Cầu Đạo

Chương 155



Thời gian thấm thoát.

Hai năm thời gian chớp mắt một cái liền qua đi.

Cho đến hiện tại, Trần Nguyên đã gia nhập Thái Linh nội viện được ba năm có dư, niên kỷ của hắn cũng đã tròn hai mươi ba.

Tại thế giới trước, hai mươi ba tuổi, đây đã là cái tuổi thành gia lập nghiệp, phải có trách nhiệm tự đứng lên, chèo chống một khoảng trời.

Tại cái thế giới này, tu sĩ hai mươi ba tuổi cùng với tiểu hài tử lại chẳng có gì khác biệt.
Một ngày này, bên trong động phủ, Trần Nguyên vốn nhắm nghiền hai mắt bỗng nhiên mở lớn.

Thể nội năng lượng của hắn, khủng bố và kinh khủng tựa như thuở ban sơ cuồng bạo nhất của vũ trụ thời điểm mới ra đời, bỗng nhiên vụt tắt, yên lặng không một tiếng động, trở lại trạng thái phẳng lặng như mặt nước hồ mùa thu.

Xung quanh thân thể hắn, nguyên bản đạo vận lan tràn, huyền diệu khó lường, không ngôn ngữ nào miêu tả nổi, đột ngột biến mất, hết thảy thu về thể nội trong nháy mắt.

Cả căn động phủ bình tĩnh trở lại.
Một ngày này, Trần Nguyên xuất quan.
Bất quá, lần này bế quân không để cho hắn hài lòng.

Kiểm tra thân thể một chút xem có bất kỳ dị dạng nào không, Trần Nguyên một bên thở dài: “Cuối cùng vẫn là không có đột phá.”
Tại nửa năm trước, hắn hoàn thành cảm ngộ Hoàng kinh sau trọn vẹn hai năm nghiên cứu.

Đạo hạnh của hắn cũng nương nhờ theo đó mà tiến một bước dài, tu vi càng là thuận thế được đẩy một mạch lên tới Đệ Cửu trọng đỉnh phong.

Cảnh giới thứ Tư Đệ Cửu trọng đỉnh phong, hắn đã đi đến cuối con đường của Cảnh giới thứ Tư.

Trần Nguyên nguyên bản ý nghĩ là tận dụng Hoàng kinh, nhất kích đột phá đến Cảnh giới thứ Năm ngay trong lần đó.
Đáng tiếc, hắn thất bại.

Cảm ngộ của Hoàng kinh đã hoàn toàn tiêu hóa hết vào việc chống lên tu vi Đệ Cửu trọng đỉnh phong, không còn một chút dư thừa nào.
Sau đó, hắn dành ra nửa tháng thời gian buông lỏng tâm tình, ghé thăm một lần Lữ Như Yên, đi dạo một vòng Đan các, Trận các, Luyện Khí các, Dược viên, Đấu pháp trường,...!Chờ đợi cho tâm cảnh lắng lại, Trần Nguyên quyết định lợi dụng chút tàn dư cảm ngộ còn sót lại từ hai năm nghiên cứu Hoàng kinh, trợ giúp đột phá Cảnh giới thứ Tư.
Một lần bế quan này chính là nửa năm.
Đáng tiếc, hắn một nữa thất bại.


Cảnh giới thứ Tư không dễ dàng đột phá đến như vậy.

Trần Nguyên biết, hắn đây là lâm vào bình cảnh.

Mười sáu tuổi năm đó, hắn cũng là kẹt tại bình cảnh hai năm, mãi cho đến tận năm mười tám tuổi mới bước vào Cảnh giới thứ Tư.
Bất quá, Trần Nguyên không vội vàng.

Hắn năm đó chỉ dựa vào quan tưởng trời đất liền có thể tiến cảnh, hắn hiện tại có không ít đồ vật trợ giúp cảm ngộ, đột phá bình cảnh bất quá chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

Hơn thế nữa, hắn chỉ mất năm năm để đi từ Cảnh giới thứ Tư đệ Nhất trọng sơ kỳ cho đến đệ Cửu trọng đỉnh phong.

