Cầu Con

Chương 8

Hạ Vân Sơn trở về vào một buổi chiều, hôm đó tuyết rơi rất lớn, nhiệt độ hạ xuống dưới 0 độ.

Hắn bước xuống xe, trên người mặc quân trang, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác đen dài đến mắt cá chân, gương mặt sắc bén có vẻ sa sầm buồn bực, đang nghiêng đầu nói chuyện cùng mấy binh lính trẻ tuổi phía sau. Sau cùng là hai, ba alpha trung niên mặc quân phục, trên vai cài đầy huân chương bạc sáng loáng.

Bàn tay mang bao tay da dê của Hạ Vân Sơn cầm một điếu thuốc, đầu thuốc lóe lên ánh lửa hồng, lóe lên một tia sáng giữa gió tuyết rồi lại tắt ngúm.

Hắn vừa vào nhà đã dẫn mấy người kia vào thư phòng.

216 từ cánh cửa nhỏ của phòng bếp liếc nhìn Hạ Vân Sơn một cái, rồi lại cúi đầu.

Cuối cùng Hạ Vân Sơn cũng tiễn nhóm alpha kia đi, lúc đi lên cầu thang, bỗng quay đầu lại nhìn vào nhà bếp, cất tiếng không biết là đang nói với ai: “Mang lên cho tôi một tách cà phê nóng.”

Người hầu nữ đang định bưng lên, 216 mím môi rụt rè hỏi: “Để tôi mang lên được không?”

Người hầu đặt tách cà phê vào khay, nói: “Đương nhiên rồi, làm phiền ngài vậy.”

216 bưng khay, hương thơm cà phê nồng đậm quanh quẩn nơi chóp mũi, trở thành một chút ấm áp thuần hậu giữa ngày đông. 216 hít hít mũi, ngẩng cao đầu, cố nén nước mắt.

“Tiên sinh.” Không biết sau bao lâu, cuối cùng 216 cũng đi đến trước cửa thư phòng: “Em có thể vào không ạ?”

“Vào đi.”

Một tay 216 bưng khay, một tay mở cửa, nhưng không đi vào ngay, mà cởi đôi dép lê ra, lộ ra đôi chân xỏ tất ngắn cổ, chậm rãi đi vào.

Em đặt khay trên bàn: “Tiên sinh, cà phê của ngài đây ạ.”

Hạ Vân Sơn rời mắt khỏi màn hình điện tử, nhìn 216 trong chớp nhoáng. 216 đón nhận ánh mắt kia, cổ hơi rụt lại, nhất thời sợ hãi không dám bước lên.

“Lại đây.”

216 rũ cổ để lộ chiếc gáy trắng như tuyết, đi đến trước mặt Hạ Vân Sơn, cung kính, cẩn thận gọi một tiếng “Tiên sinh.”

“Ở đây có thoải mái không?” Hạ Vân Sơn hỏi như vậy.

Viền mắt 216 lập tức hồng lên, như là cánh hoa đã hút no nước. Trong lòng em nói, thoải mái, rất thoải mái ạ. Có căn phòng của riêng mình, có những người bạn hiền lành thân thiện, em vẫn còn nguyên vẹn mà tồn tại, không bị đùa bỡn dã man hay chuyển tặng cho kẻ khác, so với biết bao omega ngoài kia, thực sự là may mắn hơn không biết bao nhiêu lần.

Nhưng mà, giờ đây vì muốn bảo vệ niềm hạnh phúc này mà em phải làm một chuyện rất quá đáng.

Bỗng 216 ngoan ngoãn quỳ sát bên chân Hạ Vân Sơn, ngón tay trắng nhỏ bám chặt lấy ống quần hắn, ngẩng đầu lên, một đôi mắt màu trà dịu dàng đầy ánh lệ nhìn vào Hạ Vân Sơn, rốt cuộc nói ra câu nói khiến em trăn trở bấy lâu nay: “Tiên sinh, ngài nói em có thể có một phần thưởng, đúng không?”

