Cầu Được Kiếp Này

Chương 4


Ân Xu bị nhốt ở phòng củi Giang phủ, Giang Ngọc không đưa nàng đến nha môn Kim Lăng, xem ra là muốn lén xử lý.
Phòng chất củi âm u ẩm ướt, thỉnh thoảng có mấy con chuột bò tới bò lui, phát ra tiếng chít chít. Ân Xu không sợ chuột, con chuột lớn kia màu nâu còn bò về phía nàng, lộ ra hàm răng nhòn nhọn. Ân Xu hơi mỉm cười, chuột lớn chít chít hai tiếng bò ra xa.
Nàng ngồi dưới đất, xiêm y chưa thay ướt dầm dề, dính ở trên người rất khó chịu. Cái trán nóng lên, hai má hồng hồng. Chuột lớn không biết khi nào đã biến mất không thấy, Ân Xu ngả người nằm trên cỏ khô, trong lòng còn suy nghĩ chuyện hôm nay, nàng đã tính toán hết thảy nhưng không tính đến Thế tử gia này là vịt mắc cạn.
Ánh trăng lên cao, xuyên thấu qua cửa sổ gỗ chiếu rọi ở trên người nàng.
“Meo”
Ân Xu nghe được âm thanh mở to mắt, một con mèo mập mạp đứng trước cửa sổ, nhún chân nhảy xuống, đi lại gần nàng.
Con mèo này hình như rất thích nàng.
Mèo mập leo vào trong lòng ngực nàng, ngày mùa hè nóng, xiêm y lạnh lạnh.
Mèo mập cọ cọ trong lòng ngực nàng, khò khè một tiếng, cuộn tròn người, nhắm mắt ngủ.
Ân Xu “…..”
Cho nên, nó tới đây là tìm đệm ngủ? Nàng còn là phạm nhân bị giam giữ, không biết con mèo này làm sao tìm được nàng.
Ân Xu vuốt tai mèo, dở khóc dở cười. Lỗ tai nhòn nhọn giật giật, mèo mập ngẩng đầu, liếm liếm lòng bàn tay nàng, đầu tròn cọ cọ, thay đổi tư thế, lại ngủ.
Giang Oanh cách sân Sầm Duẫn gần nhất, nhưng đêm nay nàng ta không về viện mà chọn một nơi yên tĩnh nhất.
Sở Vân pha nước trà cho nàng ta, Giang Oanh uống một ngụm, mới nói: “Hôm nay ngươi thất thủ?”
Trong phòng quỳ một người, đúng là thủ vệ Giang phủ Lâm Võ. Hôm nay Lâm Võ nghe lệnh Giang Oanh, ở dưới nước nhận được ám chỉ của Sở Vân lập tức chộp lấy chân người, kéo người khiêu vũ rơi xuống nước lại kéo vào lòng sông, khiến nàng chết chìm.
Sự tình phát triển vốn thuận lợi nhưng khi hắn túm được nữ tử kia, trên tay đột nhiên không dùng lực được, như là bị thứ gì đánh một cái, mới để Ân Xu chạy trốn.
Lâm Võ: “Là Lâm Võ sơ ý, thất thủ.”
Giang Oanh dường như cực mệt mỏi, nói: “Thôi, nếu việc thành thì càng phiền toái, lui xuống đi.”
Lâm Võ tuân lệnh, lui ra ngoài.
Giang Oanh gọi Sở Vân tiến vào trang điểm cho nàng ta, lại bưng lên cơm canh đã chuẩn bị sẵn, nàng ta nhìn gương mỉm cười, cảm thấy mọi thứ đều ổn mới chậm rãi đi ra ngoài.
Sầm Duẫn trở về phòng, mèo mập thường ngày thích nằm trên giường không biết đã đi đâu, Sầm Duẫn ngồi trên đệm hương bồ tay phải cầm bút, chấm nhẹ hai điểm hoàn thành bức họa mèo.
Thân hình mập mạp, ngây thơ chất phác.
“Sầm công tử.” Tay trái Giang Oanh cầm hộp đồ ăn, tay phải gõ cửa thể hiện vài phần dồn dập.
Sầm Duẫn không kiên nhẫn buông bút lông sói, nhíu mày: “Chuyện gì?”
