Cầu Đạo

Chương 91



Trần Nguyên không biết rằng, hắn đi vào trạng thái đốn ngộ ngay lập tức sẽ gây nên hai vị Ngũ phẩm Chân nhân chủ khảo chấn động.

Hắn chỉ biết rằng, Hoàng kinh huyền diệu còn kinh khủng hơn nhiều so với hắn dự đoán trước.

Mặc dù so sánh với Bồ Đề kinh tàn quyển, Vạn Ma Tâm kinh, Hoàng kinh khoảng cách thâm ảo vẫn còn kém xa, thế nhưng đối với mọi Phật kinh, Nho gia kinh thư hắn thu hoạch được tại Thần Hà sơn thì quả thực không phải là cùng một cấp độ.
Biết đến như vậy, tận sâu trong nội tâm Trần Nguyên vui mừng không thôi.

Đến được một bản kinh thư huyền diệu là cơ duyên vô cùng to lớn, là thứ chỉ có thể ngộ, không thể cầu, đối với hắn lại càng là thiên đại tạo hóa, trợ giúp gia tăng đạo hạnh cực lớn.

Càng nghĩ, Trần Nguyên lại càng muốn ra sức cảm ngộ Hoàng kinh.

Cùng với đó, đạo hạnh của hắn đang gia tăng ở tốc độ mà hắn đã quên từ nhiều tháng nay.
Đúng vậy, kinh thư càng thâm ảo, hàm nghĩa bao quát càng rộng lớn, mức độ thâm thúy càng sâu xa, đối với trợ giúp tu hành cho Trần Nguyên càng lớn, tốc độ tu hành càng nhanh.

Bước vào cảnh giới thứ tư về sau, Trần Nguyên cảm giác hắn tu hành thỏa mãn nhất chính là dựa vào Bồ Đề kinh.

Kinh thư này, dưới sự trợ giúp của Ngộ Đạo Châu, có thể để cho hắn tiến một Trọng cảnh giới giới trong vòng chưa đầy năm tháng.

Bế quan mười tháng, hắn trực tiếp đột phá từ Đệ Nhị trọng đỉnh phong đến Đệ Ngũ trọng.
Đổi lại là Nhị phẩm, Tam phẩm, Tứ phẩm Phận môn, Nho gia kinh thư, hiệu quả kém đến quá xa.

Năm tháng trước khi Thái Linh học viện khảo thí, hắn là Đệ Ngũ trọng sơ kỳ, cho đến thời điểm hiện tại là mười tháng đã qua, hắn vẫn chỉ là Đệ Ngũ trọng hậu kỳ tu vi.

Tốc độ này chậm chạp đến đáng sợ.
Bất quá, hắn tại Đệ Ngũ trọng hậu kỳ tu luyện đã lâu.

Cái hắn cần chỉ là một cú huých để tu vi tiến thêm một bước.

Mà vừa vặn, chương đầu tiên của Hoàng kinh chính là thứ hắn cần.

Không cần số lượng nhiều bao nhiêu, mà quan trọng là chất lượng và thời điểm, tựa như giọt nước cuối cùng trước khi chiếc ly bị tràn.

Chương đầu tiên của Hoàng kinh là giọt nước hắn cần.
Cứ như thế, ba canh giờ sau khi khảo thí bắt đầu, Trần Nguyên tu vi lặng yên không một tiếng động bước vào Đệ Ngũ trong đỉnh phong.


Hệ thống tu luyện của hắn vốn là khác biệt, đột phá cũng không hẳn là mang ý nghĩa đột phá, chỉ là tiến lên một bước trong một tiểu cảnh giới, sự thay đổi của hắn hoàn toàn là nội liễm, trong tình huống bình thường, người ngoài nhìn không ra.

Phải chăng trên thân hắn điều gì khác biệt, ấy cũng chỉ là đạo vận càng thêm thâm thúy, khí chất lại càng mờ ảo, huyền diệu.

Đối với một người rơi vào trạng thái ngộ đạo sâu, biểu hiện này không có gì lạ thường.
Trái ngược với Trần Nguyên đạt được cơ duyên to lớn, đại đa số các tân sinh vẫn còn đang vò đầu bứt tai không biết làm sao với ba bản tàn kinh trước mắt.

