Câu Dẫn Thái Tử Đại Nhân

Chương 11

Những ngày này Lăng Sở Nhược ở Lan Minh cung rất nhàn hạ, kê đơn bốc thuốc, thỉnh thoảng sẽ đánh cờ cùng với Nhiếp Khiếu Lan. Nhiếp Khiếu Lan tuy là công chúa nhưng tính tình lương thiện, từ nhỏ đã bệnh tật yếu ớt nên thường xuyên bị bắt nạt.

Những năm gần đây hoàng tộc gặp nhiều biến cố, quyền lực hầu hết rơi vào tay Cẩm Phong tướng quân, nhờ hắn mà cuộc sống của Nhiếp Khiếu Lan một bước lên mây, đãi ngộ hơn người nhưng người bợ đỡ cũng ngày càng nhiều, khiến cho cuộc sống thanh tịnh của nàng bị đảo lộn.

Mặc dù là vậy, thỉnh thoảng cũng sẽ có những người không an phận thủ thường, quen thói bắt nạt người khác nhìn thấy Nhiếp Khiếu Lan sống sung sướng thì đỏ mắt không chịu được mà đến gây chuyện

Chẳng hạn như ngày hôm nay, tại hoa viên trong Lan Minh cung xuất hiện một nữ nhân trẻ tuổi toàn thân phục trang vàng rực quý phái. Theo sau nàng ta còn có ba bốn người cũng ăn mặc lòe loẹt không kém và một vài tỳ nữ theo hầu.

Lăng Sở Nhược đang ngắm cảnh ở gần đó, trông thấy bọn họ đằng đằng sát khí thì định tránh đi nhưng nữ nhân kia đã kịp trông thấy nàng, đang đi thẳng bỗng dưng đột ngột chuyển hướng, hung hăng đi đến chắn trước mặt nàng

"Thì ra đây chính là thần y của Thục quốc sao? Nghe danh đã lâu, đúng là rất xinh đẹp"

Hoàng y nữ nhân hất hất mặt, dùng ánh mắt đánh giá Lăng Sở Nhược, mặc dù phục sức trên người nàng có bao nhiêu quý phái thì thần thái cũng giống như Triệu quốc hoàng đế mập mạp kia, nếu không mở miệng ra thì có lẽ sẽ sang trọng hơn rất nhiều.

Hồng y nữ nhân đứng bên cạnh lừ mắt nhìn nàng, chẳng có người nào trong hoàng cung này nhìn thấy bọn họ mà không quỳ xuống. Xinh đẹp thì có ích gì? Chẳng qua chỉ là một lang y nhỏ nhoi, gặp các nàng cũng phải thấp kém cúi đầu mà thôi

"Nhìn thấy bổn công chúa lại còn không hành lễ, hoàng thập muội dạy dỗ ngươi như vậy sao?"

Lăng Sở Nhược rất không tình nguyện nhún gối, cố gắng kiềm nén sự khinh thường trong lời nói

"Công chúa cát tường, Y Nhược mới vào cung không biết, xin công chúa thứ tội"

Mặc dù câu từ không có gì đáng để chê trách nhưng thái độ rất lãnh đạm, không nhìn ra chút sợ hãi nào. Hoàng y nữ nhân cau mày một cái, nàng ta mới là đại công chúa, tại sao lại có cảm giác nữ thần y kia phong thái so với nàng tốt hơn một chút a? Chuyện này quả thực rất mất mặt, nàng đưa mắt nhìn sang lam y nữ nhân, nàng ta hiểu ý liền hung hăng đá vào chân Lăng Sở Nhược một cái, bắt nàng phải quỳ gối xuống

"Hỗn xược, đến ngay cả lễ nghi cơ bản cũng không làm được, loại người như ngươi giữ lại trong cung làm gì?"

Lăng Sở Nhược lần đầu bị vũ nhục, giãy giụa định đứng dậy thì bị đè xuống. Hai cung nữ vừa rồi còn đứng ở cuối hàng không biết từ lúc nào đã đến bên cạnh nàng, nắm lấy vai nàng ấn xuống.

"Đúng là không có phép tắc, để xem bản hôm nay công chúa trừng phạt ngươi thế nào"

Mắt thấy đại công chúa tay đã giơ cao quá đầu, Lăng Sở Nhược nhắm chặt mắt chịu trận, hiện tại nàng đã thấm thía cảnh không quyền không thế là như thế nào. Trong hoàng cung này, thân phận của nàng so với tỳ nữ cũng không hơn được bao nhiêu, chỉ có thể bị người khác tùy ý khinh thường

"Póc" một tiếng, không có cảm giác đau đớn như nàng nghĩ, ngược lại người hét lên chính là đại công chúa. Lăng Sở Nhược he hé mở mắt, nhìn thấy đại công chúa đang ôm tay la hét, dường như là rất đau đớn.