Giang Oanh nghe được trả lời, trong lòng vui sướng, giọng nói nhỏ nhẹ xấu hổ, “Hôm nay Sầm công tử bị sợ hãi, Oanh Oanh cố ý nấu cháo cho công tử, an ủi ngài.”
Sầm Duẫn lộ ra ý trào phúng: “Giang nhị tiểu thư, có tâm.”
Cách một cánh cửa Giang Oanh không nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn, tưởng hành động của mình đả động đến hắn. Sầm Duẫn là Thế tử gia Thượng Kinh, bí mật tới Kim Lăng. Khi trưởng huynh từng đi Thượng Kinh may mắn gặp qua Sầm Duẫn một lần, mới nói việc này cho nàng ta. Giang Oanh đã tới tuổi gả chồng, người tới cửa cầu thú không ít, mà nàng ta tự giữ thân phận thanh cao tự cho mình là xinh đẹp đương nhiên coi thường những công tử ở Kim Lăng. Thẳng đến khi nhìn thấy Sầm thế tử, nàng ta biết đây là ý trời.
Giang Oanh sờ sờ tóc mai, bước lên đẩy cửa ra.
Sầm Duẫn đứng ở cửa, lạnh giọng: “Ai cho ngươi tiến vào.”
Nụ cười trên môi Giang Oanh cứng đờ, trong lòng run lên.
Giọng Sầm Duẫn lạnh như băng, không mang theo nửa phần tình sắc, thẳng tắp đâm vào lòng Giang Oanh: “Đi ra ngoài.”
Mặt Giang Oanh lộ vẻ xấu hổ, lại vẫn cố cười “Là Oanh Oanh làm phiền công tử, nhưng xin công tử nghe Oanh Oanh nói một câu.”
Nàng ta giống như cố lấy dũng khí, ra vẻ nữ nhi gia lần đầu biết yêu: “Sầm thế tử, Oanh Oanh phải lòng ngài.”
Nàng ta mở to mắt, làm đủ e lệ, thật tựa như thiếu nữ tơ vương tình lang.
Nhưng thiếp cố ý, chàng vô tình.
“Liên quan gì đến ta.” Sầm Duẫn xoay người ngồi trở về, một ánh mắt cũng không thèm bố thí cho nàng ta. Mọi chuẩn bị của Giang Oanh đều thành trò cười, chỉ là tự mình đa tình.
Tuy rất muốn gả vào thế gia Thượng Kinh, nhưng Giang Oanh cũng không chịu nổi châm chọc mỉa mai như vậy, nước mắt rớt lộp bộp trên mặt đất, rũ đầu không nói gì chạy ra ngoài.
Trong lòng Ân Xu ôm mèo, dựa vào đống rơm mơ màng sắp ngủ.
Khoá cửa phòng chất củi bị người mở ra từ bên ngoài, Giang Ngọc tay chân nhẹ nhàng đi vào.
Ân Xu nghe tiếng động, không lên tiếng, nhắm hai mắt giả bộ ngủ.
Giang Ngọc đứng ở trước mặt nàng, cây quạt mở lại khép, hắn ngồi xổm xuống, nâng cằm nàng lên: “Tiểu mỹ nhân, cho ngươi đi chết thay thật là đáng tiếc.”
Ân Xu nhíu mày chán ghét quay đầu đi, ít khi cố tình tỏ ra không khoẻ mở mắt nói: “Giang công tử?” Mỹ nhân mở mắt, trong mắt có tia sáng lưu động, tiếng nói mềm mại hơi khàn, Giang Ngọc bị gọi đến xương cốt mềm nhũn, chỉ ước có thể lập tức mang nàng về phòng cộng độ một đêm.
Quạt xếp của Giang Ngọc xẹt qua cổ nàng, dời xuống xương quai xanh nhẹ nhàng điểm điểm, vẽ ra một độ cong ái muội.
“Meo.” Mèo mập chuyển thân mình, duỗi người đánh vỡ không khí tốt đẹp này.
Lúc này Giang Ngọc mới chú ý tới thứ gì che giấu dưới váy nàng, hắn nhìn kỹ cảm thấy con mèo này rất quen mắt “Đây là mèo của Sầm công tử?”
Ân Xu bế mèo lên, mèo mập lười biếng dựa vào trong lòng ngực nàng: “Meo.”