Dẫu chỉ là chương mở đầu, áo nghĩa đơn giản nhất, nhưng cũng không phải dễ dàng để bọn Nhị phẩm, Tam phẩm tu sĩ có thể lĩnh ngộ.

Không.

Không nên nói lĩnh ngộ.

Chỉ là lần mò ra đầu mối ban đầu đã là một kiện sự tình cực kỳ khó khăn rồi.

Không phải vậy sao? Gần bốn nghìn tân sinh, có đến trên dưới hai nghìn kẻ, ngay trong vòng một canh giờ đầu, điên cuồng bứt tóc, hai mắt đỏ ngầu, hết đổi thử lĩnh ngộ bản kinh thư này đến kinh thư khác.

Thậm chí còn có tên, hai, ba canh giờ trải qua nếm thử cả bản kinh thư, lĩnh ngộ không ra đầu mối, tinh thần suýt chút nữa mất bình tĩnh.
Một nửa thời gian qua đi, chỉ có phân nửa số tân sinh thành công bước vào trạng thái nhập định, tinh thần căng cứng, tập trung suy tư, cẩn thận cảm ngộ kinh thư.

Về phần nhóm còn lại? Hiển nhiên là thất bại, ngay cả cửa vào cũng mò không tới.

Như vậy không phải nói là phân nửa số tân sinh tại đây ngộ tính không được.

Vấn đề nằm ở ba bản kinh thư áo nghĩa quá mức thâm sâu.

Nếu không, chúng cũng không thể đứng hàng trụ cột trong Đạo tông kinh thư, ngay cả Thất phẩm Tôn giả lĩnh hội ngàn năm chưa chắc đã có thể hiểu đến thấu triệt.
Tất nhiên, không phải tân sinh nào cũng chật vật trước vòng khảo thí thứ hai.

Có chừng trăm tên tân sinh đã có thể nhập định, tìm được cửa vào cảm ngộ chỉ trong một khắc đầu tiên.

Càng không cần nói đến các cá nhân xuất chúng, thậm chí Đại Khí Vận giả.

Ba canh giờ qua đi, Dịch Phong đã bắt đầu nếm thử lý giải bản kinh thư thứ hai.

Thượng Quan Hà Dung còn kinh diễm hơn nữa, ngộ tính đặc biệt kinh khủng, tại bản kinh thư thứ hai đã có chút thành tựu…
Cứ như vậy, gần bốn nghìn tân sinh, mỗi người một biểu hiện, mỗi người một cảm xúc, có cay đắng, có chăm chú, có nghiêm túc, có buồn bực, đi qua sáu canh giờ khảo nghiệm, từ lúc mặt trời vừa lên cho đến tận khi ánh trăng soi rọi không gian.

Sáu canh giờ đi qua trong nháy mắt.
Đông.

Lại một tiếng chuông huyền diệu vọng khắp không gian, tràn vào thức hải người ta, đánh thức con người khỏi những u mê, đồng thời khiến cho tinh thần người ta trở nên trong sáng.

Đối với đại đa số tân sinh, tiếng chuông ấy mang ý nghĩa, cơ hội của bọn hắn đã hết.

Đối với một số người khác, tiếng chuông không khác nào dây kéo, kéo bọn hắn ra khỏi trạng thái cảm ngộ.
Riêng Trần Nguyên có chút tiếc nuối, đôi mắt chậm rãi mở ra, để lộ hai con ngươi thâm thúy lấp lánh như sao trời.

“Giá như, kinh thư là bản đầy đủ.” Hắn khẽ thì thầm.
So sánh với Thượng đẳng Tam phẩm phòng ngự pháp khí hắn thu hoạch trước đó, lần này hắn có thu hoạch mới là thực chất.

Mượn nhờ chương mở đầu Hoàng kinh, hắn trực tiếp bước qua khe rãnh, bước vào Đệ Ngũ trọng đỉnh phong.

Đoán chừng lại thêm ba, bốn tháng khổ tu nữa, hắn có thể thuận lợi bước vào Đệ Lục trọng.
Bình phục lại tâm tình, Trần Nguyên dõi mắt nhìn xung quanh.

