Y mở miệng, sắc mặt ôn hòa, giọng nói cũng mang theo thanh nhã trời sinh: “Tại hạ mạo muội, xin hỏi đây là khăn của cô nương?”
Ân Xu rũ mắt gật đầu: “Đúng vậy.”
Dân phong Đại Yến phóng khoáng, nam tử nhìn khăn của nữ tử cũng không phải việc gì lớn, chỉ là y nhìn thật sự quá chăm chú, lỗ tai Ân Xu không khỏi nóng lên, “Xin hỏi công tử có thể trả lại cho ta?”
Giang Mục Chi xin lỗi mà cười, “Là mỗ đường đột, chỉ là phương pháp thêu hoa hải đường này tương tự cách thêu của mẫu thân mỗ, là Ninh thêu?”
Ân Xu đáp: “Đúng vậy.”
Y lập tức kích động nói, “Gia mẫu mất đi nhiều năm, mỗ rời quên hương từ lâu, không tưởng được còn có thể nhìn thấy Ninh thêu, cuộc đời này mỗ sống không uổng.”
Người biết Ninh thêu cũng không nhiều, nhân công thô sơ giản lược, thêu ra không đẹp bằng Kinh thêu, trên thị trường ngày nay cũng không gặp nhiều. Người biết Ninh thêu đã thiếu lại càng thiếu.
Ân Xu vốn định thêu đa dạng cho Sầm Duẫn xem, làm hắn đau lòng mình vất vả, nào biết khăn đưa không được, lại gặp một người cũng hiểu được Ninh thêu. Ân Xu cũng tha hương nhiều năm, rất có cảm giác xa quê nghìn dặm gặp lại người quen cũ.
Giang Mục Chi đưa khăn cho nàng, “Là mỗ nhất thời đường đột, mong cô nương thứ lỗi.”
Ân Xu trả lời “Không có gì. Hóa giải nỗi nhớ nhà của công tử, cũng coi như là một chuyện tốt.”
Hai người tạm biệt, Ân Xu xoay người muốn đi, Giang Mục Chi gọi nàng lại: “Mỗ họ Giang, đang hồi Kinh báo cáo công sự, nếu cô nương có việc, mỗ nhất định sẽ giúp đỡ.”
Nghe được hai chữ hồi Kinh, Ân Xu xoay người dừng bước, cười nhạt nhìn y, công tử thanh nhã ôn nhuận, một thân cẩm y hoa phục, quan hàm tất nhiên không thấp, nếu không có độc trong cơ thể, Ân Xu thật muốn nhờ y mang nàng hồi Kinh, người này thoạt nhìn dễ lừa gạt hơn Thế tử gia nhiều. Chỉ là đáng tiếc, độc chưa giải, nàng cũng không dám mạo hiểm.
Nhưng cũng là hồi Kinh, lại thêm một trợ lực cũng không phải chuyện xấu.
Trước cửa khách điếm gặp phải Giang Mục Chi, Ân Xu không phải không có nửa phần hoài nghi, rốt cuộc hiện tại nàng có quan hệ với Sầm Duẫn, thành nữ nhân của hắn, không biết chung quanh còn có bao nhiêu người nhìn chằm chằm nàng.
Ân Xu mỉm cười lên tiếng: “Vậy đa tạ Giang công tử.”
Tạm biệt Giang Mục Chi, Ân Xu vội vàng trở về phòng, xem ra muốn Thế tử gia hồi tâm chuyển ý, còn phải tốn một phen tâm tư.
Sau giờ ngọ, mặt trời lên cao, xe ngựa khởi hành, một hàng đội ngũ rời khách điếm, chuẩn bị vào Kim Lăng.
Ban đêm Ân Xu không ngủ được, giờ phút này dựa vào trong xe ngựa mơ màng sắp ngủ.
Xe ngựa chạy nhanh xóc nảy, Ân Xu bị lắc tới lắc lui, thật sự ngủ không được. Nàng xuống xe ngựa, đi theo sau đội ngũ.
Giang Hoài Sơn bị đơn độc áp giải, hiện tại ông ta đã bị đánh đến bất tỉnh nhân sự, Ân Xu không nhìn thấy, chỉ là nghe An Lăng Viễn nói, biết Sầm Duẫn xuống tay không nhẹ.
Nhưng Thế tử gia này nếu có thể vì lấy thuốc giải cho nàng mà vận dụng tư hình Cẩm Y Vệ, vì sao hiện tại còn không nóng không lạnh với nàng, bởi vì nàng lừa hắn?
Ngược lại lại tưởng tượng đều do lão thất phu Giang Hoài Sơn, nàng chỉ là muốn thử địa vị của mình trong lòng Sầm Duẫn thôi, lão thất phu này thế nhưng trực tiếp nói rõ với Sầm Duẫn, rõ ràng làm như vậy không có chỗ tốt cho ông ta, Ân Xu thật sự cảm thấy Sầm Duẫn cần xem lại trọng điểm.
