Cầu Con

Chương 2

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khi ma ma giáo dưỡng gọi 216 đến phòng nói chuyện, em đang đọc sách.

Người tới gọi em là 456, một omega còn rất nhỏ, có đôi mắt màu phỉ thúy xanh biếc, khi cười rộ lên lộ ra chiếc răng nanh be bé rất đáng yêu.

Trên đường dẫn em đi đến phòng trò chuyện, bé đỏ mặt hỏi em: “Anh 216, làm sao anh có thể trở thành Omega đứng đầu vậy ạ?”

216 hơi ngượng ngùng, vẻ mặt dịu dàng mà trả lời: “Ừm, nỗ lực học tập. Chỉ cần cố gắng học tập là được rồi.”

456 gục đầu xuống, rầu rĩ mà nói: “Ngón tay của em cứng ngắc lắm, làm đồ thủ công không đẹp. Đến bây giờ em còn không thêu được những hình thêu đơn giản, cũng không viết ra được chữ đẹp nữa.”

216 nhẹ nhàng cầm tay 456 lên, xoa xoa xương tay của bé, nói với giọng hơi cường điệu: “Ôi chao, bàn tay này linh hoạt quá mà! Em chỉ chưa luyện tập đủ thôi, không cần gấp gáp, cứ từ từ là được.”

456 đỏ mặt, đưa em đến phòng nói chuyện rồi vui vẻ chạy đi.

Ma ma giáo dưỡng ngồi trên chiếc ghế bành làm từ gỗ thật trong phòng, mặc chiếc quần đen vừa dày vừa nặng, mái tóc màu xám được búi lên một cách cực kì tỉ mẩn, bên tóc mai cài một viên ngọc trai trắng tinh. Bà đang cúi đầu đọc sách, nghe 216 tiến vào, đặt cuốn sách lên đầu gối, ngoắc ngoắc tay với em: “Con ngoan, lại đây.”

216 bước tới, nửa quỳ bên chân bà, ngửa lên cần cổ thon dài trắng như tuyết.

Đến mùa đông, cổ của ma ma giáo dưỡng rất hay bị cứng và đau, không tài nào chữa được, giờ nó đang được bao bọc bởi chiếc khăn len ca sơ mia tầng tầng lớp lớp và một tấm vải quàng vai, chẳng thấy cái cổ đâu, cũng chẳng dễ cử động. Trông bà hệt như con búp bê được làm từ da thịt và mớ vải dệt đủ màu, nay đã cũ kĩ không được tu sửa, bị đóng đinh trên chiếc ghế bành.

216 thân mật gọi: “Mẹ.”

Ma ma giáo dưỡng rất vui mừng, khóe môi vốn có chút cay nghiệt nay kéo ra một tia cười, đưa tay vuốt ve mái tóc đen nhánh đẹp đẽ của 216: “Con ngoan, con sắp được phân phối rồi, con thích một alpha như thế nào?”

Đồng tử màu trà của 216 cong lên nụ cười, giọng em ngọt ngào như một đứa nhỏ: “Con nghe lời của mẹ, cũng nghe lời của người phân phối, con nguyện ý phục vụ cho bất kì vị alpha cao quý nào của đế quốc này.”

Ma ma giáo dưỡng vui như mở cờ trong bụng, nhịn không được xoa đầu 216: “Con ngoan, chỉ có con là còn nghe lời mẹ thôi.”

Tháng trước có một ma ma giáo dưỡng mới đến, tuổi ngoài bốn mươi, tác phong mạnh mẽ dứt khoát, được những người phân phối rất yêu thích, danh tiếng khá tốt, nên người ta nhất thời lạnh nhạt với vị ma ma giáo dưỡng già nua này.

Ma ma giáo dưỡng tháo ra chiếc nhẫn trên tay, chiếc nhẫn bạc nho nhỏ được khảm một viên đá quý màu đỏ, bên trong chứa sương mù mênh mang, cũng không phải món đồ gì xa hoa quý giá, chỉ coi như tín vật của người bà già này, bà run rẩy đeo lên tay 216.

216 cảm động đến rơi nước mắt, cầm lấy tay của ma ma giáo dưỡng đưa lên sờ soạng gò má mình, gọi mẹ không ngừng.

Đến khi ra khỏi phòng nói chuyện, nét mặt 216 biến đổi hẳn, chẳng còn chút dáng vẻ ngây thơ e thẹn nào.

Nếu một tuần trước ma ma giáo dưỡng gọi em đến nói chuyện, chắc em không chỉ ngoan ngoãn nghe lời ngoài miệng thế này, mà có lẽ trong lòng cũng thật sự nghĩ như vậy. Thế nhưng, một cuộc điện thoại của 205 đã dọa cho em tỉnh ra.

205 là một omega mạnh mẽ cỡ nào, khi đang được dạy dỗ trong viện, chưa một lần cậu rơi nước mắt, thế mà khi ấy lại khóc lóc trong điện thoại nói, alpha mà cậu được phân phối cho là một tên đầu hói bụng phệ, dung mạo xấu xí, đã thế trên giường lại còn cực kì thô bạo, làm cậu chảy cả máu, đôi khi còn muốn đánh cậu. Cậu đã mang thai đứa bé đầu tiên, nhưng tại buổi tối mấy hôm trước đã bị sống sờ sờ mà phá đi.