Hạ Vân Sơn có vẻ chẳng cảm thấy tư thế này của bọn họ có gì không đúng, hắn để mặc 216 quỳ bên chân mình, nhưng ngữ điệu lại rất ôn nhu, thậm chí có thể coi là quan tâm săn sóc: “Em nghĩ xong rồi sao? Nói tôi nghe đi.”

216 xấu hổ đến đỏ mặt, nước mắt rốt cuộc rơi xuống, em cảm thấy bản thân mình quá vô sỉ, quá tham lam, nhưng bản năng sinh tồn trong phút chốc đã nuốt chửng chút hổ thẹn nhỏ bé của em.

“Tiên sinh, ngài có thể cho em một đứa con không?”

Sắc mặt Hạ Vân Sơn không hề thay đổi, chỉ là đồng tử đen như mực của hắn khuếch đại một chút, là loại tâm tình mà 216 không tài nào đoán được, khiến cho em không biết phải làm sao.

“Tôi không hiểu.”

216 run rẩy đôi môi, kiên trì giải thích: “Tiên sinh, ngài có thể ngủ với em, để em mang thai được không?”

Hạ Vân Sơn nở một nụ cười rất nhạt, lông mày đen đặc nhướng lên, nét mặt có vẻ trầm ngâm: “Phần thưởng này đúng là ngoài dự đoán của tôi. Nhưng mà, tôi không có hứng thú với em, cũng không thích có một đứa nhỏ.”

216 nghe vậy, nước mắt rơi lã chã, tí tách rơi trên giày da của Hạ Vân Sơn, đọng lại những giọt nước nho nhỏ. Em hốt hoảng nói: “Tiên sinh, ngài có thể dùng thử em một chút, em là omega cao cấp, lên… lên giường với em rất thoải mái, còn về đứa nhỏ, em sẽ chăm sóc nó, hoặc đến lúc đó, em sẽ rời đi, em sẽ tự mình chăm sóc nó thật tốt!”

Hạ Vân Sơn liền bật cười, như thể chỉ nghe được một nửa câu đầu, nhanh chóng tóm được chi tiết quan trọng: “Lên giường rất thoải mái? Làm sao em chứng minh được bây giờ?”

216 sững sờ, gương mặt vốn cắt không còn giọt máu như nền trời trắng bệch, giờ đây lại chậm rãi len lỏi chút sắc hồng, say tựa ráng chiều.

Em không nói lời nào, chỉ khẽ đặt ngón tay lên đầu gối Hạ Vân Sơn, thấy Hạ Vân Sơn không hề bài xích, tim em càng đập nhanh hơn, đánh bạo mà lướt ngón tay trên bắp đùi rắn chắc thon dài kia, dần dần, dừng ở thân dưới.

Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại đặt lên đó, nhẹ nhàng xoa một cái.

Nét mặt Hạ Vân Sơn vẫn dửng dưng, hắn nhìn em: “Chỉ vậy thôi?”

216 cắn cắn môi khiến đôi môi nhuộm sắc đỏ tươi mọng nước, em nuốt một ngụm nước miếng, nhanh chóng quỳ đến giữa hai chân đang hơi mở ra một cách tự nhiên của Hạ Vân Sơn, chủ động để mình bị giam cầm trong không gian tam giác nguy hiểm trí mạng ấy, hệt như chú cừu non rơi vào cạm bẫy của thợ săn.

Xoẹt một tiếng.

216 kéo xuống khóa quần Hạ Vân Sơn, đỏ mặt đưa bàn tay tiến vào, cách lớp vải mềm mại chạm tới vật thô to bên trong, 216 nhẹ nhàng xoa nắn, đồ vật đang ngủ đông kia giật lên một cái thật mạnh trong tay em.

Mặt 216 đỏ đến sắp nhỏ máu, nhưng em vẫn muốn thể hiện tốt hơn một chút, bèn rút tay ra, đặt lên dây lưng của Hạ Vân Sơn. Em dễ dàng cởi chiếc dây lưng, tiếng kim loại chạm vào nhau kêu leng keng, sau đó để lộ quần lót màu đen bên trong, 216 lại lôi vạt áo sơ mi giắt dưới thắt lưng ra, cuối cùng cũng coi như chuẩn bị xong bước đầu.

