Kể từ thời khắc Tần Vân Đạo và Dương Ly Tình khai chiến, chiến trường phía dưới đã ngừng lại tranh đấu. Bọn hắn biết, toàn bộ cục diện hiện tại phụ thuộc hoàn toàn vào hai vị Đại tu sĩ triền đấu trên không trung.
Nhất phẩm, Nhị phẩm tu sĩ bọn hắn thắng hay thua, đã không còn mang nhiều ý nghĩa nữa.
Đã như vậy, chẳng bằng cùng dừng lại, giảm thiểu thương vong đến tối thiểu, cùng nhau đợi mệnh.
Dương Minh Thiết hai con mắt nhìn gắt gao vào lão tổ và kẻ địch. Hắn đã dự liệu rằng đối phương có viện binh, thậm chí cho rằng người ta thậm chí có thể mời đến cả Tam phẩm đại tu sĩ, nhưng hắn vạn vạn không thể ngờ đến, kẻ này nhiều thủ đoạn như vậy.
Công bằng mà nói, Tần Vân Đạo, bất kể là tu vi hay thực lực, đều thua xa Dương Ly Tình. Thế nhưng, thủ đoạn của hắn quá nhiều. Đan dược, phù văn, pháp khí,... tất cả những thứ này, xa xa không phải một tên cựu học viên Thái Linh học viện có thể so sánh.
Đặc biệt là khi Lưu Ly cốt xuất chiến, Dương Ly Tình cơ hồ là không làm gì được đối phương. Bản thân Lưu Ly cốt, bất kể là cường độ chất liệu, phòng ngự hay công kích đều có thể sánh ngang với tu sĩ Tam phẩm tầng bảy, tầng tám.
Ma Sát Linh thể không mạnh tại bộc phát uy lực công kích, Dương Ly Tình dẫu cho là thiên kiêu đi nữa, muốn vượt qua ba, bốn cái tiểu cảnh giới giết địch gần như là điều không thể nào.
Hơn nữa, nàng không mạnh phòng thủ, đứng trước công kích khủng bố của đối phương, nàng không thể làm gì hơn là dựa vào sự linh hoạt để tránh né.
Đánh đều không đánh không nổi, chống đỡ cũng chống đỡ không xong. Đứng trước đối thủ phiền phức như Lưu Ly cốt, Dương Ly Tình chẳng thể làm gì hơn là tránh đông tránh tây, vướng tay vướng chân vô cùng.
Không chỉ như thế, Tần Vân Đạo ẩn nấp phía sau, không ngừng phát động công kích cùng phù văn, quấy phá Dương Ly Tình. Cục diện trong chớp mắt chuyển hướng một trăm tám mươi độ.
Cứ như thế, chừng hai khắc thời gian trôi qua.
Theo Dương Ly Tình bị ép vào thế bị động không thể đánh trả, chỉ có thể một bên né tránh, một bên chống đỡ đối thủ đánh lén, động tác của nàng dần xuất hiện sai lầm.
Không có cách, tại thế bị động như vậy, chỉ cần một sai lầm nhỏ nhoi cũng có thể gặp nguy hiểm đến tính mạng, bất kỳ là ai cũng gặp áp lực tâm lý.
Cùng với gánh nặng tinh thần, linh lực trong cơ thể Dương Ly Tình đang chậm rãi tiêu hao.
Thực tế, Tần Vân Đạo phải điều khiển Lưu Ly cốt tiêu tốn nhiều linh lực hơn đối thủ của hắn nhiều. Thế nhưng, hắn dường như có vô cùng vô tận Hồi Linh đan. Thể trạng của hắn bất cứ lúc nào cũng bảo toàn tám thành linh lực trở nên.
Bởi vậy, gặp tiêu hao chiến, hắn mới là kẻ có lợi dẫu cho bản thân tu vi cùng thể nội linh lực nguyên bản thua kém Dương Ly Tình.
Trần Nguyên âm thầm quan sát hết thảy.
Hắn đang do dự không biết nên chọn thời điểm nào để xuất thủ. Tình huống hiện tại Dương Ly Tình còn có thể chống đỡ thêm ít nhất một canh giờ nữa. Ba canh giờ nếu như nàng lựa chọn chiến thuật hợp lý hơn.
Chẳng qua, nàng đang tiêu hao linh lực nhanh quá đáng mà thôi.