Tại cảnh giới thứ Ba, hắn mất sáu năm.

Tốc độ tu luyện nhanh chóng như vậy, hắn còn trông mong gì hơn? Trần Nguyên biểu thị, hắn không vội vàng.
Lại nói, lĩnh ngộ Hoàng kinh hai năm qua, hắn không phải là không có thu hoạch.

Bên ngoài đạo hạnh tăng lên, hắn còn ngộ ra một môn Đạo Tông pháp thuật, Tung Địa Kim Quang.

Môn pháp thuật này cho phép tu sĩ trong chớp mắt na di ra bên ngoài phạm vi vạn dặm.

Vạn dặm tại thế giới này không tính là xa xôi, thế nhưng nháy mắt có thể đi ra đến bên ngoài vạn dặm, cho dù là Ngũ phẩm Chân nhân phổ thông cũng chưa chắc đã làm được.

Trần Nguyên ước lượng, tiêu hao linh lực của môn pháp thuật này, lấy Tam phẩm Đại tu sĩ liền có thể chống đỡ nổi.

Tứ phẩm Thượng nhân có khả năng liên tục thi triển nhiều lần mà không gặp khó khăn chút nào.

Môn pháp thuật này, tại đê giai tu sĩ chính là tốc độ vô song.
Trần Nguyên chỉnh lý lại một hồi trang phục, kiểm tra động phủ.

Không có gì bất thường.

Động phủ của hắn vốn giản đơn, ngoại trừ mấy chục cái Ngưng Linh Hồ lô bên ngoài, những sự vật khác đều không cần quan tâm nhiều.

Hắn từ đầu đến cuối rất ít tác động đến, đâu vẫn vào đó.
Nói lên Ngưng Linh Hồ lô, Trần Nguyên theo thói quen thông thường, nửa năm thu hoạch Linh Thủy một lần.

Năm mươi cái Tứ giai Ngưng Linh Hồ lô, ngay từ ban đầu đều hấp thụ linh khí của linh mạch bên dưới động phủ, hiệu suất qua các năm không có bao nhiêu thay đổi, đều đặn cung cấp cho hắn chừng hơn trăm vạn cân Tứ phẩm Linh Thủy mỗi nửa năm.

Lục giai Ngưng Linh Hồ lô thì khác.

Theo tu vi hắn càng tăng, thể nội năng lượng càng lớn, linh khí phản hồi thiên địa càng nhiều, hiệu suất ngưng tụ Linh Thủy càng cao.

Nửa năm này, hắn thu hoạch trọn vẹn ba vạn cân Lục giai Linh Thủy, so với quãng thời gian lúc đầu, nhiều hơn đến năm lần.
Trần Nguyên rời khỏi động phủ, hắn có ý định đi tìm Thiên Lan, trước đưa nàng Linh Thủy, sau lại muốn cùng nàng tới Tàng Kinh các mượn kinh thư cho năm này.

Tuy nhiên, miếng lệnh bài thân phận bên hông hắn đúng lúc này khẽ rung lên.

Trần Nguyên vừa lấy ra thì giọng nói của nhẹ nhàng của Hạo Nguyệt Chân quân vang lên:
“Đến Yên Nhiên cung, ta có chuyện cần tuyên bố.”
Trần Nguyên hơi bất ngờ.

Ba năm này, Hạo Nguyệt Chân quân rất ít chủ động triệu kiến bọn hắn.

Đối với các học sinh, nàng thực thi đúng theo chủ trương: tự do chăn thả, cho các học sinh tự do phát triển.

Đều là thiên kiêu, nàng sẽ không cứng nhắc can thiệp vào lộ trình tu hành của bọn hắn.

Trần Nguyên một đường ngự kiếm phi hành đến chủ phong.

Hắn vừa vào trước Yên Nhiên cung liền đã thấy bốn vị đồng môn đã đứng đợi sẵn tại đó.
“Trần huynh, đã lâu không gặp.

