Câu Điểm

Chương 3

Khi Hà Thiên Tỉ tỉnh ngủ, mắt thấy vẫn tối đen như mực, màn che trong phòng ngủ hiệu qua rất tốt, tỉnh ngủ cũng không đoán được thời gian cụ thể.

Hắn bọc chăn ngồi dậy, bởi vì thời gian dài không chỉnh đốn bản thân, mái tóc ngắn của hắn hiện tại đã dài bù xù trên đầu, cằm cũng có một ít râu non mới mọc, cả người vừa tiều tụy lại lượm thượm, hoàn toàn không còn bộ dạng cà lơ phất phơ không ai bì nổi.

Mấy đứa bạn cùng đi nghỉ phép với hắn bị hắn mắng rời đi, một mình hắn ở lại biệt thự cả tuần lễ, mỗi ngày mở mắt ra thì xuống lầu bỏ chút gì vào bụng sau đó lại về giường của mình ngủ tiếp.

Một tuần lễ hắn không rời khỏi cửa biệt thự, TV không bật, di động vô nước thành ra không ai liên lạc được với hắn, cũng may trong biệt thự có dì giúp việc mỗi ngày nấu cơm quét dọn, nếu không thì lớn tới từng này hắn có thể chết đói trong phòng.

Hắn không biết bản thân làm sao lại lung ta lung tung vượt qua một tuần này, bởi vì một tuần không ra khỏi cửa, không nhận được tin tức gì cũng không mở miệng nói chuyện, thậm chí không tiếp xúc với ánh mặt trời, Hà Thiên Tỉ ngồi trong chăn thoạt nhìn có chút không khí khủng bố.

Màn che trong phòng ngủ lộ ra một khe hở, chiếu vào trên sàn phòng ngủ một đường ánh sáng dài, đường ánh sáng kia quét ngang qua sàn nhà giống như tàn thuốc để lại vệt trên khăn giấy, rơi xuống giường, phân giường ngủ ra làm hai nửa.

Ngón chân của Hà Thiên Tỉ lộ ra bên ngoài chăn, tầm mắt không có tinh thần của hắn nhìn quanh phòng một lần, ánh mắt không cẩn bị ánh sáng chiếu vào, động tác của hắn có chút kịch liệt, rụt đầu về phía phần không có ánh sáng, khóe mắt nhìn thấy chân mình thiếu chút nữa bị ánh sáng chiếu lên, hắn mạnh mẽ né tránh như có con dao nhọn sắc bén đâm vào, mạnh mẽ rút chân mình vào chăn.



Phòng ngủ vẫn giữ nhiệt độ ở số 24, trong không gian yên tĩnh, máy điều hòa đang vận hành phát ra âm thanh cực kỳ rõ ràng.

Hà Thiên Tỉ trong chăn ngồi ổn định lại một chút, sau một hồi lâu trên giường, hắn thong thả xốc chăn lên, dùng chân trần dẫm từng bước lộn xộn lên sàn nhà.

Bởi vì lâu không vận động, vừa xuống giường hắn lảo đảo chân vài cái, đầu gối mềm nhũn thiếu chút nữa quỵ trên mặt đất, tay chống lên tủ đầu giường, cuối cùng mới giận dữ đứng thẳng người, đi tới bên cửa sổ mạnh mẽ kéo khe hở ánh sáng chỗ bức màn lại.

Sau khi trong phòng hoàn toàn không còn chút ánh sáng, hắn mới mở cửa, im lặng đi xuống lầu, khi sắp tới cuối cầu thang hắn mơ hồ nghe được tiếng TV đang phát bản tin thời sự.

Hà Thiên Tỉ dừng lại một chút, chân bước thêm hai bước lớn xuống cầu thang, TV dưới lầu quả thật đang mở, hắn đi cà nhắc xuống thăm dò, muốn nhìn xem ai đang ngồi trên sô pha, sau khi làm một loạt động tác xong hắn mới nhanh chóng thu hồi lại, cào cào mái tóc rối bù của mình, phủi phủi vài cái trên người mình giống như có bụi, ngẩng đầu ưỡn ngực, tư thế ngạo mạn đi lại bậc thang đầu tiên.

Người ngồi trên ghế sô pha nghe thấy động tĩnh, tư thế ngồi thẳng, lưng dựa vào, quay đầu nhìn Hà Thiên Tỉ đang đi xuống lầu.



Công tác của Hà Thiên Tập rất bận rộn, mấy năm nay Hình Từ Cảnh vẫn đi theo anh ta làm việc bỗng dưng nói mặc kệ không làm nữa, quay đầu đi thi làm nhân viên công chức, coi như là càng làm càng lên, công việc của anh ta càng thêm bù đầu, bên cạnh không có người trợ lý nào được việc.

