này, hắn bình tĩnh ăn mì, giọng nói mơ hồ, “Tôi tìm người hỏi xem ký túc giáo viên ở đâu.”
Tôi bắn như súng máy, “Vậy sao ông biết tôi ở tầng nào, phòng nào?”
Hoắc Thời An rất mất kiên nhẫn, “Không phải đã nói là hỏi rồi hay sao?”
Tôi truy hỏi, “Hỏi ai?”
Hoắc Thời An chau mày nhìn tôi, thể như nhìn một đứa nhỏ đang gây sự, “Cứ hỏi tới hỏi lui câu này, có ý nghĩa gì chứ?”
Tôi không nói lời nào, cứ nhìn Hoắc Thời An, cứ nhìn hắn như vậy, khiến từng lỗ chân lông trên người hắn bùng nổ, gào lên ầm ĩ với tôi, “Không biết ai, ông đây không quản đấy là ai, không hỏi tên tuổi, thích tin hay không thì tùy!”
Tôi chậc lưỡi, “Muốn quay lại cái đức hạnh ban nãy của cậu để đăng lên mạng quá, cho fans của cậu xem.”
Bộ dạng Hoắc Thời An như xem ai sợ ai.
Tôi không hỏi gì nữa, bực bội ngồi trở lại ghế, nhìn Hoắc Thời An bằng ánh mắt đầy phức tạp và kì dị.
Một giây, hai giây..
Đến giây thứ tư, Hoắc Thời An lại xù lông, “Cậu rảnh háng à mà nhìn tôi làm gì? Có thể thu mắt cậu lại hay không hả?”
Tôi cất tiếng hỏi hắn, cũng như hỏi chính bản thân mình, “Hai chúng ta từng qua lại, cậu không thấy lúng túng chút nào à?”
Biểu cảm trên gương mặt Hoắc Thời An dường như đóng băng lại.
Tôi lộ ra vẻ mặt hòa ái, ánh mắt nhìn hắn như người cha già nhìn con, trong đôi mắt ngập sự khích lệ và chờ mong.
“Có gì mà lúng túng chứ.” Hoắc Thời An chớp mi mắt, hờ hững nói, “Yêu đương hơn hai năm, nhưng làm anh em mười mấy năm, có gì mà phải lúng túng.”
Tôi á khẩu không trả lời được.
Đột nhiên Hoắc Thời An nổi giận đùng đùng, “Tránh sang một bên, đừng nằm bò trước mặt tôi, ảnh hưởng tới khẩu vị.”
Tôi đang muốn nói chuyện, lại nghe thấy hắn nói một câu, “Sau này đừng kéo dài giọng buồn nôn như vậy được không?”
“Kéo dài giọng buồn nôn?”
Tôi nhắc nhở đại minh tinh này, “Đó là biệt danh fans của cậu đặt cho cậu mà.”
Hoắc Thời An hất cằm, “Mấy đứa nó gọi không giống cậu.”
“Tôi thì sao?” Tôi cười hỏi, “Chẳng lẽ tôi không nói tiếng Trung à?”
Hoắc Thời An không nói ra được lý do, nghèo từ, hắn nín một lúc rồi mới mở miệng, giọng nói khàn khàn, “Thì.. thì cứ gọi như trước đây đi.”
Hắn đột nhiên nói lắp khiến tôi hơi đứng hình, hai chúng tôi bằng tuổi nhau, sinh nhật chỉ cách nhau có hai ngày, trước đây tôi đều gọi hắn là Thời An, phía sau không có hai chữ “ca ca”.
Bình thường lúc xuất hiện hai chữ kia, hoặc là khi chúng tôi ân ái, sến sẩm, trêu đùa hắn, hoặc là khi tôi làm hỏng việc gì, muốn làm nũng.
Lại nói, lần cuối cùng tôi gọi hắn như vậy, là cái ngày chia tay.
Tôi nhếch môi, “Thế cậu cũng phải đáp lễ, gọi tôi như ngày trước đi.”
Hoắc Thời An nhăn nhó mặt mày, “Đại ca à, cậu hơn hai mươi rồi, không còn là trẻ con nữa, tôi gọi cậu điệp âm, cậu không thấy kì quái, không thấy ngại à?”