Xem ra, tu vi của huynh lại có tinh tiến.” Hàn Tường Minh dẫn đầu chào hỏi.

Những người sau cũng theo đó lên tiếng.
“Gặp qua các vị.” Trần Nguyên có lễ đáp lại.

Đối với Thiên Lan thì hắn chỉ khẽ gật đầu, người sau cũng là như vậy đối với hắn.


Trần Nguyên và Thiên Lan tại ba năm này, có thể nói là hợp tác với nhau tương đối tấp nập.

Lời nói thừa thãi đã không cần quá nhiều.

Cả hai tỏ ra khá ăn ý với nhau.

Ngược lại, ba người kia, Trần Nguyên đã có mấy năm không tiếp xúc.

Không phải là những người này và hắn xa lánh, chỉ là bởi Trần Nguyên thường xuyên bế quân, một lần chính là nửa năm, đều đặn như thế, những người khác đều không có dịp gặp hắn.

Đặc biệt là vị này Thanh Uyển tiên tử, vì khảo nghiệm trở thành thân truyền đệ tử của Hạo Nguyệt Chân quân mà thường xuyên làm nhiệm vụ, đi lại không ít.

Dưới sự trợ giúp của Hạo Nguyệt Chân quân, nàng thành công tấn thăng đến Tam phẩm tầng hai tại vài tháng trước.
Hàn Tường Minh và Liễu Viễn Duệ thì bình thản hơn.

Bọn hắn chưa đến mức dốc lòng khổ tu, liều sống liều chết tăng cường thực lực.

Tu vi của bọn hắn hiện tại vẫn còn là Tam phẩm tầng một hậu kỳ.

Đoán chừng qua hai năm nữa mới có thể nếm thử đột phá.
Tại thời điểm năm người Hàn Tường Minh đơn giản hàn huyên vài câu, một giọng nói nhẹ nhàng, phiêu miểu như tiên nữ trên chín tầng trời từ trong Yên Nhiên cung bay ra: “Nếu tất cả đã đến rồi thì nhanh vào đi.”
Cửa cung mở ra, bọn người Trần Nguyên có hàng lối, trật tự tiến hành đi vào.

“Học sinh gặp qua đạo sư.” Năm người hành lễ.

Vừa ngẩng đầu lên thì năm người Trần Nguyên kinh ngạc phát hiện ra, bên cạnh Hạo Nguyệt Chân quân còn có một người khác.
Hết lần này đến lần khác, còn là một nam tử.
Hơn nữa, nam tử này cực kỳ đẹp.

Gương mặt hoàn mỹ không một chút tỳ vết, mắt sáng như sao trời, hai đường lông mày thẳng tắp, cương nghị, đầy bá khí, sống mũi cao chót vót, cằm vuông vức đầy mạnh mẽ.

Hắn không quá cao, vai tương đối rộng, lưng thẳng, thân mang khoác áo bào trắng tinh, tựa như trích tiên không dính chút bụi trần.

Không những thế, ẩn chứa bên trong cỗ khí chất cao cao tại thượng, xuất thần không nhiễm khí lửa ấy, là một cỗ uy thế vô hình, như có như không, bá khí vô song, bễ nghễ thiên hạ, áp đảo hết thảy, ngự trị bên trên hết thảy.

Có lẽ, đây là sức hút chết người với đại đa số nữ nhân.
Trần Nguyên cảm thấy, Lữ Như Yên tại bên trong nữ nhân nổi bật bao nhiêu thì vị trước mặt này tại trong nam nhân cũng sáng chói bấy nhiêu.

Không phải sao, ngay cả ngày thường lạnh nhạt Thanh Uyển tiên tử cũng không khỏi trừng lớn hai mắt nhìn chằm chằm đối phương.

Hàn Tường Minh và Liễu Viễn Duệ biểu cảm không thể tin nổi, hệt như cái cách bọn hắn lần đầu tiên nhìn thấy Lữ Như Yên vậy.
Duy chỉ có Thiên Lan nhìn qua nam tử trên điện, ánh mắt hơi lấp lóe.

