Cầu Được Ước Thấy: Thái Giám Biến Hình

Chương 55

Editor: Sil

A Viên đang được ôm lấy trong ngực Quý thị lộ ra biểu cảm đờ đẫn, còn chưa kịp nhận ra có chuyện gì đang xảy ra, một người đàn ông trung niên cao lớn ôm chầm lấy cả nàng và Quý thị vào trong lòng, khóc đến đứt ruột đứt gan.

"Còn đứng ở ngoài cửa làm gì!" một giọng nói nghiêm trang mang vẻ tang thương truyền đến, Vân Quan Thích nhất thời liền dừng tiếng khóc lại.

"Trời lạnh, Gia Gia mau vào nhà cho ấm." Giọng nói của Vân Quan Thích nghẹn ngào, vô cùng tự nhiên cúi người xuống trước mặt A Viên.

"Đây là..." A Viên còn hơi bỡ ngỡ trước người nhà họ Vân gia, Vân Quan Thích đột nhiên làm như vậy dọa nàng sợ đến mức rụt cổ lại một cái, lui về phía sau.

"Khi Gia Gia còn nhỏ thích nhất là quấn lấy phụ thân vòi phụ thân cõng con..." Giọng nói dần nghẹn lại, ông ta dừng lại một chút, nâng tay lên lau nước mắt: "Phụ thân đã không cõng con được gần 13 năm rồi..."

Trái tim A Viên mềm nhũn, thì thào nói gọi nhỏ một tiếng phụ thân.

"Ơi!" Đôi mắt ông chan chứa những giọt nước mắt vui sướng, trả lời ngay lập tức.

Nàng cẩn thận vịn lên bóng lưng dày rộng của ông, nhẹ nhàng vòng quanh cổ: Là mùi của phụ thân... thật ấm áp.

một giọt nước mắt "bộp bộp" rơi xuống cần cổ, ông lại giật bả vai như bị bỏng.

Vân Quan Thích kìm nén nước mắt, cười nói với Gia Gia: "Gia Gia đã về nhà rồi! Phụ thân cho con bay cao..."

A Viên nằm trên bờ vai ông, khóc không ra tiếng.

"Phụ thân, mau thả con xuống đi... Mọi người đều đang nhìn đó..." A Viên nhìn đám Nha hoàn và tôi tớ ở xung quanh, khuôn mặt đỏ lên, kề bên tai Vân Quan Thích thì thầm.

Vân Quan Thích lại không làm theo, ông ta phải cõng đứa con bảo bối thật lạc vừa tìm lại được một lúc nữa mới được!

"Có phụ thân ở đây, ai dám cười con, cha lột da ra!" Giọng nói thô kệch vô cùng mạnh mẽ, ấm đến mức cả khuôn mặt A Viên đều tràn đầy ý cười.

Quý thị cười véo lỗ tai ông ta một cái, dịu dàng nói: "Mau bỏ khuê nữ xuống rồi uống một hụm trà nóng đi."

"A!" Vân Quan Thích cẩn thận đặt A Viên xuống, cúi xuống thuận tay vuốt phẳng nếp nhăn trên làn váy A Viên, nhưng chỉ trong giây lát, ông ta đột ngột dừng lại, nụ cười mép cũng cứng lại: "Gia Gia, phụ thân làm hỏng váy của con rồi..."

Ông nhìn làn tơ lụa tinh tế kia bị bàn tay chai sạn của mình cọ vào, bung ra từng sợi tơ màu trắng, thở dài áy náy không dám ngẩng đầu lên.

A Viên cúi đầu nhìn đôi bàn tay dày rộng kia, cái mũi đau xót, cúi người xuống nắm bàn tay của ông, mềm mại nói: "Chẳng qua cũng chỉ là một cái cái váy thôi, sao lại quan trọng bằng phụ thân chứ?"

"Nhìn ông đi, vải vóc quần áo trong nhà chất thành núi rồi, lại tiếc một cái váy làm gì." Quý thị che miệng cười, ánh mắt nhìn về phía A Viên tràn đầy yêu thương.

"Mẫu thân nói đúng đó." A Viên cười, nâng Vân Quan Thích dậy, một nhà ba người đứng bên nhau, khung cảnh ấm áp cảm động.

