Cầu Con

Chương 23

Ngày đầu tiên của năm mới, lúc 216 từ trong chăn bò ra đã là 8 giờ rồi. Em mặc quần áo chỉnh tề đi xuống dưới nhà, Hạ Vân Sơn và Thi Duệ đã ngồi trong phòng ăn ăn bữa sáng, 136 thì ngồi trên ghế sô pha cho con út uống sữa.

Tiểu bảo bảo ăn mặc tròn vo đáng yêu, như là cái bánh giầy, hai tay nhỏ bé cầm lấy bình sữa, uống sữa ừng ực.

216 lại giúp chăm sóc Thi Anh và Thi Mẫn ăn bữa sáng.

Chốc lát sau, Thi Duệ bước tới nhận cái bát từ tay em, bảo 216 đi ăn. Thi Anh là anh cả, phép lịch sự trên bàn ăn đã thành thạo rồi, ăn cơm cũng rất ngoan, nhưng Thi Mẫn không thích ăn cơm, trong tay lén lút nắm chặt một viên sô cô la đậu phộng bé được mua cho lúc sắm Tết, cơm ăn không vô, đồ ngọt lại ăn rất hào hứng.

Thi Duệ mở tay bé ra, ngắn gọn mà nói: “Đặt vào tay anh.”

Thi Mẫn bất đắc dĩ nằm úp sấp trên ghế sô pha, con ngươi đen láy nhìn chằm chằm 136, muốn làm nũng, những 136 không chút mảy may dao động, mà bé thì từ nhỏ đã sợ Thi Duệ nghiêm khắc, chỉ có thể khóc thút thít mà thả viên sô cô la chảy nước vào tay Thi Duệ.

Thi Duệ sửng sốt một chút, ném viên sô cô la đi, dùng khăn mặt nhỏ ấm áp lau bàn tay cho bé thật tỉ mỉ sạch sẽ, rồi ôm bé lên đùi, cầm thìa và bát lên bắt đầu đút cơm.

216 vừa ăn cháo rau dưa, vừa lén nhìn Thi Duệ, rồi lại nhìn tiên sinh nhà mình đã ngồi cạnh bàn ăn dương dương tự đắc mà đọc báo, trù trừ hỏi: “Tiên sinh, anh có thấy trẻ con đáng yêu không ạ?”

Hạ Vân Sơn rời mắt khỏi tờ báo, liếc mắt nhìn về phía sô pha, ba đứa nhỏ, mềm nhũn trắng trắng nộn nộn, vừa hiếu động vừa mau nước mắt, mà khóc lên một cái là làm người ta đau hết cả đầu. Thực sự thì hắn không thích trẻ con.

Hạ Vân Sơn nở nụ cười: “Đứa nhỏ còn không đáng yêu bằng Nguyên Nguyên.”

216 bị hớ, mất hứng nói: “Em không nói cái này.” 216 chớp chớp đôi mắt to tròn đen láy, có chút mong đợi mà ám chỉ: “Tiên sinh không cảm thấy trong nhà mà có đứa nhỏ thì náo nhiệt hơn rất nhiều sao?”

“Tôi không thích náo nhiệt, chỉ thích thanh tĩnh.” Hạ Vân Sơn lật báo sang trang khác.

216 vài ba ngụm uống hết chén cháo, rũ mi, vẻ mặt buồn rầu đi ra.

Hôm nay cả Hạ Vân Sơn và Thi Duệ đều ra ngoài, hai người đều mặc âu phục, bên ngoài khoác áo khoác len ca sơ mia, đều là những người cao lớn anh tuấn, một người lúc nào cũng mang vẻ lạnh lùng châm biếm, người kia thì có vẻ tuấn mỹ thân thiện, tản ra khí tức nguy hiểm và áp bức từ trong xương cốt, như là kẻ săn mồi chốn rừng sâu.

Hai người đứng ở bậc cửa, trông chẳng khác nào ảnh chụp tạp chí của minh tinh nổi danh mười năm trước, đẹp đẽ mà lười nhác, nhưng nét sắc bén lại không hề bị lu mờ.

216 và 136 đứng ở huyền quan tiễn họ đi.

136 nhỏ giọng hỏi: “Trưa nay các anh có về dùng cơm không?”

Thi Duệ cúi đầu nhìn anh, “Không về. Các em cứ ăn đi.”

216 trẻ con mà kéo tay Hạ Vân Sơn, nỗi ấm ức và hờn dỗi ban nãy còn chưa nguôi ngoai, có chút buồn rầu chu miệng hỏi: “Vậy lúc nào anh mới về?”

