"Cái gì? Nhậm Ngã Hành mất tích?". Tả Lãnh Thiện nghe tin này nhất thời không thể tin được, vốn tưởng rằng Nhậm Ngã Hành có thể an tọa mà leo lên ghế trưởng môn kia, nhưng hiện tại tất cả không như hắn nghĩ.
"Vậy Đông Phương Bất Bại có động tĩnh gì không?"
"Tìm ta sao?" Còn không chờ Tư Đồ Tinh trả lời, hai thân ảnh hiện ra trước mặt bọn họ. Vu Hành Vân nhìn thoáng qua Tư Đồ Tinh, nói: "Tư Đồ Tinh, ngươi trúng sinh tử phù của ta hiện tại cảm thấy thế nào, có phải ngươi biết là ta tùy thời điểm đều có thể lấy mạng ngươi!"
Tư Đồ Tinh nghe xong lời Vu Hành Vân nói, ngoan ngoãn mà buông tay xuống.
"Tư Đồ Tinh, ngươi dám phản bội ta!". Tả Lãnh Thiện kích động nhìn Lý Thu Thủy cùng Vu Hành Vân. Mấy ngày nay hắn đều cho người điều tra thân phận của hai người, kết quả lại tra ra được bí mật kinh người. Các nàng nhìn như chỉ mới hai mươi tuổi nhưng trên thực tế, hai nàng đã sống trên trăm năm, là truyền nhân của Thiên Sơn môn, võ công bí hiểm.
"Các ngươi đã tìm tới cửa rồi, ta nghĩ cũng nên nói cho các ngươi biết, ngày đó đánh lén các ngươi thật sự chính là ta. Bất quá....Nếu các ngươi muốn giết ta, ta khuyên các ngươi nên buông tha mới là tốt."
"Ngươi nói ta nghe xem vì lý do gì ta lại buông tha mới là tốt, trời đất bao la, ta cùng Vu Hành Vân còn không sợ." Vu Hành Vân rất không thích kẻ uy hiếp mình, quả thật Tả Lãnh Thiện chính là đang tìm đường chết. Lý Thu Thủy cũng như thế, không biết tên Tả Lãnh Thiện này còn muốn giỡn cái gì.
"Ta đã điều tra ra thân phận thật sự của các ngươi, nếu để cho người trong giang hồ biết võ công phái Thiên Sơn có thể trường sinh bất tử, các ngươi đoán coi....hậu quả như thế nào?". Tả Lãnh Thiện lần này dùng tánh mạng để đổi, chỉ tiếc hắn gặp phải chính là hai người sống trăm năm trên nhân gian, những chuyện phiền phức các nàng tất nhiên là không sợ.
"Ngươi nghĩ như vậy khẳng định chúng ta sẽ buông tha ngươi sao? Đánh bạc...ngươi là người đổ bất quá ta là kẻ thắng!". Lý Thu Thủy liền đánh một chưởng trên người hắn, Tả Lãnh Thiện lập tức mất mạng, ngược lại đối với Tư Đồ Tinh: "Ngươi nếu thật muốn sống liền nên đi Dời Hoa Cung, hơn nữa phải vì Dời Hoa Cung mà cống hiến hết mình, nếu không sinh tử phù phát tác nắm chắc cái chết."
"Thuộc hạ nhất định sống chết nguyện trung thành!". Tư Đồ Tinh vì muốn sống đành phải đáp ứng.
"Như thế là tốt, ta trước hết liền thưởng cho ngươi nửa phần giải độc, còn lại ngươi phải đi Dời Hoa Cung rồi." Vu Hành Vân xoay người nắm tay Lý Thu Thủy mà bỏ đi, các nàng muốn đi tìm nơi mà các nàng thuộc về. Giang hồ giống như là đi chơi công viên, ở nơi nào có các nàng, tức nơi đó có náo nhiệt.
************
Vài năm sau.
Vào một ngày trời thanh mát, Lý Thu Thủy cùng Vu Hành Vân đang nằm tắm nắng trước sân, quanh bên người còn có mấy đứa trẻ đang đùa giỡn.
"Hành Vân, vài năm nay chúng ta đi Giang Nam Bắc thu hoạch đúng là không ít nha, Hoa nhi, Đồng nhi đều là chúng ta trên đường gặp rồi giữ lại, nàng có cảm thấy cái viện này nó nhỏ lại rồi không?" Lý Thu Thủy chỉ vào cái Viện cộng thêm mười mấy tiểu hài tử, nàng bây giờ là hoài niệm lại những ngày ở Thiên Sơn tự do tự tại.
"Làm sao vậy, Thu Thủy muốn về nhà sao? Chúng ta liền bàn ngày mai trở về." Vu Hành Vân vẫn như trước sủng ái Lý Thu Thủy, chỉ cần nàng muốn, tất cả đều có thể.
"Tốt, vẫn là Hành Vân đối với ta tốt nhất!" Lý Thu Thủy vẻ mặt hạnh phúc tựa vào Hành Vân, nàng rất hưởng thụ việc sẽ được Hành Vân bảo vệ cả đời.
Hoàn.
̃