Đều là người tu hành, ban đêm hay ban ngày, kỳ thật đối với Nhị phẩm tu sĩ không có gì khác biệt.

Không nói đến tinh thần thức mỗi người đều mạnh ngoại hạng, chỉ nói đến giác quan thôi cũng không phải là người thường có thể so sánh, đặt tại Trái Đất, từng kẻ, từng kẻ đều có thể được xếp vào hàng ngũ dị nhân.
Gần bốn nghìn tân sinh, có kẻ vui, có kẻ buồn, đại đa số là thất vọng mất mát, lại cũng có một số nhỏ là đắc ý vui sướng, ánh mắt giương giương nhìn xuống mọi người xung quanh.
Vòng thứ hai không phân thứ hạng, chỉ phân hợp cách và không hợp cách.

Cực kỳ khó để phân biệt tân sinh nào đối với bộ kinh thư nào cảm ngộ sâu hơn.

Có đôi khi, một người cảm ngộ cùng lúc ba cuốn kinh thư lại không thu hoạch nhiều bằng kẻ khác chỉ chuyên chú một bộ.

Bởi vậy, các đạo sư Thái Linh học viện quyết định vòng này không phân thứ hạng.
Bất quá, như là một dạng phần thưởng phụ, tân sinh có khả năng cảm ngộ được hai bản kinh thư sẽ nhận được một viên Tam phẩm chữa thương đan dược, có khả năng cảm ngộ được ba bản kinh thư sẽ nhận được một tấm phù triện phòng ngự Tam phẩm hoặc ẩn chứa một kích toàn lực của Tam phẩm đỉnh phong Đại tu sĩ.

Bất kể là món phần thưởng nào, đội với đám Nhị phẩm, thậm chí Tam phẩm sơ kỳ tu sĩ đều hết sức cuốn hút.

Quả thật, để cho đám tân sinh nhìn đến mà đỏ mắt.

Phần thưởng phong phú là vậy, nhưng đạt được đến tay phần thưởng lại chẳng có là bao.

Muốn kiếm trả phải chăng một người có hay không hợp cách cảm ngộ ra đến đồ vật lại rất đơn giản.

Chỉ cần để bọn hắn đặt tay lên một viên Ngọc Minh Châu có liên kết với bản đạo kinh, sau đó cho bọn hắn mặc niệm kinh thư cùng lý giải đối với bộ kinh thư ấy.

Nếu như Minh Châu công hưởng, sinh ra phát sáng, như vậy chứng tỏ bọn hắn đối với kinh thư là có lý giải, bản thân có thu hoạch.

Lý giải này yêu cầu không cao.

Sơ hiểu đã có thể coi là hợp cách, thậm chí còn chưa đến cấp độ nhập môn.
Dẫu vậy, sự thực chứng minh, ba bộ kinh thư quả thực khó lường.

Cho dù chỉ là chương mở đầu, đối với bọn Nhị phẩm tu sĩ vẫn là quá khó nắm bắt.

Gần bốn nghìn người, có thể cảm ngộ ra chút ít vật hữu ích cũng không đến tám trăm.

Lại trong tám trăm người ấy, có thể như Đại Khí Vận giả Dịch Phong cảm ngộ được hai bản kinh thư thì có không đến hai mươi người.

Đến nỗi cả ba bản kinh thư? Chỉ có hai vị làm được đến.

Đáng để ý là cả hai kẻ này đều là Tam phẩm Đại tu sĩ, cũng chính là hai kẻ lần lượt đứng hàng thứ nhất và thứ hai tại vòng khảo thí thứ nhất.

Chỉ riêng điểm này đã gây nên toàn bộ tân sinh cùng các đạo sư oanh động không nhỏ.

Tất cả mấy vạn con người, cả tham gia khảo thí lẫn xem cuộc vui, đều dùng ánh mắt sùng kính, bất khả tư nghị cùng hâm mộ nhìn về phía hai người, một nam, một nữ này.
Trần Nguyên tự nhiên thuận lợi thông qua khảo thí.

Hắn không cầu nhiều, thế nhưng chất lượng thu được đến thì lại không phải các tân sinh ở đây có thể so sánh.

