Ân Xu đột nhiên hiểu được, đã có sói, bên trong cùng có lẽ là kết nối với thế giới bên ngoài.
Hai người vào hang động, đây là một hang động đá vôi hẹp hòi chật chội, con đường dài, hai người đi ước chừng nửa khắc còn chưa đi ra, ngược lại bên trong càng ngày càng nhỏ, hai người cong eo khó khăn lắm mới chui lọt.
Qua một đoạn đường, hang động dần dần lớn lên, bên trong là một mảnh trời đất khác, trong không khí tràn ngập mùi thịt thối, có chiếu phủ trên mặt đất, chính giữa bày một cái bàn đá, trên bàn đá có một vò rượu, còn có đá đập lửa và củi gỗ và một cái đèn dầu nhỏ.
Sầm Duẫn dùng đá đập lửa bậc lửa đèn dầu, đèn dầu cũ xưa đã rất nhiều năm, đèn dầu mỏng manh chiếu sáng nửa hang động.
Bố trí trong hang động dần rõ ràng lên.
Ân Xu nhìn tình cảnh này, đoán chắc nơi này đã từng có người ở.
Nàng ngắm nhìn chung quanh, nghĩ thầm không biết nơi này có mật đạo hay không.
Nàng đi vòng quanh tường một vòng, đột nhiên dưới chân vấp phải thứ gì, mùi thịt thối càng thêm mãnh liệt, nàng nín thở cong lưng nhìn về phía nơi đó, nương ánh sáng tối tăm, thấy một bộ xương khô hình người nằm trên mặt đất.
Ân Xu giật mình hoảng sợ lui về phía sau một bước, xung quanh bộ xương khô là một đống thịt nát, giòi bọ lúc nhúc, khiến người buồn nôn.
Nàng liên tục lui về phía sau, suýt nữa ói ra, quay đầu gọi một tiếng “Công tử!”
Sầm Duẫn đi tới, nhìn đến cảnh tượng này không có phản ứng lớn như nàng, mặt mày thản nhiên.
Trái lại Ân Xu đã quên, Sầm Duẫn tuy xuất thân là quận vương thế tử, nhưng cũng là Cẩm Y Vệ, trường hợp gì chưa từng gặp qua.
Hắn ngồi xổm xuống, tựa như không ngửi thấy mùi thịt thối tanh tưởi kia. Nhíu mày nhìn kỹ, khung xương hộp sọ trên mặt đất thô to, cơ sống rõ ràng, hốc mắt sâu, hắn duỗi tay sờ lên xương mặt, có cảm xúc thô ráp, khi còn sống hẳn là một người nam nhân.
Ân Xu xoay người cầm đèn dầu trên bàn tới, chiếu sáng mặt đất, hình ảnh càng rõ ràng. Ân Xu chịu đựng ghê tởm, cúi đầu nhìn.
Có ánh sáng, ở sau bộ xương khô có một cây thiết phiến (quạt chiến) gỉ sét, Sầm Duẫn nhặt lên cầm trong tay, cọ xát dấu vết gỉ sét, bên trên có khắc mấy chữ, chữ viết thời gian quá dài, bị ăn mòn đến không rõ hình thể, nhưng nhìn kỹ sẽ phân biệt ra bên trên khắc là một chuỗi cổ văn.
Tay Sầm Duẫn hơi lung lay một chút, chuỗi chữ này hắn vô cùng quen thuộc, đúng là bút tích của y, năm đó ở Quốc Tử Giám, bọn họ đã từng cùng nhau thi viết chữ, dùng chính là loại cổ văn này.
Ân Xu rũ mắt cũng chú ý cây thiết phiến kia, nhưng chuỗi chữ miễn cưỡng có thể xưng là chữ, nàng nhìn đến như lọt vào trong sương mù, đây là chữ của Đại Yến?
Sầm Duẫn nhắm mắt, tay vỗ trên vết sẹo ở gò má của bộ xương khô, dữ tợn mà lại xấu xí, vị trí này giống năm đó như đúc. Bộ xương khô trên mặt đất này đúng là bạn tốt của hắn, trưởng tử Cố gia Cố Như Phàm niên thiếu chết trận trên chiến trường
Nhưng vì sao xác chết của y lại ở đây?
Hắn nhắm mắt, bên tai phảng phất còn truyền tới âm thanh của y.
“Ngôn Chi, ngày mai ta xuất chinh, chờ ta trở về ngươi và Tử Nghi phải mời ta đi Mãn Nguyệt Lâu uống rượu đó!” Người thiếu niên khí phách hăng hái, khát khao tốt đẹp, lại không nghĩ tới nửa năm hậu nhân chưa về, truyền đến lại là tin y đã chết trận, thi cốt cũng không tìm được.