205 miêu tả rất chân thực, cậu kể, một đống máu thịt nho nhỏ, như chú chim non bị cán chết, cứ như vậy mà rơi ra giữa hai đùi cậu.

Thân thể cậu như bị mất đi một miếng thịt vậy.

Ngày nào cũng chỉ biết ôm bụng khóc.

Nhưng 205 chưa kịp nói hết, bởi vì điện thoại hình như là bị cướp đi, “ĐINH!” một tiếng, micro bị đập vào vật gì đó rất cứng, thế là mất kết nối.

216 sợ đến run lẩy bẩy, từ cuộc điện thoại của 205 mà phát hiện ra một bí mật động trời – omega chẳng phải là một người yêu được nâng niu, mà chỉ là thứ đồ chơi tình dục quý hiếm được cung cấp cho alpha, chỉ là một cỗ máy sinh đẻ mà thôi.

Tối hôm đó 216 trốn trong ổ chăn, suy đi nghĩ lại. Em biết mình không thể thoát khỏi cái nơi dày đặc lưới điện này. Cái nơi đã từng tuyên bố sẽ bảo vệ em, giờ đã trở thành lò nuôi nhốt sát sinh, trở thành kỹ viện buôn bán các em.

Chân tay em gầy yếu, thể lực lại yếu ớt, không chút tri thức về thế giới bên ngoài.

Em nhìn thấy rất rõ một hiện thực, ấy là em không thể trốn thoát khỏi vận mệnh của mình.

Sau khi hiểu ra điều này, em lập tức bắt đầu tính toán, muốn làm thế nào có thể mang lại lợi ích lớn nhất cho cuộc sống của mình về sau.

Ba ngày sau, em dùng món đồ chơi nhỏ sáng lấp lánh mà 136 lén lút đưa cho em, mua chuộc được tầng lớp những người phân phối, đổi lấy quyền được lựa chọn alpha tại một mức độ nào đó—

Em nghĩ rồi, dù sao cũng bị alpha làm, chẳng bằng tìm một người nào đó sáng sủa một chút.

Người phân phối đưa ra ba lựa chọn trước mặt em: Một là quan chức cấp cao ở nội các, bốn mươi tuổi, có râu dê, khóe mắt chồng chất nếp nhăn ; một là thiếu gia quý tộc, mười tám tuổi, gương mặt có vẻ hung ác, khóe môi mang nét cười. Còn một người nữa, khoảng ba mươi, khuôn mặt lạnh lẽo tuấn tú, sống mũi cao mà thẳng, khóe môi sắc bén, đôi mắt đen kịt sâu thẳm như được bao phủ bởi màn đêm dày đặc.

Lại nhìn thêm một chút, quân hàm thượng tá, cha mẹ đều đã qua đời.

216 lập tức đưa ra quyết định, lựa chọn vị thượng tá anh tuấn lạnh lùng lại có thân thế không bằng phẳng này.

Chạng vạng ngày 18 tháng 12, mặt trời ngả về đằng tây, ánh chiều tà màu vỏ quýt như thứ nước quả bắn tung tóe khắp nơi, vẩy vào khoảng sân trắng tinh của viện giáo dưỡng, nhuộm thành một màu máu đỏ nặng nề.

Trên con đường rừng trải dài màu xanh lục, chạy một chiếc xe ngựa màu trắng kiểu cổ.

216 nằm trong xe ngựa, em không dám nhúc nhích dù chỉ một chút, bởi vì ban nãy, ma ma giáo dưỡng bắt em mở cặp chân tuyết trắng của  mình ra, nhét vào cơ thể em một vài thứ – mỡ làm ấm mang hương thơm ngọt ngào, một chiếc xa chuông (1) vàng tinh xảo lúc nào cũng rung lên, còn cả một cái gậy rung đang ong ong không ngừng mấp máy nơi nhục huyệt của em.

(1): xa chuông hiểu nôm na là một loại sextoy có từ thời cổ đại, khi tiếp xúc vào “chỗ đó” thì sẽ tự động rung và phát ra tiếng kêu O.O (ảnh ở cuối chương)

Bà nói, alpha sẽ thích những thứ này.

Chúng sẽ khiến alpha cảm thấy em là một omega đã được dạy dỗ thuần thục, tính tình dịu dàng biết săn sóc, có sức chịu đựng cao, cực kì thích hợp mang lên giường mà thương yêu.

Chỉ cần em hơi nhúc nhích, những thứ đó sẽ điên cuồng rung lên trong người em, tàn nhẫn mà xuyên vào bên trong, phá tan thịt huyệt chặt khít của em, ép em phải phun ra tiếng rên rỉ khó nhịn.

216 cắn chặt răng, hai tai đỏ bừng.

Em biết, chắc hẳn cả người em đang ửng hồng, nếu giờ nhìn vào sẽ chẳng khác nào một trái mật đào phấn hồng phấn mềm mại.

Mà đêm nay, vị alpha thượng tá kia sẽ trút đi từng tầng từng tầng vải vóc trên người em, dùng phương thức mà hắn yêu thích nhất, thỏa thích mà hưởng dụng món quà dâng đến tận cửa này.

Hết chương 2.

Xa chuông:

images11708362972_452955805220x220
Bình Luận (0)
Comment