Cầu Được Ước Thấy: Thái Giám Biến Hình

Chương 14

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Sil

Trình Tầm đưa hộp đựng thức ăn trong tay cho hắn, nhẹ giọng nói: "Đây là đồ A Viên nhờ ta làm cho ngài, lúc này cô ấy không tiện cho lắm."

"Nàng ấy có việc gì vậy?" Tề Uyên nhíu mày, đột nhiên cảm nhận được nỗi bất an chưa từng có.

Trình Tầm cẩn thận nhìn xung quanh, thấy không có ai mới dám thì thầm: "Hôm nay A Viên đi Ngự tiền đưa điểm tâm, vốn dĩ phải do người ở Ngự tiền bưng vào, nhưng đúng lúc này Hoàng Thượng đang giận dữ nên cô ấy bị đẩy vào làm bia đỡ đạn. Sau khi trở về, Dư tư thiện liền phái người đến đây tìm A Viên, lại nói sau khi cô ấy đi về Hoàng Thượng liền nổi giận, xử phạt hết tất cả người ở Ngự tiền nên muốn hỏi A Viên đầu đuôi câu chuyện."

Trình Tầm ngừng lại một chút, đôi mắt lại đỏ lên: "A Viên bị đánh Bản tử quỳ hơn một canh giờ*, hiện giờ còn đang dưỡng thương trong phòng."

*) một canh giờ = 2 Tiếng đồng hồ

Tề Uyên rũ tay xuống chặt tay lại, biểu cảm lạnh lùng: "Chuyện Hoàng Thượng xử phạt người ở Ngự tiền có liên quan gì đến nàng đâu?"

Trình Tầm dụi nước mắt nơi khóe mắt, nhỏ giọng nói: "Dư Tư thiện ghét nhất là cung nữ có dung mạo tốt, khuôn mặt của A Viên vốn rất xinh đẹp, cho dù không gì sai nhưng trong mắt nàng ta cũng vẫn là có tội! Tất nhiên là nàng ta muốn giày vò một chút rồi."

Gân xanh trên trán Tề Uyên lồi lên, im lặng mím môi thật chặt.

Trình Tầm nhìn đôi mắt nhuốm đầy ánh sáng lạnh của hắn, không nhịn được mà rụt người lại ra đằng sau cánh cửa: "Ngài nhanh trở về đi, nếu ngài mà bị Dư tư thiện phát hiện ra thì cái mạng nhỏ ngài không khéo cũng không giữ được đâu!"

Tề Uyên liếc qua khe cửa nhìn quanh bên trong, khẽ gật đầu: "Chăm sóc cho nàng thật tốt."

Dứt lời liền quay người trở về Điện Dưỡng Tâm.

"Hoàng Thượng, ngài..." Ngụy Toàn thấy bóng người của Tề Uyên liền đi lên phía trước đón: "Sao qua khe cửa ngài trở về sớm vậy?"

Đôi mắt Tề Uyên trong trẻo nhưng lạnh lùng, trên mặt tràn đầy vẻ tức giận: "Ngươi đi vào với Trẫm, tất cả những người khác đều cút đi cho Trẫm!"

Cung nhân hầu hạ quét dọn trong phòng thấy Hoàng Thượng nổi giận liền cúi đầu lui ra, sợ lui chậm một chút thôi sẽ làm Hoàng Thượng bất mãn.

Ngụy Toàn nhìn sắc mặt xanh mét của Hoàng Thượng mà bồn chồn trong lòng: không lẽ A Viên cô nương lại khiến Hoàng Thượng tức giận chứ?

Tề Uyên đứng chống nạnh, nheo mắt như đang suy nghĩ điều gì.

Ngụy Toàn cúi đầu nhìn mũi chân, trong lòng thấp thỏm không thôi, không dám nói một lời.

"Ngày thường toàn dong dai cứ như người kể chuyện* vậy, sao lại không nói gì nữa rồi?" Tề Uyên thản nhiên nói, nhìn chằm chằm hắn đầy thâm ý.

*) Người kể chuyện (Thuyết thư tiên sinh): Người chuyên đi kể chuyện ở các quán trà ngày xưa

"không phải, không phải là nô tài không muốn cắt đứt dòng suy nghĩ của Hoàng Thượng sao?" Ngụy toàn hiểu rõ trong lòng, thử cẩn thận dò hỏi: " Vì sao Hoàng Thượng lại nổi giận như vậy?"

