Câu Điểm

Chương 5

Hà Thiên Tỉ vào bệnh viện kiểm tra toàn diện, được đưa vào phòng đầy máy móc, các loại thiết bị thay đổi liên tục.

Ngày hôm sau có kết quả, thân thể hắn không có gì lớn, chỉ là một số bệnh vặt của người trẻ tuổi mà thôi, hộ sĩ tới chuẩn bị dọn dẹp một chút là có thể xuất viện.

Hà Thiên Tỉ mặc đồng phục bệnh nhân, ngồi trên giường cứng nhắc nhìn máy tính, nghe vậy nói mình tạm thời không muốn xuất viện, hắn muốn ở bệnh viện vài ngày.

Hộ sĩ cảm thấy không sao hiểu nổi, chỉ biết người có tiền thật nhiều tật xấu, không bệnh cũng muốn nằm viện, sợ chết lắm hay gì.

Hà Thiên Tỉ không quan tâm người khác nghĩ gì, hắn mặc đồng phục bệnh nhân đứng trong phòng bệnh cả ngày, nếu không phải chơi máy tính thì nghịch điện thoại.

Ban đêm ngồi cạnh cửa sổ phòng bệnh nhìn những ngọn đèn lờ mờ bên ngoài.

Gần đây người mẹ ruột nuôi giấc mộng nghệ thuật của hắn biết chuyện không bệnh mà vẫn nằm viện, gọi điện tới hỏi hắn tại sao không xuất viện, có phải thân thể lại không thoải mái không?

Hà Thiên Tỉ ngồi trên cửa sổ nói: “Không phải, không có gì, có chút chuyện cần ở bệnh viện vài ngày thôi.” Âm thanh hắn có chút mờ ảo, một câu nói giống như có thể bị cơn gió nơi tầng mười bệnh viện tư nhân này thổi bay.

Đầu bên kia điện thoại của mẹ truyền tới tiếng đàn piano, không nghe được sự mơ hồ trong giọng điệu của con trai, vẫn muốn nói thêm vài câu, nghe vậy thì cười: “Sao thế, con lại bị cô gái nào yêu thầm tới mức phải trốn trong bệnh viện hả?”

Hà Thiên Tỉ không đáp.

Mẹ hắn còn nói: “Mẹ không muốn có đứa cháu không rõ lai lịch đâu, nhớ sử dụng biện pháp an toàn đấy.”

Hà Thiên Tỉ cụp mắt suy nghĩ, không chút tinh thần: “Ừm, mẹ bận chuyện của mẹ đi, cúp máy.”



Hà Thiên Tỉ cúp điện thoại, quay đầu lại nhìn chằm chằm mặt trời về chiều ngoài khung cửa sổ, hắn quán sát cảnh vật một lát, ngửa nửa người nhìn xuống dưới lầu.

Tầng này rất cao, tất cả những thứ bên dưới nhìn như đồ chơi, hai tay Hà Thiên Tỉ cầm bệ cửa sổ, nửa người nhoài hết ra ngoài, hắn cúi đầu nhìn, trong đầu nghĩ rằng cảnh tượng trước mặt đều là đồ chơi, hắn muốn dời con đường giữa lộ đi, đặt cây trong nhà, cạnh công viên xây thêm hồ nước, dùng ánh mắt đập nát thành phố này rồi kiến thiết lại lần nữa, sau đó đôi con ngươi có chút ngơ ngác.

Mặt trời hoàn toàn biến mắt, hắn nhảy xuống bệ cửa sổ, ngồi xổm trong góc tường, ngón tay đặt mua rất nhiều đồ chơi mô hình, địa chỉ giao hàng là phòng bệnh.

Chuyện trên đời này khiến hắn hứng thú nhiều lắm, nhưng Hà Thiên Tỉ không phải là người kiên nhẫn chơi ráp hình, Hình Từ Cảnh ngược lại rất thích chơi mấy cái này, Hà Thiên Tỉ nhớ rõ vào năm sinh nhật thứ mười lăm của mình, có một bạn học tặng cho hắn một bộ đồ chơi lắp ráp cỡ lớn, hắn không thích nên chất đống trong phòng cũng không buồn mở ra.