Một hòn đá lăn đến chân nàng, Lăng Sở Nhược cố gắng nhịn cười, nàng nghĩ nàng đã biết ai là người gây ra chuyện này. Đại công chúa bị đau đến mức phát khóc, tức giận hét lên

"Là kẻ nào dám? Các ngươi lục soát nơi này cho ta, bản công chúa nhất định phải tra cho ra lẽ"

Một tiếng hét này của đại công chúa đã làm kinh động đến Nhiếp Khiếu Lan đang nghỉ trưa ở đình viện, khiến nàng vừa tỉnh dậy đã lập tức chạy đến xem chuyện gì đang xảy ra. Vừa trông thấy đại công chúa nộ khí ngút trời, các tỳ nữ thiếp thân của nàng ta thì đi lùng sục khắp nơi, Nhiếp Khiếu Lan vội bước đến hỏi

"Đại hoàng tỷ, chuyện gì đang xảy ra vậy?"

"Hừ, ngay đến ngươi bây giờ cũng không còn phép tắc gì nữa, thảo nào người dưới cũng học theo, không xem bản công chúa ra gì"

Đại công chúa bị tức giận làm cho mất đi lý trí, giương tay tát thẳng vào mặt Nhiếp Khiếu Lan khiến nàng ngã xuống đất. Những vị công chúa xung quanh đều tái mặt, vội vã bước đến đỡ nàng dậy.

Chẳng phải bọn họ thật tâm lo lắng cho Nhiếp Khiếu Lan, nếu là ngày trước thì e là còn tặng thêm cho nàng mấy cái tát nữa. Chỉ là tình thế lúc này đã thay đổi, chống lưng cho Nhiếp Khiếu Lan còn có Cẩm đại tướng quân, ngay đến phụ hoàng của các nàng cũng phải e dè

"Công chúa, ngươi không sao chứ?"

Lăng Sở Nhược lắc mạnh vai thoát khỏi hai tỳ nữ đang giữ nàng, chạy đến bên cạnh Nhiếp Khiếu Lan, lo lắng hỏi. Trên gò má trắng noãn lúc này nổi lên năm dấu tay đỏ chót, vừa nhìn đã biết đại công chúa ra tay mạnh thế nào.

Đại công chúa vừa ra tay đã thấy hối hận nhưng nhìn thấy các hoàng muội của mình vây quanh Nhiếp Khiếu Lan thì cơn giận lấn át đi nỗi sợ, vì lẽ gì mà hào quang của nàng lại biến thành của Nhiếp Khiếu Lan chứ?

"Hoàng thập muội, chuyện ta bị thương ở cung của ngươi là chuyện lớn nhưng vừa rồi ta cũng đã đánh ngươi xem như trừng phạt. Chuyện này dừng lại ở đây đi"

Nói xong hất hàm quay đi, những công chúa bị một cái liếc mắt của đại công chúa làm cho chột dạ, vội nói vài câu an ủi Nhiếp Khiếu Lan rồi cũng lần lượt rời đi. Lăng Sở Nhược dìu Nhiếp Khiếu Lan trở lại đình viện, lấy một chút thuốc thoa lên cho nàng, vừa thoa vừa tức giận nói

"Bọn họ lúc nào cũng quá đáng với công chúa như vậy sao? Tại sao công chúa không đáp trả? Nếu công chúa nói ra, tướng quân sẽ không tha cho bọn họ đâu"

"Ngươi có người trong lòng hay không?"

Nhiếp Khiếu Lan nhìn lên bầu trời trong vắt, ánh mặt trời yếu ớt không đủ làm nàng nhíu mi, dáng vẻ gầy gò cô đơn đến mức khiến người khác đau lòng. Lăng Sở Nhược không biết vì sao nàng lại hỏi như vậy, bất giác nghĩ đến bóng lưng cao thẳng mặc áo giáp bạc

"Ý của công chúa là?"

Lăng Sở Nhược lắc đầu xua đi suy nghĩ vừa mới manh nha hiện hữu, hành động này khiến Nhiếp Khiếu Lan nghĩ là nàng đã trả lời, liền thở dài một hơi.

"Nếu ngươi thích một người, ngươi sẽ hiểu được cảm giác nếu không phải người đó thì sự bảo hộ của những người khác đều là dư thừa"

"Là như vậy sao?"

