Trường kiếm ra khỏi vỏ, đao quang kiếm ảnh, giữa sân có váy áo bay múa, hai thân ảnh ở đại điện tiến lên.
Cho dù là người ngoài nghề xem, cũng biết Vân An công chúa không phải đối thủ của Thế tử gia, chiêu chiêu tránh né lui về phía sau, rõ ràng là chống đỡ không được.
Đột nhiên váy áo phất lên, che khuất hai người, mọi người còn chưa kịp nhìn, Vân An công chúa đã ngã trên mặt đất, Thế tử gia đứng chống kiếm về phía nàng ta, “Thần thất lễ.”
Người ở đây chỉ là xem náo nhiệt, chỉ có Vân An công chúa biết, hắn đang cảnh cáo nàng ta, ở giữa Vân An công chúa nhân cơ hội muốn hôn lên mặt hắn, bị Sầm Duẫn tiến lên, tiếp theo không do dự hủy đi chiêu của nàng ta, lưỡi đao sắc bén kề cổ, bức bách như muốn lấy mạng nàng ta.
Bản thân thích hắn nhiều năm, trong lòng hắn biết rõ, cố tình bản thân có kiêu ngạo của công chúa, không muốn làm rõ, hắn cũng ra vẻ không biết. Nàng ta nghĩ không rõ, tên tuổi Nam Quốc công chúa, hắn còn gì không muốn. Hôm nay muốn buộc hắn một lần, không thể tưởng được hắn lại tức giận.
Là nhượng bộ cũng là cảnh cáo.
Quốc yến cứ như vậy tan đi, Hòa Hương trưởng công chúa lên xe ngựa, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn phân phó người đi tìm Sầm Duẫn, người hầu đi tìm một vòng cũng không thấy được người.
Khi người hầu trở về phục mệnh, Hòa Hương trưởng công chúa không biết nghĩ đến cái gì, trên mặt dần dần tức giận, quăng màn xe: “Thôi, hồi phủ.”
Ngõ nhỏ Phương Nguyệt tới nửa đêm vẫn còn châm đèn, ban ngày Ân Xu ngủ đủ, đến ban đêm có tinh thần, ngồi ở đầu giường thắt dây.
Ở Nhạc Bình Sầm Duẫn ném ngọc bội cho nàng, nàng còn chưa thắt dây đeo, trước kia Ân Xu từng học thắt dây đeo, muốn thắt kết đồng tâm cho hắn. Kết tóc se duyên, Thế tử gia nhất định sẽ thích.
Thắt trong chốc lát, cánh tay Ân Xu nhức mỏi, trở mình, nằm ngửa ở trên giường.
Tiếng mở cửa vang lên, Ân Xu nghe biết người đến là ai, lập tức giấu dây thắt dưới gối, kéo chăn đắp lên người.
Mép giường có người tới gần, hơi thở trên người hắn xông vào mũi, mùi rượu nồng đậm trộn lẫn mùi son phấn nữ tử, Ân Xu hơi nhăn mũi.
Sầm Duẫn khom lưng hôn môi nàng, mùi rượu xông vào trong miệng nàng, dưới ánh nến chưa kịp tắt thấy được khuôn mặt nhỏ nhăn lại, trong mắt Sầm Duẫn tràn đầy ý cười, tiểu hồ ly lại đang giả bộ ngủ.
Hắn đè nặng môi nàng, không chừa một khe hở, như trêu cợt nàng.
Ân Xu nghẹn đến mức khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, không thể giả bộ nữa, mở mắt ra, ra vẻ mê mang, “Công tử, ngài tới rồi.”
Vừa mở mắt lập tức đụng phải ánh mắt hài hước của Sầm Duẫn. Sầm Duẫn cách nàng một khoảng cách, con ngươi thâm trầm đều là bóng dáng của nàng, khiến hắn không khỏi nghĩ đến lời hôm nay Doãn Giản nói, sẽ có một ngày hắn sẽ ghét bỏ nàng, không lưu tình.
Bất luận ngày sau như thế nào, hiện tại hắn cực kỳ thích nàng, ôm nàng mềm mại, mê luyến hương vị trên người nàng. Chính hắn cũng không rõ cảm tình của mình đối với nàng là gì, là tham luyến nhất thời, hay là càng muốn càng nhiều.
Nếu là ghét bỏ nàng cũng tốt, nữ nhân này không có tâm can, chỉ biết lừa gạt hắn, có gì đáng giá lưu luyến!
Ân Xu thấy hắn chỉ yên lặng nhìn mình không nói lời nào, không khỏi sờ sờ mặt mình, “Công tử, ngài sao vậy?”
Hôm nay có lẽ là rượu mạnh làm hắn có men say. Sầm Duẫn cởi giày lên giường, chống bên sườn mặt nàng, hàm chứa ý cười, gọi nàng “Lý Ân Xu…”
“Hả?” Ân Xu đáp.