Sắc mặt Hạ Vân Sơn không thay đổi, chỉ xoa nhẹ một cái trên mu bàn tay 216, làm tai 216 đỏ hết cả lên.

“Buổi tối. Em phải ngoan đấy.”

Hai người ra cửa, đi song song cạnh nhau.

Tuyết đã ngừng, người gác cổng đã quét dọn để có một đoạn đường mòn nhỏ, màu đá xanh trơn bóng lộ ra, trả dài như là dòng sông xanh vắt ngang qua cánh đồng tuyết.

Thi Duệ từ đâu móc ra một bao thuốc lá, rút ra một điếu ngậm vào miệng, hàm hồ hỏi Hạ Vân Sơn: “Muốn một điếu không?”

Hạ Vân Sơn chần chờ chốc lát, cũng rút ra một điếu, lấy ra trong túi Thi Duệ một cái bật lửa, đốt lên, sau đó nắm điếu thuốc giữa ngón giữa và ngón trỏ, truyền lửa trên đầu điếu thuốc cho Thi Duệ.

Thi Duệ hít một hơi thật sâu, “Không phải anh chuẩn bị có con sao?”

Mặt mày Hạ Vân Sơn lạnh lẽo, “Cái gì mà chuẩn bị có con?”

Thi Duệ sửng sốt, quay đầu nhìn hắn, “Anh còn chưa định có con sao? Không muốn có con à? Thế thì omega của anh làm sao bây giờ? Hình như sắp tròn hai tháng rồi đúng không?” 

Thi Duệ lại nghĩ ngợi một chút, lớn mật mà suy đoán: “Anh còn đang nghi ngờ cậu ta là gián điệp chính trị à?”

Hạ Vân Sơn cúi đầu rít một hơi thuốc, gom lại vạt áo cho gọn: “Không phải. Em ấy chỉ là đồ ngốc, lấy đâu ra bản lãnh làm gián điệp chính trị cơ chứ? Cậu cũng biết đấy, tôi không thích trẻ con, không thể làm một người cha tốt. Còn về 216, omega tôi đã làm qua, làm gì có chuyện đến tay kẻ khác chứ.”

“Vậy anh định làm gì?”

“Nuôi thôi. Những chuyện khác, tôi khắc có cách.”

Thi Duệ lại nghĩ tới vẻ thân mật sủng ái Hạ Vân Sơn dành cho 216, chợt cảm thấy sởn cả tóc gáy, nở nụ cười: “Lão Hạ biến thái đúng là biến thái. Lừa thân còn lừa cả tâm người ta.”

Hạ Vân Sơn châm biếm lại: “Sao sánh được Thi thiếu gia thật lòng thích mẹ nhỏ nhà mình chứ? Alpha khác dùng chung vợ là do bất đắc dĩ, không thì cũng là muốn thử kích thích mới. Ai như cậu, từ chối omega được phân phối cho mình lại còn dây dưa không rõ với mẹ kế nữa chứ.”

Thi Duệ sầm mặt lại, bên môi lại mang nét cười: “Vẫn không bằng anh, yêu đương tự do kiểu gì lại chọn trúng phóc một omega vừa cầm tay được một lần đã đem anh bán đứng. Bị lưu đày ở biên cương một năm chắc không vui vẻ gì nhỉ?”

Hạ Vân Sơn ghét nhất là có người nhắc lại chuyện này, áp suất xung quanh hạ xuống không phanh, lông mi nhíu chặt, nở nụ cười nham hiểm: “Không, vẫn còn thua cậu nhiều. Thi thiếu gia có phải là lúc ông bô còn sống sờ sờ đã chui vào ổ chăn của mẹ nhỏ rồi đúng không? Ai si tình chung thủy hơn ai đây?”

Hai người móc mỉa nhau qua lại, cuối cùng bất phân thắng bại, lại còn càng cảm thấy mình ngu không ai bằng. Một miệng đẩy khói thổi vào trong gió, cay độc mà khuếch tan giữa không trung.

“Hôm qua em ấy rất tức giận.” Thi Duệ đột nhiên nói.

Hạ Vân Sơn dừng một chút: “216 cũng dỗi tôi một lúc.”

“Vậy lần sau chúng ta không chơi như vậy nữa.”

“Được.”

Hai người dễ như ăn cháo mà nhất trí với nhau, sau đó kề vai sát cánh ngồi lên xe.

216 và 136 ở nhà cùng ba đứa nhỏ.

216 cầm bút vẽ cho Thi Mẫn một con vịt nho nhỏ, rồi lại vẽ cho Thi Anh một cái xe tăng. 136 vỗ vỗ mông con trai, em bé lập tức nhếch miệng cười rộ lên, lộ ra mảng lợi phấn hồng.