Ân Xu chống cái trán đau nhức, cười nói: “Mèo của thế tử thích Ân Xu, Ân Xu cũng giúp đỡ trông chừng nó.” Ân Xu nói, làm như lơ đãng nhìn hắn một cái.
Cây quạt của Giang Ngọc cuối cùng thu trở về, không nói chuyện, cũng không biết nghĩ cái gì.
“Chuyện của Sầm thế tử vẫn phải giữ bí mật, thế tử không cho người ngoài tiết lộ thân phận của hắn.” Hắn đứng lên, đôi mắt mèo vàng óng ánh, tròn xoe, nhìn đến hắn lạnh cả người.
Ân Xu thay đổi một tư thế ôm mèo, đáp: “Đây là đương nhiên.”
Lần này Giang Ngọc tới định là nàng sống không được bao lâu, không chịu nổi tính tình muốn ôn tồn cùng nàng một hồi, không thể tưởng được mèo của Sầm thế tử cũng ở đây, hắn nghe nàng nói như thế, điều này làm cho hắn không thể không lại lần nữa tự hỏi liệu Sầm Duẫn và nàng còn có việc gì mà hắn không biết hay không.
Chuyện ở trên thuyền Sầm Duẫn nguyện ý bị nàng dẫn đến mép tàu, chẳng lẽ cũng trầm mê sắc đẹp của nàng? Giang Ngọc cúi đầu nhìn sườn cổ của nàng, màu da trắng nõn, ánh trăng cho nàng thêm vài phần thanh đạm, giống như cửu thiên tiên nữ, tiên nữ chỉ sợ cũng không đẹp bằng nàng.
Giang Ngọc càng thêm xác định suy nghĩ trong lòng, không tiếp tục ở đây nữa bước nhanh đi ra ngoài, hắn hiện tại cần xác định một việc.
Bóng dáng ngoài cửa đi có chút vội vàng, mặt Ân Xu cọ cái cổ mập mạp của nó, “Mèo mập à, ngươi đã giúp ta một mạng.”
Ba năm trước nàng không chết, ba năm sau cũng sẽ không chết tại đây.
Sầm Duẫn thu giấy vẽ, cuốn lên đặt ở một bên.
“Sầm huynh, có đó không?”
Sầm Duẫn không kiên nhẫn cau mày, đêm nay sao lắm chuyện như thế.
“Chuyện gì.”
“Giang mỗ thấy ánh trăng tối nay sáng tỏ, muốn tâm sự cùng Sầm huynh, không biết Sầm huynh có nhã hứng....” Giang Ngọc thấp giọng hỏi.
“Không có.”
Giang Ngọc nghẹn họng, nhất thời đã quên nên nói cái gì. Ngày thường Sầm Duẫn tuy lạnh nhạt xa cách nhưng cũng không từ chối lời mời của hắn, hôm nay thật khó hiểu.
Giang Ngọc không hiểu ra sao, thấy hắn không muốn ra, cũng đứng trước cửa nói: “Sầm huynh tới Kim Lăng lâu như vậy, còn chưa có nữ tử làm bạn, là Giang mỗ chiêu đãi không chu toàn. Ân Xu cô nương tuy là nữ tử Xuân Lan Uyển nhưng tư sắc mê người, tài nghệ tinh thông, không biết Sầm huynh có muốn nàng tới làm bạn?”
Sau một lúc lâu bên trong không có động tĩnh, trong lòng Giang Ngọc bắt đầu hoảng loạn, cuối cùng bản thân đoán có đúng hay không?
Hắn ghé vào trên cửa, duỗi tay đẩy ra một chút, cửa bên trong đột nhiên bật mở, Giang Ngọc suýt nữa ngã nhào trên mặt đất.
Sầm Duẫn đứng trong phòng trên mặt đất chiếu ra một cái bóng thật dài, đôi mắt yên lặng nhìn hắn, lòng Giang Ngọc nao nao.
“Tính hay lắm.” Hắn nói.
Giang Ngọc hoảng loạn gục đầu xuống, “Nếu Sầm huynh không thích, Giang mỗ lập tức xử trí, Giang mỗ đối đãi với Sầm huynh là đào tim đào phổi, dốc hết sức mình, Sầm huynh đừng hiểu lầm.”
Sầm Duẫn xoay người đóng cửa lại, nhàn nhạt để lại một câu: “Vậy xử trí đi.”