Hắn kiên quyết nói, “Tôi không gọi đâu!”
Khóe miệng tôi không ngừng co giật, không gọi thì thôi, sao phải trưng ra bộ dạng đáng thương như phải chịu nỗi oan thấu trời không bằng vậy?
Được lắm.
..
Hoắc Thời An ăn hết bát mì, lại từ tốn cầm đũa vớt trong nước lèo, đến một cọng mì nhỏ xíu nát tan cũng không buông tha.
Tôi thay đồ xong đi ra, hắn vẫn còn ngồi ở đó vớt.
“Cậu tự rửa bát đi, đừng để nước bắn tung tóe, tôi đi ra ngoài mua đồ ăn sáng đây.”
Hoắc Thời An lấy giấy ăn lau miệng, “Tôi cũng muốn.”
Tôi khom lưng xỏ giày, “Cậu ăn một bát mì còn chưa đủ à, còn muốn cái quái gì nữa?”
Hoắc Thời An trả lời một nẻo, “Cho tôi một suất bánh rán, không muốn hành, không muốn tương ớt, không muốn xúc xích hun khói.”
Lời lọt vào tai trái, lại trôi ra tai phải, lúc mở cửa, hai tai trống rỗng.
Hoắc Thời An nói phía sau lưng tôi, “Cậu mà không mua cho tôi, tôi xuống mua với cậu luôn đấy.”
Tôi không coi đấy là việc gì to tát.
Hoắc Thời An cười như không cười, “Không đeo khẩu trang.”
“….” Tôi lạnh lùng quay đầu lại, “Hoắc Thời An, cậu càng ngày càng vô sỉ!!”
Hoắc Thời An mỉm cười với tôi, mang theo vẻ đê tiện, cũng toát lên cảm giác trẻ con thời niên thiếu.
Tôi bật thốt lên, “Sao cậu tới chỗ tôi mà cứ như phóng thích bản năng vậy? Bình thường ra ngoài nhịn gần chết à?”
Gương mặt tươi cười của Hoắc Thời An lập tức đông cứng lại.
Có lẽ hắn bị tôi đoán trúng, người của công chúng không thể làm chuyện này chuyện kia, có quá nhiều ràng buộc.
Nghĩ như vậy, tôi lại cảm thấy Hoắc Thời An thật đáng thương.
“Bánh rán à, đợi nhé.”
Tôi ra ngoài hành lang, đứng ngẩn người giữa những cơn gió loạn.
Thương hắn làm gì?
Rồi ai thương cho tôi đây? Tôi vừa mới lên làm giảng viên, lại vô duyên vô cớ kiêm thêm nghề tay trái.
Không chỉ riêng đại học A, mà fans từ các trường học xung quanh cũng đều đổ về chỗ tôi, có người đã đi làm, còn có cả học sinh trung học.
Phạm vi tuổi tác fans của Hoắc Thời An trải rất rộng.
Tôi vuốt mặt, ăn gì cái đã, ăn xong rồi, ăn no rồi, hôm nay lại là một ngày tươi đẹp.
Sáng nay tôi có hai tiết cuối, không vội, tôi ung dung đi tới một cửa hàng ăn sáng.
Có mấy nữ sinh ngồi xuống bàn bên cạnh, bàn tay tôi run lên, chiếc đũa suýt chút nữa chọc vào mũi.
Đó chỉ là mấy nữ sinh bình thường tới ăn, ánh mắt nhìn tôi không có vẻ cuồng nhiệt khi nhìn thấy “Bạn học cũ của Thời An ca ca”, chỉ có vẻ ngượng ngùng và tò mò khi thấy một soái ca.
Tôi không khỏi thở phào một hơi, lại cảm thấy buồn cười, không ngờ nhanh như vậy đã có bóng ma trong lòng.
Trừ khi Hoắc Thời An hết nổi, nếu không không biết đến bao giờ tôi mới có thể nghỉ cái nghề tay trái này.
Theo như tôi thấy, hy vọng hắn hết nổi, không bằng tự mình thích ứng với công việc này.
Lấp đầy bụng rồi, tôi mang bánh rán trở về.
Vừa vào cửa liền nghe thấy tiếng nước chảy ào ào trong phòng bếp, tôi không nhịn được mà nhân cơ hội chọc hắn, “Ông vừa rửa bát vừa tắm đấy à?”