Không qua mấy hơi thở thời gian, nàng liếc mắt nhìn sang Trần Nguyên, thấy người kia cũng nhìn nàng, cả hai gần như ngay lập tức hiểu ý, nhẹ nhàng đến mức không thể nhận ra, gật đầu một cái.

Biểu cảm lại khôi phục trở lại trạng thái bình thường.
Biểu cảm của năm người, Hạo Nguyệt Chân quân thu hết cả vào tầm mắt.

“Khục.” Nàng ho nhẹ, đánh thức vài người, sau đó giọng đều đều nói ra: “Hôm nay, bản tọa kêu gọi các ngươi tới đây là có mấy việc muốn tuyên bố.”
“Mời đạo sư nói.” Năm người phía dưới đáp lại.
Hạo Nguyệt Chân quân khẽ gật đầu, môi son hơi mở: ”Chuyện thứ nhất liên quan đến chế độ của học viện.

Các ngươi cũng đã biết, Thái Linh học viện có chế độ ba năm trù bị dành cho tân sinh mới nhập học.

Ba năm này nhằm mục đích bảo hộ tân sinh, để tân sinh quen thuộc với sinh hoạt của học viện và càng là để cho tân sinh tận lực tăng lên tu vi.

Ba năm trù bị kết thúc, các tân sinh sẽ được yêu cầu tiếp nhận cái gọi là ‘nhiệm vụ đầu tiên’.”
“Thư đạo sư, cái gì gọi là nhiệm vụ đầu tiên?” Hàn Tường Minh nghi ngờ hỏi.
“Nhiệm vụ đầu tiên chính là nhiệm vụ mà các tân sinh buộc phải thực hiện sau khi kết thúc ba năm trù bị.

Nên nhớ, điều này là bắt buộc.

Đây là yêu cầu của học viện.

Nội dung nhiệm vụ không giới hạn, các ngươi có thể đi Nhiệm vụ điện đăng ký.

Thời gian thực hiện cũng không cố định, tùy ý các ngươi lựa chọn, yêu cầu duy nhất là phải nhận nhiệm vụ trong khoảng thời gian ba năm sau khi ba năm trù bị kết thúc, cũng tức là khoảng thời gian sáu năm kể từ sau khi các ngươi nhập học.

Số lượng người tham gia cũng không có khống chế quá khắt khe, chỉ cần không vượt quá mười người là được.” Hạo Nguyệt Chân quân trả lời.
Nhìn ra thần sắc mọi người về ‘nhiệm vụ đầu tiên’ không đồng nhất, Hạo Nguyệt Chân quân nhẹ giọng nói: “Các ngươi không cần quá lo lắng về nhiệm vụ đầu tiên.


Học viện đưa ra chế độ này không phải để làm khó các ngươi.

Nếu không có gì ngoài ý muốn, nhiệm vụ đầu tiên khá dễ dàng, thông thường yêu cầu về thực lực cũng thấp ha, ba cái tiểu cảnh giới so với thực lực thật sự của các ngươi.

Đạo sư tại nhiệm vụ điện cũng sẽ thoải mái, thậm chí mở một con mắt, nhắm một con mắt đối với các ngươi.

Hằng năm, tỉ lệ thất bại nhiệm vụ đầu tiên đều không đến một phần trăm.”
“Nếu như nhiệm vụ đầu tiên dễ dàng như vậy, vì cái gì còn bắt buộc chúng ta thực hiện?” Trần Nguyên không hiểu rõ, hỏi.
“Là để cho các ngươi quen thuộc với chế độ thực hiện hiện vụ.” Hạo Nguyệt Chân quân trả lời: “Mặt khác, người trẻ tuổi dễ dàng xáo động.

Không phải ai cũng phù hợp với lối tu hành khắc khổ.

Ba năm liên tiếp để các ngươi khốn tại trong học viện cũng không tốt cho tâm cảnh.

Cái gọi là nhiệm vụ đầu tiên chính là cơ hội để cho ‘tân sinh’ một lần buông lỏng, thấy chút sự đời, càng là cơ hội tiếp xúc thế giới.”
Đám người Trần Nguyên nghe vậy liền gật gù, cái hiểu cái không.