Hình Từ Cảnh thấy vậy thì ôm đồ vào phòng hắn, cả ngày ngồi dưới thảm chơi lắp ráp, thời điểm đó quan hệ của Hà Thiên Tỉ và Hình Từ Cảnh vẫn còn tốt lắm, ít nhất tốt hơn sau khi mối quan hệ của cả hai trở nên dị dạng.

Hà Thiên Tỉ ngồi dưới thảm lắp ráp, hắn ở bên cạnh kiếm chuyện, nói Hình Từ Cảnh ráp chỗ này không đúng chỗ kia sai rồi, có đôi khi còn lén giấu vài cái đi, Hình Từ Cảnh bị hắn làm phiền muốn chết, nói hắn một là cút đi chỗ khác hoặc là im lặng ngồi xuống ráp với anh.

Hà Thiên Tỉ hơn mười tuổi hung hăng mắng vài tiếng, sau đó vẫn lựa chọn ngồi xuống bên cạnh.

Bởi vì bình thường còn phải đi học, Hà Thiên Tỉ lại thật sự không kiên nhẫn cứ thích kiếm chuyện, hai người họ mất gần cả tháng trời mới có thể hoàn thành xong đống đồ chơi này, sau khi lắp xong đặt đám đồ chơi này trên thảm phòng của Hà Thiên Tỉ, khi Hà Thiên Tỉ tức giận sẽ phá hỏng chúng, mỗi khi như thế Hình Từ Cảnh lại ngồi trong phòng hắn lắp lại một lần nữa, món quà sinh nhật năm mười lăm tuổi này vẫn luôn tồn tại trong phòng hắn tới khi hắn dọn ra ngoài ở riêng.

Cũng vì nguyên do này, Hà Thiên Tỉ biết Hình Từ Cảnh thích chơi lắp ráp, sinh nhật năm Hình Từ Cảnh mười sáu, hắn cũng mua một bộ lắp ráp làm quà tặng sinh nhật cho anh.

Mấy năm trước Hà Thiên Tỉ tự mua cho mình một căn hộ ở ngoài, Hình Từ Cảnh cố ý gọi điện thoại bảo hắn chuyển tất cả các bộ lắp ráp tới nhà mới đi.

Hà Thiên Tỉ nhận được cú điện thoại này, theo phản xạ có điều kiện đáp: “Tôi sẽ không cho anh vào nhà tôi nửa bước.”

Hình Từ Cảnh như không nghe thấy: “Ừm, đừng để bị người của công ty chuyển nhà làm hỏng đấy, anh không muốn lắp lại lần nữa đâu.”

Hà Thiên Tỉ tức giận mắng vài câu, cúp điện thoại, khi nhân viên của công ty chuyển nhà tới cửa, hắn vẫn bảo người ta bỏ đóng đồ lắp ráp vào trong thùng cẩn thận đóng gói, dặn người ta khi đụng vào cũng phải nhẹ tay chút.

Sau khi công ty chuyển nhà đưa tất cả đồ vật tới nhà mới, trong đó có mấy người chơi lắp ráp bị rớt linh kiện ra, hắn tìm lại trong thùng được mấy cái linh kiện bị rớt đó ngồi dưới sàn nhà cẩn thận ráp lại lần nữa.



Ngày chuyển nhà hắn không thông báo với Hình Từ Cảnh, buổi tối bọn Dương Nhĩ Dữ đến nhà hắn ăn tân gia, Hình Từ Cảnh kéo theo mấy cái vali theo chân đám người bước vào cửa.

Tự nhiên như nhà của mình kéo vali vào trong, sau đó cuốn ống tay áo lên, không hề khách sáo, hệt như chủ nhà mở miệng ra lệnh: “Mấy ngày nữa bên công ty chuyển nhà sẽ đưa tới một số đồ, em ở nhà hỗ trợ thu dọn một chút.”

