“Lý Ân Xu, lá gan trước kia của ngươi đâu?”
Sầm Duẫn nhét nàng vào trong chăn, kéo chăn lên chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ trắng nõn, trên mặt cũng không biết là đông lạnh hay là đau khi phát bệnh, có vẻ tái nhợt.
Lần này hắn không làm gì, cởi giày, lên giường nằm ở bên cạnh nàng, cách chăn ôm nàng.
Ân Xu vươn tay nhỏ ra khỏi chăn, kéo kéo ống tay áo hắn, “Công tử, ngài giận à?”
Sầm Duẫn mở mắt nhìn nàng, trên mặt phẫn nộ, giơ tay cách cái chăn đánh vào mông nàng. Mặt Ân Xu ửng hồng, nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra, Thế tử gia bên ngoài trầm ổn nội liễm sẽ có hành vi lưu manh như vậy.
Hắn nói: “Ngày sau nếu phát bệnh, lập tức phái người đi báo cho ta.”
Ngữ khí nhấn mạnh: “Không được giấu, có nghe thấy không?”
Ân Xu mở mắt đẹp yên lặng nhìn hắn, hơi lộ ra ý cười, “Được.”
Trong phòng không đốt đèn, Sầm Duẫn cúi đầu chỉ có thể nhìn đến hình dáng nàng nhàn nhạt, để sát vào đè trên môi nàng. Sau đó cách chăn vỗ vỗ lưng nàng, đột nhiên nói “Giang Hoài Sơn đã chết.”
“Nguyên nhân chết không rõ.”
Khóe miệng mỉm cười của Ân Xu cứng lại, Giang Hoài Sơn chết, vậy thuốc giải của nàng chẳng phải là…
Lông mi nàng rũ xuống, che lại dao động dưới đáy mắt, bóng đêm tối, mây đen che khuất mặt trăng, không có ánh trăng làm nổi bật, Sầm Duẫn càng không thấy rõ thần sắc của nàng.
Hắn nâng cằm nàng lên, hôn lên môi nàng, khiến nàng nhìn hắn: “Ngươi có oán ta?”
Giang Hoài Sơn đã chết, thuốc giải của ngươi càng không tìm được, chỉ còn lại không đến một năm, ngươi có oán ta?
Ân Xu ngây người, chậm chạp không nói gì, cái tay theo sự im lặng của nàng buộc chặt, hắn cắn răng, rũ mắt nhìn nàng.
“Không oán.” Ân Xu lắc đầu, “Ngài làm như vậy, tất nhiên có đạo lý của ngài.”
“Tiểu hồ ly, ngươi lại dỗ ta!” Tay Sầm Duẫn chợt thả lỏng, cong lên khóe môi, cười nói.
Ân Xu xốc chăn lên đắp chăn lên người hắn, nàng nhích đến trong lòng ngực hắn, hôn bên khóe môi hắn, ban đêm yên tĩnh giọng nói của nữ lang mềm nhẹ có thể mê hoặc lòng người, “Ân Xu tin ngài.”
Đáp lại nàng là nụ hôn nhiệt liệt, mang theo tình ý không rõ.
Gió dâng lên thổi mây đen tản ra, ánh trăng xuyên thấu qua bức mành, quang cảnh trong nhà loáng thoáng, khiến người trầm luân thật sâu.
Hôm sau, Ân Xu còn chưa tỉnh, bên trong mành, dáng người nữ lang yểu điệu bị lang quân ôm ra khỏi chăn, mặc quần áo cho nàng.
Ân Xu biếng nhác nằm ở trong lòng ngực hắn, nhắm hai mắt, tùy ý để Sầm Duẫn mặc đồ cho nàng. Thỉnh thoảng lại còn phải bị hắn niết vài cái.
Ân Xu mở mắt nhìn về phía hắn, thanh âm kiều mị, “Công tử, cái trong tay ngài là dây lưng bên hông, cột ở bên trong, sao ngài cột ở bên ngoài cho Ân Xu?”