———
Ân Xu đang đánh cuộc, lúc rơi xuống nước, nàng cảm giác có người túm chặt nàng, kéo nàng vào trong lòng nước, khi giãy giụa người nọ đã không còn. Nàng quay đầu lại nhìn thoáng qua, nhìn đến một bóng người chìm vào đáy nước trên tay hắn đeo một chiếc ngọc ban chỉ. Nàng chỉ vội vàng nhìn thoáng qua, rồi liều mạng bơi trở về.
Nếu hắn không muốn để người khác biết hắn biết bơi, mà nàng lại trùng hợp phát hiện bí mật này, vậy nàng đánh cuộc hắn sẽ cứu nàng.
Giang Oanh chạy về phòng, nghẹn khuất lật đổ bàn trà. Sở Vân vẫy lui các hạ nhân, ngăn nàng ta lại: “Nhị tiểu thư, ngài sao vậy?”
Giang Oanh ngồi ở trên ghế không nói lời nào, vùi đầu vào cánh tay khóc.
Sở Vân phỏng đoán “Nhị tiểu thư là vì Sầm thế tử?”
Giang Oanh ngẩng đầu, hốc mắt sưng đỏ, lộ ra khuôn mặt dữ tợn: “Ngươi cũng cười nhạo ta phải không, trong lòng ngươi nhất định nghĩ ta hạ tiện, đúng không!”
Sở Vân sợ hãi lập tức quỳ xuống trên mặt đất, cái trán kề sát mặt đất “Nhị tiểu thư, ngài cho Sở Vân mười lá gan Sở Vân cũng không dám nghĩ như thế!”
“Sở Vân chỉ là đau lòng ngài.”
“Đau lòng ta?” Giang Oanh lau khô nước mắt, hỏi nàng.
Sở Vân ngẩng đầu, mắt lộ ra khẩn thiết, chân thành khiến người khó mà hoài nghi “Từ nhỏ Sở Vân đã đi theo ngài, tính tình ngài thế nào Sở Vân sao không biết. Dựa vào phẩm tính và nhan sắc của ngài ở Thượng Kinh cũng là nhất đẳng. Làm sao Sầm thế tử có thể không động tâm với ngài?”
Một phen lời nói nịnh hót được Giang Oanh, Giang Oanh cao ngạo ngẩng đầu “Vậy ngươi nói tại sao hắn cự tuyệt ta?”
Tròng mắt Sở Vân xoay chuyển “Bởi vì Ân Xu.”
“Nhất định là Ân Xu mê hoặc Sầm thế tử, thế tử tin vào lời gièm pha, mới hiểu lầm ngài.”
Giang Oanh nghĩ đến bộ dáng mất hồn khi huynh trưởng nhìn thấy Ân Xu, lại nghĩ đến ban ngày Ân Xu cùng Sầm Duẫn thân mật, ghen ghét nảy lên trong lòng, nóng rát, thiêu đến ngực nàng ta đau đớn.
“Lại là con hồ ly tinh này.” Giang Oanh đứng lên, đi ra ngoài.
Mèo mập không biết từ khi nào đã nhảy qua cửa sổ đi ra mất, xiêm y phủ trên mặt đất, không ngăn được gió bụi xuyên thấu qua xiêm y. Ân Xu vừa nóng vừa lạnh, cả người bủn rủn vô lực.
“Rầm” một chậu nước lạnh hắt lên người nàng.
Ân Xu mơ màng mở mắt ra, vén lên tóc mái che trên mặt, lấy khăn trong lòng ngực ra lau mặt, tuy rằng chật vật, lại có một loại đẹp khiến người thương tiếc.
“Giang nhị tiểu thư.”
Sở Vân bày ghế dựa, Giang Oanh ngồi xuống, ngón trỏ chỉ vào nàng, một bộ khinh khỉnh: “Ân Xu cô nương, ngươi đã từng có bao nhiêu tiêu sái, hiện giờ ngươi nghèo túng bấy nhiêu, ta thật muốn để những kẻ đã từng mê mẩn ngươi nhìn xem bộ dáng hiện tại của ngươi.”
“Không đẹp sao?” Ân Xu hỏi lại nàng ta, từ khi nàng vào Kim Lăng, thành hoa nương đứng đầu Xuân Lan Uyển, Giang Oanh không đối phó với nàng, hiện giờ nàng kham khổ không tới bỏ đá xuống giếng vậy thì không phải Giang Oanh.