Tề Uyên lại nghĩ đến A Viên vừa phải chịu Bản tử lại còn phải quỳ hơn một canh giờ, khẽ híp mắt lại: "Ngươi biết có một vị Tư thiện học Du ở Cục Thượng Thực Cục chứ?"

Ngụy Toàn nghĩ thật nhanh rồi nói: "Hình như đúng là có một vị nữ quan họ Dư có cha đang giữ một chức quan nhỏ, nghe nói là bị mẹ kế đưa vào Cung để thứ muội chiếm đoạt việc hôn nhân, cũng là một người đáng thương..."

"Đáng thương sao?" Tề Uyên cười lạnh: "Ngươi thấy nàng ta đáng thương thì chịu phạt hộ nàng ta đi đi!"

Ngụy Toàn vội quỳ xuống, dập đầu liên tục: "không đáng thương, không hề đáng thương chút nào..." hắn ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của Tề Uyên, cẩn thận nói: "không biết sao nàng ta lại đụng chạm tới Hoàng Thượng?"

"Nàng đâu có đắc tội với Trẫm đâu." Ánh nến trong điện lúc sáng lúc tối, phản chiếu sự hung ác trong đôi mắt lạnh như băng của hắn.

Tề Uyên khẽ mở môi mỏng, ánh mắt trầm xuống: "Chỉ là nàng ta đụng chạm tới người không người không nên đắc tội rồi."

"Ý của Hoàng Thượng là... Khiến cho nàng ta âm thầm biến mất?" Ngụy Toàn nhẹ giọng nói.

Tề Uyên khẽ cười, làm cho hai bên mép đều cong lên trông vô cùng tàn nhẫn: "Ngày mai yêu cầu nàng ta dâng lên một bát canh táo đỏ*."

*) Canh táo đỏ:

IMG(Nguồn: Xiachufang)

"Tuân lệnh."

Ngụy Toàn đi ra ngoài, Tề Uyên nhìn ánh nến, khóe miệng khẽ cười: Cảm giác tự nhiên bị phạt ư, ngươi cũng nên trải nghiệm một lần đi...

Ngụy Toàn sờ mồ hôi lạnh trên đầu, nhìn sang đồ đệ của mình là Tô Mậu Bang: "Hôm nay có chuyện gì xảy ra ở Cục Thượng Thực Cục không?"

Tô Mậu Bang nghĩ một lúc rồi khẽ nói: "Nghe nói có một cung nữ vừa bị phạt."

"một cung nữ vừa bị phạt sao?!" Ngụy Toàn chấn động, ngay lập tức toát mồ hôi lạnh.

Tô Mậu Bang nhìn thấy sư phụ đang trợn tròn mắt liền giải thích: "Việc này làm to lắm, nghe nói cả Thôi Chưởng thiện muốn xin tha cũng bị chặn ngoài cửa, cuối cùng chỉ khi Diêu Thượng Nghi ở Cục Thượng Nghi ra mặt thì mới xong chuyện." hắn cảm thông cho cung nữ xui xẻo bị phạt, nhớ lại chuyện mình gặp phải khi mới tiến cung, thở dài: "Cũng không biết cung nữ kia phạm vào lỗi gì mà suýt bị nàng ta hành hạ tàn nhẫn đến chết!"

"Hành hạ tàn nhẫn? Hành hạ đến suýt chết?" Mặt của Ngụy Toàn ngay lập tức trắng bệch lại.

"Đúng vậy, nghe nói là bị đánh Bản tử lại bị phạt quỳ ở bên ngoài, chỉ cần động đậy người một chút là bị quất một roi..."

Cánh cửa phía sau "Ầm" một tiếng bị đá văng ra, hai người run rẩy nhìn thoáng ra đằng sau, chỉ thấy Hoàng Thượng mặt mày tái xanh, nhìn chằm chằm hai người bằng ánh mắt rực lửa.

Hai người vội quỳ xuống đất, sợ hãi đến không dám thở ra một tiếng nào.

Tề Uyên nhìn sang Tô Mậu Bang, lạnh lùng nói: "nói lại lần nữa đi."