Sầm Duẫn khàn khàn nói: “Gia tâm tình tốt mặc đồ cho ngươi, ngươi còn dám kén cá chọn canh!”
Bị uy hiếp, Ân Xu bĩu môi, không nói, mặc kệ hắn.
Mặc xong xiêm y, khi hai người ra khỏi phòng đã qua giờ đi xưởng trị.
Thận Thường bồi hồi chờ ở bên ngoài, đã đi vòng quanh sân ba vòng, không vì gì khác, chỉ vì gần đây trưởng công chúa không có việc gì đều sẽ phái người đi Cẩm Y Vệ hỏi vài câu, Thận Thường không khỏi lo lắng. Thế tử ở ngõ nhỏ Phương Nguyệt thời gian càng dài, càng dễ dàng làm người khả nghi.
Hôm nay, Sầm Duẫn muốn mang Ân Xu cùng đi Cẩm Y Vệ, khám nghiệm thi thể Giang Hoài Sơn, lúc này, Ân Xu dịch dung, thay nam trang, giả trang người hầu theo Sầm Duẫn lên xe ngựa.
Ân Xu không nên đi Cẩm Y Vệ, bởi vậy thi thể của Giang Hoài Sơn bị bí mật đưa tới một nơi khác.
Là một căn nhà riêng ở vùng ngoại ô, nếu không phải đi theo Sầm Duẫn, Ân Xu cũng khó mà tưởng tượng tại vùng hoang vu lụi bại này cũng có thể nhìn thấy một căn nhà.
Trên người Giang Hoài Sơn che vải trắng, cách một đêm, cơ thể đã cứng.
Ân Xu thần sắc tự nhiên vạch vải trắng ra, quan sát xác chết của Giang Hoài Sơn, thuốc viên dùng ở Kim Lăng không còn, nàng dùng một loại thuốc viên khác hiệu quả gần giống thuốc viên lần đó, nhiều ngày trước làm thuốc giải tùy tay chế hai viên.
Trong miệng Giang Hoài Sơn ngậm một viên, thi thể màu đen chậm rãi biến trắng, giống như người sống. Nàng tinh tế quan sát, cũng không phát hiện có miệng vết thương.
Chỉ có mí mắt hiện lên màu đen nhạt.
Tay nàng niết trên mí mắt, dùng sức lật lên, lộ ra tròng mắt xám tro, toàn thân biến thành màu đen, không có thần thái, giống như rối gỗ giật dây.
“Thuật con rối.” Ân Xu buông tay, chậm rãi nói.
Nàng đắp vải trắng lại trên người Giang Hoài Sơn, ngưng thần, nói, “Công tử, Giang Hoài Sơn trúng thuật con rối, chỉ sợ thời gian chết thật sự không phải hôm qua.”
“Thuật con rối có thể để người thi triển thuật khống chế ý thức của người trúng thuật. Khác với mê ảo thuật là, mê ảo thuật có thể khống chế người sống, mà thuật con rối có thể khống chế người chết.”
Ngoại trừ ngoại tổ phụ của nàng, bên trong Thượng Kinh còn ai sẽ có bực bí thuật này?
Sầm Duẫn cau mày mím môi.
Ân Xu cũng im lặng, không quấy rầy hắn.
Một hồi lâu, Sầm Duẫn mới nói: “Đi thôi.”
.
Lại nói hoa yến hôm qua, Nguyên Mộng Dung bị Hòa Hương trưởng công chúa lừa gạt đến chùa miếu ngoại ô cầu phúc, suốt một ngày cũng chưa trở về. Chờ ngày hôm sau trở lại quận vương phủ mới biết được có hoa yến. Nguyên Mộng Dung bực bội trong lòng, lại không dám nói ra, một mình ở trong viện một ngày cũng không ra ngoài.