Ân Xu đau đầu không muốn nhiều lời với nàng ta: “Nếu Giang nhị tiểu thư không có việc gì, vậy đừng ngồi lâu ở nơi này, không biết khi nào sẽ chạy ra một con chuột, chuột không biết nhìn người đâu.”
Nàng khí định thần nhàn, bộ dáng không chút sợ hãi, không khiến lòng Giang Oanh thống khoái, ngược lại càng giận, “Ân Xu, hiện tại ngươi bị giam giữ, không biết khi nào đầu sẽ rơi xuống đất, ngươi không sợ?”
“Sợ cái gì.” Ân Xu thay đổi một tư thế, nhìn nàng ta, cặp mắt tỏa sáng đa tình hàm chứa ý xuân: “Giang nhị tiểu thư luôn miệng nói ta hãm hại Sầm thế tử, chẳng lẽ ta không trở về cứu hắn? Ưu khuyết điểm đồng đều, Ân Xu có tội gì? Ân cứu mạng, vốn là không có gì báo đáp, ta tốt xấu cũng là ân nhân cứu mạng của Sầm thế tử, Giang nhị tiểu thư lại đối xử như thế với ta?”
“Ngươi…” Giang Oanh tức giận phát run, cố tình một câu cũng không phản bác được.
Sở Vân thấy nàng ta yếu thế, nhanh chóng ngồi xổm xuống trước mặt Ân Xu, tay phải “Chát” một tiếng, để lại một dấu ấn năm ngón trên mặt nàng
Một cái tát đến quá đột ngột nàng không kịp phòng ngừa, trên làn da trắng nõn rõ ràng thấy được năm ngón tay đỏ au. Ân Xu nghiêng mặt, lau vết máu chảy ra ở khóe miệng, ngay sau đó giơ tay đáp trả, như là không đã ghiền, lại tát thêm một bên, nàng vẫy vẫy bàn tay đau nhức, cười cợt: “Cái này đối xứng.” Chỉ là đáng tiếc, nàng bị bệnh sức lực không đủ.
“Vị cô nương này, ngươi là cái thá gì.” Ân Xu xoa tay, đuôi mắt gợi lên, như là một con hồ ly, có lẽ còn xảo trá hơn hồ ly.
Giang Oanh thấy Sở Vân tát nàng một cái, trong lòng thoải mái, lại thấy Ân Xu trở tay tát trở về, Sở Vân nháy mắt rơi xuống thế hạ phong. Nàng ta còn chưa kịp ngăn cản, đã nghe ngữ khí Ân Xu xoay chuyển.
“Giang nhị tiểu thư, ta với ngươi không thù không oán, vì sao cứ bức ta. Sầm công tử không có tình nghĩa với ta, ta sẽ không trèo cao, chỉ hy vọng ngươi chừa cho ta một con đường sống.”
Giang Oanh bị nàng nói đến không biết phải làm sao, nghe nàng nhắc tới Sầm Duẫn, như là mèo bị giẫm phải đuôi: “Nếu không phải bởi vì ngươi câu dẫn Sầm công tử, sao hắn lại từ chối ta. Ân Xu, ngươi muốn đường sống, ta càng không cho ngươi sống.”
Ân Xu dùng tay áo lau mắt, vài giọt nước mắt rơi lã chã, ai cũng không thấy được khóe môi nàng giương lên.
Khi Giang Oanh tới cửa vốn không đóng chặt, cửa gỗ bị người đẩy ra một nửa.
Giang Oanh quay đầu lại, cả giận nói “Kẻ nào không có mắt, tới đây…”
“Không có mắt?” Sầm Duẫn cười, mang theo vài phần nguy hiểm.
Giang Oanh thấy rõ người tới, lời nói lập tức ngừng lại, đứng dậy phúc lễ: “Sầm công tử, Oanh Oanh đang thẩm vấn Ân Xu chuyện ở thuyền hoa, nhất thời tình thế cấp bách, mới nói sai....”
“Meo.” Trong lòng ngực Sầm Duẫn ôm một con mèo, mèo màu vàng lộ ra móng vuốt, giương nanh múa vuốt mà kêu.
Giang Oanh bị con mèo làm sợ tới mức lui một bước, nàng ta là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng hung ác của con mèo này.


Bình Luận (0)
Comment