Sau khi nhận được điện thoại của ba mẹ, nói Hình Từ Cảnh ở đang công tác gặp chuyện không may, anh ta đang ở bên ngoài bàn chuyện ký hợp đồng phải chạy về nhà tham gia tang lễ, chợt nghe tin dữ khiến anh ta không khỏi sửng sốt.

Hình Từ Cảnh mười ba tuổi đã được nuôi ở nhà bọn họ, người thông minh nhưng tâm tư quá nhiều, nuôi không quen.

Hình Thiên Tập lớn hơn Hình Từ Cảnh 6 7 tuổi, cho nên không chơi với nhau được, nhưng em trai ruột của anh ta xấp xỉ tuổi lại có quan hệ rất tốt với Hình Từ Cảnh.

Hình Từ Cảnh ở địa phương công tác nho nhỏ của mình cũng coi như có chút tiếng tăm, thời điểm đài truyền hình địa phương quay phim, từ trước tới nay luôn nằm ở vị trí giữa của chỉ huy đợt đầu bên cạnh vị trí thứ hai, Hình Từ Cảnh người này luôn xuất hiện trên tin tức địa phương thường sau vị trí thứ hai một chút, áo sơ mi trắng quần dài, mặc kệ nhìn từ góc độ nào cũng là hạc trong bầy gà, hiện tại coi như là hi sinh vì nhiệm vụ, ở đám tang cũng có không ít đài truyền cho người tới quay chụp, những thứ khác truyền thông phỏng chừng cũng không làm nhiều hơn được.

Trên danh nghĩa ba mẹ Hà Thiên Tập là ba mẹ nuôi của Hình Từ Cảnh, đương nhiên phải thay mặt anh làm tang lễ, Hà Thiên Tập cũng phải có mặt.

Sau khi vội vàng xử lý công tác tạm thời, trở về thành Hạc, ba mẹ bảo anh ta gọi điện cho Hà Thiên Tỉ cái thằng em không lo được chuyện gì chỉ biết chơi bời lêu lỏng này về nhà một chuyến, điện thoại hắn gọi không được, chỉ gọi được một người trong đám bạn heo chó của Hà Thiên Tỉ nhờ người đó chuyển lời với Hà Thiên Tỉ trở về làm tang lễ.

Hà Thiên Tỉ không về, ba mẹ anh ta thở dài nói thôi bỏ đi bỏ đi, thằng con thứ hai này từ nhỏ được cưng chiều như báu vật, cho dù Hà Thiên Tỉ không chịu đi làm, gia đình cũng không ép buộc hắn.

Từ nhỏ Hà Thiên Tập đã cảm thấy có chút thiên vị, thấy ba mẹ mình đối xử với em trai tốt như vậy, tại sao bản thân từ nhỏ phải học tập rất nhiều những thứ lung ta lung tung, Hà Thiên Tỉ chỉ cần vui vẻ là được rồi, hiện tại tuổi càng lớn bản thân không còn sống cuộc sống của đứa trẻ, rất nhiều chuyện canh cánh trong lòng lại tan như bọt nước, em trai dù sao cũng là em ruột, từ nhỏ thân thể không tốt, chỉ cần vui vẻ là được rồi.

Nhưng mà đứa em này cũng thật không biết điều, dù sao cũng quen biết Hình Từ Cảnh hơn mười năm, cho dù không phải bạn bè thì sống dưới mái nhà mấy năm đều chạm mặt, kết quả người không tới còn mất liên lạc cả tuần.

Công tác của Hà Thiên Tập vừa chấm dứt, quay đầu mẹ anh ta đã bảo lập tức liên hệ với em trai, không biết hắn bên ngoài chơi điên chơi khùng cái gì, không trở về nhà thì không nói, điện thoại còn mất liên lạc.

Hà Thiên Tập liên hệ với Hạ Giai Lâm, hỏi địa chỉ bên này của bọn họ, tới đây đưa con trai nhỏ của ba mẹ trở về.

Đến biệt thự, nhìn thấy bàn cơm trong phòng khách có chút quần áo đồ vật, biết rằng Hà Thiên Tỉ chưa rời khỏi nơi này, cũng không sốt ruột, đợi người rời giường rồi cùng hắn về nhà, anh ta biết tính tình của Hà Thiên Tỉ, ngủ rồi không gọi dậy được, mới rời giường tính tình cực kỳ xấu, cho nên anh ta ngồi trong phòng khách mở TV xem tin tức một lát.



Nghe thấy động tĩnh Hà Thiên Tỉ xuống lầu, Hà Thiên Tập thật sự có chút tức giận với thói quen nghỉ ngơi và làm việc của em trai, nhíu mày: “Em mỗi ngày dậy trễ như vậy hả? Ăn cơm chưa?”