“Anh, tiên sinh anh ấy không thích trẻ con.” 216 vừa vẽ vừa ủ rũ cúi đầu nói, “Nhưng nếu em không có em bé thì sẽ bị đưa trở về. Tiên sinh rốt cuộc có hiểu đạo lý không vậy?”

136 vừa chơi đùa với con, vừa nghĩ kế giúp 216 nghĩ cách: “Em đã nói chuyện nghiêm túc với anh ta chưa?”

216 nhớ tới lúc hai người làm tình, tiên sinh vẫn hay đùa em, nói sẽ làm em đến lúc mang thai mới thôi, để còn cho hắn bú sữa. Em vẫn cho là tiên sinh thực sự muốn em mang thai. Có phải hay không… có phải hay không … thực ra anh ấy chỉ muốn uống sữa?

Mặt 216 trắng nhợt, nhưng vẫn nói: “Em có nói chuyện với tiên sinh rồi.”

Đến buổi tối, Hạ Vân Sơn và Thi Duệ trở lại, tâm trạng nhìn qua là biết đang cực kì tồi tệ, mặt mũi tối sầm, đi vào nhà đến áo khoác cũng không cởi, chẳng nói chẳng rằng đi thẳng vào thư phòng.

216 chưa từng thấy Hạ Vân Sơn như vậy, trong lòng có chút sợ sệt, có rúm đi đến bên cạnh 136: “Anh, hai người họ sao vậy?”

Bên hông 136 quấn tạp dề, một tay vỗ vỗ lưng 216, một tay đang nếm gia vị: “Không sao đâu. Chúng ta rửa tay rồi ăn cơm thôi.”

Đến khi hai người ăn xong bữa tối đơn giản rồi dỗ bọn trẻ đi ngủ, hai alpha vẫn chưa xuống dưới, đành phải bỏ đồ ăn vào trong hộp giữ ấm mang lên.

Hai người còn chưa kịp gõ cửa, cửa thư phòng đã mở ra, Hạ Vân Sơn bước ra, không nói một lời nhận lấy hộp cơm trong tay 216 rồi kéo em về phòng mình.

216 có chút luống cuống và lo sợ, chỉ cảm thấy tiên sinh siết cổ tay mình chặt đến đáng sợ, em nghe tiếng xương cốt vang lên răng rắc, như là sắp vỡ ra. Em lập tức thấy tủi thân:

“Tiên sinh, đau quá.”

Hạ Vân Sơn sửng sốt một chút, buông tay em ra rồi nhẹ nhàng nắm lại, kéo tay em ngồi xuống giường, đặt hộp cơm ở đầu giường.

Hạ Vân Sơn nhìn em, đôi mắt hẹp dài đen kịt không nhìn ra cảm xúc gì, thần sắc trên mặt vô cùng lạnh nhạt, như vừa rơi xuống hồ băng.

Đầu hắn đau muốn nứt ra.

Vừa rồi hắn cãi nhau một trận với Thi Duệ trong thư phòng. Một người thuộc phe bảo thủ của quân đội gả con gái omega của mình cho hoàng tử, thế lực của quân đội và hoang gia liên kết với nhau, đâm thủng cái bẫy kín kẽ gió thổi không lọt bọn họ giăng ra từ trước. Tên hoàng tử đó không phải là một kẻ tàn phế sao? Một tên beta ngay cả bộ phận sinh dục cũng không có cũng đòi cưới cô con gái omega được nuông chiều của nhà quyền quý?

Nước cờ thật nham hiểm

Kế hoạch ban đầu của hai người là làm lung lay công chúa Thành Bích. Vừa hay, Thành Bích có vẻ vừa lòng Hạ Vân Sơn từ lâu rồi, có vẻ rất thích hắn, điệu nhảy đầu tiên trong lễ thành nhân của cô là nhảy cùng Hạ Vân Sơn. Nhưng không ổn ở chỗ, Hạ Vân Sơn sợ nhất là loại người xinh đẹp mà lòng dạ hiểm độc như vậy.

Kế hoạch thứ hai là ngay lập tức phát động đảo chính ở quân đội, từ biên cương phía tây đến ba tỉnh phía bắc đều đã chuẩn bị đâu vào đấy cả rồi, vốn là lưỡi kiếm sắc bén chỉ chờ ngày rời vỏ. Nhưng mấy tên quan lớn già khọm cảm thấy điều binh khiển tướng còn không bằng yên ổn mà sinh hoạt, thành ra sợ run sợ dế.