"nói, nói gì..." Tô Mậu Bang giọng nói run rẩy như sắp khóc đến nơi: "Xin Hoàng Thượng nói rõ."

"nói lại xem cung nữ kia bị phạt như thế nào."

"Nghe, nghe nói là bị đánh Bản tử lại bị phạt quỳ ở bên ngoài... Chỉ cần động đậy người một chút là bị quất một roi..."

Đôi mắt Tề Uyên tràn ngập lửa giận, tỏa ra không khí lạnh lẽo đến thấu xương. Đôi tay rũ xuống bất giác nắm chặt lại, khớp xương trắng bệch, gân xanh trên tay nổi lên dữ tợn.

"Hoàng Thượng, ngài có muốn đưa thuốc cho cô nương không." Ngụy Toàn đánh bạo nói.

"Đưa cho A Viên Băng Tằm Bạch Ngọc* cao cấp."

*) Băng Tằm Bạch Ngọc: có vẻ như đây là loại thuốc bôi vết thương làm từ “Băng tằm” (một sinh vật xuất phát từ tiểu Thuyết Thiên Long Bát Bộ của Kim Dung, có kích thước gấp đôi tằm bình thường, màu trong suốt như thủy tinh) và Bạch Ngọc (một loại đá quý màu trắng, hơi ngả màu xanh nhạt, bột màu vàng nhạt), nói chung là nghe tên thôi cũng thấy xin rồi.

[Ảnh Bạch Ngọc]


IMGNguồn: (Baidu)

"Loại... loại cao này sợ rằng quý giá quá, với cô nương mà nói cũng là cả một vấn đề, nếu như chuyện này bị đám Ngự Sử đó biết thì họ chẳng lặt cả trời lên?" Ngụy Toàn vội dập đầu, vô cùng lo sợ khuyên can.

"Đây đều là đồ của Trẫm, Trẫm muốn cho ai thì cho. Nếu bọn họ ngứa mắt thì thử chịu mấy Bản tử, Trẫm sẽ ban thưởng cho họ y hệt.” Tề Uyên lạnh mặt, giọng nói ẩn chứa cơn giận.

"Tuân lệnh." Ngụy Toàn run rẩy, đứng dậy lui ra.

Tề Uyên nhíu mày, chặn hắn lại: "Ngươi cứ tìm lý do gì đi." Chẳng ai làm gì được hắn, nhưng nàng lại không phải vậy, chỉ một hành động thôi cũng suýt nữa làm nàng mất mạng.

Ngụy Toàn vừa xin thỉnh Hoàng Thượng nói rõ ràng, vừa mới ngẩng đầu lên đã thấy Hoàng Thượng đi vào, đóng cửa lại rồi.

"Hoàng Thượng cùng vị cung nữ vừa bị phạt kia..." Đôi mắt Tô Mậu Bang đầy hiếu kì.

Ngụy Toàn trừng mắt nhìn hắn, lấy tay vỗ mạnh vào đầu hắn: "Còn dám hóng hớt cả chuyện của Hoàng thượng sao? Ngươi đúng là ngại mạng mình quá dài mà."

hắn nhìn ánh trăng mà âm thầm thở dài một hơi: Lấy cớ gì mới được cơ chứ?

"Cảm ơn cô... cảm ơn cô đã cứu ta một mạng..." Giọng nói A Viên yếu ớt, mặt cắt không còn một giọt máu.

Diêu Uẩn An nhìn vết thương dính máu trên người A Viên, không kìm được mà bật khóc thành tiếng: "Đều, đều tại ta đã tới chậm..."

A Viên lắc đầu yếu ớt, đã không có sức để nói chuyện nữa, Trình Tầm cầm một bát cháo trắng đi tới, giọng nói còn mang theo tiếng khóc, dịu dàng nói: "A Viên cô ít nhất hãy cố gắng ăn vài miếng đi, ta sợ cô chịu không nổi mất."

A Viên cố gắng ăn vài miếng, nhưng cũng không còn sức nữa.

Cánh cửa mở "ken két" một tiếng, A Viên theo rụt người lại theo bản năng.

"Thôi, Thôi Chưởng thiện!" Trình Tầm thấy Chưởng thiện đến đây mới vội mời vào.