Kiều Thư đứng ở một bên thấy vậy, liền yên lặng vuốt nước mắt, từ đáy lòng cũng mừng thay cho A Viên.

Quý thị nắm tay nàng, từ từ nói: "Khuê danh của con là Vân Ánh Gia “Ánh” trong “Sơn ánh tà dương thiên tiếp thủy”*, “Gia” trong “Kiêm Gia”**. Là con thứ năm, con út trong nhà." Bà dịu dàng kéo A Viên lại, giới thiệu từng người: "Đây là ông nội con, đây là Bác gái cả của con, đứng bên cạnh là con trai duy nhất, cũng chính là anh cả của con, Vân Ánh Khiêm, phía trên chính là chị dâu cả của con, Thân thị, hai người này chính là chú và dì ba con, phía sau là con gái của hai người, chị tư của con, Vân Ánh Vãn."

*) một câu thơ trong bài thơ “Tô mạc già” của Phạm Trọng Yêm, chỉ cảnh trời chiều phủ bóng núi non, trời xanh nối tiếp với mặt nước.

(Nguồn: thivien.net)

**) Kiêm Gia: Xuất xứ từ một bài thơ trong Thi Kinh của Khổng Tử, Gia đầy để chỉ cỏ lau.

(Nguồn: thivien.net)


A Viên hành lễ với từng người, người một nhà tuy đã đỏ mắt, nhưng cũng vô cùng náo nhiệt.

"Con còn có một anh trai ruột, tên là Vân Ánh Trạch, trước đó vài ngày đã đi du học cùng tiên sinh (thầy giáo). Trừ nó và Tứ thúc của con đang trấn thủ ở biên cương ra thì cả nhà đều đông đủ rồi." Từ lúc vào nhà, Quý thị vẫn chưa thả tay A Viên ra, tâm trạng kích không lời nào diễn tả được.

"Những năm gần đây... Con có sống tốt không ?" Quý thị hỏi vấn đề đáng quan tâm nhất, ánh mắt nhìn nàng tràn đầy đau xót, vừa mong lại vừa sợ.

Động tác uống trà của Kiều Thư đột ngột dừng lại, nàng cũng biết một chút về chuyền của gia đình cha mẹ nuôi của của A Viên, bà mẹ nuôi thật sự... Nàng thở dài sâu xa, thầm nghĩ: Vân gia cũng là đau lòng.

Đôi mắt ướt nhòe của A Viên sáng lấp lánh, tràn đấy ý cười: "Con sống rất khá, cha... mẹ nuôi và các anh em đều đối xử rất tốt."

Kiều Thư nghe vậy, khá ngạc nhiên: thật là một đứa bé hiểu chuyện.

Quý thị nhìn A Viên, không thể đau lòng được hơn nữa: Nếu như họ thực sự đối xử rất tốt với Gia Gia, nâng niu trên tay như hòn ngọc quý, tại sao lại chịu đưa nữ nhi vào Cung hầu hạ người khác chứ?

Bà nắm tay A Viên thật chặt, chậm rãi thở dài, bà cũng hiểu một chuyện, nếu như không có họ hảo tâm thu nhận, có lẽ Gia Gia trong giờ phút này ngay cả mạng sống cũng chẳng còn nữa, bà không thể bắt một người hoàn toàn xa lạ coi một đứa trẻ nhặt được như trân bảo được, dù có như thế nào, bọn họ cũng đều đã nuôi Gia Gia thành người, nó bình an là tốt rồi...

"Gia Gia, đến đây, nếm thử trà mẫu thân tự tay pha đi." Quý thị đưa chén trà cho nàng, yêu thương vuốt ve tóc nàng.

"Nghe nói vài ngày trước đây ngày nào con cũng khóc, mẹ con nghe vậy thì vô cùng đau lòng, thoáng cái đã sớm chuẩn bị xong món trà bổ mắt này, đang chờ Gia Gia trở về đấy." Đại Phu nhân Quách thị khuôn mặt hiền lành, ngữ khí hiền từ.

A Viên híp mắt cười, uống một hớp lớn, đôi mắt sáng lấp lánh trong nháy mắt: "Ngọt không ạ?"

