Cầu Đạo

Chương 114



Lão Điền nghe thấy Thất Các lão lời nói, bản thân cũng giật nảy mình.

Sau lưng hắn không hiểu cảm thấy một cỗ cảm giác lạnh sưu sưu không ngừng dọc theo xương sống, lan lên đến tận sau gáy.

Cùng lúc, hắn cảm nhận được cả thế giới bài xích hắn, tựa như thiên địa không còn muốn hắn tồn tại trên phiến không gian này.
Hiển nhiên, Thất Các lão ý không tại trong lời nói.

Hắn cũng là người nhanh trí, ánh mắt đảo quanh, không nhìn tấm mặt chờ mong cùng biểu cảm cầu khẩn của viện trưởng, vội vã nói: “Viện trưởng, Thất Các lão, các ngươi tiếp tục bàn truyện, ta cái này phải đi an bài cho tân sinh Tô Châu, sau lại sắp xếp cho Băng Ngọc nha đầu, công việc bề bộn, không quấy rầy các ngươi.”
“ y… Chờ đã…” Viện trưởng Triệu MInh Thành vốn còn muốn giữ lại lão hữu chịu chung chiến tuyến.

Cái gì gọi là vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục, giờ khắc này chính là thời điểm tốt nhất kiểm nghiệm tình nghĩa huynh đệ mấy nghìn năm.
Đáng tiếc, lời hắn chưa ra hết thì bị Thất Các lão đánh gãy:
“Lão Điền bận rộn trăm công nghìn việc, vẫn là sớm sớm một chút hoàn thành.

Chuyện của Tô Châu bên đó vốn đã chậm trễ, lão lại không thể kéo dài thêm, phải nhanh tay một chút mới đúng.”
“Vâng, vâng, vâng, Thất Các lão nói đúng, ta cái này đi ngay.”
Lão Điền cấp tốc đáp lại, rồi lại quăng cho viện trưởng ánh mắt, tựa hồ như biểu đạt: ta đã tận lực.

Hắn không dám chậm chễ chút nào, vội vã phòng ra một bước, biến mất tại hư không.
Năm hơi thở đi qua.
Thần thức kinh khủng của Thất Các lão liên tục đảo qua phương viên nghìn dặm không dưới mười lăm lần, đảm bảo rằng trong phạm vi trăm dặm không còn bất cứ ai khác, nàng mới nhìn chằm chằm vào phu quân mình, ánh mắt bất thiện.

Trong lòng nàng, nộ khí bị cưỡng ép đè nén ban nãy một lần nữa nhen nhóm trở lại, lần này còn kinh khủng hơn trước gấp nhiều lần.
Viện trưởng bị nhìn cho hoảng sợ, cuống quýt khua tay: “Ách.

Liên nhi, có gì thì bình tĩnh nói.

Quân tử chớ động thủ.”
Dĩ vãng, Liên nhi mỗi lần nhìn hắn bằng ánh mắt này, hắn đều gặp xui xẻo.
Thất Các lão lạnh lùng chất vấn: “Lão Điền còn ở đây, ngươi vì sao không nói cho ta biết?”
“Cái này…” Viện trưởng thận trọng từng chút một, nói ra: “Ta… ta vốn định nói cho ngươi… Có thể...!có thể… Liên nhi ngươi không cho ta cơ hội a.”
Thất Các lão lông mày nhăn lại, gắt: “Cho nên, ý ngươi đều là ta sai, đều là lỗi của ta?”
Viện trưởng bị khí thế của nàng đè ép cho giật nảy mình.


Dục vọng cầu sinh khiến hắn bán đứng lương tâm: “Không.

Không phải.

Ai dám nói Liên nhi sai? Liên nhi ngươi không có sai.”
Cái gì tâm cảnh, cái gì chính trực, cái gì nghĩa hiệp, viện trưởng đại nhân giờ khắc này đã hoàn toàn ném ra sau gáy cả rồi.

Không gì to hơn thê tử của mình.

Dẫu sao đã bán đứng lương tâm mấy nghìn năm, lại bán thêm một lần cũng đâu có nhiều.
Chỉ là, viện trưởng không có ngờ tới, Thất Các lão lời tiếp theo: “Không phải là lỗi của ta, như vậy là lỗi của ngươi rồi?”
“ y…” Viện trưởng Triệu Minh Thành bị tiết tấu của thê tử mang đi, tâm trì không khỏi trì tệ lại.
— QUẢNG CÁO —
Thất Các lão không buông tha, khí thế lại một lần nữa đề cao, liên tiếp bước tới: “Thế nào? Là ngươi sai… hay là do ngươi không đúng?”
Viện trưởng run sợ đến cùng cực, hai đầu gối đã không đứng vững, sợ hãi kêu to: “Ta.