Hòa Hương trưởng công chúa sau khi biết được cũng tự biết bản thân có lỗi với nàng ta, nhưng Ngôn Chi không có tình với nàng ta, nếu nàng ta không duyên cớ đi ngắm hoa yến, dựa vào tính tình nuông chiều của nàng ta, nói không chừng sẽ gây ra chuyện xấu. Mẹ đẻ của Nguyên Mộng Dung là huyện chủ muội muội họ hàng của bà, dựa vào tình nghĩa việc này dù sao cũng là bà đuối lý. Hòa Hương trưởng công chúa tặng chút đồ vật trong kho đưa đến Tây viện.
Nguyên Mộng Dung nhận được mấy thứ này, không thể làm gì, nhưng tâm lý thật sự tức giận. Lại nghe nói mấy đêm nay Ngôn Chi ca ca không ở trong phủ, nói là Cẩm Y Vệ có việc, nàng ta lại không tin, nói không chừng là ở cùng nữ nhân kia. Nhưng cho dù tức giận cũng sợ hãi uy thế của Sầm Duẫn, không dám nói với Hòa Hương trưởng công chúa.
Sầm Duẫn hành sự nhanh, tra ra nguyên nhân chết của Giang Hoài Sơn, ngày hôm sau lập tức thỉnh Văn Uyên Đế bắt giữ Giang Mục Chi.
Một đường này, người duy nhất tiếp xúc với Giang Hoài Sơn, đáng giá hoài nghi nhất chính là Giang Mục Chi.
Trường đao Cẩm Y Vệ ra khỏi vỏ, thân ảnh màu đen nhanh chóng bao vây Giang phủ.
Giang Mục Chi thần sắc tự nhiên đi ra, chắp tay: “Không biết hạ quan phạm phải chuyện gì? Khiến đại nhân triệu tập lực lượng đông như vậy.”
Thận Thường cầm lệnh bài trong tay, giơ ở trước mặt y. Sầm Duẫn nói “Giang thị lang hãm hại trọng phạm triều đình, tự nhiên phải giao cho Cẩm Y Vệ xử lý.”
Giang Mục Chi giương mắt nhìn hắn, cười nói “Đại nhân ngài đây là mượn việc công báo thù riêng!”
Sầm Duẫn nhướn mày nhìn y.
Giang Mục Chi không tránh không né, nhìn thẳng mắt hắn, “Hạ quan biết, ở Kim Lăng hạ quan chọc giận đại nhân, hạ quan bồi tội với đại nhân, nhưng chuyện của Giang Hoài Sơn, hạ quan thật sự không biết.”
“Ngươi có biết hay không, không phải ngươi định đoạt!” Sầm Duẫn.
Giang Mục Chi từ ngày hồi kinh tiền nhiệm đến ngày bị bắt vào tù chỉ trong vòng mười ngày. Xuất thân nhà nghèo lại có tài, biết lúc nào tiến lúc nào lui, khi Sầm Duẫn tiến cung thỉnh chỉ, Văn Uyên Đế cũng không muốn, nhưng hắn tín nhiệm Sầm Duẫn, mới hạ chỉ.
Lao ngục Cẩm Y Vệ.
Sầm Duẫn vẫy lui những người khác, đến trước mặt Giang Mục Chi, trầm giọng nói: “Ngươi biết vì sao ta bắt ngươi?”
Giang Mục Chi mỉm cười: “Bởi vì Ân Xu cô nương.”
Trường đao trong tay Sầm Duẫn ra khỏi vỏ, lóe lên ánh sáng lạnh, “Nếu biết, thì thành thật khai báo, có lẽ còn có đường sống.”
“Nếu ngài giết ta, Xu Nhi cũng sẽ sống không được bao lâu.” Giang Mục Chi không chút sợ hãi uy hiếp của hắn, ngược lại thẳng tắp mà nhìn hắn.