Sau câu nói này của Lăng Sở Nhược, không khí bỗng nhiên chùng hẳn. Nhiếp Khiếu Lan mải chìm trong suy nghĩ của mình, còn nàng thì lại hoang mang không hiểu, tình cảm của nàng dành cho Lãnh Nguyệt Thanh rốt cuộc là gì?

Ban đầu nàng ngộ nhận Lãnh Nguyệt Thanh thân phận nam nhân mà đem lòng cảm mến. Một tiểu cô nương ngô nghê như nàng lần đầu gặp được người khí chất bất phàm như vậy. Con người lãnh ngạo đó, vì nàng mà chuộc thân cho Lăng Khanh, hết lần này đến lần khác cứu nàng thoát khỏi nguy hiểm, cho dù cuối cùng cũng chỉ là lợi dụng nàng nhưng Lăng Sở Nhược lại không quên được bản thân đã từng cảm động như thế nào.

Dáng lưng thẳng tắp lại mạnh mẽ đứng chắn trước mặt nàng ngày hôm đó, phong thái đó, con người đó, cho dù mất cả đời cũng không thể nào quên được.

Sau sự việc phát sinh ngày hôm đó, không còn thấy đại công chúa đến Lan Minh cung gây sự nữa. Vết thương sưng tấy trên mặt Nhiếp Khiếu Lan cũng chỉ kéo dài trong một ngày nhờ dùng thuốc Lăng Sở Nhược điều chế.

Nhiếp Khiếu Lan càng ngày càng được mở rộng tầm mắt, vốn dĩ lúc đầu không tin rằng nữ thần y nhỏ tuổi này có thể chữa trị tốt, chẳng ngờ y thuật của nàng rất lợi hại.

Lăng Sở Nhược bình thường điều chế thuốc rất nhiều, khi rảnh rỗi sẽ dạy cho Nhiếp Khiếu Lan một chút. Nhiếp Khiếu Lan tuy rằng thân thể yếu nhược nhưng đầu óc lại rất thông minh, học một hiểu mười khiến cho Lăng Sở Nhược không thể không thán phục

Sắp tới là sinh thần của hoàng đế Triệu quốc, trong cung ai nấy đều bận rộn, không khí hoan hỉ vui mừng lan đến cả Lan Minh cung.

Lăng Sở Nhược ngược lại trong lòng buồn bực không vui, tiền tuyến có biết bao binh sĩ phải liều mình chiến đấu, sinh mạng của họ đối với hoàng đế lại không đáng một xu. Mặc dù là địch quốc nhưng Lăng Sở Nhược tránh không được thương cảm.

"Sở cô nương, đến lượt cô nương rồi"

Nghe tiếng Nhiếp Khiếu Lan, Lăng Sở Nhược giật mình thả quân cờ trên tay xuống, mải suy nghĩ mà quên mất rằng nàng đang đánh cờ

"Cô nương thua rồi"

Nhiếp Khiếu Lan khẽ cười nói. Lăng Sở Nhược nhìn lại bàn cờ trước mặt, đúng là đã thua rồi.

"Công chúa thông tuệ, Sở Nhược bái phục"

"Không phải ta thông tuệ, là cô nương không dùng tâm trí cho bàn cờ này mà thôi"

Lăng Sở Nhược xấu hổ nhìn Nhiếp Khiếu Lan xếp lại bàn cờ. Mấy ngày trước Hoàng Kỳ có lén đến gặp nàng, nói rằng Lãnh Nguyệt Thanh muốn cùng nàng nội ứng ngoại hợp, đem tin tức trong kinh thành Triệu quốc báo lại.

Nhiếp Khiếu Lan vẫn luôn tin tưởng nàng, chỉ cần nàng hỏi nhất định sẽ có câu trả lời. Nhưng mà, Lăng Sở Nhược trong lòng sầu não, những tin tức nàng muốn biết sẽ khiến Triệu quốc gặp bất lợi, nàng sao có thể đành lòng nhìn Nhiếp Khiếu Lan trở thành công chúa vong quốc đây, cuộc đời của nàng từ nhỏ đã bất hạnh, hơn nữa trong người lại có bệnh.

Thật đúng là tiến thoái lưỡng nan, Lăng Sở Nhược mấy ngày nay luôn chần chừ chính là vì tình trạng bệnh của Nhiếp Khiếu Lan mà suy tính

"Ngày mai Cẩm Phong sẽ hồi kinh"

Nhiếp Khiếu Lan đột nhiên nói khiến Lăng Sở Nhược không khỏi kinh ngạc. Đây đúng là một tin tức tốt cho quân Thục, trong lúc đánh giặc kỵ nhất là thiếu đi chủ soái, đại quân không có người chỉ huy cũng như rắn mất đầu, tin tức tuyệt mật như vậy, Nhiếp Khiếu Lan vì sao lại nói cho nàng?