Ngồi ở trong xe ngựa không phát hiện, xuống xe ngựa mới biết đi bộ gian khổ. Chỉ một canh giờ, hai chân Ân Xu bắt đầu lên men, cho dù có gió lạnh thổi, trên người vẫn đổ mồ hôi.
Ân Xu đi không nhanh, trước mắt có bóng người, Ân Xu vui vẻ, ngẩng đầu nhìn thấy người nọ lại là Thận Thường, con ngươi ảm đạm trở lại.
Thận Thường dẫn ngựa đến gần, cầm dây cương cung kính đưa tới cho nàng: “Cô nương là muốn lên ngựa?”
Ân Xu liên tục gật đầu, trong lòng cảm thán, xem kìa, Thận Thường thị vệ người ta tâm lý cỡ nào!
Đám người lên ngựa, Thận Thường mới đi đến phía trước đội ngũ, khom người nói: “Công tử, Ân Xu cô nương lên ngựa.”
Sườn mặt Sầm Duẫn hơi nghiêng nhìn nữ lang ngồi trên lưng ngựa, không nói nữa.
Đường về Kim Lăng không xa, Ân Xu lên ngựa đi không được mấy khắc đã vào thành.
Trở về Giang phủ đã là mùa thu, người hầu rời đi, trong phủ một mảnh tiêu điều, tràn đầy cảm giác hoang vắng.
Ân Xu không khỏi sâu kín cảm thán, quả nhiên là thói đời nóng lạnh, lúc trước Giang phủ có bao nhiêu cường thế, hôm nay tàn lụi bấy nhiêu.
Vừa mới đến cửa phủ, một tiểu nha đầu búi tóc song nha kế nghiêng ngả lảo đảo chạy tới. Quỳ gối trước mặt Ân Xu, “Cô nương, ngài đã trở về!” Hai mắt nàng ấy rơi lệ, trên mặt dính bụi bẩn, Giang phủ suy tàn, người hầu bị bán vào Giang phủ nếu không trở về nhà thì đi tìm công việc kiếm sống mới.
Linh Hoàn bị người nhà bán đến Giang phủ không chỗ để đi, lại bị kẻ xấu mạnh mẽ bắt cóc, thật vất vả chạy trốn được thì gặp được Ân Xu ở trước cửa Giang phủ.
Nàng ấy biết Ân Xu cô nương tuy là nữ tử hoa lâu, nhưng đối xử với nàng ấy cực tốt, mới lại đây khẩn cầu nàng.
Hơn nữa…, nàng ấy nghĩ tới đây, khóe mắt nhìn người ẩn giấu trong góc tối, rất mau lại thu trở về. Người đó nói, tìm Ân Xu cô nương nhất định là không sai.
Trong lòng Ân Xu có suy tính của mình, nếu vào Thượng Kinh, không có người của mình là không được, Linh Hoàn lại nấu ăn ngon, đều là trợ lực có ích cho nàng.
Nàng khom người nâng Linh Hoàn dậy, ngẩng đầu nhìn về phía Sầm Duẫn, “Công tử, ngài không ngại bên cạnh Ân Xu thêm một nô tỳ chứ!”
Sầm Duẫn rũ mắt liếc nàng một cái, không lên tiếng, nâng bước đi vào Giang phủ.
Mấy ngày lên đường, Ân Xu ăn không ngon, thu nhận Linh Hoàn, màn đêm buông xuống lập tức phân phó nàng ấy làm món sở trường.
Dùng phá cốt chỉ quấy thịt bò lạp xưởng, làm thành một mâm “Thông hoa mềm ti” khiến người líu lưỡi. Điểm tâm là bánh bột củ sen, bánh hoa quế.
Còn có thịt ngỗng hầm, gà tủy trúc, vịt hầm bát bảo, tràn đầy một bàn lớn, màu sắc hương vị đều đầy đủ, hai mắt Ân Xu sáng lên.
Ân Xu một mình tất nhiên ăn không hết, lập tức kêu Linh Hoàn chuẩn bị hộp đồ ăn, tự mình đưa đến trong viện Sầm Duẫn.
Sầm Duẫn không ở thư phòng, từ bên ngoài trở về vào phòng.
Ân Xu vào viện, A Li lập tức bổ nhào lên trên người nàng, từ sau khi bị ám sát Sầm Duẫn đã phái người đem A Li đưa về Kim Lăng. Mấy ngày không gặp, Ân Xu cũng nhớ nó.
Ôm một cục bông vàng vào trong lòng ngực, tiểu A Li vươn đầu lưỡi liếm liếm cổ nàng, Ân Xu bị nó làm ngứa, bật cười cào lông nó.