Tất nhiên, ngoại trừ hai vị Ngũ phẩm Chân nhân, không một ai nhận ra điểm khác thường ở hắn.

Mà hai vị đạo sư chủ khảo này cũng không hề có ý định tuyên dương.

Tu hành nghìn năm, tu vi đã đến cấp bậc Ngũ phẩm Chân nhân, bọn hắn đều đã là người nội liễm, nói ít làm nhiều, sẽ không phải loại người ưa thích bô bô, huênh hoang phô diễn thứ không cần thiết.
-------------------------
Vòng khảo thí thứ hai kết thúc để cho rất nhiều người thổn thức.

Trực tiếp tám thành tân sinh bị loại.

Từ hai vạn tân sinh ban đầu, trải qua hai vòng khảo thí, số lượng còn sót lại đã chưa đầy tám trăm.

Chỉ một con số thống kê đơn giản để cho người ta cảm khái không thôi.

Tân sinh bị loại thì cảm thấy thất vọng, mất mát.

Mà tân sinh còn có thể kiên trì, tâm trạng cũng chẳng khá hơn là bao.

Bao nhiêu ngạo khí, bao nhiêu kiêu căng đều đã bị hai vòng thi mài cho bằng sạch.

Ấn lấy tiến độ này, vòng thứ ba lại có chí ít tám thành tân sinh nữa bị loại.

Cho dù bọn hắn tự tin đến đâu, không mấy ai dám vỗ ngực đảm bảo, bọn hắn có thể vượt qua.

Đã có thể đi đến tận đây, có kẻ nào là yếu kém? Từng người, từng người trong số bọn hắn đều là đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ.
Trái ngược, cao hứng không ai bằng chính là vạn tên cựu sinh rảnh rỗi đến quan sát.

Rốt cuộc, nỗi tuyệt vọng năm đó bọn hắn nhận lấy, giờ đây cũng có thể quan sát đến trên mặt người khác.

Cùng nhau cảm thụ nha.

Gấp đôi vui vẻ.
Trải qua vòng khảo thí thứ hai, gần tám trăm tân sinh được an bài một ngày nghỉ ngơi trước khi bước vào vòng khảo thí cuối cùng.

Kiểm tra thực lực chiến đấu.
Mấy ngày trước đó, nội dung khảo thí vòng thứ ba được công bố ra đã gây ra không ít oanh động.

Ấn theo quy tắc hàng năm, vòng thứ ba khảo thí, nếu không phải là kiểm nghiệm đạo tâm thì cũng là kiểm tra thiên phú.

Chỉ là một lần kiểm tra thực lực chiến đấu này chính là phá lệ.


Đã có không biết bao nhiêu năm học viện chưa từng đưa ra khảo nghiệm như thế.
Nói như vậy không có nghĩa là học viện không chú trọng đến học viên thực lực.

Bất quá, so sánh với thực lực hiện thời, học viện lại càng quan tâm hơn tố chất cùng tiềm lực học sinh.

Nếu như chỉ đơn thuần so sánh thực lực chiến đấu, như thể kẻ càng lớn tuổi, lợi thế càng mạnh.

Bởi lẽ, tuổi đời dài, tương đương với thời gian tu luyện lớn, tu vi, thủ đoạn, pháp khí,...!đều có thời gian nhiều hơn tích lũy.

Một mực kiểm tra thực lực sẽ để cho nhiều hạt giống tốt mất đi cơ hội tỏa sáng.
Ấy vậy mà năm nay, Thái Linh học viện vẫn quyết định lựa chọn theo cách này khảo thí.

Không ít người vì đó hoang mang.

Thế nhưng, một nhóm nhỏ học sinh, xuất thân bất phàm, bối cảnh chỗ dựa vững chắc, nguồn tình báo dồi dào, thông tin biết đến nhiều hơn một chút, hai mắt lúc này không ngừng lóe sáng quang mang, không rõ trong đầu nghĩ đến điều gì.
Một ngày này, Trần Nguyên cùng gần tám trăm tên tân sinh còn sót lại được đưa đến bên dưới thí luyện tháp.