“Lý Ân Xu…” Hắn cứ như vậy gọi nàng, không thấy ghét, tên nàng phát ra từ trong miệng hắn, như được hắn ngậm ở trong miệng, tinh tế dịu dàng.
“Ừ?” Ân Xu.
“Lý Ân Xu…” Lại một tiếng gọi, Ân Xu bất đắc dĩ, Thế tử gia sợ là uống say.
Nàng xốc chăn lên, ngồi dậy, nói “Ngài chắc là uống say, ta hầu hạ ngài tắm gội trước.”
“…A…”
Lời nói còn chưa nói xong, bị Sầm Duẫn mạnh mẽ đè ở dưới thân, “Suỵt.” Ngón tay hắn đè ở trên môi nàng, mỉm cười nhìn nàng.
Ân Xu chớp chớp mắt, không rõ hắn muốn làm cái gì.
Chờ ngón tay hắn dời đi, tiếp theo môi hắn áp xuống, chầm chậm hôn nàng, đỉnh đầu có quang ảnh di động, tối nay hắn tựa hồ phá lệ ôn nhu.
Khi Ân Xu tỉnh lại, người bên cạnh còn chưa đi, hai tay ôm chặt nàng ở trong lòng ngực, là tư thế chân thật đáng tin, khiến nàng không thể động đậy.
Nghĩ đến đêm qua, tai Ân Xu đỏ lên, người này bề ngoài nhìn trời quang trăng sáng, không thể tưởng được khi đóng cửa lại thật… Hạ lưu.
Chờ chân trời nổi mây trắng, hắn mới khó khăn lắm buông tha nàng, ôm người ngủ. Hai người đều chưa tắm rửa, trên người hắn còn mùi rượu và mùi son phấn.
Nắng mai chiếu vào trong phòng, Ân Xu bị hắn ôm đến vừa mệt vừa nóng, ngửi mùi hương trên người hắn nhíu mày, đẩy đẩy hắn, “Công tử, dậy đi.”
Sầm Duẫn cau mày, mở mắt ra, đáy mắt không tỉnh táo, thần sắc không kiên nhẫn.
Hiếm khi thấy dáng vẻ này của hắn, Ân Xu phì cười, “Công tử, hôm nay ngài không đi xưởng trị?”
Sầm Duẫn thay đổi tư thế, chăn rớt xuống bị hắn kéo lên, phủ cả người Ân Xu vào bên trong, “Không đi.”
Trước mắt một mảnh tối đen, Ân Xu “….”
Ân Xu kéo chăn xuống cổ lộ ra cái đầu, khẽ nhìn người bên gối, hắn còn đang nhắm hai mắt, môi mỏng dính vào nhau, một bộ dáng chưa tỉnh ngủ.
Chóp mũi chợt ngửi thấy sợi hương son phấn chưa tan đi, Ân Xu tức khắc sinh ra tức giận, đêm qua còn không biết đi đâu tìm nữ nhân, tới hơn nửa đêm lại chạy đến nơi này của nàng, còn chưa tính sổ với hắn. Trong lòng càng nghĩ càng giận, cố tình người này lại dai vô cùng, cơ hội xoay người cũng khó.
Có lẽ cảm nhận được người trong lòng ngực không vui, Sầm Duẫn mở mắt, “Làm sao vậy? Hửm?” Mang theo dày đặc âm cuối.
Giọng Ân Xu mềm như bông, cho dù giận cũng không có sức uy hiếp, “Ngài đi tắm trước đi, mùi này thật khó ngửi.”
Sầm Duẫn cười, để sát vào nàng, cho nàng ngửi. Mí mắt gục xuống, giọng khàn khàn nói, “Gia ngửi thật là thoải mái.”
Vậy ngài tự ngửi tự thoải mái đi!
Ân Xu trừng hắn muốn ngồi dậy, lại bị hắn chế trụ, giống như gông cùm xiềng xích, “Còn chưa nói là mùi gì?”
Mùi hồ ly tinh, Ân Xu nghĩ thầm.
Nghĩ như vậy, lại không dám nói ra, quay đầu qua một bên không nhìn hắn, “Mùi gì ngài còn không biết?”
“Không biết.” Hắn nói đúng lý hợp tình.
Ân Xu bị hắn đè nặng khó chịu, khó khăn lắm mới nhích đến mép giường, trên người nóng đổ mồ hôi mỏng, gương mặt đỏ lên, có lẽ là nhiều ngày bị nam nhân đè dưới thân, khóe mắt giữa mày đều có một cổ mê hoặc. Sầm Duẫn nhìn nàng nhất thời tim đập loạn.
Hắn thích chọc nàng, xem bộ dáng nàng nói không nên lời, nghẹn tức, lại không dám phát ra.