Bề ngoài, nàng là người lạnh lùng, cự người ngoài ngàn dặm, tại sâu bên trong, Dương Ly Tình là kẻ hiếu thắng hơn bất cứ ai hết.
Nàng không tin, bản thân không thể đánh bại kẻ địch. Mà muốn đả thương được đến hắn, không có cách nào khác ngoài đánh tan hoặc chí ít là vô hiệu hóa được Lưu Ly cốt.
Cùng nghĩ đến điểm này, Dương Ly Tình đang không tiếc tiêu hao linh lực tìm cách phá phòng của một Tam phẩm tầng tám Đại tu sĩ. Nàng đây là đang tự làm khó mình.
Đúng lúc này, bên tai hắn vang lên thanh âm của Dương Minh Thiết:
“Trần công tử, ngươi xem, lão tổ có cơ hội thắng chăng?”
Trần Nguyên không chút do dự đáp: “Không thể.”
“Lão tổ liệu có thể chống đỡ bao lâu?”
“Căn cứ chiến thuật của nàng hiện tại, nhiều nhất là một canh giờ.”
Không đợi Dương Minh Thiết trả lời, Trần Nguyên nói tiếp:
“Không bao lâu nữa, nàng sẽ mắc sai lầm. Không ra một khắc đồng hồ, nàng sẽ thụ thương. Một canh giờ là Trần mỗ ước lượng nhiều nhất nàng có thể cầm cự.”
Dương Minh Thiết nghe vậy, trong lòng sợ hãi không thôi. Hắn vốn cho là, có lão tổ tại, trận thế đã vững như thái sơn. Kể cả khí tức từ đối phương tản mát ra đến xem, hắn cũng lờ mờ đoán ra, lão tổ tu vi cao hơn. Thế nhưng, hắn tuyệt không ngờ tới, kẻ kia thân mang nhiều thủ đoạn đến vậy.
May mắn, tính hắn cẩn thận, làm một tay chuẩn bị trước, mời đến Trần Nguyên.
Trầm ngâm một lát, Dương Minh Thiết nói:
“Còn mời Trần công tử xuất thủ, kẻ này quá mạnh, nếu để cho lão tổ thất thủ, như thế bất lợi cho tất cả mọi người.”
Hắn là thật sợ Dương Ly Tình thụ thương tổn. Nàng bây giờ thế nhưng là định hải thần trâm của toàn bộ Dương gia. Nàng mà có bất kỳ mệnh hệ nào, Dương gia dễ bị kéo sập như chơi.
Mấy chục năm trước, nàng chịu thương thế đã suýt chút nữa để gia tộc diệt vong. Hắn không hy vọng, bọn hắn một lần nữa đi vào vết xe đổ.
Trần Nguyên không do dự đáp:
“Đây là điều chúng ta đã thỏa thuận. Trần mỗ xuất thủ cũng là nên.”
Nói xong, hắn tiêu thất tại bên trong toa xe, đến khi xuất hiện trở lại đã tại mấy trăm trượng bên trên không trung.
“Ngươi là kẻ nào?”
Tần Vân Đạo giật mình quát lớn. Đồng thời, hắn đình chỉ công kích Dương Ly Tình, đề phòng nhìn qua Trần Nguyên.
Kẻ này tu vi rõ ràng chỉ có Tam phầm tầng hai, còn thấp hơn hắn một tiểu cảnh giới, thế nhưng chẳng biết tại sao, đối phương để cho hắn cảm giác e ngại vô cùng, so với nữ nhân khó nhằn kia còn đáng ngại hơn nhiều.
Càng quan trọng hơn, hắn trước đó thế mà không phát giác ra sự tồn tại của kẻ này.
Dương Ly Tình cảm nhận áp lực công kích giảm bớt thì thoáng thở ra một hơi. Nàng nhìn về nam tử mới xuất hiện, nói nhẹ:
“Trần đạo hữu.”
“Trần đạo hữu?” Tần Vân Đạo nghi hoặc. Hắn không xác định hỏi:
“Vị này Trần đạo hữu, ngươi cùng nữ nhân này là cũng một bọn?”
Nếu như chỉ có một mình Dương Ly Tình, hắn dựa vào Lưu Ly cốt, pháp khí, phù văn và đan dược còn có thể thủ thắng, thế nhưng xuất hiện thêm một Tam phẩm tu sĩ nữa thì lại khó nói.