Hà Thiên Tỉ đang đi xuống cầu thang như đột nhiên sửng sốt, sau một lúc, bằng mắt thường có thể thấy hắn hơi loạng choạng, tay vịn chặt cầu thang, đứng yên không nhúc nhích.

Hạ Thiên Tập giơ tay nhìn đồng hồ: “Điện thoại em bị sao vậy, ba mẹ gọi mãi mà không được?”

Bởi vì lâu lắm rồi Hà Thiên Tỉ không mở miệng nói chuyện, dường như quên mất phải phát ra âm thanh như thế nào, một lúc sau mới hắng giọng ‘Ừ’ một tiếng: “Hư rồi.”

Hà Thiên Tập nhíu mày: “Sao trông em không chút sức sống gì hết vậy? Hiện tại em có phải 16 17 tuổi nhỏ nhoi đâu, mỗi ngày thức đến khuya lơ khuya lắc thân thể sao mà chịu nổi?”

Tay Hà Thiên Tỉ đặt trên cầu thang, hắn cúi đầu, không nói chuyện, không nhúc nhích.

Hà Thiên Tập nhìn hắn, thở dài: “Anh cũng không phải ăn no rảnh việc, không có gì tới dạy đời em, em cũng không phải con nít, bảy tám ngày không có cách nào liên lạc với em, ba mẹ không lo lắng sao được, em có thể có chút bộ dạng bình thường được không?”

Móng tay Hà Thiên Tỉ mấy ngày rồi không cắt, khi vịn chặt cầu thang gỗ có một đoạn bị gãy, máu theo kẽ ngón tay chảy ra, Hà Thiên Tỉ không để ý, ngón tay vẫn vô thức bấu chặt tay vịn cầu thang, cổ họng đau rát mở miệng: “Anh đừng nói nữa được không, ồn ào quá.”

Anh trai hắn bị nói một câu nghẹn họng, cuối cùng bất đắc dĩ lên tiếng: “Bỏ đi, em nhanh chóng ăn trưa, về phòng thu dọn một chút, chiều nay theo anh về nhà, ba mẹ ở nhà mỗi ngày đều trông em.”

Hà Thiên Tỉ lê đôi chân nặng nề xuống hai bậc thang, ngón tay cào lên thanh vịn cầu thang phát ra âm thanh có chút chói tai.

Đối với Hà Thiên Tỉ coi trời bằng vung này, Hà Thiên Tập cũng bó tay, không nhìn nữa, ấn điều khiển chuyển kênh, thuận miệng nói bâng quơ: “Trước đây quan hệ của em với Hình Từ Cảnh rất tốt mà, người cũng đã mất, sao em không chịu trở về một chuyến? Lễ truy điệu không thấy mặt em, hạ táng em cũng vắng bóng, mấy hôm trước đầu thất em cũng không về, dù thế nào cũng nên thắp cho nó một nén nhang, không thể để người ngoài đánh giá nhà họ Hà chúng ta không tim không phổi chứ?”

(*Đầu thất: Phong tục của TQ cho rằng bảy ngày đầu tiên linh hồn người đã khuất sẽ trở về nhà ăn một bữa cơm no, cho nên người nhà sẽ chuẩn bị đồ cúng rồi tránh đi, bởi vì nếu gặp người nhà linh hồn sẽ vấn vương mà không đầu thai được.)



Trong nháy mắt Hà Thiên Tỉ cảm thấy lỗ tai mình có một tầng rồi lại một tầng bọt khí chen vào, tầng bọt khí đó trong lỗ tai hắn vang lên tiếng ồn ào, ngăn cách hắn với thế giới này bằng một lớp màn không thể nhận rõ bằng mắt thường.

Sau đó bọt khí va chạm qua lại, truyền vào tai hắn, âm thanh của anh trai hắn bị nhốt trong bọt khí rồi từng cái vỡ tung ra, rồi lại bị bao bọc lại nổ tung, hắn bị động tĩnh trong lỗ tai mình khiến bản thân có chút phát điên, đưa tay ra xoa xoa lỗ tai, âm lượng bên trong càng ngày càng lớn, hắn đặt mông ngồi bệt xuống bậc thang, không ngừng đưa tay xoa nắn lỗ tai như kim đâm của mình.

Rất lâu mà Hà Thiên Tập không nghe thấy tiếng động, sau đó nhìn thấy Hà Thiên Tỉ ngồi trên bậc thang không ngừng xoay lỗ tai, động tác có phần thô lỗ, anh ta hơi hoảng, lập tức nhảy khỏi sô pha, ba bước thành hai, sải chân tới bậc thang: “Thiên Tỉ, Thiên Tỉ, em sao vậy?”

