Cầu Đạo

Chương 99



Cùng lúc đó, Thượng Uyển lâu.

Thượng Uyển lâu là lâu các nổi tiếng nhất Thái Linh thành.

Bởi sau lưng có bối cảnh mạnh, lại biết kinh doanh, quan hệ với các thế lực lớn, đặc biệt là Thái Linh học viện, cho nên Thượng Uyển lâu từ trước tới nay làm ăn vô cùng thuận lợi.

Thành lập đã hơn ba nghìn năm, cho đến nay, tòa lâu các vẫn luôn một mực phát triển không ngừng, dù rằng nghìn năm trở lại đây, sự phát triển ấy đã mập mờ chạm đến bình cảnh, tốc độ có chậm lại nhiều.
Thượng Uyển lâu tọa lạc ngay bên cạnh trục đường chính Nam Bắc, chếch về hướng phía nam của Thái Linh thành, cách quảng trường trung tâm mười hai dặm.

Khách hàng chính của nó là giới thượng lưu, cũng chính là những kẻ không có linh thạch thì có quyền hay chí ít là danh tiếng đương thịnh, để cho nhiều người kính nể.
Không phải những người thuộc giới thượng lưu, bước không vào cửa Thượng Uyển lâu.

Hộ vệ là sẽ không đuổi bọn hắn, thế nhưng bọn hắn chi trả không dậy nổi mức tiêu phí trong đó.

Phục vụ cho cao đoan khách hàng, giá cả làm sao tiện nghi cho được?
Bất quá, có thể đi vào Thượng Uyển lâu không có nghĩa là đối đãi như nhau.

Thượng Uyển lâu phân năm tầng, có thể sử dụng gian phòng tại tầng càng cao, đại biểu cho thân phận và địa vị càng trọng yếu.

Tầng thứ nhất bất kể ai cũng có thể vào được.
Tầng thứ hai khách nhân phải là người đủ giàu giàu có, linh thạch không thiếu, một lần sẵn sàng chi tiêu hàng trăm linh thạch loại kia.

Trăm linh thạch giá trị không nhỏ.

Nên biết, một cái Nhị phẩm thế gia giàu có như Dương gia, một năm thu nhập toàn gia chỉ bất quá nghìn linh thạch mà thôi.

Sau khi trừ đi các khoản chi tiêu trong nhà, có thể tiết kiệm ra đến trong một năm cũng bất quá chừng trăm linh thạch mà thôi.

Tầng thứ ba chẳng những cần bỏ ra nhiều mà còn cần là người có danh tiếng, có địa vị, thường là gia chủ Tam phẩm thế gia, trưởng lão Tứ phẩm thế gia hay tuổi trẻ thiên kiêu, nhân vật phong vân.
Cho đến tầng thứ tư, này đã không thường đối ngoại mở ra.

Lần gần nhất tầng thứ tư tiếp đón khách hàng đã là chuyện hơn hai mươi năm trước.

Lý do rất đơn giản,muốn đặt chân tầng thứ tư, khách nhân cần tu vi Ngũ phẩm Chân nhân hoặc chí ít có sức ảnh hưởng tương đương.
Tầng thứ năm chỉ là trong truyền thuyết.

Người ta nói rằng, muốn mở ra tầng này cần đến đích thân lâu chủ ra tay, khách nhân đi vào cũng chỉ có thể là Lục phẩm Chân quân cấp bậc nhân vật hoặc là tu sĩ có danh tiếng không kém gì cấp bậc này đại lão.
Tạm không đề cập những chiêu trò kinh doanh của Thượng Uyển lâu.

Ngày hôm nay, Lưu Thái Hòa trực tiếp điểm tòa lâu các nổi danh nhất Thái Linh thành để tổ chức yến tiệc chiêu đãi đồng niên học sinh đã cho thấy, bản thân hắn mặt mũi vẫn là rất lớn.

Không những thế, hắn còn bao trọn đại sảnh tầng thứ ba Thượng Uyển lâu.

Việc này để cho danh vọng của hắn trong vòng đệ tử trẻ tuổi Thái Linh học viện nhất thời tăng nhanh như gió.
Dẫu sao, xuất thân từ Thượng đẳng Tứ phẩm Thế gia, linh thạch hắn có không ít.