Là ta.

Người sai là ta.

Chính là ta sai.”
Thất các lão ánh mắt hung hung, khí thế không chút nào suy yếu, thể nội linh lực còn tiềm ẩn có dấu hiệu bùng nổ, mười ngón tay siết lại, vang lên tiếng nổ kèn kẹt.

“Tốt.

Đã ngươi nhận sai, như vậy sau này không còn lời oán hối gì nữa.” Nói xong, nàng từng bước ép tới, khí thế sau mỗi bước chân bùng nổ tựa như núi lửa phun trào, chèn ép cả một vùng thiên địa run rẩy.
Viện trưởng kêu to: “Liên nhi, Liên nhi, xin hãy bình tĩnh.

Quân tử không động thủ, không động thủ a.”
Thất Các lão chỉ cười lạnh liên tục: “Ha ha… Quân tử… ha ha… đáng tiếc, viện trưởng đại nhân, nương tử của ngươi thế nhưng là nữ tử, không phải quân tử.”

Một khắc đồng hồ hành hạ không dừng tay.

Linh lực kinh khủng bạo tạc, thứ mang đầy đủ uy năng để quét sạch phạm vi trăm vạn dặm đại địa, bị Thất Các lão tinh chuẩn khống chế không làm phá hư một nhành hoa, một cọng cỏ trong khu vườn.

Kẻ chịu bi thảm duy nhất tại đây chỉ có viện trưởng Triệu Minh Thành:gương mặt đã bị đánh không còn hình người, trên thân thể đầy rẫy những vết bầm tím, thương thế trên tứ chi càng là dày đặc, đạo bạo gòn gàng đã rách tả tơi, tựa như một tên ăn mày chật vật leo ra khỏi trại nô lệ.
Viện trưởng đại nhân khéo người ở một bên, lấy ánh mắt u oán nhìn qua thê tử của mình.
Luận tu vi? Hắn cao hơn thê tử của mình hai cái tiểu cảnh giới.
Luận thực lực? Hắn mạnh hơn…
Thôi được rồi.

Hắn đánh không lại nàng.

Hắn không dám phản kháng nàng.
Đừng nói là phản kháng, ngay cả lúc này chữa trị vết thương trên mặt, hắn cũng không dám.

Hắn biết, hắn chỉ cần làm trái ý nàng, hắn tuyệt đối xui xẻo, so với hiện giờ còn muốn xui xẻo hơn nhiều lần.
Hôm nay, viện trưởng hắn còn là gặp may mắn.

Thê tử hắn có lẽ gặp chuyện cao hứng, gia pháp hầu hạ chỉ có một khắc đồng hồ.

Nếu là gặp nàng tâm tình không tốt, một canh giờ là giới hạn ngắn nhất.
Động tay động chân xong, Thất Các lão tựa hồ dễ chịu hơn rất nhiều.

Nàng thong dong đi vào bên dưới đình các, ưu nhã ngồi xuống, tự mình rót lấy một chén trà thưởng thức.
“Trà không tệ.” Thất Các lão khẽ nói.
Viện trưởng ở một bên nhìn qua thê tử của mình, một lời cũng không nói.

Trà có thể không tệ sao? Trà này là Lục giai Linh trà, phòng nhãn trên toàn bộ Nam Hoàng vực cũng là đỉnh cấp Linh trà.

Nước ngâm trà cũng là Tam phẩm Linh Thủy không pha loãng.

Ấm ngâm trà cũng là một kiện Lục phẩm pháp khí chuyên dụng.

Lửa đun trà càng là Linh hỏa.

Nhiệt độ, thời gian,...!hết thảy các yếu tố đều được khống chế tinh chuẩn.
— QUẢNG CÁO —

Thử hỏi, trà này còn có thể tệ sao?
Còn nữa, nàng một cái nữ nhân bạo lực, từ khi nào biết phẩm trà rồi?
Viện trưởng đại nhân mặc dù trong lòng không ngừng nói bậy, thế nhưng gương mặt qua mấy nghìn năm rèn luyện đã học được không đổi sắc, cung kính đứng tại một bên.
Thất Các lão liếc xéo nhìn hắn, nhẹ nhàng nói: “Có phải hay không viện trưởng đại nhân cho rằng ta một cái nữ nhân bạo lực thì không thể thưởng trà rồi?”
Viện trưởng giật nảy cả mình, sống lưng lạnh ngắt, mồ hôi sau lưng tuôn ra như mưa.