216 nhìn Hạ Vân Sơn, hắn đặt một tay trên tay vịn của ghế dựa, nâng cằm nhìn em, nét mặt lạnh nhạt mang theo vẻ suy ngẫm, làm cả người 216 nóng bừng lên.

Em cố gắng thôi miên chính mình: Không sao hết, cũng chỉ giống những gì đã làm ở trong viện giáo dưỡng thôi mà, môn này mình còn được A nữa kìa.

Ngón tay lạnh lẽo không xương của 216 rơi vào một đoạn eo của Hạ Vân Sơn, khẽ khàng vuốt ve, bị sự mát lạnh này kích thích khiến cho lưng Hạ Vân Sơn hơi thẳng lên, đang muốn cau mày, lại thấy ngón tay 216 luồn vào trong quần lót, nhẹ nhàng lột xuống, dương v*t bên trong nảy ra, suýt thì chọc vào mặt em.

216 bị dọa. Em không hiểu tại sao khí cụ của tiên sinh lại có thể lớn thế này, quy đầu hồng sẫm giống như quả mận chín mọng đầy đặn, ở giữa có một đường rãnh nho nhỏ, dưới đó là phần thân cán to đến dọa người, xung quanh là gân mạch đỏ tím, hơi phình ra, cuối cùng là hai viên trứng no đủ cũng như có sự sống vậy, đang bành trướng nhấp nhô. Cả cây dương v*t nằm giữa rừng lông đen kịt như cây đại bác hiên ngang của quân đội lộ ra giữa lùm cỏ.

Một luồng xạ hương tanh nồng xộc vào mũi 216, làm 216 càng đỏ mặt tía tai. Em chỉ có thể chịu đựng cảm giác khó chịu, từ từ dùng bàn tay đã thấm mồ hôi của mình nắm lấy gốc rễ cực đại nọ, nhẹ nhàng tuốt lên xuống, gân mạch sục sôi kẹt giữa ngón tay nhẵn nhụi, từ chút từng chút bị vuốt ve, khi bàn tay vuốt đến khúc giữa, em hơi ngừng một chút.

Khóe mắt Hạ Vân Sơn hơi đỏ lên, nhìn em, chờ động tác kế tiếp.

Kết quả 216 cúi đầu, như là em bé hôn môi, chụt một cái hôn lên quy đầu hắn.

Ngây thơ đáng yêu đến mức khiến cho cả người Hạ Vân Sơn chẳng khác nào bị thiêu cháy.

216 cẩn thận thu gọn hàm răng, từ từ ngậm vào quy đầu khổng lồ, ngoan ngoãn mà ngước nhìn Hạ Vân Sơn. Trong mắt hắn, mặt em ửng hồng, đuôi mắt ửng hồng, cả khuôn miệng nhỏ xinh đang ngậm dương v*t hắn cũng mang màu hồng non nớt.

Tay hắn chạm đỉnh đầu 216, xoa một cái, rồi đè lên gáy em, dẫn dắt em chậm rãi ngậm vào cả dương v*t.

216 khó khăn mà nuốt cả dương v*t vào sâu trong cổ họng, quy đầu ở trong cổ họng em được đẩy vào một chiều sâu cực kì đáng sợ.

Em quyết định đổi cách khác, không tiếp tục ngậm sâu vào cổ họng, mà vươn lưỡi liếm cán dương v*t, rồi từng chút từng chút một nhả ra, dương v*t đã trở nên ướt nhẹp, được phủ bởi một tầng nước sáng lấp lánh.

216 hé đầu lưỡi hồng nhạt mềm mại, thành thạo mà liếm láp quy đầu và lỗ nhỏ đã hơi mở ra, không bỏ sót điểm nào dù chỉ một mạch máu, chiếc lưỡi phớt hồng lúc ẩn lúc hiện, liếm mút dương v*t đỏ lừ dữ tợn, một bên mềm mại yếu ớt, một bên tà ác cứng rắn, tạo thành sự đối lập rõ ràng, điều này khiến dương v*t trong miệng 216 càng sưng to hơn vài phần.