Hơn nữa, thành tích nội viện khảo thí vòng cuối đứng hàng thứ sau, tuổi đời bất quá ba mươi lăm cũng đã là Tam phẩm đại tu sĩ, hắn đích thực có đầy đủ danh vọng.

Lấy đó làm tiền vốn, chưởng quỹ quản lý Thưởng Uyển lâu chẳng có lý do nào từ chối Lưu Thái Hòa.
Giờ khắc này, đại sảnh tầng ba Thượng Uyển lâu đã có mười mấy, hai mươi tên tân sinh nổi bật năm nay của Thái Linh học viện.

Hết thảy đều là khách mời mà Lưu Thái Hòa mời đến.

Xung quanh đại sảnh xếp những dãy bàn dài, ngăn nắp, bên trên chất đầy linh quả, thịt linh thú cùng hàng chục đạo món ăn tinh xảo, mùi hương thơm nức mũi, được bảo quản bởi vật liệu đặc biệt, giữ vững nhiệt độ cùng vị đạo như thời điểm vừa chế biến xong.

Đây đó trong không gian tràn ngập mùi linh tửu thơm lừng.

Có đến ít nhất bảy loại linh tửu nồng độ mạnh yếu khác nhau, hương vị cũng khác nhau, đầy đủ thỏa mãn ngay cả những kẻ yêu cầu khó tính nhất.

Cuối đại sảnh, một nhóm ca kỹ từ lâu đều đặn tấu nhạc, tiên âm lượn lờ, mỹ nữ khiêu vũ, cảnh đẹp ý vui, hấp dẫn bao nhiêu người có mặt.
Bản thân là người tổ chức, Lưu Thái Hòa đã sớm có mặt.

Hắn tất bật chạy đông, chạy tây, hết nói chuyện phiếm với người này rồi lại bắt tay làm quen với người kia, hắn sẽ không để cho bất cứ người nào đứng lẻ loi một mình, càng không để cho bất cứ ai cảm thấy xa cách, buồn chán.

Nếu không có cặp? Vậy thì chính hắn sẽ nghĩ cách dẫn tiến, đưa những đồng niên tân sinh xa lạ, kéo lại với nhau.

Nụ cười ôn hòa và rạng rỡ của hắn đầy đủ để khiến đại đa số tu sĩ trẻ tuổi buông lỏng cảnh giác, tình nguyện mở rộng vòng giao lưu.
Có thể nói, đứng trên vị trí một người tổ chức, Lưu Thái Hòa rất thành công, cũng rất chuyên nghiệp.

Không phải ngẫu nhiên mà hắn vòng kết giao bằng hữu rộng lớn đến như vậy, càng không phải ngẫu nhiên mà nhiều người nguyện ý giao thiệp với hắn đến như thế.
Lúc này, Tiếng bước chân từ dưới cầu thang đều đặn mà uyển chuyển truyền đến.

“Tuân huynh, xin thứ lỗi, tại hạ trước ra đón một vị bằng hữu.” Lưu Thái Hòa nghe tiếng động, vội vã nói với nam thanh niên đối diện.
Vị kia cười, phất tay: “Lưu huynh, đi thôi.”
Lưu Thái Hòa gật đầu, tất bật chạy đến lối lên cầu thang.

Đối diện nữ nhân dung mạo tuyệt sắc, khuynh quốc khuynh thành, thong dong từng bước đi lên, hắn không khỏi nở nụ cười tươi chào đón: “Thượng Quan cô nương đến sớm.”
Đối với các học sinh đồng cấp, nam tử thì Lưu Thái Hóa luôn xưng huynh gọi đệ, nữ tử thì luôn nhã nhặn gọi cô nương, tiểu thư.

Cách xưng hô này lộ ra thông tục lại gần gũi hơn chứ không trang trọng và xa lạ như cách gọi đạo hữu hay tiên tử.
Thượng Quan Hà Dung đáp lại, không mặn không nhạt: “Lưu công tử khách khí, phiền phức công tử nghênh đón tận đây.”
“Nào có, nào có… Thượng Quan cô nương bực này tư chất, niên kỷ bất quá hai mươi đã là Nhị phẩm hậu kỳ, tương lai tiền đồ bất khả hạn lượng.

Lại nói, cô nương bực này tuyệt thế dung nhan, tựa như thiên tiên dáng trần, tiếp đón cô nương là vinh hạnh của tại hạ.” Lưu Thái Hà không tiết kiệm chút nào ngôn ngữ, ca ngợi nữ tử lên tận mây xanh.