Anh ta bắt lấy hai tay của Hà Thiên Tỉ.

Hà Thiên Tỉ lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt có vẻ mờ mịt chỉ xuất hiện ở con nít sơ sinh, hắn nhìn chằm chằm môi Hà Thiên Tập, ngơ ngác hỏi: “Anh, anh nói cái gì, sao tai em đau thế.”



Hà Thiên Tập kéo Hà Thiên Tỉ từ dưới đất lên, miệng nói: “Sao lại thế này, anh đưa em tới bệnh viện coi thử, bên cạnh đây có bệnh viện phải không, hay là bây giờ anh đưa em về nhà, đồ đạc này nọ khoan dọn, chúng ta đến bệnh viện ở nhà kiểm tra, lỗ tai sao vậy? Không nghe thấy anh nói gì sao?”

Hà Thiên Tỉ nhìn chằm chằm môi của Hà Thiên Tập, đôi mắt từ từ đỏ lên, hắn che lại lỗ tai mình: “Từ từ, anh, em đau, anh đừng đụng em.”

Hà Thiên Tập buông tay mình ra, cau mày lấy điện thoại trong túi quần, vì để người trong nhà không lo lắng cho em nhỏ, trước tiên anh ta gọi cho viện trưởng mình quen biết một cuộc, muốn ông tư vấn xem lỗ tai có vấn đề gì, sau đó mới sắp xế chiều hôm nay hoặc ngày mai tới kiểm tra.

Điện thoại của anh ta mới lấy ra, Hà Thiên Tỉ đang lẳng lặng theo dõi anh ta, hai ba giây sau lập tức mạnh mẽ đứng thẳng lên, xoay người chạy lên lầu, bởi vì động tác sốt ruột, hai chân không ổn định, té xuống cầu thang, đầu gối bị đập sưng lên, hắn không quan tâm, dùng cả tay lẫn chân bò lên, nhanh chóng vọt vào phòng mình.

Hắn đá văng cửa phòng tắm, tìm được điện thoại ngấm nước của mình hiện tại đã khô ráo bên bồn rửa tay, cầm di động thật chặt, quay đầu chạy xuống lầu.

Anh trai hắn mới vừa nói chuyện điện thoại với viện trưởng xong quay lại kinh ngạc nhìn hắn: “Thiên Tỉ, sao vậy?”

Hà Thiên Tỉ chạy xuống lầu, mang dép lê vào, mở cửa chính, hắng giọng nói: “Em ra ngoài một chút.”

Hắn nói xong ‘ầm’ đóng cửa lại, bắt đầu chạy như điên trên đường, đầu óc trống rỗng, chỉ biết điện thoại hư rồi, muốn sửa điện thoại lại hoàn hảo như trước, hắn phải tìm tiệm sửa điện thoại, trước đây hình như hắn từng thấy trên đường này có một cửa hàng sửa điện thoại, hắn nhớ rõ ràng, hắn nhất định phải sửa điện thoại lại như trước.



Hà Thiên Tỉ chạy như điên gần 15 phút, tìm được một tiệm sửa điện thoại nhỏ ven đường, trong tiệm chỉ có một chàng trai tầm hai mươi tuổi, đeo mắt kính, ngồi sau tủ thủy tinh chơi game trên di động, thấy có khách tới cũng không ngẩng đầu, nói: “Chờ tôi chơi xong màn này cái nha, điện thoại anh có vấn đề gì?”

Hà Thiên Tỉ đáp: “Nước vào điện thoại.”

Chàng trai không nâng đầu hỏi: “Còn mở nguồn được không?”

Hà Thiên Tỉ đáp: “Không biết.”

Cậu thanh niên đang bận rộn chơi game nghe vậy bực bội ngẩng đầu nhìn người mới tới, không biết nên nói gì: “Vậy anh khởi động thử xem, tình huống chung chung là hư màn hình, thay màn hình mới là được rồi.”

Hà Thiên Tỉ có chút ngơ ngác hỏi: “Điện thoại của tôi ngâm nước lâu như thế không hỏng sao?”

Thanh niên có chút hơi ngạc nhiên, cảm thấy không hiểu làm sao: “Này…”

Hà Thiên Tỉ nói: “Điện thoại này rất quan trọng với tôi, tôi thật sự cần nó, cậu giúp tôi sửa nó về y như ban đầu được không, tôi cầu xin cậu.”

Cậu thanh niên lại sửng sốt.

Hà Thiên Tỉ giơ lên một ngón tay, cẩn cẩn thận thận nói: “Hoặc chỉ cần giúp tôi lấy lịch sử trò chuyện của một người bên trong lại là được rồi, có được không?”
Bình Luận (0)
Comment