Tôi không thể nào liên hệ được người trước mặt với ông chủ quán bar, phản ứng đầu tiên của tôi là anh ta lừa mình.
Dường như anh ta nhìn ra tâm tư tôi, bèn gọi một cậu bồi bàn tới.
Cậu bồi bàn kia khom lưng cúi đầu, thái độ kính nể gọi, “Anh Diễn.”
Tần Diễn chỉ tay về phía tôi, “Lấy một ly “Pha lê tình yêu” tới cho cậu bạn nhỏ này.”
Bồi bàn đáp, “Vâng anh.”
Tần Diễn ngồi vào ghế sofa, giơ tay nới lỏng cổ áo sơ mi, nói với tôi, “Mối tình đầu uống vào vị ngọt mơn man, nhưng sau đó lại đắng chát khiến con người ta buồn nôn.”
Tôi đồng tình với lời này, bởi vì bây giờ tôi rất muốn ói.
“Quán bar của anh không phải “mối tình đầu” thì cũng là “pha lê tình yêu”, tên rượu gì mà tục thế?”
Tần Diễn mỉm cười, “Gần gũi mà.”
Tôi, “…….”
Tần Diễn vắt chân trái lên chân phải, một tay gác lên lưng ghế sofa, tư thế lười biếng tùy ý, “Cô nhóc bình thường quá.”
Tôi bênh vực, “Con bé nó mà bình thường thì trên đời chẳng có gì đẹp đẽ nữa.”
“Có chứ.” Tần Diễn nhìn tôi, ánh mắt bị sắc đèn xanh lam chiếu xuống vừa có vẻ thâm thúy lại toát lên sự thần bí, “Gần ngay trước mắt.”
Tôi đen mặt quay đầu về phía sân khấu, chăm chú nghe Miêu Miêu hát.
“Giọng rất tốt, hát có phong cách riêng, nhưng không thể nói là độc nhất vô nhị, gây ngạc nhiên tột độ.” Tần Diễn day day hai bên thái dương, “Anh chọn cô bé và ban nhạc của cô bé, là vì coi trọng sự theo đuổi kiên trì của họ với âm nhạc.”
Trong lúc nói chuyện, bồi bàn đưa rượu tới, anh ta lười biếng đẩy rượu về phía tôi, “Nếm thử mùi vị đi.”
Chất lỏng bên trong ly rượu kia không rực rỡ ngũ sắc như “Mối tình đầu”, mà có màu sắc long lanh trong vắt nhìn là thấu, trong ly thoảng ra hương hoa quả không rõ tên gọi.
Tôi không hề bị lay động.
Tần Diễn đánh giá tôi một lúc, trầm ngâm nói, “Xem ra cậu không thích tiếp xúc với những thứ mới mẻ, lưu luyến thứ cũ.”
“….”
Tôi thấy anh ta đi về phía tôi ngồi xuống, liền đứng bật dậy, “Anh làm cái gì vậy?”
Tần Diễn bị phản ứng của tôi chọc cười, bờ vai anh ta run lên, cười ha hả, “Cậu bạn nhỏ, đừng căng thẳng như vậy, trong quán bar nhiều người như vậy, anh sẽ không ăn thịt cậu.”
Tôi toan đổi vị trí.
Tần Diễn nhìn ra được ý đồ của tôi, đường cong bên khóe môi vẫn còn chưa thu lại hết, dáng vẻ đại ca thân thiện dễ gần, nói rằng, “Đừng đi, cứ ngồi ở đó đi, đây là chốn phong thủy đắc địa ở chỗ anh.”
Đối diện với ánh mắt nghi hoặc của tôi, anh ta như một thân sĩ thanh nhã, nói với tôi đầy thân thiết, “Đây là lần đầu anh gặp cậu bạn nhỏ này, cậu là thu hoạch ngoài ý muốn trong đêm nay của anh.”
Cái quỷ gì đây? Thế anh ta vốn là ngưu lang à? Khóe miệng tôi giần giật nhìn theo bóng anh ta rời đi.
(Ngưu lang: chỉ những người đàn ông bồi khách hàng uống rượu, giúp quên đi những áp lực trong cuộc sống, không bán thân thể)Ban nhạc Popping Candy biểu diễn tới tận một giờ rưỡi, kết thúc đêm mừng kỷ niệm một năm, chào đón năm thứ hai với lòng nhiệt tình và bao sự chờ mong.
Tôi nhìn Miêu Miêu và mọi người trong ban nhạc ôm nhau, tuy thân thể rất mệt mỏi, nhưng linh hồn vẫn hưng phấn như trước.
Có hy vọng, có mục tiêu, cuộc sống vui vẻ biết nhường nào.