Tất nhiên, hắn nói không giả chút nào.

Hai mươi tuổi đã là Nhị phẩm hậu kỳ, tương lai có rất lớn cơ hội thành tựu Tam phẩm Đại tu sĩ trước ba mươi.

Thiên tài như thế, ngay cả Thái Linh học viện cũng hiếm có vô cùng.

Dung mạo tuyệt mỹ của đối phương cũng là sự thật.

Trong hết thảy những nữ tử hắn gặp qua, nàng quả thật là đứng hàng đầu.
Thượng Quan Hà Dung vẫn lạnh nhạt như cũ trả lời: “Lưu công tử quá lời, tiểu nữ tử không dám nhận.”
Gặp đối phương biểu hiện không nhiệt tình, Lưu Thái Hòa cũng không tức giận.

Làm người giao thiệp rộng, hắn loại người nào cũng đã gặp qua, có ngạo kiều, có kiêu ngạo, có lạnh lùng, có ôn nhu, có gần gũi, có bình dị,...!hắn không thể ép buộc đối phương phải chủ động thân quen với hắn.

Hơn nữa, hắn chẳng phải người theo đuổi đối phương, lại không cần thiết thể hiện trước mặt người ta điều gì.
Lưu Thái Hòa khách sáo với Thượng Quan Hà Dung vài câu rồi hắn dẫn nàng nhập yến tiệc, chuẩn bị chào đón vị khách khách.
Đúng lúc này, cả tòa Thượng Uyển lâu bỗng rung lên nhè nhẹ.

Linh khí trong không gian xảy ra những trận bạo động nhè nhẹ, tựa như một cỗ sức mạnh vô hình mà kinh khủng giáng lâm.

Không khí vang lên những tiến ù ù trầm, thấp.
“Chuyện gì xảy ra?” Có vị đệ tử trẻ tuổi giật mình.
“Có cường giả tập kích?” Lại có người khác lên tiếng.

“Không thể nào.

Đây là Thái Linh thành, kẻ nào ăn gan hùm mật báo dám đến làm càn?” Lại một người khác lên tiếng phản bác.

“Các vị, mau nhìn kìa, bên ngoài thương khung.” Bỗng nhiên, một người đứng bên ban công, hai mắt trừng lớn, ngón tay chỉ về phía xa.
Những người còn lại trong đại sảnh cũng gấp gáp kéo nhau ra nhìn.

Một lần nhìn này để bọn hắn không khỏi giật mình.

“Là phi thuyền.”
“Thật to lớn.

Là ai mà cao điệu đến như vậy?”
“Sơ? Người của Sơ gia?”
“Sơ gia? Phi thuyền này đến từ Sơ gia? Sơ gia đến đây làm gì?”
“Sơ gia đã ẩn thế nhiều năm, lần này lại là vì cái gì mà đến học viện, lại còn cao điệu đến như vậy?”

Đã đến cấp bậc này thiên kiêu, thông thường thế lực là bồi dường không dậy nổi.

Đại đa số bọn hắn đều có bối cảnh to lớn, cũng vì thế mà kiến thức, hiểu biết về giới tu luyện của bọn hắn rất rộng.

Chí ít, bọn hắn cũng phải được dạy cho, nằm ngay bên cạnh mình có tồn tại quái vật nào.

Không thể như Trần Nguyên, ra cửa cái gì cũng không hay.

Mà sự tồn tại của Sơ gia, lại không được tính gì là bí mật.
Lưu Thái Hòa hướng về vị nữ tử xinh đẹp cách đó không xa, hỏi thăm: “Hỏa cô nương biết trong này nội tình?”
Nhìn phương hướng mà xem, rõ ràng là phi thuyền của Sơ gia hướng về trung tâm sơn mạch, nhắm ngay thẳng Thái Linh học viện.

Mà trong những người ở đây, chỉ có Hỏa Linh Vân là xuất thân từ học viện, gia gia nàng lại là đạo sư cao cấp, phục vụ cho học viện nhiều năm.


Nếu như có ai có thể biết đến bí ẩn trong đó, ngoại trừ nàng thì không còn ai khác.
Những người khác nghe vậy thì hiếu kỳ nhìn về nữ tử trẻ tuổi.