Ra Cẩm Y Vệ, Sầm Duẫn vẫn chưa vội vã đi ngõ nhỏ Phương Nguyệt, ngược lại đi thư phòng, cầm bút viết một phong thư giao cho Thận Thường, “Vận dụng ám cọc, tám trăm dặm, nhanh nhất truyền tin cho An Lăng Viễn.”
Sau đó mới ra cửa, lên ngựa đi ngõ nhỏ Phương Nguyệt.
Ánh trăng mờ nhạt, trong viện vắng vẻ, lần này nàng biết nghe lời, không đi chịu gió lạnh chờ ở bên ngoài.
Sầm Duẫn xuống ngựa, vẫy lui mấy tỳ nữ, đẩy cửa vào phòng.
Thời tiết lạnh, trong phòng ấm áp. Mỗi khi vào nơi này, đều sẽ hóa tan khí lạnh trên người hắn. Thậm chí hắn sẽ nghĩ, nếu cưới nàng làm thê tử, chỉ cần giảo hoạt thông minh chút, mặt khác không gì không tốt. Nhân sự trong phủ đơn giản, quản gia tới từ chỗ mẫu thân hắn, nàng ngoan ngoãn chờ ở trong phủ, cái gì cũng không cần làm, ngày ngày cứ như vậy chờ hắn là được.
Rồi hắn lại tưởng tượng, hắn thật sự là hồ đồ, bị nữ nhân này mê hoặc tâm hồn, dựa vào tính tình của mẫu thân, cả đời bà cao ngạo, làm sao đồng ý thân phận như nàng vào cửa. Ngay cả nạp nàng làm thiếp, hắn còn phải tốn một phen tâm tư ở chỗ mẫu thân.
Cách bình phong, nữ lang hắn vội vàng muốn gặp đang viết chữ ở trên bàn.
Chợt bị người ôm lấy vòng eo, tay Ân Xu ngừng lại, nước mực nhỏ giọt trên giấy Tuyên Thành, lưu lại một chấm đen.
Ân Xu bực bội, nàng luyện chữ gần nửa ngày khó lắm mới viết được một bức đẹp, lại bị người này làm hỏng.
Nàng nghiêng người muốn đẩy hắn ra.
Sầm Duẫn lúc này như là dính ở trên người nàng, bàn tay to ôm chặt vô cùng, không hề muốn buông ra.
Một bàn tay nắm ở trên cổ tay nàng, từ từ bao bọc lấy bàn tay nàng, cười khẽ bên tai nàng, “Bức tranh chữ này của ngươi kém xa những chữ viết hôm qua ta xem.”
Hôm qua hắn đi đâu, xem chữ gì, Ân Xu đương nhiên biết, trong lòng càng giận. Khuỷu tay thọc về phía sau, lòng ngực hắn cứng rắn như sắt, ngược lại làm nàng đau. Nàng giận dỗi nói, “Vậy ngài đi tìm những người viết chữ đẹp đó đi, ngài tới đây làm gì!”
Sầm Duẫn ý cười càng sâu, thơm lên má nàng, nói “Gia chỉ thích chữ xấu!”
Ân Xu không nói, Sầm Duẫn chậm rãi cầm tay nàng viết xuống hai chữ, Sầm Lang. Đầu bút lông sắc bén, rồng bay phượng múa, có khí thế ngàn quân quét ngang.
Hắn nói, “Thế nào?”
Ân Xu bĩu môi, “Tạm được.”
Sầm Duẫn nhếch môi nói nhỏ một câu bên tai nàng.
Mặt Ân Xu đỏ lên, mím môi, không muốn đồng ý với hắn, Sầm Duẫn ngậm vành tai nàng chậm rãi liếm, bàn tay lộn xộn, trong mắt chứa nhu tình, cười nhìn nàng.
Thân thể mềm xuống, Ân Xu không chống đỡ được, hừ một tiếng, xem như đồng ý.
Một câu kia của hắn đúng là: Giấy Tuyên Thành không đẹp, gia muốn viết lưu niệm ở trên người của ngươi.