Không khí trong phòng ái muội lên.
“Công tử.” Thận Thường ở ngoài cửa gọi, trên người đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, biết bây giờ không phải lúc truyền tin. Ngày này vốn là ngày Thánh Thượng cho công tử nghỉ ngơi một ngày, nhưng lại có việc gấp.
Giọng hắn không cao không thấp, vừa lúc hai người bên trong đều nghe thấy.
Ân Xu đẩy hắn, đưa mắt ra hiệu, “Ngài cần phải đi.”
Sầm Duẫn nhướn mày, cúi người ngậm môi nàng, một hồi lâu, mới rời đi. Mặt Ân Xu càng hồng, giống như bôi một tầng phấn mặt.
“Trở về lại thu thập ngươi.” Bỏ lại những lời này, Sầm Duẫn cầm áo mặc lên người, chỉnh đốn xong, đẩy cửa đi ra ngoài.
Ân Xu “??” Thu thập cái gì?
.
Vân An công chúa mất tích.
Bởi vì đương kim Thái Hậu là cô mẫu của Vân An công chúa, mấy năm trước Vân An công chúa từng sống một đoạn thời gian ở Thượng Kinh, có một tòa nhà ở phố đông. Đêm qua tiệc tan, Vân An công chúa lên xe ngựa về nhà. Bọn hạ nhân hộ tống vào trong nhà, ngày hôm sau không tìm thấy người.
Sầm Duẫn ra ngõ nhỏ Phương Nguyệt, tiểu thái giám đến quận vương phủ truyền lời, Văn Uyên Đế tuyên triệu hắn vào cung, nhân lúc người khác không ở trong phủ, ảnh vệ trong phủ bắt được tin tức, lập tức tới đây truyền tin.
Vừa vào cửa điện, Văn Uyên Đế trực tiếp miễn lễ hắn, “Ngôn Chi, việc của Vân An công chúa ngươi hẳn là cũng biết. Trẫm triệu ngươi tới là hạn ngươi trong vòng ba ngày, cấp tốc tìm được Vân An công chúa.”
Sầm Duẫn rũ mắt đứng, nghe nói lông mày vừa động, ba ngày?
Văn Uyên Đế lại nói, “Trẫm biết ba ngày là gấp gáp, nhưng công chúa Nam Quốc mất tích ở Đại Yến, sứ thần Nam Quốc chắc chắn lôi việc này ra kiếm chuyện.”
“Huống chi vừa rồi trẫm nhận được tin tức ba ngày sau Thái Hậu trở lại.”
Thuận Thành Thái Hậu ba năm trước đột nhiên đi Khê Sơn cầu phúc, trong cung đã lâu không nhận được tin tức. Thái Hậu là cô mẫu của Vân An, thủ đoạn mạnh mẽ, lại không cùng huyết thống với Văn Uyên Đế, tuy mặt ngoài mẫu từ tử hiếu, nhưng trên thực tế không phải như thế. Nếu biết được Vân An mất tích, tất nhiên sẽ không yên ổn.
Sầm Duẫn lãnh mệnh, đang đi đến cửa cung, Thận Thường vội vàng tới báo, “Công tử, trong phủ xảy ra chuyện.”
Quận vương phủ đột nhiên truyền tin, không biết vì sao trưởng công chúa dùng đồ ăn sáng ở thiện đường đột nhiên hôn mê bất tỉnh.
Sầm Duẫn bất chấp chuyện của Vân An công chúa, lập tức xoay người lên ngựa, “Truyền thái y?”
Thận Thường cũng lên ngựa, “Nói là An Lăng công tử đã đi.”
Tiếng nói vừa dứt, trước mắt đã không còn bóng người.
Thân thể Hòa Hương trưởng công chúa xưa nay khoẻ mạnh, bởi vì bảo dưỡng tốt, rất ít khi bị bệnh, lần này đột nhiên hôn mê bất tỉnh khiến Sầm Duẫn không khỏi lo lắng.
Suy nghĩ suốt một đường, cũng không ra kết quả.
Khi trở về phủ, có quản gia tới đón, Sầm Duẫn vừa đi vừa hỏi, “Như thế nào?”
Quản gia biết hắn nói là ai, trả lời: “Trưởng công chúa đã tỉnh, An Lăng thái y ở bên trong bắt mạch cho công chúa.”
Sầm Duẫn gật gật đầu, y thuật của An Lăng Viễn hắn tin được.
Vào trong viện, Sầm Lăng Văn cũng vội vàng xin nghỉ trở về, phụ tử hai người thần sắc sâu kín, đều không biết xảy ra chuyện gì.
Chợt nghe bên trong truyền ra một trận tiếng cười, Sầm Lăng Văn đi vào trước một bước. Khi Sầm Duẫn đi vào gặp An Lăng Viễn đang đi ra.