"Ừm? Thời gian này Nhị tẩu cũng không làm gì khác, mỗi ngày đều đánh tiếng hỏi thăm sở thích của con." Giọng nói của Tam Phu nhân, Mạnh thị trong trẻo hào sảng, vô cùng mạnh mẽ, trông không giống như một vị Phu nhân ung dung, lại tựa như một nữ Tướng thân kinh bách chiến*.

*) Thân kinh bách chiến: bản thân đã trải qua trăm trận đánh, ý chỉ người có kinh nghiệm rộng rãi (hiện đại).

(Nguồn: Wikiquote)


Vân Ánh Vãn phía sau khẽ kéo tay áo của bà, nhỏ giọng nói: "Nương, ngài đừng dọa sợ Ngũ muội muội..."

Cả một phòng người khẽ cười ra tiếng, không khí vui vẻ hoà thuận. A Viên đang cầm chén trà, trong lòng vô cùng ấm áp.

Kiều Thư mím môi nhìn người một nhà thân mật, có đôi lời đúng là khó có thể mở miệng được.

"Vương Phi, ngài có chuyện gì hãy nói đi." Lão Quốc Công vẫn luôn một mực im lặng thấy Kiều Thư ra vẻ do dự liền chủ động hỏi.

"Chuyện này..." Kiều Thư thoáng do dự trong chốc lát, đối mặt với hơn mười ánh mắt bất chấp nói: " Là như vậy, từ khi Hoàng Tổ Mẫu gặp được Gia Gia liền đối xử với nàng như vị Hoàng tỷ yểu mệnh kia của ta, nay lão nhân gia đã cao tuổi, thật sự không thể rời xa nàng ấy được..."

Người nhà họ Vân ai nấy cũng đều im lặng, không thể làm gì khác ngoài thở dài.

"Chỉ cần Gia Gia của ta sống tốt, thì thế nào cũng được!" Quý thị nghẹn ngào, đôi mắt phủ kín một tầng sương mù dày đặc: "cô nương lớn lên bên cạnh Thái Hoàng Thái Hậu... Tương lai nhất định có thể tìm được một việc hôn nhân tốt hơn."

Đuôi mày Kiều Thư khẽ nhướng lên, thầm nghĩ trong lòng: Đừng nghĩ đến chuyện hôn nhân nữa... Người ta đã sớm bị Hoàng Huynh nhắm trúng rồi...

Tuy nói vậy, nhưng Quý thị vẫn rơi lệ, đó là miếng thịt rớt ra từ trên người bà đó, làm sao bà có thể bỏ được?

Bà nhìn ra bầu trời bên ngoài, lòng càng ngày càng không nguôi: "không phải nương độc ác, nương cũng nhớ thương con..."

"Con biết rồi, ngài cũng muốn tốt cho ta." A Viên lấy tay vuốt nước mắt trên mặt mẫu thân, mềm giọng dỗ dành: "Vả lại các ngài là thần tử, có nhiều lúc bất đắc dĩ, con đều hiểu cả."

Vân Thịnh Khai nhìn cháu gái nhỏ không khóc cũng không làm ầm lên, khôn khéo khác thường, đột nhiên đứng dậy: "Gia Gia ngoan, tổ phụ sẽ tiến Cung cầu xin Hoàng Thượng ngay!"

Từ trước đến nay ông vốn không nói suông, dứt lời liền cầm roi ngựa chạy ngay ra ngoài.

"Phụ thân, để con đi chung với ngài." Vân Quan Thích và Vân Quan Thịnh cùng đồng thanh gọi, ngay cả Vân Ánh Khiêm bên cạnh vẫn một mực im lặng cũng chậm rãi đi theo.

"Tổ phụ, Phụ thân, Tam thúc, Đại ca, mọi người tuyệt đối không thể..." A Viên thấy vậy liền vội vàng chặn họ lại: "Gần đây Hoàng Thượng đang buồn bực về chuyện của Nam Cương, đã có hai nhóm Cung nhân bị xử lý, sau khi đến lại không may làm ngài tức giận... thì lại không tốt."

"Nam Cương sao? không phải Nam Cương đã im hơi lặng tiếng nhiều năm, không thể gây chuyện được nữa sao?" Vân Thịnh Khai sửng sốt, dừng bước chân lại, nhìn sang thiếu nữ với khuôn mặt trong trẻo như nước, trong lòng vô cùng vui sướng: Lúc ra đi Tổ mẫu nó có để lại một rương trang sức, hiện tại đang để ở chỗ nào nhỉ?