Đúng lúc này, cuộc hôn nhân kia diễn ra làm rối loạn kế hoạch của Thi Duệ và Hạ Vân Sơn.

Ngay lúc Hạ Vân Sơn đang cực kì khó nghĩ, 216 mềm nhũn mà dính sát vào hắn, ôm lấy cổ hắn hôn lên mặt hắn một cái, sau đó ngồi lên giường mát xa cổ cho hắn. Lực tay của 216 yếu, xoa bóp cơ bắp trên bả vai và cổ của hắn mềm như bông, chẳng khác nào cù lét. Hạ Vân Sơn lập tức bật cười, ôm 216 lên đùi.

Hắn cắn cắn lỗ tai trắng ngần của em, nghe thấy 216 oan ức kêu lên một tiếng, trong lòng mới thấy thoải mái, liền giữ cổ 216 hôn em một nụ hôn dài mà thô bạo.

216 cảm thấy hắn sắp sửa nhai nuốt em vào bụng luôn rồi, hàm răng và đầu lưỡi khuấy đảo bên trong, miệng 216 vừa đau vừa tê, nhưng không hề phản kháng, chỉ là túm chặt vạt áo của tiên sinh, mặc cho tiên sinh chiếm đoạt mình.

216 ngọt. Hạ Vân Sơn đã biết từ lâu.

Nhưng trước giờ em chưa từng ngọt đúng lúc đúng chỗ như thế này. Hắn hôn 216, mút cái, cảm thấy 216 chính là đóa hoa màu đỏ dài nhỏ thời thơ ấu, ẩn giấu giữa những cánh hoa xinh đẹp đong đầy chất lỏng ngọt ngào của mùa xuân.

Một lúc lâu sau, Hạ Vân Sơn mới buông 216 ra, em bị cái hôn này rút cạn sức lực, nằm nhoài trên ngực hắn, yếu ớt mà hô hấp.

Rồi lại thêm một lúc lâu nữa, Hạ Vân Sơn nghe thấy 216 nhỏ giọng hỏi: “Tiên sinh, anh vui lên chút nào chưa?”

Hạ Vân Sơn nghẹn lại, tay ôm eo 216, “Vui lên một chút rồi.”

216 nghe vậy, thẳng eo lên chủ động hôn Hạ Vân Sơn, môi em bị mút đến đỏ au, hệt như trái cấm dục vọng thấm đẫm nước.

Em muốn tiên sinh vui thêm một chút nữa cơ.

Đôi môi mềm mại trong veo kề sát trên môi Hạ Vân Sơn, dịu dàng cẩn thận đụng vào, như là gió thổi qua bông hoa khô tàn, như là mưa rơi trên mảnh đất cằn cỗi.

Chạm vào một lát, 216 vươn lưỡi, muốn cạy ra đôi môi đang đóng chặt của tiên sinh. Hạ Vân Sơn cũng phối hợp, hưởng thụ sự chủ động của omega xinh đẹp.

Đầu lưỡi non hồng vừa linh hoạt vừa ngượng ngùng trượt vào, liếm lấy cái lưỡi cũng đã ướt nhẹp của hắn. Thân thể Hạ Vân Sơn cứng đờ, trong lúc vô thức bước xuống đài cao thờ ơ lạnh nhạt, dịu dàng mà dẫn dắt nụ hôn này sâu hơn.

216 vừa hôn vừa thở hổn hển. Em xấu hổ mà phát hiện ra lỗ nhỏ của mình đã ướt nhẹp, chất lỏng tanh ngọt ấm áp dính ướt cả quần lót.

Em xấu hổ vặn eo một cái, hi vọng tiên sinh không chú ý đến điều này.

Nhưng Hạ Vân Sơn gian xảo cơ nào chứ, mà 216 lại đơn thuần như một chiếc lọ thủy tinh trong suốt xinh đẹp, lục phủ ngũ tạng của em, niềm vui nỗi buồn của em, hắn chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu.

Hạ Vân Sơn hôn em, tay cũng mò dọc theo vòng eo nhỏ gầy, luồn vào trong quần em.

“Sao lại dâm đãng đến mức này? Hả?”

Vẻ mặt 216 lúng túng, mắc cỡ muốn chết, lại nghe thấy Hạ Vân Sơn thấp giọng: “Dâm một chút cũng tốt.”

Mà trong thư phòng, Thi Duệ đang dùng cơm, ăn xong gã mang hộp cơm xuống dưới nhà. 136 đang gấp quần áo.

“Lên đây.”

136 bèn đặt quần áo xuống, đi lên.