Trần Nguyên gật đầu bình thản đáp lại:
“Vị đạo hữu này có thể coi là như vậy.”
Tần Vân Đạo hừ lạnh:
“Ta khuyên đạo hữu vẫn là nên tránh xa khỏi vũng nước đục này. Tham gia vào đây không có lợi chút nào cho đạo hữu.”
Hắn vẫn là cực kỳ kiêng kỵ Trần Nguyên. Thăm dò sơ bộ, đối phương quá trẻ.
Cốt linh không hơn hai mươi, tu vi đã đứng hàng Tam phẩm.
Đây là điều hắn cực kỳ e sợ. Có thể đào tạo ra được bực này tuyệt thế thiên kiêu, chỉ thiên phú không thôi là không đủ, kẻ này nhất định phải nhận được nguồn tài nguyên khổng lồ từ khi còn nhỏ. Thế lực sau lưng đối phương chỉ sợ nằm ngoài tưởng tượng của hắn.
Tần Vân Đạo kỳ thực không lo ngại thế lực sau lưng tìm đến hắn trả thù. Cái hắn chân chính để tâm là thủ đoạn. Nếu sau lưng đối phương đứng đấy một con quái vật khổng lồ, thủ đoạn có thể ít sao?
Suy nghĩ kỹ càng, Tần Vân Đạo thật không muốn ra tay với kẻ này.
Trần Nguyên ngược lại không nghĩ nhiều đến như thế. Đáp lại đối phương, hắn bình tĩnh nói:
“Đã nhận người nhờ vả, không thể không ra tay.”
Nghe vậy, Tần Vân Đạo ánh mắt trở nên lạnh lùng. Hắn e ngại, nhưng không có nghĩa là hắn không dám ra tay.
“Đã như vậy, chúng ta không còn gì để nói.”
Vừa dứt lời, tay hắn vung ra một tấm phù chú.
Trung đẳng Tam phẩm phù trú. Thủy Lôi phù.
Tấm phù vừa thoát ra không trung, quang mang quanh thân nó sáng chói. Không ra một hơi thở, tại vị trí tấm phù chiếu xạ xuất hiện dòng nước rộng chừng hai trượng, hình thành một con thủy xà khổng lồ dài trăm trượng, thân hình vắt ngang không trung. Trên thân con thủy xà không ngừng xuất hiện những dòng lôi đình quấn quanh thân thể, khi di chuyển phát ra thứ âm thanh nổ đôm đốp.
Thủy, Lôi hai hệ nguyên tố cùng xuất hiện.
Thủy Lôi xà nhấc cao đầu, giương nanh múa vuốt hướng về phía Trần Nguyên đánh tới.
Bất quá, tốc độ của nó quá chậm.
Trước khi nó có thể chạm đến mục tiêu, Trần Nguyên đã lách mình, tránh xa trăm trượng có hơn. Đồng thời, đôi mắt của hắn chuyển màu hoàng kim tựa như được đúc từ vàng nguyên chất, tản mát ra ánh sáng thần thánh và từ bi.
Tần Vân Đạo nhìn thấy cảnh này liền không hiểu dâng lên cỗ dự cảm không lành.
“Cái g…”
Lời còn chưa nói hết, hai chùm kim quang từ mắt Trần Nguyên xuất hiện, đánh thẳng vào giữa lồng ngực hắn.
Kim Cương Nộ Mục.
“AAAA…”
Tân Vân Đạo hét thảm lên một tiếng, thân hình loạng choạng, suýt chút nữa rơi xuống mặt đất. Ánh mắt hắn đỏ ngầu, tràn đầy sợ hãi nhìn về phía Trần Nguyên, giọng lắp bắp:
“Phật… phật… môn pháp thuật.”
Hắn rốt cuộc hiểu rõ vì sao bản thân cảm thấy dự cảm bất lành. m Cốt tông tu luyện vốn là ma công, đối mặt với Phật môn công pháp, cơ bản là bị áp chế hoàn toàn.
Nhìn đến, môn pháp thuật này tốc độ thi triển cực nhanh, hắn gần như không có thời gian phòng bị hay tránh né. May mắn là, uy lực môn pháp thuật này không lớn, nếu không, chỉ một đòn vừa rồi đánh hắn không chỉ là thụ thương nhẹ, linh lực tán loạn đơn giản như vậy.