Mà muội muội của hắn, tiểu cô nương ngây thơ hồn nhiên năm đó, cũng bởi vì vậy chết theo tình yêu.
Tay Sầm Duẫn siết chặt, khi thiết phiến sắp sửa biến dạng, hắn đột nhiên buông ra. Cảm xúc rất nhanh bình phục lại.
Chuyện này, hắn nhất định phải điều tra rõ.
Ân Xu cũng chú ý tới hắn không thích hợp, ánh đèn mờ nhạt, nam tử ngồi xổm trên mặt đất, Cẩm Y Vệ đồng tri tiếng tăm lừng lẫy khắp kinh thành, thế nhưng lộ ra một mặt thống khổ chưa từng có. Nàng không dám mở miệng quấy rầy, Sầm Duẫn như vậy nàng chưa bao giờ gặp qua. Nhưng nàng không biết, ngoại trừ nàng, cũng không có người gặp qua bộ dáng hiện tại của hắn.
Sầm Duẫn đứng lên, Ân Xu nâng đèn dầu đi theo phía sau hắn.
Hắn đi đến bên bàn đá, đặt thiết phiến lên mặt bàn, trên mặt tường đột nhiên phát ra tiếng rầm rầm, tường đá mở rộng.
Ân Xu hơi kinh ngạc, quả nhiên nơi này có mật đạo.
Nhưng Sầm Duẫn vẫn chưa lập tức rời đi, hắn trở lại hang động lúc nãy, Ân Xu không đi theo. Qua một hồi, khi hắn trở về xách theo hai con sói bị giết chết, trên thân sói dính đầy máu. Trong tay hắn còn cầm một thứ, mặt trên dính máu đỏ tươi, không nhìn rõ là thứ gì.
Sinh vật bên ngoài có máu chỉ có hai con sói, cho nên thứ trong tay Sầm Duẫn là móc ra từ trong bụng con sói?
Trong lòng Ân Xu có suy đoán, người chết trên mặt đất nuôi sói có lẽ là vì giấu thứ này. Nhưng hai con sói không hề phát giác, trung thành với chủ nhân, bản thân đói đến gầy trơ cả xương, cũng muốn mang thịt vào hang động, cung cấp cho người chết trên mặt đất.
Con người vì ích lợi của bản thân không từ thủ đoạn lợi dụng, sói lại vẫn trung thành, trong lòng Ân Xu phát ra khác thường, không biết là cảm tưởng gì.
Sầm Duẫn xé một mảnh quần áo, bao bộc đồ vật cầm trong tay, cởi áo ngoài, phủ lên bộ xương khô trên mặt đất ôm vào trong lòng ngực, xách theo hai con sói vào mật đạo.
Ân Xu trong lòng càng thêm khẳng định, hắn quen biết người chết trên mặt đất.
Ngoài hang động là một khoảnh trời đất khác, cuối cùng cũng thấy ánh nắng, Ân Xu thả lỏng cả người.
Sầm Duẫn vẫn luôn im lặng, có ánh mặt trời chiếu sáng Ân Xu mới phát hiện mặt hắn trắng bệch, quần áo đen thấm đầy máu tươi.
Ác lang và bộ xương khô bị hắn đặt ở trên mặt đất, hắn tìm được một thân cây, cầm lấy một khối đá có mũi nhọn gần đó, ngồi xổm trên mặt đất đào đất.
Hắn im lặng không nói. Sắc mặt tái nhợt, trán lấm tấm mồ hôi, dùng ý chí của mình chống đỡ.
Ân Xu nhìn rồi lại nhìn, vén lên làn váy, ngồi xổm bên cạnh hắn, cầm một nhánh cây dùng sức đào cùng hắn..
Sầm Duẫn nghiêng đầu nhìn nàng một cái, khuôn mặt nhỏ của nữ lang dính bụi, tóc tai hỗn loạn, quần áo bất chỉnh, thời gian trước tươi sáng niềm nở, hiện tại rõ ràng u ám không ít, nhưng chỉ có cặp mắt kia vẫn luôn sáng.
Ân Xu chú ý tới ánh mắt của người bên cạnh, quay đầu nhìn về phía hắn, cong môi nhoẻn miệng cười, nụ cười này đẹp hơn tất cả nụ cười trước kia của nàng, ngực hắn đập thình thịch, như thể muốn khắc vào trong tim.
Đất đào thành một cái hố, Sầm Duẫn lập một bia mộ, trên bia không khắc gì, chỉ có hoa văn phức tạp, là một tấm bia không tên.
Mai táng một người hai sói, Ân Xu hoàn toàn hết sức lực, môi khô nứt, một ngày một đêm không có thức ăn nước uống, thật sự khiến người khó có thể chịu đựng.