Hoắc Thời An thế mà không giậm chân, có gì đó sai sai, tôi cảnh giác đặt bánh rán xuống bàn mà đi vào nhà bếp, lại thấy hắn đang mở vòi nước, đứng đực người không nhúc nhích.
Sống lưng hơi cong, tóc xòa trước trán che đi gương mặt, râu ria lởm chởm, vẻ mặt ngác ngơ, như một kẻ ngốc không biết từ nhà ai chạy tới.
Tôi ngạc nhiên trong thoáng chốc, vội vã đi vào khóa vòi nước.
Hoắc Thời An hoàn hồn lại, chân mày nhướng lên, “Cậu làm gì vậy?”
“Cậu hỏi tôi làm gì á? Tôi còn muốn hỏi cậu đang làm gì đây? Tiết kiệm nước là truyền thống tốt đẹp của dân tộc Trung Hoa đấy.”
Tôi đẩy hắn ra, nhanh tay cầm lấy bát trong bồn rửa, không chút nghĩ ngợi nói, “Trên tường phòng nước ở trường viết, hồi cấp ba ngày nào cậu cũng lải nhải bên tai tôi, quên rồi à?”
Nói đoạn, tôi tự nhiên đưa bát cho Hoắc Thời An, hắn cũng đưa tay đón lấy theo thói quen.
Tay chúng tôi chạm nhau, giống như cùng bị phỏng, hoảng hốt rụt tay về.
“Choang!” Tiếng bát rơi xuống đất, lanh lảnh mà tàn nhẫn khiến tôi đau thấu tim gan.
Chiếc bát tôi chạy mấy con phố để mua giờ vỡ tan tành ngay trước mặt, mẹ nó chứ, đột ngột không kịp trở tay, tôi không phản ứng lại.
Hoắc Thời An cũng vậy, hắn ngẩn người ra, tôi cũng ngẩn người.
Phòng bếp trở nên ngột ngạt.
Tôi nhìn mảnh vỡ dưới chân, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Xem xem, đúng thực là đã mấy năm trôi qua, chứ không phải mấy ngày.
Hơn nữa đã thật sự chia tay, chứ không phải một trận cãi vã.
Trước đó là ảo giác, tất cả đều là ảo giác mà thôi.
Thân thể không dối gạt được.
Trước đây tôi và Hoắc Thời An hận không thể lúc nào cũng dính lấy nhau, bây giờ không cẩn thận chạm tay cũng không quen, bứt rứt rối tinh rối mù.
Hình thức chúng tôi bên nhau, ngoài mặt dường như không có khe hở, nhưng bên trong vẫn có vết nứt.
Thời gian như ma quỷ, phủi từng chút từng chút đi.
Vết nứt kia như một lời nhắc nhở, chúng tôi đã chia tay từ lâu rồi.
Tôi chợt nhớ câu nói cũ kỹ rất nổi năm đó.
—— Tình yêu đắt đỏ, nhưng tình bạn càng đáng giá hơn.
Nếu như tôi và Hoắc Thời An không yêu nhau, vẫn là anh em tốt, lúc này đây sẽ thế nào..
Não bắt đầu hoạt động, tôi lại nhớ tới một câu chuyện cũ rích khác, nhưng tiếc là ở đời không có cái gọi là nếu như.
Từ lúc tôi và hắn quyết định đến với nhau, thì đã không thể làm anh em nữa.
Chẳng có ai lại đi hôn anh em mình, cũng chẳng có ai lại muốn đi thăm dò chân lý nhân sinh anh em của mình, bởi vậy nên tôi và hắn không phải là anh em.
Tôi thở dài trong lòng, mình đang nghĩ gì vậy? Có thể bình tĩnh lại hay không?
Hoắc Thời An thấy tôi đần mặt ra đó, bèn trầm mặc ra ban công lấy chổi và xẻng hót rác tới, “Cậu đứng sang một bên.”
Tôi vô thức nghe theo.
Hoắc Thời An quét mảnh vỡ, kêu tôi, “Chân.”
Tôi không nhúc nhích.
Hoắc Thời An bất đắc dĩ, “Nhấc chân lên tổ tông ơi.”