Thí luyện tháp, chức năng cũng như tên, là nơi dành cho học sinh cùng đạo sư của học viện rèn luyện năng lực thực chiến.

Nghe nói, thí luyện tháp cả thảy có chín trăm chín mươi chín tầng.

Ngươi tham gia leo tháp phải vượt qua lần lượt từng tầng, từ thấp đến cao, từ tầng một cho đến đỉnh.

Thí luyện tháp mỗi một tầng hiển hóa hình chiếu đối thủ không giống nhau, có thể là yêu , có thể là hung thú, có thể là quỷ vật, cũng có thể là tu sĩ, thậm chí là hình chiếu của bậc đại năng, tiếng tăm lừng lẫy bị hạn chế cảnh giới.

Hình chiếu có thể là gì, hoàn toàn không có quy luật cụ thể.

Bất quá, có một quy tắc chung, leo tầng càng cao, thực lực đối thủ càng mạnh.
Lời đồn nói rằng, chỉ có Ngũ phẩm Chân nhân mới có tư cách đặt chân lên tầng thứ năm trăm, Lục phẩm Chân quân mới năng lực bước đến tầng thứ bảy trăm.

Còn chín mươi chín tầng cuối, không có Thất phẩm Tôn giả tu vi, đừng có mơ mộng hão huyền.
Tất nhiên, những thông tin về tầng thứ này không phải là điều mà đám tân sinh cốt linh chưa tới bốn mươi, tu vi chỉ vẻn vẹn Nhị phẩm, Tam phẩm sơ kỳ nên dò xét đến.

Nhiệm vụ của bọn hắn là nên suy nghĩ như thế nào để vượt qua tầng thứ năm mươi.
Nhìn lên tòa kiến trúc hùng vĩ, chu vi chân tháp rộng lớn như một tòa núi, thân tháp sừng sững, thẳng tắp như một cây trường thương, vươn mình ngạo nghễ, ẩn đi nửa thân trên trong mây mù, vô số tân sinh vì đó mà động rung bởi úy thế như có, như không ẩn hiện từ tòa kiến trúc lâu đời.

Vượt qua năm mươi tầng khiêu chiến?
Việc này không đơn giản chút nào.

Tin tức đã sớm truyền ra, đối thủ tại tầng năm mươi có thực lực tương đương với Nhị phẩm đỉnh phong tu sĩ.

Nhị phẩm đỉnh phong tu sĩ, đối với số ít người Trần Nguyên có lẽ không coi vào đâu, thế nhưng với tuyệt đại đa số tân sinh, đó chính là một lớp khảm hạm.

Có thể tại trước ba mươi tuổi đột phá Tam phẩm, tại Thái Linh học viện cũng là thiên tài, số lượng tìm chẳng được ra bao nhiêu.

Bởi vậy, có thể nói, đương đầu với một đối thủ Nhị phẩm đỉnh phong tu sĩ, đại đa số tân sinh, cho dù là thiên kiêu, lá bài tẩy lớp lớp, cũng khó mà nói là chắc chắn đánh bại.

Ấy là còn chưa kể đến trước đó bốn mươi chín tầng khiêu chiến, cái giá bọn hắn phải bỏ ra để vượt qua chắc chắn không nhỏ chút nào.
Vượt qua năm mươi tầng leo tháp, trong mắt các tân sinh, độ khó tuyệt không kém hơn hai vòng khảo thí trước.
Hai vị Ngũ phẩm Chân nhân, hơn ba mươi vị Tứ phẩm Thượng nhân cùng mấy trăm vị Tam phẩm đạo sư đều đã có mặt đầy đủ.

Nhìn đến đám tân sinh tâm thần bất yên tại bên dưới, bọn hắn cũng không nói nhiều.

Khảo thí đã đi qua hai vòng, quy củ đều đã nắm vững.

Đã như vậy…
“Khảo thí vòng thứ ba, kiểm tra thực lực… bắt đầu.”
Một vị Ngũ phẩm Chân nhân chủ khảo vung tay, giọng nói tràn đầy uy nghiêm và lực lượng, vang vọng khắp mấy chục dặm sơn mạch.


Bình Luận (0)
Comment