Hà Thiên Tỉ đang ngồi dưới sàn đánh bài, nghe vậy nở nụ cười: “Anh trai à, anh có hiểu trọng điểm ở đây không, anh cho đây là nhà mình chắc?”

Chị Giai Lâm ở bên cạnh hắn uống champagne, cười ngã trái ngã phải.

Sau đó một thời gian dài Hình Từ Cảnh cũng không có mật khẩu vào nhà, mỗi lần về đều phải bấm chuông, buổi tối về muộn Hà Thiên Tỉ đã ngủ rồi, đành phải gọi điện thoại kéo hắn từ trên giường dậy, bắt hắn ra mở cửa cho mình.

Có một lần Hà Thiên Tỉ ra ngoài uống rượu với bạn bè, say mèm về nhà liền ngã ra ngủ, Hình Từ Cảnh gọi điện thoại đánh thức hắn, hắn mở cửa xong lập tức tạc bom với Hình Từ Cảnh, anh hỏi hắn có phải muốn mượn rượu làm càn không, ép hắn lên tường, tay sờ vào lớp áo nhăn nhúm mà hắn chưa kịp cởi ra, cụp mắt hỏi: “Say rồi?”

Hà Thiên Tỉ chửi ầm lên: “Mắc cái quần gì tới anh.”

Ngón tay Hình Từ Cảnh chạm vào xương quai xanh của hắn, miệng hỏi: “Không phải đã nói em về sau ít uống rượu say mèm cỡ này rồi sao?”

Hà Thiên Tỉ vặn vẹo muốn thoát khỏi tay của Hình Từ Cảnh, anh cũng không dây dưa, buông tay xoay người đóng cửa lại.

Bên kia Hà Thiên Tỉ được tự do một bên chửi um sùm một bên trở lại phòng ngủ, khi đi ngang qua người của Hình Từ Cảnh, anh còn không nặng không nhẹ đánh vào mông hắn hai cái.

Hà Thiên Tỉ hung hăng quay lại trừng mắt nhìn Hình Từ Cảnh, người kia không thèm để ý lấy điện thoại ra gọi, điện thoại được thông, nói: “Thợ đổi khóa phải không, phiền anh tới đổi ngay giúp tôi cái khóa, địa chỉ…”

Hình Từ Cảnh đổi khóa nhà của Hà Thiên Tỉ, Hà Thiên Tỉ không nói cho anh biết mật khẩu, anh cũng không phải không hỏi, sau một tháng ăn mừng nhà mới vẫn không có mật khẩu, anh tuyên bố kiên nhẫn chấm dứt, trực tiếp đổi luôn khóa nhà.

Hà Thiên Tỉ mắng anh có tật xấu, cái người có tật xấu lập tức lôi hắn vào phòng tắm, khiến hắn nói không nên lời, lại cho hắn biết: “Uống rượu cũng được, nhưng đừng có uống thành cái bộ dạng đầu óc mơ hồ như này, nhìn rất thiếu.”

Hà Thiên Tỉ khó chịu, đầu óc như hồ dán, câu nói không thông qua não đã thốt nên lời: “Thiếu cái gì?”

Hình Từ Cảnh nói: “Thiếu làm, nếu không em nghĩ em còn có thể thiếu cái gì?”



Sau đó Hà Thiên Tỉ lại chế giễu Hình Từ Cảnh là con chó hoang trước mặt rất nhiều bạn bè, lưu lạc tới ở nhà người khác còn giành gia sản người ta làm thành của mình, tưởng rằng mình là chủ nhân.

Dương Nhĩ Dữ thấy cái tâm trạng của hắn khi nói những câu này chỉ có thể cười như điên như khùng hệt nghe chuyện tiếu lâm.

Tôn Tích là một nửa người đứng đắn, lộ ra hai phần xấu hổ, liếc mắt nhìn qua người bị chế giễu.

Chị Giai Lâm vỗ một phát vào bả vai của Hà Thiên Tỉ: “Miệng cũng thiếu nha em trai.”