Trong quá trình theo đuổi mục tiêu, mỗi phút mỗi giây đều là hưởng thụ.
Miêu Miêu lao xuống sân khấu, như nàng chim nhỏ được thả tự do hân hoan chạy như bay về phía tôi, tôi dang đôi tay đón lấy cô nàng, bị nguồn lực của cô nàng đẩy lảo đảo mấy bước.
“Cổ họng tôi đau quá.” Miêu Miêu làm nũng với tôi, “Hoài Hoài, cổ họng tôi khản khô luôn rồi.”
Nói thì nói vậy, nhưng trên gương mặt cô nàng là nụ cười thỏa mãn, ngay cả giọng nói cũng cất cao lên.
Tôi vuốt mái tóc dài của cô nàng, “Mai nghỉ không?”
“Nghỉ chứ!” Miêu Miêu kéo tôi ngồi xuống, ám muội thốt lên, “Hoài Hoài à, ai gọi “pha lê tình yêu” cho ông vậy?”
Tôi nói, “Ông chủ của bà.”
Miêu Miêu liền biến sắc, cô nàng kích động đứng bật dậy, xoa eo đi tới đi lui trước sofa, “Đậu xanh! Ảnh là gay đó!”
Sau đó cô đột nhiên ngồi xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt tôi, “Hoài Hoài, tôi quên mất ông cũng như vậy.”
Tôi đang định nói chuyện, liền bị cô nàng phất tay cắt đứt, “Sau này đừng tới đây nữa, ông già kia lợi hại lắm, dựa vào cái miệng thoa đầy ong mật mà đi khắp thiên hạ, ông không đấu lại được đâu.”
“Ông già?” Tôi chau mày, “Không phải mới khoảng ba mươi sao?”
Miêu Miêu cắt lời, “Mịa, bốn mươi đến nơi rồi.”
Tôi hơi ngạc nhiên, “Giữ sắc tốt thật đấy.”
“Ông nghe lời tôi đi, lần sau gặp phải ông già kia, trốn xa được bao nhiêu hay bấy nhiêu,” Miêu Miêu nắm chặt tay tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt mẹ già thắm thiết, “Không tránh được thì hô cứu, ông đẹp trai như vậy, kiểu gì cũng có anh hùng cứu mỹ nhân, yên tâm đi.”
“….”
Có người gọi Miêu Miêu, cô nàng vỗ vai tôi, “Tôi đi một chút, ông đừng có mà chạy lung tung đấy.”
Tôi ngáp dài một cái, sáng nay dậy sớm, cầm cự đến giờ, sắp không xong rồi.
Điện thoại trong túi rung rè rè, tôi lấy ra nhìn, là dãy số của Hoắc Thời An, không khỏi có chút bất ngờ.
Số điện thoại này lớp trưởng gửi tin nhắn riêng cho tôi, từ đáy lóng cậu ta hy vọng tôi có thể ôn lại chuyện xưa với cậu bạn tốt Hoắc Thời An của mình.
Lớp trưởng cảm thán, cậu ta nói tôi với Hoắc Thời An là tình bạn đẹp nhất mà cậu ta từng thấy, đừng để bại trước năm tháng, bại trước dòng thời gian.
Cậu ta còn nói, không có chuyện gì mà một điếu thuốc không giải quyết được.
Nếu như có, thì thôi quên đi.
Thế rồi cậu ta còn gửi mặt cười đến mức hồn lìa khỏi xác, nói là chỉ trêu tôi thôi, một điếu thuốc không giải quyết được, có nghĩa điếu thuốc này không hợp vị, đổi sang điếu khác thôi.
Chỉ cần có tâm, thì có thể đổi đến khi cả hai người cùng hài lòng mới thôi.
Tôi hoàn hồn lại, ấn vào nút nhận điện thoại, đầu dây bên kia không lên tiếng.
“Alo?” Tôi dùng mu bàn tay lau đi nước mắt sinh lý rỉ ra, giọng nói có chút buồn ngủ, bộ dạng phờ phạc, “Có việc gì?”
Hoắc Thời An lạnh lùng nói, “Gọi nhầm số.”
“Thế..”
Tôi còn chưa kịp nói hai chữ tạm biệt, hắn đã hỏi tôi, “Cậu đang ở cái nơi quỷ quái nào vậy?”
“Quán bar.”
“Đã mấy giờ rồi hả?”
Hoắc Thời An gào lên với tôi, gào rất tự nhiên, có lẽ sau đó hắn cũng nhận ra mình lên cơn, lập tức im bặt.
Thể như điện thoại có vấn đề vậy.
Rõ ràng vô thanh vô tức, nhưng lại có thể mang tới hiệu quả kinh thiên động địa.
Mấy giây sau, tôi nghe thấy những tiếng tút tút, Hoắc Thời An cúp máy.