Bất quá, hắn phản ứng ngược lại là nhanh vô cùng.

Lấy gương mặt niềm nở tươi cười, hắn vội vã đi đến trước thê tử, nói: “Liên nhi nói đùa, làm sao có thể chứ? Liên nhi hào hoa phong nhã, ôn nhu thiện lương, cầm kỳ thi họa hết thảy tinh thông, không gì không biết, không gì không hay, chỉ là chút lá trà mọn, được Liên nhi thưởng thức chính là phúc khí của chúng.

Nơi nào cần đến phiên Liên nhi vất vả phẩm.”
Thất Các lão lúc này mới như hài lòng, quay người rời đi, nói khẽ: “Coi như ngươi nói ra lời thật lòng, ta cũng sẽ không để ý.

Làm phu thê nha, không cần thiết lấy lời ngon ngọt dỗ dành.

Cần, chính là chân tâm thực ý.”
Viện trưởng nghe vậy, trong lòng chẳng những không buông lỏng mà càng thêm xiết chặt: “Không.

Không.

Liên nhi phải tin ta.

Ta lời nói câu câu là thật, câu câu là chân tâm thực ý, không có một chút nào giả dối.”
Thất Các lão lúc này lại liếc nhìn hắn một chút, khẽ hừ: “Hừ.

Lần này coi như ngươi quá quan.”
Viện trưởng chưa kịp thở phào, Thất Các lão đã đổi chủ đề: “Nghe nói, tiểu nha đầu Băng Ngọc kia đã trở về nội viện?”
Nhắc đến Băng Ngọc Chân quân, viện trưởng lúc này mới triệt để thở ra một hơi.

Hắn biết, mình bây giờ đã sống qua một kiếp nạn.

Tâm tình hắn theo đó cũng là cao hứng hơn rất nhiều.

Hắn đáp: “Tiểu nha đầu kia đã trở về.

Hôm nay nàng vừa đến.

Là đi cùng nhóm tân sinh đến từ Tô Châu.”
“Trở về là tốt rồi.

Trở về là tốt rồi.” Thất Các lão liên tục lặp lại.

Biểu hiện trên gương mặt nàng cũng nhu hòa rất nhiều, tình mẫu tử từ trong thâm tâm nàng bất chi bất giác tràn lan không ngăn cản.
Tại trong thế hệ bọn người viện trưởng, nếu như nói có ai gần gũi nhất, tình cảm với Băng Ngọc Chân quân sâu sắc nhất thì không ai vượt qua được Thất Các lão.

Những năm đó, chính là Thất Các lão nàng một người chỉ dẫn Băng Ngọc Chân quân, chính nàng một người dẫn người sau xông xáo, chọc tai họa, đả kích tiền bối, thảo phạt sư huynh, sư tỷ, làm ra những chuyện trộm gà bắt chó chính là cũng không thiếu.

Thậm chí, dưới sự bảo bọc của Thất Các lão, Băng Ngọc Chân quân bản lĩnh nháo sự càng lúc càng lớn, đến độ rất nhiều cấp thấp đạo sư kêu gào không thôi.
Nhớ lại những chuyện năm đó, Thất Các lão không khỏi tự chủ khóe miệng giương lên, hiện ra nét tươi cười mê người.

Viện trưởng nhìn vào đó có chút thất thần, không dứt ra được.
Thất Các lão cũng không để ý.

Phu quẩn của mình nha, không để cho hắn ngắm thì còn để cho ai?
Qua thật lâu, Thất Các lão mới lên tiếng: “Vậy ngươi an bài nàng như thế nào?”
Viện trưởng đại nhân bất đắc dĩ dang hai tay: “Còn có thể như thế nào? Tất nhiên là theo ý nàng muốn rồi.”
— QUẢNG CÁO —
“Vậy nàng muốn như thế nào?”
“Nàng muốn tự lập môn hộ, tự mình mở ra một phong riêng, lấy danh tự tương tự như ở Tô Châu, gọi là Huyền Băng phong.

Học sinh tạm thời chỉ có mấy vị môn đồ của nàng.

Hơn nữa, nàng dường như không có ý định thu thêm người.

Bất quá, ta vẫn là y theo ý nàng mà làm.”
Nghe đến đây, Thất Các lão hài lòng gật đầu: “Người làm rất đúng.