Một đêm này, ánh đèn mờ nhạt sáng lên, thuận tiện cho người nọ cầm bút lông sói, viết lên trên sống lưng bóng loáng trắng nõn hai chữ Sầm Lang, đầu bút lành lạnh, dán ở giữa lưng nàng, khắc ở trên người nàng, hắn càng muốn cho nàng khắc vào trong tim.
Khi Sầm Duẫn trở về chưa dùng bữa tối, Ân Xu đã ăn trước. Vẫn bị hắn bắt ăn một bữa ăn khuya.
Nàng mơ màng khóe mắt chảy nước mắt, ngáp một cái, lười nhác: “Công tử, có thể để Ân Xu đi ngủ trước không.”
Sầm Duẫn vuốt lưng nàng, nét mực bên trên mới vừa rồi tắm gội hắn cũng không cho phép nàng tẩy sạch. Hắn cười ôm người vào trong lòng ngực, “Dùng bữa tối rồi mới được ngủ.”
Ân Xu âm thầm trừng hắn một cái.
Sầm Duẫn ăn, bỗng nhiên nói một câu, “Hôm nay Giang Mục Chi bị nghi ngờ, ta xin thánh chỉ từ Thánh Thượng, bắt hắn lại.”
Ân Xu suy nghĩ một hồi, nhớ lại Giang Mục Chi là người phương nào, không biết vì sao Sầm Duẫn lại nhắc tới y vào lúc này, thuận miệng nói “Giang công tử nhìn nho nhã, không giống như người làm ra loại việc này.”
“Sao ngươi biết không phải?” Sầm Duẫn ôm nàng càng chặt, sắc mặt khẽ biến, trong mắt đột nhiên lạnh xuống, mím môi nhìn nàng.
Ân Xu ngẩn người, bị ánh mắt này của hắn nhìn lập tức tỉnh táo lại, nàng chỉ là thuận miệng nói, sao hắn lại phản ứng như bị giậm đúng chỗ đau vậy?
Nàng cân nhắc một lát, châm chước nói “Giang công tử…” Còn chưa tiếp tục, bị người nhéo eo, nàng lập tức sửa miệng “Giang Mục Chi cam tâm đảm nhiệm huyện lệnh một phương, xa ở biên quan, ngủ đông nhiều năm, tâm tính hơn người, sao dễ dàng lộ ra sơ hở lớn như vậy?”
“Công tử không cho rằng, đây là Giang Mục Chi thiết kế?” Ân Xu giương mắt nhìn hắn, lại thấy hắn cũng hàm chứa ý cười nhìn về phía nàng, nàng dừng câu chuyện, thử nói “Ân Xu nói sai rồi?”
“Không, nói cái gì cũng đúng.” Sầm Duẫn cúi đầu bao phủ môi nàng, rượu nhưỡng rót vào trong miệng nàng, theo cằm chảy xuống vạt áo, đáy mắt hắn sâu thẳm.
Ân Xu đang nhức đầu ngủ gà ngủ gật, thình lình bị rót rượu đầy miệng, lập tức sặc ra, vừa lúc phun lên mặt người nọ, đánh vỡ không khí ái muội.
Nàng len lén liếc hắn.
Sầm Duẫn một phen vuốt rượu trên mặt, đen mặt nhìn nàng, “Gần đây gia đúng là nuông chiều ngươi!”
Ngõ nhỏ Phương Nguyệt bình tĩnh trước sau như một, mỗi ngày hạ xưởng trị Sầm Duẫn đều lấy cớ công vụ bận rộn đi đến đây, ban ngày không có Sầm Duẫn, Ân Xu vội vàng phối thuốc giải, ban đêm hầu hạ hắn đi vào giấc ngủ. Nói đến cũng kỳ quái, ngày gần đây không thấy phát bệnh, hàng ngày trôi qua cũng thật dễ chịu.