Nhiếp Khiếu Lan thản nhiên nhìn biểu cảm bất ngờ của Lăng Sở Nhược, khóe môi khẽ cong lên

"Ta đã cho người chuẩn bị y phục cho cô nương, mai là đại lễ sinh thần của hoàng thượng, mặc y phục của Thục quốc không tốt cho lắm. Sau bảy ngày đại lễ, ta sẽ bảo Cẩm Phong đưa cô nương về Thục quốc"

Đại lễ bảy ngày, bảy ngày đó Cẩm Diệp Phong sẽ không ở trong doanh trại? Lăng Sở Nhược quả thực muốn hét thật lớn. Minh thành là nơi cố thủ mạnh mẽ nhất và đầy cạm bẫy nhất, nếu có tướng tài canh giữ nhất định sẽ không để một con kiến lọt vào.

Vị tướng tài này bảy ngày tới sẽ không có ở đó, nếu có thể nhân cơ hội này, Thục quốc có thể sẽ đại thắng. Nhưng vừa rồi Nhiếp Khiếu Lan bảo sẽ đưa nàng về Thục quốc, nhìn bóng lưng Nhiếp Khiếu Lan rời khỏi, Lăng Sở Nhược không ngăn được nỗi chua xót trong lòng.

"Sở cô nương mặc y phục của Triệu quốc thật là đẹp, trong hậu cung này khó ai sánh được với cô nương. Mỹ nhân như cô nương, hoàng thượng thấy nhất định sẽ phong chức phi cao nhất"

Lăng Sở Nhược nhìn nữ nhân xa lạ trong gương đồng, mái tóc đen nhánh mượt mà được chải cầu kỳ, trang sức đeo trên đầu không món nào là không tinh xảo quý phái, y phục dù có hơi nhiều màu sắc nhưng lại hòa hợp đến kỳ lạ.

Lăng Sở Nhược tuy là tiểu thư không thiếu ăn mặc nhưng Tiêu Châu quanh năm nghèo đói, những thứ xa hoa này hoàn toàn vượt ngoài tầm hiểu biết của nàng.

Tỳ nữ bên cạnh vẫn thao thao bất tuyệt không tiếc lời ngợi khen, mặc dù xuất phát từ sự nịnh nọt nhưng nàng ta không hoàn toàn nói dối, các phi tần trong hậu cung đúng là không có ai có xinh đẹp như Lăng Sở Nhược, bình thường nàng ăn mặc đơn giản nhưng đã thu hút không biết bao nhiêu ánh nhìn, hiện tại ngay cả đệ nhất mỹ nhân Triệu quốc là Ngọc hoàng hậu cũng có chút không bằng.

"Có thể đổi cho ta bộ y phục khác không?"

Tỳ nữ trợn tròn mắt kinh hãi nhìn Lăng Sở Nhược từng chút một gỡ đi trâm cài trên đầu, ngay cả mái tóc mà mất bao nhiêu công sức nàng ta mới làm ra được cũng bị phá đi

"Cô nương, thế này là... hiện tại tìm đâu ra y phục khác cho cô nương chứ?" Tỳ nữ bất mãn kêu lên

"Không sao, tìm đại một bộ y phục tỳ nữ cũng được, ta không có thân phận, chỉ là lang y nhỏ nhoi, không cần phô trương" Lăng Sở Nhược lãnh đạm nói, nhìn không ra một chút thích thú nào

Tỳ nữ ở đằng sau bĩu môi nhưng cũng không dám chậm trễ, ai bảo nàng là khách quý của công chúa chứ, đắc tội với nàng không nổi đâu. Tỳ nữ sinh ra trong gia cảnh nghèo khó, việc mong muốn được ân sủng để hưởng vinh hoa phú quý là chuyện dễ hiểu, Lăng Sở Nhược không để ý đến vẻ mặt khó chịu của nàng ta, trong lòng có nhiều tính toán khác.

Đêm đó quả thật Cẩm Phong tướng quân đã hồi kinh, Lăng Sở Nhược đứng sau ghế ngồi của Nhiếp Khiếu Lan, mặc dù mặc trên người y phục tỳ nữ nhưng phong thái lại cách xa các tỳ nữ bình thường khác, gương mặt giấu sau lớp màn sa không nhìn ra chút biểu tình vừa tăng vẻ huyền bí lại không giấu được nét tao nhã trời sinh.