Thôi Xảo nhìn A Viên gầy gò nằm trên giường mà lòng đau như cắt: "Thịnh Vân, cô mau khám cho nha đầu này đi."

Y nữ Cung Thịnh Vân bước lên khám một lần, khi mắt mạch lại nhíu mày, cuối cùng chỉ thở dài: "Đúng là tạo nghiệp mà!"

"Thương tích của nàng thế nào rồi?"

"May mà người hành hình kia nể mặt ngươi mà nhẹ tay, bằng không nàng đã không còn cái mạng nhỏ này rồi." Cung Thịnh Vân đứng dậy, đi đến bên cạnh bàn, cầm bút viết đơn thuốc: "Thuốc này là để khí lạnh trong cơ thể cô ấy thoát ra, lại phải quỳ bên ngoài lâu như vậy... Hầy...!"

Nàng lại lấy một chai sứ trắng trong hòm thuốc, đưa cho Trình Tầm: "Đây là thuốc cao ca cấp, chuyên trị ngoại thương, buổi sáng, buổi tối mỗi ngày bôi một lần, sau một tháng chắc sẽ khỏi hẳn?" Dứt lời, nàng lại thở dài: "Chỉ tiếc cho là làn da trắng như tuyết này, nếu có Băng Tằm Bạch Ngọc cao thì tốt rồi, đừng nói là mấy vết thương ngoài da này, kể cả có móc tim ra mà bôi Bạch Ngọc cao kia lên miệng vết thương thì không ai có thể nhìn ra được!"

A Viên không đứng dậy được, chỉ có thể cảm ơn bằng giọng yếu ớt: "Cảm ơn, cảm ơn Chưởng thiện, Y nữ đã quan tâm." Nàng nhắm mắt lại, thì thầm: "Còn sống là tốt rồi..."

Cung Thịnh Vân lắc đầu, đôi mắt tràn ngập vẻ thương xót.

Thôi Xảo hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhìn nàng ngủ rồi liền cắn răng nói: "Ngày mai ta sẽ phái người truyền tin cho người nhà, bảo cha ta buộc tội phụ thân nàng ta, nàng ta dám đánh vào thể diện của ta, cũng đừng mong được sống thoải mái!"

"Chưởng thiện ngài tuyệt đối không thể làm thế!" Diêu Uẩn An nghĩ ngợi rồi mới thấp giọng nói: "Nghe nói Dư Tư thiện gay gắt với cha của nàng ta lắm, ngài làm vậy là hợp ý của nàng ta..."

Thôi Xảo phản ứng nhanh, khuôn mặt lại mang vẻ chế giễu: "Ta quên mấy chuyện này, cha ta vừa khéo là cấp trên của thứ muội phu kia của nàng ta, vậy cứ đề bạt hắn làm nàng ta khó chịu đi."

"Các ngươi cũng đi nghỉ sớm đi, thời gian này cứ ở đây chăm sóc A Viên đi, ta không tin là ngay cả chút quyền ấy ta cũng không có!" Thôi Xảo hừ lạnh một tiếng, rời đi cùng Cung Thịnh Vân.

Trình Tầm, Diêu Uẩn An hai mắt nhìn nhau, đồng thời nhìn sang A Viên đang ngủ trên giường, thở dài.

Còn Sở Tĩnh Thục đang ở quay lưng về phía hai người ngủ từ tử mở mắt, đôi mắt có một tia không phục.

Ngày thứ hai, lúc xế chiều, Dư Lê, Dư tư thiện được lệnh chuẩn bị nhanh Canh Táo Đỏ cho Hoàng Thượng.

Ngụy Toàn nhìn thấy nàng ta, khuôn mặt lộ ra nụ cười: "Dư Tư thiện tới rồi?"

"Ngụy Tổng quản." Dư lê mặt cười, trong lòng lại thấp thỏm: "Hoàng Thượng hễ ăn táo đỏ là sẽ lên sởi, tại sao lại đột nhiên muốn ăn Canh Táo Đỏ?"

Ngụy phất cây phất trần, hờ hững nói: "Ta cũng không phải con giun trong bụng Hoàng Thượng, làm sao mà ta biết được? Tư thiện cứ tự mình bưng vào đi."