Mỗi người tính cách khác biệt, đạo tu khác biệt, phương pháp tu luyện cũng khác biệt, không phải cứ nhốt mình trong động phủ liền có thể để cho tu vi tinh tiến, tâm tính bình thản.

Trần Nguyên ngược lại tương đối thích hoàn cảnh hiện tại.

Có động phủ yên tĩnh, có nguồn kinh thư, tài liệu cảm ngộ dồi dào, hắn có cảm giác, bản thân hắn có thể một mực tại như vậy cho đến thật lâu, thật lâu về sau.

Rời khỏi học viện cái gì, không quá cần thiết.

Bất quá, nếu như Lữ Như Yên cũng phải thực hiện nhiệm vụ đầu tiên, hắn khẳng định sẽ bồi nàng.
Hạo Nguyệt Chân quân nhìn thoáng qua năm người phía dưới, nói ra: “Hiện tại ba năm trù bị đã kết thúc, năm người các ngươi bây giờ có thể tiếp nhận ‘nhiệm vụ đầu tiên’.

Nếu như các ngươi tuyển chọn tiếp nhận ngay từ bây giờ, ta ngược lại là có nhiệm vụ tương đối phù hợp với thực lực của các ngươi.

Về phần thủ tục, ta có thể thông qua học viện, các ngươi không cần lo lắng trắng thực hiện.”
Năm người Trần Nguyên nghe vậy, thoáng liếc nhìn nhau.

Trần Nguyên thầm nghĩ, hắn không vội vàng, chí ít còn ba năm nữa.

Hơn nữa, Lữ Như Yên còn chưa hoàn thành thức tỉnh, hắn hiện tại không muốn rời đi.
Thiên Lan, không biết nghĩ đến cái gì, cũng nhẹ nhàng lắc đầu.
Liễu Viễn Duệ và Hàn Tường Minh nhìn nhau một chút, cũng tỏ ra không gấp gáp.

Bọn hắn muốn chờ thêm hai năm nữa, triệt để bước vào Tam phẩm tầng thứ hai rồi mới rời đi.
Cuối cùng, chỉ còn có Thanh Uyển tiên tử nói ra: “Đạo sư, xin giao cho ta nhiệm vụ.”
“Cũng tốt.” Hạo Nguyệt Chân quân nói: “Thanh Uyển người đột phá đã có mấy tháng, căn cơ củng cố vững chắc, cũng là thời điểm nên ra ngoài thấy chút sự đời.

Lát nữa, ngươi ở lại sau cùng, ta sẽ bàn giao cho ngươi nhiệm vụ.”
“Vâng, thưa đạo sư.” Thanh Uyển tiên tử cung kính đáp lại.
“Một chuyện khác ta cần nói cho các ngươi.” Hạo Nguyệt Chân quân tiếp lời: “Liên quan đến một cơ duyên lớn mà năm người các ngươi nếu như có thể tận dụng tốt, trực tiếp tấn thăng một tiểu cảnh giới cũng không phải là không thể.”
Nói đến cơ duyên, mấy người Hàn Tường Minh, Liễu Viễn Duệ ánh mắt lập tức sáng lên.
Cơ duyên nha, có ai mà không thích? Ngay cả Thanh Uyển tiên tử biểu hiện cũng ngo ngoe muốn động, rõ ràng là tâm ý rất hướng về.
Lúc này, Hạo Nguyệt Chân quân cũng không câu khẩu vị của bọn hắn, trực tiếp nói ra: “Sáu năm sau chính là thời điểm Huyền Nguyên giới năm mươi năm một lần mở ra.

Đến lúc đó, mỗi sơn phong đều có danh ngạch nhất định học sinh.

Thần Luyện phong chúng ta vốn người ít, ta dự định để cả năm người các ngươi cùng một chỗ tiến vào.

Có thể đạt đến bao nhiêu tạo hóa, vậy liền nhìn xem bản thân các ngươi đi.”


Bình Luận (0)
Comment