Từ lúc nàng bước vào đã thu hút không biết bao nhiêu ánh nhìn, Nhiếp Khiếu Lan âm thầm thở dài, đã là mỹ nhân thì cho dù khoác bao tải cũng vẫn không giấu được nhan sắc mỹ lệ trời sinh

"Lan nhi, nghe nói Cẩm đại tướng quân vừa rồi tìm đến cho ngươi một thần y, sức khỏe có tốt lên chưa?"

Thanh âm lảnh lót của Ngọc hoàng hậu nhanh chóng đem những ánh mắt đặt trên người Lăng Sở Nhược rời đi. Mỹ nhân yêu kiều trẻ tuổi một thân phục trang xinh đẹp liễm diễm lại ngồi cạnh hoàng đế mập mạp dâm đãng, nhìn thế nào cũng không thuận mắt.

Nhiếp Khiếu Lan cố nén nỗi kinh tởm trong lòng, mỉm cười nhu thuận đáp

"Đa tạ mẫu hậu quan tâm, nhờ hồng phúc của phụ hoàng và mẫu hậu, nhi thần đã khá hơn rất nhiều"

"Sắc mặt đúng là tốt lên không ít, người đứng phía sau chính là vị thần y đó đúng không? Qua đây"

Nghe nhắc đến mình, Lăng Sở Nhược vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ, do dự bước đến bàn trước bàn của Ngọc hoàng hậu, quỳ gối hành lễ

"Dân nữ tham kiến hoàng thượng, tham kiến hoàng hậu nương nương"

"Miễn lễ, Thục quốc quả là thiên hạ của nữ nhân, ngay đến thần y cũng có tư thái khuynh thành như vậy, nhưng mà trước mặt hoàng thượng ngươi che mặt như vậy, có phải là khinh thường Triệu quốc chúng ta không?"

Nghe ra được sự uy hiếp trong thanh âm của Ngọc hoàng hậu, Lăng Sở Nhược càng cúi thấp đầu. Nếu nói không sợ là nói dối, có ai trên thế gian này đứng trước hoàng quyền mà không tim đập chân run, huống hồ nơi này là địch quốc, mỗi một lời nói, một hành động không đúng đều có thể khiến nàng chết không toàn thây.

Dùng màn sa che mặt vốn không phải chuyện gì to tát nhưng Ngọc hoàng hậu trong thời khắc này nhắc đến Thục quốc, thành công đem hành hộng đơn thuần này hóa thành tử tội.

"Hoàng hậu nương nương nặng lời, dân nữ trải qua cơn bệnh, gương mặt xấu xí không dám dùng mặt thật diện kiến long nhan. Dân nữ chỉ là một lang y nhỏ nhoi, làm sao có gan khinh thường Triệu quốc"

Lăng Sở Nhược nghe rõ mồn một thanh âm bình tĩnh của mình vang vọng trong không gian im ắng. Sự bình tĩnh giả tạo này không biết nàng đã diễn bao nhiêu lần, nàng biết rằng nếu mất bình tĩnh, cái mạng nhỏ sẽ khó qua được đêm nay.

Chính là đêm nay, nàng phải mang tin tức quan trọng truyền đến Lãnh Nguyệt Thanh. Hai tay giấu sau ống tay áo sớm đã nắm chặt, muốn chết cũng không thể chết một cách vô nghĩa như vậy được

"Mẫu hậu, dù Thục quốc và chúng ta đang giao chiến nhưng người mà Cẩm đại tướng quân đưa đến làm sao có thể phạm thượng như vậy? Có phải mẫu hậu đã hiểu lầm gì không?"

Nhiếp Khiếu Lan dáng vẻ nhu nhược yếu đuối nhưng từng câu từng chữ lại khiến người khác không thể phản bác. Ngọc hoàng hậu nhìn sang đại tướng quân Cẩm Phong, thấy hắn tay cầm chén rượu, miệng phảng phất nụ cười nhàn nhạt không mấy hài lòng liền ho khan một tiếng, thanh âm nhu hòa đi không ít

"Là bản cung vừa rồi uống hơi nhiều, nói năng lung tung rồi, A Đào, mau đỡ thần y đứng dậy"

Tỳ nữ thân cận đứng bên cạnh Ngọc hoàng hậu nhanh nhảu bước đến gần Lăng Sở Nhược, đưa tay đỡ lấy nàng. Lăng Sở Nhược nhỏ tiếng tạ ơn, dựa theo lực kéo của A Đào đứng dậy.

Đứng còn chưa kịp vững đã nhận ra điều không ổn, A Đào kín đáo đẩy ngược nàng xuống, thân thủ nhanh nhạy

Bình Luận (0)
Comment