Băng Ngọc tiểu nha đầu kia làm người tự do tự tại, không chịu quản thúc.


Để nàng tự mở một phong cũng tốt.

Lấy tính khí của nàng, chịu kiềm chế dưới trướng người khác, có khi lại sinh ra nháo sự.”
Nói một lúc, Thất Các lão tựa hồ lai có chút đau lòng, nói ra: “Băng Ngọc đứa nhỏ này cái gì cũng tốt, chính là có chút ương bướng không chịu nghe lời.

Nếu như năm xưa nàng nghe lời chúng ta khuyên bảo, bớt ở bên ngoài chạy loạn mấy trăm năm, như thế nói đến cũng có thể sớm mất trăm năm tấn thăng Lục phẩm, cũng sớm mấy trăm năm trở về nội viện.”
Viện trưởng khẽ lườm thê tử mình một chút.

Băng Ngọc Chân quân dưỡng ra cái tính cách này, nàng không phải là người đầu têu thì là ai?
Bất quá, lời thật dễ mất lòng.

Hắn không có lá gan nói ra.

Thậm chí, hắn sợ thê tử phát giác, còn không dám lườm nàng lâu một chút.
Tất nhiên, lời Thất Các lão nói cũng không có sai.
Băng Ngọc Chân quân năm đó tại sau khi thành tựu Tứ phẩm Thượng nhân liền lựa chọn ra ngoài xông xáo.

Chỉ là, vận khí của nàng không được tốt, cơ duyên không đến được bao nhiêu mà nháo sự thì một cái lại so với một cái lớn.

Kết quả là hao phí mất mấy trăm năm mà tu vi lại không tinh tiến bao nhiêu, cơ hồ là so với trước đó chỉ tăng lên hai, ba cái cảnh giới nhỏ
Nên biết, Nhất phẩm tiểu tu sĩ thọ nguyên chỉ là một trăm hai mươi đến một trăm năm mươi năm.

Nhị phẩm tu sĩ thọ nguyên từ hai trăm đến ba trăm năm.

Tam phẩm Đại tu sĩ thọ nguyên cũng chỉ dao động từ năm trăm đến tám trăm năm.

Ngay cả Tứ phẩm Thượng nhân thọ nguyên cũng là trên dưới hai nghìn năm.
Băng Ngọc Chân quân tại Tứ phẩm cảnh giới hao phí mấy trăm năm tuyệt đối không phải là lựa chọn sáng suốt.

Nên biết, lấy tư chất tiếp cận thiên tài của nàng, dưới sự cung cấp tài nguyên sung túc của học viện, trăm năm có thể tại Tứ phẩm Thượng nhân đột phá năm, sáu cái tiểu cảnh giới.
Kết quả nàng đâu?
Chỉ có trở về làm đạo sư tại Tô Châu Thái Linh học viện, gần nghìn tuổi sau đó mới đột phá Tứ phẩm, thành tựu Ngũ phẩm Chân nhân.

Đây tuyệt đối là bước đi sai lầm.
Viện trưởng thở dài: “Thôi, thôi.

Chuyện cũ đã qua, không cần nhắc lại cũng được.

Chẳng phải là bây giờ nàng đã trở về rồi đó sao? Lại nói, nàng bây giờ cũng đã là Lục phẩm Chân quân chân chính, thọ nguyên đến cái bảy, tám vạn tuổi.

Tư chất của nàng còn đó, tổn thất mấy trăm năm cũng chẳng đáng là gì.

Nàng đời này thành tựu Thất phẩm Tôn giả còn dễ dàng lắm, so với chúng ta năm đó có lẽ còn dễ dàng hơn.”
Thất Các lão gật đầu: “Ngươi nói cũng đúng.

Mấy trăm năm kia coi như để mài tâm tính của nàng, để nàng bớt phóng túng lại, như vậy cũng đáng giá.”
Thế rồi, Thất Các lão dành ra một lúc lâu, thu hồi lại cảm xúc.

Nàng giờ đây sắc mặt nghiêm nghị, khí thế nghiêm trang, trở về đúng với dáng vẻ nên có của một trong mười sáu vị các lão Thái Linh nội viện.

Nàng nói: “Hôm nay ta đến đây cũng không phải chỉ để nói với ngươi chuyện về Băng Ngọc tiểu nha đầu kia.

So với nha đầu này, càng có chuyện quan trọng hơn.

Hẳn ngươi cũng nhận ra, nhóm tân sinh mới từ Tô Châu đến… không bình thường?”.


Bình Luận (0)
Comment