"Việc, việc này có phải không được hợp quy củ cho lắm không?" Dư lê thấy thái độ của Ngụy Toàn đối với mình, hơi bồn chồn trong lòng.

"Tư thiện mà cứ dài dòng nữa thì bát canh này đã nguội rồi." Ngụy Toàn thản thiên liếc nàng ta một cái, trong lòng thì đầy khinh thường: Loại người quái quỷ gì mới có thể ra tay với cả một đứa bé trắng trẻo đáng yêu như vậy chứ!

Dư Lê không thể làm gì mới miễn cưỡng bưng canh vào Điện: "Nô tỳ thỉnh an Hoàng Thượng." Nàng ta đặt khay lên chiếc bàn, cẩn thận trong từng động tác, thái độ.

Tề Uyên cười lạnh, mở nắp bát canh lên liếc thoáng qua, cả giận nói: "Ai cho phép ngươi trình lên canh Táo Đỏ!"

Dư Lê ngẩn ra: "không, không phải là ngài phái thân tín truyền lời cho nô tỳ sao?"

"Ý của ngươi là Trẫm cố ý muốn bản thân khó chịu phải không?" Tề Uyên nhíu mày liếc nàng ta, đánh đổ bát canh trên bàn xuống chân nàng ta.

"Hoàng Thượng bớt giận, Hoàng Thượng bớt giận... Nô tỳ, nô tỳ..." Dư lê căng thẳng đến nỗi một lúc lâu vẫn không nói nên lời.

"Người đâu, lôi tên cung nhân bất kính này ra đánh hai mươi Đại bản." Tề Uyên lạnh, môi mỏng khẽ nhếch lên.

"Tuân lệnh."

Ngụy Toàn sai người lấp kín miệng nàng ta lại rồi giải tới nơi vắng vẻ đích thân giám sát.

"Ngụy tổng quản...Ngài, ngài biết rõ là ta, ta bị oan mà!" Dư Lê kêu khóc, tóc tai rối bời, cả người lấm lem đã không còn bộ dáng cao cao tại thượng, uy phong lẫm lẫm như ngày xưa nữa: "rõ ràng là Hoàng Thượng sai ta mang Canh Táo Đỏ lên mà!"

Ngụy Toàn liếc mắt nhìn nàng ta một cái, từ từ nói: "Thôi, cho ngươi chết minh bạch một chút đi. Hoàng Thượng đã dặn, phạt ngươi 20 Đại bản, lại bắt ngươi quỳ xuống, chỉ cần động đậy người một chút là bị quất một roi, hiểu chưa?"

Dư Lê không thể tin nổi, ngừng khóc, trừng mắt với Ngụy Toàn: "Là vì con tiện... à không, là, là vì A Viên sao?" Khi nói đến nửa câu sau liền thấp giọng xuống.

"Nếu đã hiểu rồi thì hành hình đi!" Ngụy Toàn kéo dài âm cuối, giọng nói du dương, càng làm cho bức tường đỏ ngói xanh càng thêm thảm thương.

"Hoàng Thượng, chuyện đã giải quyết ổn thỏa."

Tề Uyên gật đầu, cơn tức ở ngực mới giải tỏa được một ít.

Ngụy Toàn liếc mắt nhìn sắc mặt của Tề Uyên, do dự nói: "Vì sao Hoàng Thượng không thuyên chuyển người ta đến Ngự tiền? Đặt nàng ấy ngay dưới tầm mắt sẽ dễ nâng đỡ hơn."

Tề Uyên nhìn chiếc khăn tay ở một bên, từ từ nói: "Trẫm không thể biến nàng ấy thành cái đích cho mọi người chỉ trích được."

"Hoàng Thượng Thánh minh."

"Chờ một chút."

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Chỉ số thông minh của tui vẫn còn chưa đủ để xem được “Minh trinh”*, kính cẩn quỳ xuống trước biên kịch của “Minh trinh”!

*) Minh trinh: một chương trình truyền hình khá nổi ở Trung Quốc. Tên tiếng anh là “Who is the murderer” → Là chương trình trinh thám → Hack não → Tác giả truyện không hiểu được → Quỳ gối dưới chân bạn biên kịch chương trình.
Bình Luận (0)
Comment