“Đạo hữu, ngươi… là người của Phật môn?”
Tần Vân Đạo sợ hãi truy vấn.
Trần Nguyên lắc đầu:
“Không phải.”
Đồng thời, hắn lần thứ hai thi triển Kim Cương Nộ Mục. Hắn không muốn nhiều lời với người này. Loại khí tức ‘hôi thối’ và ‘ô uế’ từ trên thân hắn dễ để người ta chán ghét.
Bất quá, lần này, Kim Cương Nộ Mục không đánh trúng đối phương.
“Đã sớm đề phòng chiêu này.”
Tần Vân Đạo cười đắc ý. Trước người hắn xuất hiện một lớp ánh sáng vàng chói mắt, bảo hộ hắn khỏi hết thảy công kích từ bên ngoài.
Kim Chung Tráo phù.
Trần Nguyên nhìn đây cũng không ngoài ý muốn.
Chiêu này đối phương đã sử dụng trước đây. Kim Cương Nộ Mục vốn sức hủy diệt không mạnh, phá không được Tam phẩm Kim Chung Tráo phù.
Bất quá, Trần Nguyên đâu chỉ biết đến mỗi Kim Cương Nộ Mục.
“Dương đạo hữu, ngươi giữa chân lại Lưu Ly cốt, kẻ này giao cho ta.”
“Tốt. Lưu Ly cốt để lại cho ta.” Dương Ly Tình không chút do dự đáp lại.
Trần Nguyên tế ra Lôi Đình kiếm, rót vào đó cỗ linh lực khổng lồ. Lôi đình hoa văn trên thân kiếm sáng chói, sinh động như thật, dường như lúc nào cũng có thể thoát ra khỏi thân kiếm. Linh lực tinh thuần chảy dọc theo lưỡi kiếm, phân nửa bị chuyển hóa thành sức mạnh lôi đình, hiện thành những dòng điện dập dờn chạy quanh.
Bạo Lôi Kiếm pháp.
Trần Nguyên cách không đam ra một kiếm. Kiếm khí khủng bố xé rách không gian mà đi. Sức mạnh lôi đình hủy diệt hết thảy phảng phất như muốn đem vạn vật xé tan thành từng mảnh nhỏ.
Một kiếm đâm trúng Kim Chung Tráo phù khiến cho màn ánh sáng rung động kịch liệt. Quang mang trở nên rực rỡ hơn bao giờ hết.
Tần Vân Đạo trong lòng run lên.
Bởi vì quang mang như vậy, đại biểu Kim Chung Tráo đã sắp đến giới hạn tiếp nhận của nó. Kim Chung Tráo sắp sụp đổ.
“Đây là kiếm pháp gì?’
Tần Vân Đạo không nhìn được hỏi. Một tên Tam phẩm tầng hai thi triển ra có thể đánh cho Tam phẩm Kim Chung Tráo phù sắp sụp đổ.
Cỗ lực lượng này, thậm chí đã vượt xa Tam phẩm tầng ba hắn có thể đánh ra.
Không ai trả lời hắn.
Trần Nguyên lúc này đã đâm ra kiếm thứ hai, uy thế so với kiếm thứ nhất còn lớn hơn ba thành.
Không ra ngoài sở liệu, Kim Chung Tráo dưới sức mạnh tuyệt đối, tỏa sáng chói mắt rồi vỡ vụn trong thanh âm giòn tan vang vọng giữa trời đất.
Tần Vân Đạo vị trí tại ngay phía sau Kim Chung Tráo, nhận lấy dư ba ảnh hưởng. Cỗ lực lượng mạnh mẽ đánh trực diện lên thân thể hắn, đẩy hắn lui về phía sau ba mươi trượng mới dừng lại. Trên miệng hắn chẳng biết từ lúc nào phun ra một búng máu, sắc mặt trắng bệch, khí tức uể oải.
Lôi đình đâu chỉ là đại diện của sự hủy diệt tối đỉnh, nó còn là lực lượng chí cương chí dương, áp chế đối với ma tu, tà công chẳng mảy may kém chút nào Phật môn phật pháp.
Trần Nguyên hiện tại chính là khắc tinh của ma tu.
- --------------
Hy vọng các bạn tiếp tục ủng hộ truyện của mình.
Con Cua