Lúc hai người Lăng Sở Nhược quay trở ra thì đã không thấy Châu Kim đâu nữa, cũng không rõ là đi đâu. Lãnh Nguyệt Thanh hoàn toàn không quan tâm, Lăng Sở Nhược mải mê với suy nghĩ của mình, cũng không quá để ý.
"Nghỉ ngơi trước đi"
Lăng Sở Nhược hơi ngẩng đầu nhìn, tóc mái hơi bay bay phủ xuống gương mặt trắng như tuyết, đôi mắt nàng trong sáng đến mức Lãnh Nguyệt Thanh thất thần trong giây lát.
"Chẳng phải chúng ta nên gấp rút hồi kinh sao? Lãnh thúc thúc vẫn đang bị giam lỏng"
"Không cần" Nhận thấy ánh mắt hoang mang của nàng, Lãnh Nguyệt Thanh hiếm có lúc kiên nhẫn nói nhiều thêm vài chữ "Phụ hoàng đã thoát khỏi hoàng cung rồi, hiện tại đang ở một nơi an toàn"
Lăng Sở Nhược gật đầu, tầm mắt nàng rơi xuống đôi giày xanh đen tinh xảo đã hơi mòn đế, chắc là ngâm nước lâu, lại trải qua một cuộc hành trình dài gian khổ. Nếu là những vị công tử thế gia bình thường khác, việc đầu tiên đã là mua ngay một đôi giày mới, thay đổi mấy lần xiêm y. Lãnh Nguyệt Thanh thân là thái tử, lại là nữ nhân nhưng một chút ý thức về vẻ ngoài cũng không có.
"Nghĩ gì vậy?" Thanh âm lạnh lẽo đột ngột vang lên bên tai khiến Lăng Sở Nhược giật mình. Nàng hơi ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại trên bờ môi nghiêm nghị, trải qua một đêm thân mật, nàng phát hiện bản thân kỳ quái vô cùng, ngay cả hành động nhỏ như vậy cũng có thể liên tưởng đến chuyện xấu xa.
"Không có, chỉ là hơi đói bụng"
Lãnh Nguyệt Thanh gật đầu, không hề biết trong đầu Lăng Sở Nhược lúc này đang nghĩ những chuyện gì. Trời đã tối, chợ đã tan, người người hối hả đi về nhà nhằm tránh cơn mưa sắp tới.
Lãnh Nguyệt Thanh nắm lấy tay Lăng Sở Nhược, lòng bàn tay lạnh buốt khiến nàng hơi chau mày.
"Cẩn thận kẻo lạc"
Lăng Sở Nhược đỏ mặt ậm ừ, ngoan ngoãn như tiểu nương tử mới về nhà chồng. Nhìn hai người một lớn một nhỏ tay trong tay thong thả bước đi, dòng người vội vã cũng không thể không đưa mắt nhìn.
Cuối cùng cũng tìm được khách điếm, tiểu nhị tinh ý thấy vị khách mới đến không phải người tầm thường, rối rít chuẩn bị bàn ghế, tiến cử thức ăn ngon. Trong việc ăn uống thì Lãnh Nguyệt Thanh và Lăng Sở Nhược vô cùng tâm đầu ý hợp, đều thích những món ăn thanh đạm, không dầu mỡ.
"Thật trùng hợp quá, lại gặp nhau rồi"
Bàn tay gắp rau của Lãnh Nguyệt Thanh hơi khựng lại, dù chỉ trong tích tắc, Lăng Sở Nhược tinh ý nhận ra, nàng có vẻ rất không tình nguyện gặp Liễu Trúc Linh.
"Ôi trời, thái tử điện hạ của ta ơi, ngươi nghèo đến mức chỉ có thể mời mỹ nhân ăn canh rau đạm bạc như thế này sao? Không được, không được, tiểu nhị, mang thịt lên đây, càng nhiều thịt càng tốt"
Liễu Trúc Linh rất tự nhiên kéo Diệp Chiêu ngồi xuống, vui vẻ cười với tiểu nhị. Tiểu nhị nhận ra nàng, hai mắt sáng rỡ, cười toe toét, đầu gật như trống bỏi nhưng mãi mà chưa chịu đi.
Liễu Trúc Linh nhìn Lăng Sở Nhược một vòng thương tiếc tặc lưỡi "Nhìn ngươi kìa, gầy đến như vậy, có phải không đủ thịt ăn không? Thanh Thanh ngươi xem, có phải ngươi keo kiệt quá không hả? Ta nói, gầy thì cũng đẹp nhưng phải ăn đủ chất"
Kỳ thực Liễu Trúc Linh cũng rất gầy, vòng eo của nàng còn không đủ một vòng tay, Lăng Sở Nhược mỉm cười không biết phải nói thế nào. Lãnh Nguyệt Thanh cụp mắt che đi sắc bén, lãnh đạm hỏi.