Hình Từ Cảnh mặt không đổi sắc ngồi bên cạnh chơi trò chơi, ngoài miệng đáp: “Vậy em đúng là bị chó chơi.”

Vì vậy, đám bạn bè thường xuyên đi chơi với mới có thể chỉ vào mặt của Hà Thiên Tỉ mà nói miệng hắn rất thiếu, trừ thằng Hình nhà hắn ra thì không có ai có thể chịu được cũng không ai có thể trị được hắn.

Chỉ có Hà Thiên Tỉ biết, Hình Từ Cảnh ngồi trên sô pha không nhúc nhích, dùng đôi mi rũ xuống nhìn hắn chằm chằm, bộ dạng chửi người là như thế nào.

“Thiệt hết nói nổi, làm gái điếm còn muốn lập đền thờ trinh tiết hả?”

“Em giỏi thật, miệng cọp gan thỏ, ngoài miệng nói không cần, trên thực tế thì mông lắc không biết bao nhiêu vòng.”

“Đi đi, đừng nói nữa, em giữ cửa khóa thay đổi, vứt hết đồ đạc của anh ra ngoài đi, giỏi được cái miệng thì có lợi ích gì, chỗ khác cũng phải luyện cho giỏi mới được.”

Chỉ có Hà Thiên Tỉ biết, hắn và Hình Từ Cảnh ở cùng một chỗ, Hình Từ Cảnh muốn chửi người, miệng thúi hơn hắn gấp trăm lần, độc địa còn hơn hắn gấp ngàn lần.

Hình Từ Cảnh chưa bao giờ bị hắn mắng chửi tới tức giận, chỉ có hắn bị Hình Từ Cảnh chửi cho thẹn quá thành giận, tức tới giơ tay giơ chân, đuổi Hình Từ Cảnh cút khỏi nhà mình, đá hỏng mấy bộ đồ chơi lắp ráp của Hình Từ Cảnh.

Anh thì không động tay động chân, lấy thùng đồ gỡ hết linh kiện của bộ đồ lắp ráp bỏ vào trong, cực kỳ dứt khoát ra khỏi cửa vứt thành phế liệu, vỗ tay trở về bảo: “Được, để anh xem em có thể phá hư bao nhiêu thứ mà anh thấy hứng thú.”

Hà Thiên Tỉ có thể mắng có thể chửi Hình Từ Cảnh nhưng hắn lại không thể cãi lời Hình Từ Cảnh được, Hà Thiên Tỉ chơi cái gì cũng không thắng được anh, hai người giống như hai con thú bị giam chung một đấu trường, chỉ muốn hành hạ nhau tới sống chết không yên.

Khi Hà Thiên Tỉ còn nhỏ, từng có lần cầu xin Hình Từ Cảnh, xin anh tha cho mình đi, coi như nể mặt hắn, Hình Từ Cảnh nói không được, cuộc đời anh lấy việc tra tấn hắn làm niềm vui nếu như không làm thì cuộc sống không còn ý nghĩa nữa, nói Hà Thiên Tỉ cứ bao dung một chút, phối hợp với anh đi.



— Hiện tại người đã chết, cuối cùng cũng có thể ngừng.

Hà Thiên Tỉ ký nhận gói đồ lắp ráp ngày trước mình đặt mua, khi ngồi xuống dưới đất, trong đầu hắn chậm chạp nhảy ra suy nghĩ này.



Có thể bởi vì một mình ở bệnh viện ngốc quá lâu, vài người bạn tới cửa thăm bệnh, biết hắn không sao, cười nói hắn coi nhập viện thành nghỉ phép, coi phòng bệnh là khách sạn.

Hà Thiên Tỉ vội vàng lắp ráp cho xong, không rảnh phản ứng người khác, nói hai câu thì đuổi khách, bạn bè hết đám đám này tới đám nọ, tới rồi đi, trong phòng bệnh chất đầy những giỏ trái cây và hoa.