Sầm Duẫn nghe thấy động tĩnh, đi ra từ trong phòng, trừng mắt một cái, cứng rắn nói: “A Li.”
Tiểu A Li lập tức cuộn tròn trong lòng ngực nàng, khò khè một tiếng, run lập cập.
“Meo!”
Sầm Duẫn lại nói: “Lại đây.”
Ân Xu nâng váy đi đến trước mặt hắn, vì gặp hắn, Ân Xu cố ý tắm gội rửa mặt chải đầu một phen, thay váy dài màu xanh lá, như nước bích ngọc.
Nàng rũ đầu, đi bước nhỏ đến trước mặt hắn, lại nghe hắn nói: “Ai kêu ngươi.”
Hắn cười nhẹ: “Tự mình đa tình.”
Ân Xu “….” Ha, Thế tử gia lấy độc ác làm thú vui.
A Li trong lòng ngực nhảy xuống, chạy đến dưới chân Sầm Duẫn, cọ chân hắn một bộ dáng lấy lòng. Sầm Duẫn bế nó lên, xoay người trở về phòng.
Thấy người đi rồi, Ân Xu quýnh lên, duỗi tay giữ chặt đai ngọc bên hông hắn, mới làm hắn dừng lại, mở miệng nói: “Công tử.”
Sầm Duẫn cau mày, cúi đầu nhìn bàn tay trắng đang cầm đai lưng hắn, nói “Buông ra.”
Ân Xu không buông, giơ hộp đồ ăn trong tay lên, “Buổi tối làm cơm canh, công tử nếm thử?”
A Li không muốn ở giữa hai người, nhún chân nhảy khỏi lòng ngực hắn, chạy ra sân. Sầm Duẫn sửa vạt áo bị nó vò nát, nhướn mày nhìn nàng: “Lý Ân Xu, ngươi nói thật cho ta, cơm này ai làm?”
Thận Thường tới báo, rõ ràng nói là nô tỳ của nàng đi sau bếp lấy nguyên liệu nấu ăn, nếu nàng biết nấu cơm, vậy vì sao ở Nhạc Bình không làm cho hắn ăn, cố tình tới Kim Lăng, chờ nha đầu Linh Hoàn kia tìm tới, nàng lập tức có sở trường trù nghệ. Sầm Duẫn cười lạnh trong lòng, nữ nhân này đầy miệng dối trá, không một câu là thật.
Tay cầm hộp đồ ăn cứng đờ, Ân Xu cong mi mắt cười: “Tất nhiên là Ân Xu giúp đỡ Linh Hoàn làm!”
Sầm Duẫn đến gần nàng, khí nóng thổi vào mặt nàng: “Ngươi biết, ta ghét nhất là lời dối trá!” Bốn mắt đối diện nhau, mắt hắn lạnh nhạt đạm mạc, làm Ân Xu nhớ lại đêm hôm đó hắn đẩy cửa mà đi. Khi đó ban đêm, không thấy rõ thần sắc trong mắt hắn, mà bây giờ nàng thấy rõ ràng, cặp mắt kia như hồ nước, ngoại trừ trào phúng thì là chán ghét.
Ân Xu đột nhiên lúng túng. Lúc này nàng mới ý thức được Sầm Duẫn là nghiêm túc, lúc trước là vui đùa không thèm để ý, mà hiện tại hắn chân chính muốn phân rõ giới hạn với nàng, không vì gì khác, hắn từ trước đến nay là như thế, bình tĩnh tự giữ mình.
Nàng rũ mắt, thần sắc có vài phần cô đơn, cắn môi, nói: “Vâng, công tử.”
Trở về viện, đồ ăn lạnh, Ân Xu lại không ăn uống.
Liên tiếp hai ngày đều như thế, Sầm Duẫn thật sự không gặp lại nàng.
Ân Xu lại buồn phiền, ngây người nhìn khăn lụa, Thế tử gia đã nhẫn tâm không cần nàng, vậy phải làm sao bây giờ? Nàng thở dài một tiếng, nằm ở trên giường lăn tới lăn lui, búi tóc bị nàng lăn đến tán loạn. Linh Hoàn nghe thấy động tĩnh trong phòng, vội chạy vào, “Cô nương, ngài sao vậy?”
Ân Xu bỗng dưng ngồi dậy “Trang điểm cho ta.”
Nếu hắn không chịu gặp nàng, nàng phải cho hắn tự ra.
Một thân vũ y nhẹ nhàng, vào mùa thu mặc đồ này thật sự có chút lạnh.
Bách hoa không có người chăm sóc, sớm đã điêu tàn. Ân Xu tìm sân đình gần sân Sầm Duẫn, nhón chân nâng tay, phong tư mê người. Lại cất giọng hát, giọng mềm mại hát đến say lòng người.