“Công tử, bây giờ chúng ta làm gì?” Ân Xu hỏi.
Sầm Duẫn nhặt cục đá xếp thành hình tròn bao quanh bia mộ, hắn nói “Chờ.” Chờ Giang Hoài Sơn đích thân đem một nửa ngọc tỷ đưa tới.
Sầm Duẫn không rõ nói, Ân Xu cũng không muốn hỏi nhiều.
Hai người đứng dậy tiếp tục đi, qua hồi lâu, phía trước xuất hiện một căn nhà cỏ, nhà cỏ cũ nát, bị hoang phế đã lâu.
Phía sau căn nhà cỏ có một con suối, nước từ trên núi róc rách chảy xuống, nguồn nước thanh triệt, thanh thuần mát mẻ.
Ân Xu cuối cùng cũng có nước giải khát, ngồi xổm bên bờ sông, dòng suối trong vắt chiếu ra gương mặt lấm lem của nữ lang, nàng vớt nước rửa mặt, rửa tay, lại đi đến vách núi hứng nước sạch uống, giảm bớt cảm giác khô khốc trong cổ họng, cảm thấy cả người có sức sống trở lại.
Sầm Duẫn ở trong nhà cỏ không ra.
Ân Xu hái một cái lá cây màu xanh trên cây xuống, rửa sạch sẽ, gấp thành một cái ống tròn, đựng nước, cẩn thận bưng vào nhà cỏ.
Người trong nhà an tĩnh dựa ngồi trên thảm cỏ, hơi thở mỏng manh.
Ân Xu tiến vào ngồi xổm bên cạnh hắn, kêu một tiếng “Công tử?”
Sầm Duẫn không đáp, sắc mặt tái nhợt đỏ hồng khác thường, Ân Xu lau khô tay đặt trên trán hắn, nóng bỏng, là phát sốt.
Ân Xu đưa miệng ống lá cây đến bên môi hắn, dòng nước theo khóe miệng hắn chảy xuống. Khớp hàm hắn cắn chặt vô cùng, rất khó uống nước.
Hết cách, Ân Xu đành phải tự uống một ngụm, dùng môi đút cho hắn, môi kề môi, nước lạnh lẽo chảy ra. Ân Xu nghĩ thầm người này tính tình lạnh, môi cũng lạnh.
Trời tối, khi Sầm Duẫn tỉnh lại đang nằm ở bên đống lửa ấm áp, không có người, quần áo trên người sạch sẽ, không có mùi máu tươi.
Hắn ngồi dậy, Ân Xu đi vào trong tay cầm lá cây, bên trong đựng thứ gì màu đen tuyền.
Nàng chế áo ngoài thành áo dài, tay áo bó sát, mặc ở trên người, che đậy áo lót bên trong, cả người hiên ngang lưu loát.
Ân Xu đưa thuốc cho Sầm Duẫn, “Đây là thảo dược ta tìm được trong núi, trợ giúp khôi phục nội thương trên người công tử.”
Thấy hắn không nhận, lại nói “Nếu ngài sợ ta hạ độc, vậy ta thử thuốc cho ngài.” Nói, lập tức nâng tay muốn uống một ngụm.
“Không cần.” Sầm Duẫn ngăn nàng lại.
Mặt Ân Xu giãn ra, cho rằng hắn tin nàng, cũng không uổng công nàng theo hắn lâu như vậy.
Ai ngờ lại nghe hắn nói: “Nếu có độc, ngươi tất nhiên sẽ uống thuốc giải trước.”
Ân Xu “….” Tuy nàng không làm như vậy, nhưng nghe hắn nói hình như cũng có vài phần đạo lý!
Ân Xu móc trong lòng ngực ra mấy quả trái cây, đưa cho Sầm Duẫn “Công tử, ngài đói bụng không?”
Sầm Duẫn: “Không đói bụng.”
Sắc mặt Ân Xu cứng lại, liên tiếp bị từ chối, cái miệng nhỏ thở phì phì, sắp thu tay về, đột nhiên Sầm Duẫn giật lấy trái cây trong tay nàng, nói “Khát.”
“Rõ ràng mới vừa đút uống.” Ân Xu nhỏ giọng nói thầm.
Sầm Duẫn liếc nàng một cái.
Ân Xu tạm ngừng, mắt đẹp xoay chuyển, bỗng nhiên giương cao giọng nói: “Rõ ràng ta vừa mới dùng miệng đút nước cho ngài.”
Bờ môi nữ lang đo đỏ mượt mà no đủ.
Sầm Duẫn nhàn nhạt nói: “Vậy à, đa tạ.”