Khi Tôn Tích đến lại không mang theo cái gì, mà ngược lại tới xin đồ của Hình Từ Cảnh, nói rằng muốn Hà Thiên Tỉ sửa sang lại chút di vật của Hình Từ Cảnh, đốt xuống cho anh một ít.

Hà Thiên Tỉ ngồi dưới đất, đầu không thèm ngẩng: “Mê tín dị đoan, anh đốt xuống dưới hắn có thể xài kiểu gì?”

Tôn Tích nói: “Ít nhất cậu dọn dẹp chút quần áo đi, tôi đi lấy, không phiền cậu đốt.”

Hà Thiên Tỉ cắn răng phun ra hai chữ: “Không rảnh.”

Tôn Tích rời đi Hà Thiên Tỉ mới liều mạng đứng dậy, đá văng đống đồ lắp ráp, mấy linh kiện nho nhỏ bị đá văng tứ tung trong phòng bệnh, hắn nhào lên giường kéo chăn lên, bọc chăn trừng mắt, ngay cả nháy một cái cũng không muốn.

Chị Giai Lâm tới tìm hắn, hắn vẫn còn trốn trong chăn không nhúc nhích.



Nhà của Hạ Giai Lâm và Hà Thiên Tỉ cách nhau chỉ một bức tường, trước đây người trong Hà Thiên Tỉ không cho hắn ra ngoài chơi, hắn sẽ bắc thang trèo tường sang cách vách tìm Hạ Giai Lâm chơi với mình, Hạ Giai Lâm lớn hơn hắn vài tuổi, cơ bản là nhìn hắn lớn lên, chuyện của hắn và Hình Từ Cảnh trong nhà không ai biết nhưng Hạ Giai Lâm biết, độ thân thiết của hắn với Hạ Giai Lâm còn cao hơn anh trai hắn.

Hôm nay Hạ Giai Lâm mặc một bộ đồ màu sắc rất dịu nhẹ, không trang điểm không ăn mặc kiểu cách vào viện, ngồi trên ghế tựa cạnh giường Hà Thiên Tỉ, tuy rằng đối với thái độ nửa tháng trước của Hà Thiên Tỉ không hài lòng nhưng vẫn xụ mặt quan tâm một câu: “Bị bệnh hả?”

Đôi mắt đen láy của Hà Thiên Tỉ nhìn Giai Lâm chằm chằm hồi lâu: “Không.” Hắn nhỏ giọng nói.

“Thế sao ở bệnh viện không đi?” Hạ Giai Lâm nhìn bộ dạng này của hắn, giọng điệu cũng mềm mỏng hơn nhiều.

Con ngươi Hà Thiên Tỉ đỏ sậm, hắn trừng hai mắt, hồi lâu mới dùng âm lượng nhỏ xíu nói ra bí mật của mình: “Chị Giai Lâm, tôi cảm thấy tôi khó chịu, có đôi khi lỗ tai đau, có đôi khi mắt đau, có đôi khi đầu cũng đau, có đôi khi tất cả đều đau.”

Hạ Giai Lâm im lặng một lát: “Cậu đi nhìn cậu ấy không?”

Hà Thiên Tỉ trừng to hai mắt lắc đầu.

Hạ Giai Lâm nói: “Ba mẹ cậu chọn vị trí, cũng không tệ lắm.”

Hà Thiên Tỉ nắm chặt chăn, mắt vẫn trừng trừng: “Chị nói tới hắn lỗ tai tôi lập tức đau.”

Hạ Giai Lâm cách một lúc lâu mới khàn giọng hỏi: “Cậu nhớ cậu ấy hả?”



Thời gian trôi qua rất lâu, Hà Thiên Tỉ cũng chưa lên tiếng.

Lát sau hắn chui rút vào chăn, thả nhẹ một câu từ cổ họng: “Không, tôi hận hắn.”

Mất gần một tháng thời gian, Hà Thiên Tỉ rốt cuộc mới tìm được phương pháp để bản thân có thể đối mặt với chuyện ‘Hình Từ Cảnh đã thật sự qua đời’.
Bình Luận (0)
Comment