"Ngươi đến đây làm gì?"
"Ăn cơm chứ còn làm gì, đây là quán yêu thích của bọn ta, đúng không A Chiêu?"
Diệp Chiêu gật đầu, lòng lại thầm nghĩ không biết là người nào tháng trước còn từng thề sẽ không bước chân đến quán ăn chỉ toàn rau xanh này.
Một bàn thịt chẳng mấy chốc được bày biện đẹp đẽ, hai mắt Liễu Trúc Linh bừng sáng, tiểu nhị quả nhiên là quá tài năng, nhất định phải thưởng thật nhiều. Diệp Chiêu thở dài lắc đầu, không nhịn được nhắc nhở.
"Coi chừng dạ dày nàng, không thích hợp ăn nhiều như vậy"
"Ta biết ta biết, chỉ hôm nay thôi, lát về lại uống thuốc là được ấy mà" Liễu Trúc Linh nịnh nọt gắp một miếng thịt lớn vào bát Diệp Chiêu, sau đó còn tốt bụng gắp cả cho Lãnh Nguyệt Thanh và Lăng Sở Nhược.
"Liễu cô nương có bệnh về dạ dày sao?" Nhìn dáng vẻ như hổ đói của Liễu Trúc Linh, Lăng Sở Nhược dở khóc dở cười, chưa từng thấy cô nương nàng như nàng ấy. Có điều không hiểu sao nhìn nụ cười trên môi nàng ấy, nàng cũng cảm thấy vui lây.
Hóa ra một món ăn cũng có thể khiến người ta hạnh phúc như vậy. Trước nay Lăng Sở Nhược đều tuân thủ chế độ ăn nghiêm ngặt, nàng là đại phu, trước khi chữa bệnh cho người khác thì bản thân phải khỏe mạnh. Những món đầy dầu mỡ như vậy nhất định nàng sẽ không bao giờ đụng đến.
Liễu Trúc Linh tập trung ăn đến quên hết mọi thứ, Diệp Chiêu đành trả lời thay "Nàng ấy mắc chứng rối loạn tiêu hóa"
"Chắc là do Liễu cô nương nuốt quá nhanh, thức ăn còn lớn khiến bao tử làm việc quá tải" Lãnh Nguyệt Thanh cũng bị bệnh dạ dày nên đối với những bệnh nhân bị như vậy, Lăng Sở Nhược luôn đặc biệt quan tâm.
"Nghe thấy chưa, ăn chầm chậm thôi" Diệp Chiêu sủng nịnh xoa đầu Liễu Trúc Linh, cố gắng ngăn không giật lấy cái chén trên tay nàng.
"Được được" Liễu Trúc Linh vốn định cãi, nhưng nghĩ đến những ngày sau không được ăn thịt, lại ngoan ngoãn gật đầu, tốc độ ăn cũng chậm hơn một chút.
Nhìn hai người tíu tít quan tâm nhau, Lăng Sở Nhược hơi liếc mắt nhìn, Lãnh Nguyệt Thanh thẳng lưng chậm rãi ăn, không chút để ý đến những thứ xung quanh. Nhìn dáng vẻ của nàng, trong lòng Lăng Sở Nhược dâng lên nỗi buồn không thể kiềm chế.
Bao nhiêu năm qua, nàng ấy vẫn luôn cô độc như vậy, mọi thứ bên ngoài đều hoàn mỹ, không một ai thấu hiểu, không một ai đi vào được thế giới nội tâm ấy.
"Tiểu nhị, tính tiền đi, bữa cơm này ta mời"
Liễu Trúc Linh xoa xoa cái bụng tròn vo, hơi dựa vào Diệp Chiêu. Diệp Chiêu đưa túi ngân lượng cho nàng, để nàng trả, Lãnh Nguyệt Thanh cũng không khách sáo, lạnh lùng nói với tiểu nhị.
"Cho hai phòng"
"Không đủ phòng đâu, hai người bọn ta một phòng rồi, các ngươi ngủ chung phòng đi"
Không đợi tiểu nhị trả lời, Liễu Trúc Linh đã nhanh nhảu đáp. Lãnh Nguyệt Thanh đưa mắt nhìn tiểu nhị, suýt chút nữa tiểu nhị đã cắn phải lưỡi, rụt cổ lí nhí nói.
"Đúng ... đúng là như vậy"
Lãnh Nguyệt Thanh im lặng khiến cho không khí trở nên đáng sợ vô cùng, Lăng Sở Nhược cảm thấy tim đập thật nhanh, không dám đối diện với ai, lặng lẽ cúi đầu, bỏ qua ánh mắt gian xảo của Liễu Trúc Linh.
Đúng lúc tiểu nhị chịu không nổi áp lực định nói ra sự thật, Lãnh Nguyệt Thanh đột ngột mở miệng.
"Vậy thì một"