Nhịp tim anh đập như gõ trống. Cái ôm và nụ hôn trong bóng tối đêm qua như là giấc mộng. Anh không dám hỏi lại, không dám xác nhận, sợ rằng mộng cảnh bị đập tan không thương tiếc, sợ bị cười nhạo bản thân mơ mộng hão huyền, không biết điều.

Hôm nay trên mặt Thi Duệ không có nét cười như thường ngày, cũng không có nụ cười ác liệt như khi làm tình với anh. Tâm tình gã lạnh nhạt khiến người ta thấy đau lòng.

“Anh sao…” Lời nói còn chưa dứt, Thi Duệ đã ôm lấy eo anh kéo anh lên giường, đệm rung lên một cái, đèn trùm trên trần nhà cũng đung đưa. Đang lúc hoảng hốt, Thi Duệ lại vùi đầu vào ngực anh.

Anh ấy muốn uống sữa sao?

136 suy nghĩ, sau đó cẩn thận nhấc áo lông lên, đưa vạt áo đến cằm của Thi Duệ: “Anh vào đi.”

Thi Duệ hít một hơi sâu, vén lên cái áo, chui đầu vào, sống mũi cao thẳng cọ đến phần thịt ngực trơn mềm, gã ngửi thấy mùi sữa hơi tanh lại ngọt ngào. Gã há mồm, ngậm lấy một đầu v* non hồng, ôm chặt eo 136 hút lấy hút để.

Chất sữa trắng ngà chảy ồ ồ vào khoang miệng, chảy thẳng tới thực quản của alpha trẻ tuổi rồi trôi xuống dạ dày, ấm áp mà ngọt ngào.

Ngón tay 136 đan vào mái tóc ngắn đen kịt của Thi Duệ, dịu dàng vuốt ve và động viên, như là đang an ủi một đứa trẻ phải chịu uất ức.

Thi Duệ hút hết sữa, nhưng cắn đầu v* giữa răng môi một lát. Tai 136 đỏ lên, ngón chân cuộn lại, như là trân châu tuyết trắng.

Đột nhiên gã thò đầu ra từ áo 136, vươn người lấy ra trong ngắn kéo tủ đầu giường một cái túi nhung nho nhỏ, bên trong chưa một cái vòng nhỏ vàng sáng chói.

136 cứng người lại, gã lại muốn mang khuyên vú cho anh sao?

Anh cắn môi dưới, cởi áo lông ra, để lộ bờ ngực trắng như tuyết, hơi đầy đặn vì đang sinh nở nhiều lần, hai núm đỏ tươi ướt át run rẩy mà đứng thẳng, như là quả mọng trên cành, lại như giọt huyết lệ lắng đọng, đỏ đến mức say lòng người.

Nếu như nhìn kĩ, trên đó còn có một lỗ nho nhỏ.

Là vì Thi Duệ lần trước phát điên mà đè eo anh lại dùng tay cưỡng ép đâm thủng.

Mặt 136 cắt không còn giọt máu, lại chỉ có thể cười hỏi: “Anh muốn đeo lên cho tôi sao?” 

Anh tự giác nâng cao ngực, vòng eo nhỏ nhắn hơi hóp lại, đang cố gắng nở nụ cười quyến rũ đa tình, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần phủ lên màu hồng nhạt.

Lại tới rồi.

Cậu ấy lại như vậy rồi.

Mặt Thi Duệ nặng nền như sắt, thấp giọng nở nụ cười, nắm chặt cái túi nhung, vứt vào trong ngăn kéo.

Đêm nay Thi Duệ ở lại phòng anh. Nhưng hai người không làm tình.

136 biết mình chọc giận Thi Duệ, nhưng lại không biết mình làm sai chỗ nào.

Chỉ là nửa đêm khi anh nửa tỉnh nửa mơ, vài tiếng lẩm bẩm nức nở rót vào tai anh, nhưng lại bị tiếng gió vun vút ngoài cửa sổ nuốt chửng. Thế rồi, một cái hôn rơi xuống chiếc bụng mỏng manh của 136, là ấm áp, là thành kính, là chân thực.

Anh nhưng mảnh đất hoang đầy cỏ bị ép phải sản sinh ra dưỡng chất. Anh cằn cỗi, tối tăm, cay đắng, run rẩy.

Nhưng chỉ cần một cơn mưa trút xuống, anh vẫn biết gào khóc, vẫn sẽ hiến dâng trọn mình.

Trùng hợp thay, giữa đêm khuya rơi xuống một cơn mưa tuyết.

Hết chương 23.
Bình Luận (0)
Comment