Em càng cẩn thận để không cà răng vào, vươn tay xoa hai viên trứng nặng trịch bên dưới, lực đạo không nặng không nhẹ mà vuốt ve hai cái, rồi nhả dương v*t ra, nghiêng cái cổ trắng mềm đi liếm hai trái trứng.

Đầu lưỡi của 216 thực sự quá tuyệt vời, vừa ẩm ướt vừa mềm mại linh hoạt, khi hai viên trứng kia bị liếm đến ướt dầm dề, đôi mắt Hạ Vân Sơn đã đỏ một cách đáng sợ.

216 dựa theo kĩ thuật của riêng em, đảo lưỡi một vòng rồi liếm láp, ngậm mút từ quy đầu đến cái cán thô to, bỗng nghe thấy một tiếng rên trầm thấp khẽ vang lên trong cổ họng Hạ Vân Sơn, trong lòng em hiểu tiên sinh đã có chút ít cảm giác, quyết định phun ra nuốt vào nhanh chóng hơn, cây dương v*t dữ tợn kia xuyên xỏ vào cổ họng ấm áp căng mịn, càng lúc càng giật mạnh, 216 đỏ mặt đẩy dương v*t sâu vào cổ họng hai lần, bất chợt, một bàn tay đặt lên trên cổ em, ấn em càng gần vào hạ bộ hắn, 216 kinh ngạc, một luồng tinh dịch tanh nồng nóng bỏng bắn thẳng vào trong cuống họng mềm mại của em.

Bàn tay sau cổ thả lòng ra, 216 chậm rãi phun ra dương v*t đã bắn tinh, vài giọt tinh dịch xuôi theo cán chảy xuống, em nhả quy đầu ra, ngẩng đầu, lộ ra cuống họng nhỏ bé đáng yêu, sau đó ngay trước mặt Hạ Vân Sơn, hầu kết em khẽ nhúc nhích.

216 đã nuốt trọn số tinh dịch vào rồi.

Hạ Vân Sơn vừa thích vừa bực, mặc kệ dương v*t đang lỏa lồ, định đặt câu hỏi với em, đã thấy 216 ngoan ngoãn hé miệng, cho hắn xem đầu lưỡi xinh đẹp và hàm răng còn vương chút tinh dịch của mình.

Em đang muốn nói, ngài xem, em đã rất biết điều mà nuốt sạch sẽ rồi đó.

Hạ Vân Sơn sầm mặt, lại đè cổ 216, nắm cằm em, ép cho em mở miệng, rồi lại ấn vào dương v*t ướt sũng chẳng biết đã cứng lên từ khi nào của mình.

216 không hề phản kháng, nghe lời mà liếm láp, phun ra nuốt vào.

Eo Hạ Vân Sơn tê dại, trong lòng thấy hơi hối hận, đáng ra không nên cắm vào ngay lập tức như vậy, nhất định sẽ bắn ra rất nhanh. Nghĩ đến đây, hắn thấy bực mình, xoa gáy 216, khàn giọng chất vấn: “Học được ở viện giáo dưỡng sao?”

216 đang ngậm dương v*t thô to, gật gật đầu.

Hạ Vân Sơn nở nụ cười nham hiểm, đột nhiên đem dương v*t đang tận hưởng khuôn miệng ướt át và đầu lưỡi trơn trượt ra, hỏi: “Nói, dạy thế nào?”

216 nuốt hết nước bọt trong cổ họng, khi cất tiếng nói chuyện, âm thanh đã có chút khàn khàn: “Ma ma giáo dưỡng cho chúng em luyện tập với dương v*t giả.”

Hạ Vân Sơn nheo mắt lại: “Ngậm lấy cái dương v*t giả lạnh tanh mà luyện à?”