Đêm nay gặp lại sau bao năm xa cách, từng chuyện từng chuyện một xảy ra, khiến đầu óc tôi trở nên hỗn loạn.
Cũng quên mất phải hỏi Hoắc Thời An, sao hắn lại biết số của tôi.
Tôi đặt điện thoại xuống, rũ bờ mi, muốn quay về ngủ quá.
..
Miêu Miêu đi vào hậu trường rồi trở về, tóc trên đầu như dựng thẳng hết cả lên, một tay gác lên bả vai tôi, tay kia cầm điện thoại, sau đó gào ầm lên, “Đậu xanh đậu xanh đậu xanh! Hoài Hoài, ông lên hot search rồi!”
Tôi lập tức đẩy điện thoại sắp dán sát vào mặt mình ra.
Trên hot search là ảnh chụp tốt nghiệp của Hoắc Thời An, group wechat ầm ĩ suốt cả buổi tối.
Trong lúc chán ngán tôi lật lịch sử nói chuyện trong nhóm, biết lúc Hoắc Thời An mới nổi, trong những bức ảnh sinh hoạt bị lộ ra ngoài có bức ảnh chụp tốt nghiệp kia.
Hoắc Thời An đẹp trai từ nhỏ, không có ảnh dìm hàng nào, bởi vậy nên không gây lên sóng gió gì.
Lần này bức ảnh chụp tốt nghiệp lại bị đào mộ, cùng với bức ảnh tôi với hắn bị chụp trong nhà hàng.
Tôi không hiểu nổi, tôi không phải con gái, thế mà cũng tạo thành đề tài bàn tán với các cư dân mạng được.
Blogger này rất nổi, đêm hôm khua khoắt, thức đêm, viết một bài.
Tôi không lo cho phía Hoắc Thời An, hắn có một ekip và công ty quản lý xuất sắc, lại thêm những fans hâm mộ yêu mến hắn.
Quan trọng nhất là hắn rất ưu tú.
Tôi chỉ lo cho thân tôi thôi.
Hy vọng công việc dạy học của tôi không bị ảnh hưởng.
“Hoài Hoài ơi Hoài Hoài.”
Miêu Miêu gọi tôi, hừ một tiếng, “Ông nói với tôi ông là gay, nhưng không nói với tôi ông có bạn học là đại minh tinh Hoắc Thời An.”
Tôi không nói gì.
Hoắc Thời An gia nhập giới showbiz là chuyện mà dù tôi có nghĩ nát óc cũng không nghĩ được ra.
Cái giới kia, có người theo đuổi hào quang, có người theo đuổi tiếng tăm, có người vì giấc mộng.
Không biết hắn theo đuổi vì cái gì.
Miêu Miêu lướt di động, đột nhiên đôi mắt sáng lên nhìn tôi, “Ông có quan hệ gì với Hoắc Thời An? Mấy năm qua có liên lạc gì không?”
Tôi có linh cảm không được tốt, “Làm gì hả?”
“Mời anh ấy tới Blue uống một ly có được không?” Miêu Miêu liếc mắt đưa tình với tôi, “Bọn tôi muốn dựa vào sự nổi tiếng và độ hot của anh ấy, một chút thôi ấy mà.”
“Ông cũng biết xã hội rất tàn khốc, không có cơ hội thì giấc mơ chỉ là giấc mơ, Hoài Hoài à, cưng à, ông giúp tôi hỏi anh ấy một câu có được không?”
Tâm tình tôi phức tạp.
Miêu Miêu kéo tay tôi, lắc trái, lại lắc phải, kéo dài giọng gọi, dùng cả tính mạng để bán manh, “Hoài Hoài à~~~”
Tôi run người, da gà da vịt nổi hết cả lên, “Không phải nhóm bà đã đăng ký tham gia cuộc thi ca hát gì rồi hay sao?”
“Không liên quan, nếu được thì thêm gấm thêm hoa mà ông.” Miêu Miêu nghiêm mặt nói, “Vậy đi, anh ấy đến, tôi tự pha rượu cho anh ấy, kiểu gì tôi cũng có thể pha được.”
Tôi thốt lên, “Cậu ấy dị ứng cồn.”
Trực giác phụ nữ của Miêu Miêu bắt đầu login, cô nàng không biến sắc ậm ừ, “Thế nước hoa quả thì sao?”
Có lẽ đầu óc tôi rớt mất một góc rồi, thế mà lại không để ý cái miệng mình, “Cậu ấy không thích uống nước hoa quả, thích nước lọc thôi.”
Miêu Miêu nheo mắt lại, vẻ mặt “Giời ơi ra xem con phát hiện ra cái gì đây này” một lời khó nói hết.