Giang Mục Chi tới thành Kim Lăng, nghe nói Sầm Duẫn cũng ở đây, thay đổi xiêm y tới bái kiến.
Cho đến trước chính sảnh, nghe được tiếng hát cách đó không xa, hắn tìm theo âm thanh, lập tức thấy nữ lang trong đình nhẹ nhàng tung múa, phong tư yểu điệu, mặt mày mờ mịt triền miên tình ý.
Ánh mắt y hàm chứa ý cười, giống như đang nhớ lại hồi ức, xuyên thấu qua người trong đình, nhớ lại chuyện cũ, y cứ đứng như vậy hồi lâu, cho đến khi nữ lang múa một khúc ngừng lại. Thái dương nàng thấm mồ hôi, hai má đỏ bừng, cười về phía bên này, trời đất chợt phai mờ.
Giang Mục Chi chắp tay, đang muốn tiếp đón, lại nghe phía sau nói: “Giang huyện lệnh.”
Sầm Duẫn đang khoanh tay đứng ở phía sau y, trong mắt hiện lên một tia tàn khốc, khí thế quanh thân không chút thu liễm, gọi thẳng Giang Mục Chi là huyện lệnh, tuy nói y xác thật từng là huyện lệnh, nhưng hiện tại được điều lệnh, sớm đã thăng quan hàm. Giang Mục Chi nghe hiểu, hắn đây là cảnh cáo y, chớ quên thân phận của mình.
Giang Mục Chi khom người hành quan lễ, sợ hãi nói “Là hạ quan đường đột, quấy nhiễu đại nhân.”
Sầm Duẫn không nói, ngược lại nữ lang trong đình không thay quần áo, đi ra từ trong đình.
Một bộ vũ y trắng, chuông đồng trên mắt cá rung động leng keng, như là rêu rao, càng như là ám chỉ. Hoạt bát tươi đẹp, giống như ám dạ yêu linh.
Ân Xu đi đến phảng phất chưa phát giác ra Sầm Duẫn tức giận, hành lễ, “Công tử.” Lại nói với người bên cạnh: “Giang đại nhân.”
Sầm Duẫn nâng bước ngăn cản tầm mắt nàng, che người kín mít, bóng dáng cũng không lộ, hắn cắn răng mở miệng: “Lý Ân Xu, lời nói mấy ngày trước, ngươi đều đã quên?”
Ân Xu cong môi cười: “Ân Xu không dám, Ân Xu chỉ là rảnh rỗi muốn múa, vừa vặn công tử và Giang đại nhân đều có mặt, Ân Xu không thể rời đi, tới gặp lễ mà thôi.”
Nói, đôi mắt còn muốn nhìn ra phía sau hắn. Sầm Duẫn hiện tại hận không thể khiêng nàng lên, ném vào trong phòng, khóa cửa, vĩnh viễn nhốt lại.
Hắn lạnh lùng nói: “Cút xuống.”
Giang Mục Chi biết đây là đang nói y, không lên tiếng, đuôi mắt chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua, lập tức lui ra ngoài.
Chờ người đều đi hết, Ân Xu mới vui sướng nhìn hắn “Công tử, ngài ghen?”
Trong mắt Sầm Duẫn tối tăm, hắn khẽ cười một tiếng, thừa nhận nói: “Nữ nhân của ta, không thể ghen?”
Ân Xu vừa muốn cười ôm lấy hắn, lại nghe hắn nói: “Ta nhớ ta từng nói, nếu ngươi lại đi ra ngoài câu ba đáp bốn, ta không chỉ sẽ giết hắn, còn sẽ giết ngươi.”
Giọng hắn trầm thấp, dán ở bên tai nàng, nghe vào trong tai, nhẹ nhàng, nhưng thần sắc hắn không phải làm bộ, Ân Xu biết, hắn khinh thường làm bộ.
Tay hắn cọ xát cổ nàng, khe hở ngón tay mở ra, lòng bàn tay hơi mang vết chai mỏng mài ra màu hồng trên làn da nàng. Tay hắn dùng một chút lực, Ân Xu cảm giác hô hấp gian nan.
Khóe môi nàng không cười nổi, “Công tử đừng giỡn.”
“Ngài giết hắn là được, giữ Ân Xu lại vẫn còn hữu dụng.” Nàng xin tha nói.
Nghe lời này, hắn cười nhạt một tiếng.
Môi hắn dán ở trên mí mắt nàng, cái hôn này mang theo lạnh lẽo, “Ta cũng không giỡn với ngươi.”
Chờ hắn phất tay áo đi xa, Ân Xu mới dần dần hoàn hồn, vỗ vỗ ngực, mấy ngày sau tốt nhất là không nên đi tìm hắn.