216 suy nghĩ một chút, thành thật trả lời: “Khi chất lỏng màu trắng phun ra từ cái lỗ nhỏ thì nó sẽ nóng lên một chút, cũng không hẳn là lạnh như băng từ đầu đến cuối.”

“Mẹ nó!” Hạ Vân Sơn lạnh mặt, “Hé miệng.”

216 lại mở miệng, tiếp tục liếm láp ngậm mút.

Lần này cũng giống lúc trước, bị em ấn sâu vào cổ họng mấy lần, Hạ Vân Sơn cảm nhận được quy đầu của mình được khuôn miệng ấm áp chăm sóc hôn hít từng chút từng chút một, hắn lập tức ấn sâu vào yết hầu non mềm, eo hắn hơi run lên, bắn thẳng vào miệng 216.

216 bụm mặt ho khan vài tiếng, liền nuốt xuống, nuốt xong còn vô cùng đáng thương hỏi: “Tiên sinh, ngài có thấy thoải mái không ạ?”

Hạ Vân Sơn nghĩ một đằng nói một nẻo: “Cũng bình thường thôi.”

216 suy nghĩ một chút, đỏ mặt duỗi tay cởi áo khoác lông trên người, ngay cả áo lót giữ ấm cũng cởi ra, để lộ thân hình trắng tuyết hoàn hảo của mình. Hạ Vân Sơn đương nhiên là đã được nhìn từ lần trước rồi, xương quai xanh nhỏ nhắn đẹp đẽ, bộ ngực trắng nõn mềm mại, khiến người ta điên cuồng nhất chính là hai núm vú nho nhỏ như hai đóa tường vi trên ngực kia, trông hệt như trái anh đào trên bánh kem ngọt.

“Tiên sinh, ngài có muốn thử cái khác không ạ?”

Hạ Vân Sơn tức cười, em đang định phục vụ trọn gói sao?

Hạ Vân Sơn thu lại dương v*t còn hơi ẩm ướt vào trong quần lót, kéo khóa quần lên, đeo lại dây lưng, “Không cần.”

216 luống cuống tóm lấy ống quần Hạ Vân Sơn, sợ sệt hỏi: “Tiên sinh, ngài không hài lòng ạ? Ngài không hài lòng ở điểm nào? Em có thể tiếp tục học tập.”

Hạ Vân Sơn nhíu mày, trong mắt 216, hắn vẫn là vị thần linh bị em mạo phạm.

Ánh mắt hắn nghiền ngẫm gương mặt và thân hình trắng tuyết của em, giọng điệu xoi mói: “Tôi thích bộ ngực lớn một chút, của em rất phẳng.”

216 mở to hai mắt, xấu hổ mà cúi thấp đầu, ngực của em đúng là nhỏ hơn các omega khác một chút.

Nhưng em vẫn chưa từ bỏ: “Tiên sinh, ngài thử xoa một chút đi, rất mềm mà.”

Hạ Vân Sơn nhìn có vẻ suy tư, bàn tay từ trên cao giáng xuống, không nể nang gì bóp mạnh lên ngực em, còn vân vê núm vú tường vi đáng thương, đau đến mức 216 khẽ rên lên.

Đúng là rất trơn rất mềm, cảm xúc không thể tuyệt vời hơn, như là đang nắm một chiếc bánh pudding mềm mại vậy, chỉ cần hơi dùng sức một chút là có thể bóp nát.

Hạ Vân Sơn bắt đầu tính toán trong lòng: “Cũng tạm được, nhưng vẫn không đủ lớn.”

216 mặc cả với hắn: “Tiên sinh, nếu em có thể làm nó lớn hơn, khi đó ngài sẽ lên giường với em chứ?”

Bây giờ Hạ Vân Sơn mới hài lòng, hàng mi đen dày che lại đồng tử đen kịt mang ý cười, đắc ý cực kỳ nhưng vẫn giả vờ lạnh nhạt: “Em cứ thử xem sao.”

Nói xong, để lại 216 với đống bừa bãi trong phòng mà đi ra ngoài.
Bình Luận (0)
Comment