Ngay cả bên cạnh nàng, Dịch Phong cùng Chu Thường Ly cũng tò mò không thôi.

Dịch Phong tại cả ba vòng thì khảo thí nội viện đều biểu hiện xuất chúng, thu được danh ngạch tiến về nội viện.

Hỏa Linh Vân bối cảnh không tầm thường, thân phụ Linh thể.

Chu Thường Ly thiên phú kinh người, tuổi không cao mà tu vi không thấp.

Cả ba người tự nhiên trở thành khách mời của Lưu Thái Hòa.
Hỏa Linh Vân nhìn thoáng qua ánh mắt mong đợi của mọi người, tay ngọc nhẹ sờ lên cằm, không chắc chắn nói: “Nội tình chuyện này ta cũng không rõ ràng lắm.

Ta từng một lần nghe được gia gia đề cập qua, Sơ gia và Thái Linh học viện đạt thành một giao dịch nào đó mấy tháng trước.

Lần này người của Sơ gia đến đây bái phỏng, tám chín phần mười cũng là vì giao dịch này đi.”
“Giao dịch? Hỏa đạo sư có nói đó là giao dịch gì không, Hỏa tiên tử?” Một người khác lên tiếng.
Đáng tiếc, Hỏa Linh Vân lắc đầu: “Ta cũng không rõ ràng.

Ta thử thăm dò qua, nhưng gia gia nhất quyết không chịu nói.” Trầm ngâm chốc lát, nàng tiếp lời: “Bất quá, ta ngược lại là biết một chút, trong giao dịch này, Sơ gia sẽ để một vị thiên kiểu trẻ tuổi tới Thái Linh học viện giao lưu, trở thành du học sinh trong vòng hai mươi năm.

Gia gia để ta thân cận với nàng nhiều hơn.”
Nhóm người nghe vậy, không có nghi ngờ.

Hỏa Linh Vân gia gia, Hỏa đạo sư, là Ngũ phẩm Chân nhân đã có mấy trăm năm, tu vi càng là Ngũ phẩm tầng năm, thực lực hùng mạnh, tại trong Thái Linh học viện Tô Châu cũng rất có quyền nói chuyện, tự nhiên biết đến chuyện rất nhiều.
Lưu Thái Hòa thì một mặt suy tư: “Giao dịch? Mấy tháng trước? Liệu chuyện này có liên quan đến biến động khiến các đạo sư cách đây không lâu phải gấp gáp rời đi học viện?”
Hắn vừa nói, mọi người lập tức cảm thấy có đạo lý.

Mặc dù không có bằng chứng nào trực chỉ điều này, thế nhưng nói đến sự kiến lớn của học viện gần đây, bọn hắn chỉ có thể nghĩ đến điều này.
Lúc này, lại một vị thiên kiêu khác hỏi thăm:
“Hỏa tiên tử, ngươi thế nhưng có biết, vị thiên kiêu Sơ gia phái đến Thái Linh học viện?”
Nhấc lên điều này, nhóm đệ tử trẻ tuổi lập tức trở nên hứng thú, đối với giao dịch giữa Thái Linh học viện và Sơ gia lập tức bỏ qua sau gáy.

Bọn hắn quá trẻ, tu vi quá thấp, đại sự tiếp xúc không đến.

Thay vào đó, chuyện liên quan đến thiên kiêu này, thiên kiêu nọ gần gũi hơn nhiều, có nhiều hơn lực hấp dẫn.
Mà một gia tộc khổng lồ như Sơ gia, thiên kiêu tự nhiên là có nhiều lắm.

Một gia tộc to lớn như thế làm sao chỉ do một, hai cá nhân chống lên cho được? Người hiểu biết như Lưu Thái Hòa dám chắc, lật ra hết nội tình Sơ gia, chỉ thế hệ này thôi chít ít cũng phải có năm, bảy tên đệ tử xuất chúng không kém hơn hắn, có khả năng thành tựu Tam phẩm trước tuổi bốn mươi.
Hỏa Linh Vân cười, đáp: “Đối với vị thiên kiêu này, ta biết.

Không chỉ là ta, ta đoán, chắc hẳn tất cả mọi người ở đây đều có nghe qua danh tiếng của nàng.”
“Ồ, là ai vậy?” Mọi người bị câu lên sự tò mò.
“Nàng gọi, Sở Ninh Lan.”


Bình Luận (0)
Comment