An Lăng Viễn thấy thần sắc hắn vội vàng, biết hắn lo lắng, trấn an nói, “Trưởng công chúa không có việc gì, chỉ là tinh thần quá nặng, lại mang thai, mới có chứng ngất tạm thời.”
Có thai? Chân mày Sầm Duẫn nhíu chặt, chỉ nghe bên trong truyền ra tiếng cười, “Ha ha ha… Phu nhân, ta đây lại có hài tử?”
Sầm Lăng Văn đã bốn mươi tuổi lúc này lại như một tiểu tử tính tình bồng bột đứng ở đầu giường nhìn Hòa Hương trưởng công chúa, không biết phải làm sao.
Hòa Hương trưởng công chúa liếc ông một cái, “Cũng không phải lần đầu, chàng không có trầm ổn gì cả.”
Sầm Lăng Văn cũng biết mình nhất thời mất phong độ, nhưng vẫn không nhịn nổi vui sướng trong lòng, cẩn thận che chở bà, “Phu nhân muốn ăn cái gì, vi phu lập tức phân phó người đi làm….”
Bên trong lải nhải nói chuyện, Sầm Duẫn ngừng ở cửa, giữa mắt hơi nhíu, không biết nghĩ đến cái gì, xoay người đi ra ngoài.
Mẫu thân có thai đúng là việc mừng, từ sau khi muội muội mất, trong phủ không có tiếng cười sung sướng như hôm nay.
An Lăng Viễn cũng nói thân thể Hòa Hương trưởng công chúa rất tốt, chỉ cần cẩn thận điều dưỡng, khi sinh sản lấy ngân châm phụ trợ, đứa nhỏ sinh ra sẽ không có nguy hiểm.
Âm thanh trong phòng đột nhiên yên tĩnh lại, Hòa Hương trưởng công chúa vuốt cái bụng nhỏ, lộ ra đau thương, “Phu quân, chàng nói xem có phải Mãn Nhi đã trở lại.”
Ánh mắt Sầm Lăng Văn cũng trầm xuống, nghĩ đến tiểu nữ nhi, trong lòng cũng đau cực, trên mặt bi thương, thở dài, “Có lẽ vậy, từ trước đến nay Mãn Nhi ngoan nhất.”
Như thế, rốt cuộc không nói chuyện.
.
Chuyện của Vân An công chúa, Văn Uyên Đế chỉ cho hắn kỳ hạn ba ngày, mà việc này tới kỳ quặc, nhưng cũng không phải không có đầu mối.
Tòa nhà kia bị phong toả, nhìn không ra dấu vết phá hư, ngược lại hậu viện trải một cái thang cuốn, giống nàng ta tự mình đi ra ngoài.
Sầm Duẫn đi vào đi một vòng, ra ngoài đứng ở chính sảnh, hỏi Thận Thường, “Hạ Liêu đâu?”
Thận Thường không biết vì sao công tử đột nhiên hỏi, nói “Ở Cẩm Y Vệ.”
Sầm Duẫn gật gật đầu, “Cho người canh ở tòa nhà, truyền ra tin đã tìm được Vân An công chúa.”
Thận Thường chợt ngẩng đầu, thấy công tử thản nhiên, ngay sau đó lên tiếng: “Thuộc hạ tuân mệnh.”
Trên phố nghe đồn Vân An công chúa mất tích nửa ngày, lại được người tìm thấy trong phủ, thì ra là uống rượu say ngủ ở phòng cho khách, sự việc lan truyền nhanh chóng.
Hạ Liêu hạ xưởng trị, nghênh diện Thận Thường đi tới, hai người nhìn nhau, Hạ Liêu thuận miệng nói, “Không thể tưởng được Vân An công chúa mất tích thành một cọc thú đàm, mệt nhọc đại nhân chúng ta đích thân đi một chuyến.”
Thận Thường gật đầu, không nói gì, đi lướt qua bên người Hạ Liêu.
Hạ Liêu liếc nhìn phía sau một cái, nhanh chóng ra Cẩm Y Vệ.
Đêm khuya, một người dáng người linh hoạt, nhanh chóng di chuyển trong ngõ nhỏ, tới một chỗ trước dinh thự, bốn phía có binh sĩ, thủ vệ nghiêm ngặt.
Hạ Liêu ẩn thân ở nơi tối tăm, cân nhắc việc này có mấy phần thật giả, đã đến đêm khuya, thủ vệ ngáp một cái buồn ngủ, sau đó thân ảnh chỗ tối chợt lóe, người không thấy tung tích.
Phủ đệ có một căn phòng nhỏ lụi bại sau phố. Phòng ở nhìn như suy tàn, lại có huyền cơ khác. Bên trong là một phòng cơ quan, có giấu ngăn ngầm. Hạ Liêu đi vào, nhìn đến người hôn mê bất tỉnh trên mặt đất.