Ngày thứ hai, toàn bộ võ lâm đều không sai biệt lắm biết chuyện Xích Luyện tiên tử Lý Mạc Sầu thành người hầu của người khác, làm hại Lý Thu Thủy cả ngày đều bị Lý Mạc Sầu liếc với ánh mắt giết người.
Những ngày sau đó, đám người Lý Thu Thủy nguyên nhân bởi vì Dương Quá nên đều được ngụ ở Lục gia trang để tham gia Đại hội anh hùng ngày hôm sau
"Ta nói ngươi có thể không dùng loại ánh mắt đó nhìn ta được không, thật rùng rợn a!!" Lý Thu Thủy rốt cục nhịn không được phải oán giận nói.
Lý Mạc Sầu một tiếng cũng không trả lời, hiện tại nàng bắt đầu quyết định không nói chuyện với cái đồ Lý Thu Thủy quỷ dị này
"Ngươi tại sao không nói chuyện vậy, thực nhàm chán!" Lý Thu Thủy liền quyết định đi xem cái đại hội náo nhiệt kia, sau đó tìm hiểu chút về tên Kim Luân pháp vương
[Lục gia trang đại sảnh.]
"Thế nào, chúng ta đấu ba trận thắng hai để quyết định minh chủ là ai, được không?" Hoắc Đô nhìn qua so với trong tiểu thuyết thì giống làm trò hề hơn một chút, bất quá đây hoàn toàn ý kiến cá nhân của Lý Thu Thủy. Đại hòa thượng đứng bên cạnh Hoắc Đô chính là Kim Luân pháp vương, người còn lại bên cạnh chính là tên dốt nát Đạt Nhĩ Ba, tứ chi phát triển suy nghĩ giản đơn
"Tốt, chúng ta liền định tam cục hai thắng!" Hoàng Dung đối với kế hoạch của chính mình thập phần chắc chắn. Chỉ cần trận đầu cùng trận thứ ba thắng, bọn họ sẽ không còn lời nào để nói
Lý Thu Thủy đứng ở một nơi bí mật gần đó hứng thú dào dạt mà xem trận đấu. Đột nhiên nhớ tới năm đó nàng vì bức bách Vu Hành Vân thừa nhận tình cảm mà lập đài luận võ kén rể.
"Hành Vân, nàng đến tột cùng đang ở đâu?". Đột nhiên, một thanh âm quen thuộc truyền vào trong tai Lý Thu Thủy
"Thu Thủy, là Người sao?"
Lý Thu Thủy cả kinh, không cẩn thận từ trên bờ tường trượt xuống. Không có đau đớn trong dự đoán truyền đến mà ngược lại là một cổ mùi hương thản nhiên, đó là mùi hương đặc biệt trên người Vu Hành Vân. Lý Thu Thủy nhìn ánh mắt thâm tình kia, nhẹ giọng nói ra cái tên mà mình ghi nhớ đã lâu
"Hành Vân... Nàng rốt cục tới tìm ta !"
"Người cứ nói đi... Đều tại Người , không nói cho ta biết luyện Bắc Minh thần công có thể sống lại, làm hại ta tâm ý đều nguội lạnh!" Vu Hành Vân lúc này một thân y phục màu trắng, tóc đã nhuộm đen được buộc cao lên, nhìn thập phần anh tuấn tiêu sái
Đấu trường đánh nhau bên dưới đột nhiên bị Lý Thu Thủy cùng Vu Hành Vân đánh gãy, Hoắc Đô vốn định bắn ra ám khí đánh lén đối phương, cũng không muốn bị hai người này quấy rối. Vì thế hoặc là không làm, đã làm là làm tới cùng, Hoắc Đô cây quạt chứa châm độc trực tiếp phóng tới Lý Thu Thủy cùng Vu Hành Vân
"Muốn đánh lén!" Vu Hành Vân sắc mặt lạnh lùng, tùy tay đánh ra một phiến băng, không chỉ khiến độc châm của Hoắc Đô bị cắt thành hai đoạn mà còn trực tiếp tiến vào trong thân thể Hoắc Đô. Hoắc Đô chỉ cảm thấy tay như bị cắn một chút, chỉ chốc lát sau liền cảm thấy cánh tay rất ngứa.
"A, ngứa quá... Ta chịu không nổi ... Sư phụ cứu ta a!" Hoắc đô té trên mặt đất như chết đi sống lại, Kim Luân pháp vương tự nhiên không thể ngồi yên không quan tâm đến. Tiến lên điểm huyệt của Hoắc Đô, nhưng cũng chỉ có thể tạm thời đỡ ngứa mà thôi
Nhìn Kim Luân pháp vương công phu điểm huyệt lưu loát, Vu Hành Vân cũng có vài phần tán thưởng " Công lực của ngươi cũng không tệ, chỉ tiếc trị phần ngọn không trị được tận gốc!"
Đạt Nhĩ Ba vừa thấy được sư đệ bị người khác ám toán, liền là người thứ nhất vọt ra muốn cùng Vu Hành Vân liều mạng, nhưng là lại bị Kim Luân pháp vương ngăn lại: "Đạt Nhĩ ba, đi xuống!"
"Nhưng mà sư phụ... Được rồi!!" Đạt Nhĩ Ba không thể cãi mệnh lệnh của sư phụ nên đành phải ngoan ngoãn mà lui ra.
"Xin hãy vì tiểu huynh đệ này cấp giải dược, lão nạp sau khi trở về sẽ quản giáo ngiêm khắc !!" Kim Luân pháp vương dường như nhìn thấu hai người trước mắt này không hề đơn giản, chỉ cần nhìn mai hoa châm của Hoắc Đô bị chém thành hai nữa là sẽ hiểu
Vốn nếu đổi thành Lý Thu Thủy thì còn có thể thương lượng, nhưng cố tình lại gặp gỡ trúng Vu Hành Vân, hoàn hảo ngu ngốc đi chọc đúng nghịch lân của nàng
"Hắn mạo phạm bổn tọa, tội đáng chết vạn lần! Sinh tử phù, vừa có thể sống cũng có thể chết, bổn tọa không có khả năng giải độc cho hắn.....Trừ khi công lực của hắn có thể vượt qua trăm năm mà tự cứu chính mình!!". Mọi người ở chỗ này đều bắt đầu nghị luận, bọn họ cũng biết không ai vượt qua trăm năm công lực. Vu Hành Vân nắm lấy tay Lý Thu Thủy đi ra ngoài, lại bị Kim Luân pháp vương ngăn lại
"Thí chủ sao có thể nói đi là đi!" Kim luân pháp vương cầm vũ khí trong tay đánh về phía Vu Hành Vân
"Tĩnh ca ca, đừng vội!" Hoàng Dung giữ chặt Quách Tĩnh đang muốn đi ra hỗ trợ. " Người ấy chưa chắc sẽ thua dưới tay của Kim Luân, ngược lại Kim Luân pháp vương rất có thể sẽ thất bại". Quách Tĩnh nội tâm thập phần kinh ngạc, hắn nhìn không thấu cái thiếu niên trẻ tuổi kia sẽ thắng được Kim Luân pháp vương, nhưng vẫn nghe lời Hoàng Dung mà án binh bất động