Buổi tối, gần 12 giờ Trang Nghiêm mới về tới nhà. Đơn giản rửa mặt rồi trèo lên giường, cũng không quản Tiểu Câu có ngủ hay không đã cúi đầu hôn cậu. Lúc Trang Nghiêm hôn vào trán, Tiểu Câu bị đau mới tỉnh dậy.
Trang Nghiêm vội giở chăn ra xem, trời! Cái trán của Tiểu Câu đã sưng không khác gì bột bánh bao lên men.
“Sao lại bị thế này?”
“Không cẩn thận rơi khỏi xà đơn.”
Trang Nghiêm cũng không hỏi nhiều, dùng ngón cái xoa nắn trán Tiểu Câu để chỗ máu tụ tan ra. Chờ xoa đến lúc nóng lên, mới nhẹ nhàng hôn lên chỗ đau. Hai người miệng đối miệng hôn một hồi, tay Trang Nghiêm bắt đầu sờ xuống dưới, Tiểu Câu vội vàng kẹp chặt chân lại.
“Mẹ anh đến đây à?”
“Em mệt rồi, chúng ta ngủ sớm đi!”
Tay Trang Nghiêm vẫn cố chấp chui vào trong quần Tiểu Câu, quần đùi bị tụt xuống, sau đó hai đùi cậu bị nhấc lên vai hắn.
Tiểu Câu trừng mắt mắng : “Chết tiệt, anh ăn trúng cái gì vậy? Có để người ta ngủ không hả!”
Vừa mở mắt đã nhìn thấy vẻ mặt Trang Nghiêm giống như Trư Bát Giới ăn được nhân sâm – vô cùng phấn khích!
“Thằng nhóc hư hỏng, cho anh là cái rắm phóng một hai cái là coi như xong à! Lúc tối mẹ anh đã bắt anh ngồi nghe bà kêu ca suốt ba tiếng đồng hồ đó, chủ đề chính là có một kẻ vô lại quỳ giữa đường, bắt nạt con dâu của bà.”
Nói xong còn ha ha cười ra tiếng, tay lại sờ sờ cục u : “Cái bánh bao này có bao nhiêu vinh quang a!”
Tiểu Câu đẩy hắn sang bên cạnh : “Biết rõ rồi còn hỏi!”
“Còn không phải vì muốn nghe chính miệng em nói đặc biệt quan tâm anh sao!”
“Như vậy mà anh vẫn muốn em nói sao! Em thực sự cảm thấy có lỗi với vợ anh.” Tiểu Câu không khỏi lại nhíu mày.
Trang Nghiêm nằm đè lên người cậu nói : “Lúc biết mẹ anh bảo cô ta đi tìm em, anh thực sự rất tức giận, nhưng lại không nhịn được sung sướng. Em đã từng chịu nhún nhường trước ai đâu, vậy mà em lại vì anh mà quỳ xuống trước mặt nhiều người như vậy. Từ nay về sau anh có thể yên tâm rồi. Lão bà, nói, hiện tại muốn lão công lên núi đao hay là xuống biển lửa?“
“Anh chỉ cần thả chân em xuống là được rồi.”
“No! Cái này thì không được! Anh phải chậm rãi “yêu” em đã.”
Nói xong, Trang Nghiêm cười dâm đãng, cúi người xách thương ra trận.
Tiểu Câu ngoài miệng mắng chửi, cơ thể lại tự động đáp trả. Trên chiếc giường lớn, hai người đàn ông quấn lấy nhau. Tiểu Câu không ngừng bị đẩy về phía trước, ga giường bị vo thành một nắm, lại bị thể dịch không ngừng tiết ra làm ướt. Hai người nằm trên giường kích động không ngừng thở gấp.
“Không hề thay đổi, em vẫn là Tiểu Câu của anh…… của anh…… A……”
Cuối cùng Tiểu Câu vô lực nằm rũ ra : “Không được…… Không đủ sức ……”
Trang Nghiêm nằm bên cạnh, bộ dạng cơm no ấm cật : “Ngày mai sẽ hầm móng heo cho em ăn bổ sung ‘lòng trắng trứng’.”