Ân Xu rũ lông mi, không nhìn hắn, trong lòng lại khó thở, nếu không phải bởi vì hắn là thế tử gia có lợi ích cho nàng, thì Ân Xu cảm thấy bây giờ nàng sẽ độc chết hắn.
Sầm Duẫn là nam nhân duy nhất nàng nhìn không thấu, rõ ràng không gần nữ sắc, lại hôn nàng, đủ để thấy nàng có chút đặc biệt với hắn, nhưng, mỗi khi xong việc lập tức đối xử lạnh như băng sương với nàng, trở mặt không nhận người! Thật là một thế tử gia khốn nạn!
Ân Xu tự xưng là người trầm ổn, nhưng vào lúc này trong lòng cũng không khỏi ấm ức, lẻ loi một mình ba năm ở Kim Lăng bị Giang Hoài Sơn trói buộc, cuối cùng chạy ra khỏi nhà giam lại gặp vị thế tử ga vững tâm này, nàng càng nghĩ càng ấm ức, trong lòng u oán, bĩu môi, nước mắt trào ra, ngay cả bản thân nàng cũng không biết thật hay giả.
Nữ lang không biết vì sao lại khóc.
Sầm Duẫn nghe tiếng nhíu mày, trong lòng nghĩ nàng có vài phần thật, vài phần giả.
Lại nghe nàng nói: “Ta chế thuốc cho ngài, để ngài đắp miệng vết thương sau lưng, nhưng hiện tại… Ngài đối đãi với ta như vậy.” nàng giống như hạ quyết tâm, nổi giận nói: “Ta không muốn cho ngài đắp nữa.”
Sầm Duẫn: “….”
Sầm Duẫn cười, đôi mắt rũ xuống, tinh tế nhìn nàng, sau một lúc lâu, “Khóc xấu quá.” Hắn nói, ý vị rất là hài hước.
“Cái gì?” Lông mi Ân Xu dính nước mắt, ngơ ngác nhìn hắn, nước mắt càng tích càng nhiều, nàng chu miệng, ba phần thật trong đó cũng biến thành mười phần thật: “Ngài là chê Ân Xu xấu, thích nữ tử khác. Ngươi khốn nạn, ngươi còn hôn ta, bạc tình với ta.”
Hắn cười như không cười mà nhìn nàng, duỗi tay nhéo khuôn mặt nàng, đỏ hồng mượt mà, làn da trơn trượt, xúc cảm thật tốt.
“Người hôn môi ngươi là bạc tình, vậy Giang Ngọc và những ân khác ở Kim Lăng của ngươi, bọn họ tính là cái gì, giao dịch da thịt sao?” Ngữ khí hắn trào phúng, không chút để ý, nhưng trong đó lại có ý vị không nói rõ.
Ân Xu không nói, lông mi dính nước mắt, ngẩn ngơ nhìn hắn “Ngài để ý… Là điều này?”
Độ cong trên môi Sầm Duẫn càng lớn, vết thương bị sói cào phía sau lưng từ phần vai đến bên hông, xé rách da thịt. Miệng vết thương chỉ xử lý đơn giản, nóng rát đau lan tràn đến toàn thân, trùy tâm tận xương. Hắn làm như không phát giác, lười biếng nằm xuống, đè nặng lên miệng vết thương, nhắm mắt lại, ngữ khí nhàn nhạt: “Có liên quan gì tới ta đâu?”
Đôi mắt nàng còn lóng lánh ánh nước, nàng cong cong khóe môi: “Tất nhiên là có liên quan!”
“Ân Xu yêu ngài, làm sao để người khác chiếm thân thể? Những người đó đều bị ta bỏ thuốc, tự mình phán đoán mà thôi.”
Không biết là câu nào chọc phải hắn, Sầm Duẫn phút chốc mở mắt, ánh mắt nhìn nàng, trong mắt lấp lánh như cánh hoa đào rơi, triền miên tình nghĩa, mặt mày lưu luyến, “Yêu ta?”
Ân Xu nửa quỳ trên mặt đất, thần sắc trịnh trọng, liên tục gật đầu, đôi mắt cực kỳ chân thành, chỉ thiếu móc tim cho hắn xem.
Lời nói lại nhẹ nhàng truyền tới ngừng ở trong tai Ân Xu: “Hay là yêu thân thế địa vị của ta?”
Sầm Duẫn chính là như vậy, tâm lạnh, miệng độc, thích đào bới chân tướng ra, máu tươi đầm đìa, không lưu chút mặt mũi nào cho nàng.
Cho dù Ân Xu vốn không phải nói thiệt tình, cũng bị hắn chọc đến sắc mặt cứng lại, da mặt ửng đó, xấu hổ và giận dữ đến cực điểm. Nhưng hắn cố tình nói lại là lời nói thật, bản thân không phản bác được.