Cảm giác mệt mỏi sau khi phát tiết dục vọng dần dần làm đầu óc trở nên mụ mị.
Tiểu Câu nhắm mắt lại nói : “Sau khi trở về, em vẫn một mực áy náy, nhưng hiện tại cuối cùng cũng đã thông suốt, là mình “dĩ thân tự hổ” (đưa thịt mình cho hổ ăn), cứu vô số phụ nữ Trung Quốc.”
Trang Nghiêm cũng không quản trên người dính đầy mồ hôi, lồng ngực dán chặt vào lưng Tiểu Câu.
“Vì vậy em không được rời khỏi anh, đỡ đễ anh làm hại người khác. Chúng ta cứ như vậy là được rồi, không ai được rời đi!”
“…… Ừ.”
“Móc tay thắt cổ, một trăm năm cũng không thay đổi!”
“…… Ừ.”
Tiểu Câu xoay người lại, ôm lấy Trang Nghiêm, hai trái tim chậm rãi tựa vào nhau.
Lúc mới về nước, Trang Nghiêm dùng của cải tích cóp trong mấy năm ở nước ngoài thành lập một công ty mậu dịch nhỏ.
Ban đầu chỉ là chơi cổ phiếu linh tinh, nhưng sau đó có một số người quen thấy có lợi nên muốn tham gia làm cổ đông. Trang Nghiêm cũng không khách khí, thu nhận tất cả tiền đưa tới cửa.
Có được nguồn tài chính lớn, quan hệ với các cơ quan chính phủ lại rất tốt, hơn nữa tầm nhìn cũng không tồi, các điều kiện của gian thương Trang Nghiêm đều có đủ, cứ như vậy từ một công ty nhỏ càng chơi càng lớn.
Gần đây trung tâm thành phố quy hoạch lại đất đai, Trang Nghiêm đang tính đến chuyện tiến quân vào bất động sản, muốn nuốt miếng thịt béo bao người thèm thuồng này. Nhưng không ngờ hết lần này đến lần khác đụng phải đối thủ – Lý Tư Phàm.
Lý nhị thiếu gia đúng là tâm cơ đàn bà, khắp nơi hạ bẫy rập ngáng chân, thiếu chút nữa làm cho Trang Nghiêm mất hết cả vốn.
Trang thiếu gia liều mạng đỏ mắt, ngay cả nói mớ cũng biến thành “Thằng chó họ Lý! Mày chờ đó!”
Cuối cùng vẫn là Trang Nghiêm thắng.
Tại buổi đấu thầu, Trang Nghiêm trả giá thành công giả mù sa mưa vỗ vai Lý thiếu gia. “Tiểu quỷ, ngươi còn trẻ, còn có hy vọng, bất quá thương trường cũng không phải nơi để trẻ con chơi!”
Lý Tư Phàm bộ dáng ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng không cười, chậm rãi nói : “Miếng thịt béo như vậy, coi chừng ngậy chết đó.”
Miếng thịt này quả thật không dễ nuốt như vậy. Bản thiết kế đã chuẩn bị tốt, tài chính cũng đủ, lệnh cưỡng chế cũng đã ra.
Nguyên bản vốn là khu nhà cửa hai tầng kiến trúc Liên Xô kiểu cũ nên các hộ gia đình ở đây đều sửa sang lại lầu một làm cửa hàng bán lẻ .. vv. .. Đây lại là khu vực trung tâm nên làm ăn rất phát đạt.
Nhưng hiện tại chính phủ lại muốn xây dựng khu này thành trung tâm thương mại, bắt mọi người ra vùng ngoại thành ở. Công việc buôn bán bị cắt đứt, ai có thể ngồi yên?
Cư dân chống lại việc xây dựng, cho dù bị cắt điện nước, nhà bụi đầy đất cũng không chịu dời đi.
Trang Nghiêm vừa phải đối phó với “diêm vương” họ Lý, vừa phải xử lý đám “tiểu quỷ” kia, quả thực vội đến mức vắt chân lên cổ.
Mấy ngày liền, ngay cả nói mớ cũng biến thành “Các vị tổ tông, mau chuyển đi đi! Miếu mới rất tốt a!”