A Viên khẽ lắc đầu: "nói là yên lặng, không bằng nói là đang ngủ đông. Ba năm trước Nam Cương sai người ám sát Hoàng Thượng, tháng trước người của Nam Cương ra tay với ngựa của Hoàng Thượng, hơn nửa tháng trước, thủ lĩnh Nam Cương còn nói phải khiến Đại Tề..." Nàng khẽ sờ chóp mũi, trong lòng có chút đau lòng cho Tề Uyên: Nam Cương gì đó, chẳng có gì là tốt cả!

"Mấy chuyện này... Làm sao mà con biết được?"

A Viên sửng sốt, ngơ ngác nhìn họ: "Các ngài... không biết ư?"

Nàng ảo não cắn cắn môi, chỉ cảm thấy đầu đánh “uỳnh” một tiếng: Thôi rồi, hình như mình vừa gây họa...

"Yên tâm đi, đây vốn không phải chuyện gì bí mật." Kiều Thư cười an ủi: "Hoàng Huynh vốn đang quyết định mấy ngày nữa sẽ triệu kiến mấy vị đại thần của Vân gia để thương lượng chuyện của Nam Cương, hôm nay nếu Gia Gia đã nhắc trước, các ngài cũng được chuẩn bị trước."

Nàng bỏ chén trà trên tay xuống, đứng dậy cúi người hành lễ với Lão Quốc Công: "Trời cũng không còn sớm nữa, Kiều Thư xin đi về trước."

"Nhanh như vậy sao?" Quý thị không khỏi nhìn về phía A Viên, xoay người ra lệnh cho tỳ nữ: "đi, mau mang đồ ta đã chuẩn bị cho Tiểu thư ra."

"Vân Nhị Phu nhân đừng nóng vội, Gia Gia sẽ không trở về cùng với ta." Khóe miệng Kiều Thư lộ ra nụ cười, chậm rãi nói: "Ta đã nói với Hoàng Tổ Mẫu rồi, rằng A Sơ nhớ Hoàng cô cô, làm ầm đòi ở chung với cô cô, ta phải cầu xin hồi lâu Hoàng Tổ Mẫu mới đồng ý cho Gia Gia theo ta quay về Vương Phủ 3 ngày."

"Vương Phi..." Quý thị cảm kích trong lòng, há miệng mà không biết phải nói cái gì cho phải.

"3 ngày sau ta lại đến đón Gia Gia về." Kiều Thư dịu dàng nói, cười xoay người rời đi.

Đợi đến khi nàng đã đi rồi, người một nhà mới quây quần nói chuyện vô cùng náo nhiệt, Vân Thịnh Khai nhìn chăm chú vào A Viên một lúc lâu, đột nhiên lên tiếng: "Cái gì Hoàng Thượng cũng đều nói với con sao?"

A Viên im lặng một lúc, suy nghĩ trong chốc lát rồi mới nói: "Cũng không phải cái gì cũng nói, chỉ may mắn biết được chút ít."

Vân Thịnh Khai có chút bất an trong lòng, người Nam Cương vốn âm hiểm độc ác, lần đi sứ Đại Tề lần này của bọn chúng nhất định không có ý gì tốt: "Gia Gia, tổ phụ hỏi con, con biết bao nhiêu về chuyền đi sứ của Nam Cương?"

A Viên khẽ lắc đầu, thấp giọng nói: "Con cũng không rõ chuyện này lắm, chỉ biết khoảng nửa tháng trước Sóc Vương gia có bẩm báo chuyện này cho Hoàng Thượng." Nàng nghĩ một lúc, cảm thấy hơi kỳ lạ: "Nghe Ngụy Tổng quản nói, sai khi Hoàng Thượng hay tín cũng không hề chuẩn bị nghênh đón Sứ giả của Nam Cương."

Vân Quan Thích cười lạnh một tiếng: "Hoàng Thượng tất nhiên sẽ không làm chuyện đó, Nam Cương trong mắt Hoàng Thượng, chính là kẻ thù giết cha."

Kẻ thù giết cha sao? A Viên sửng sốt, trong lòng bừng tỉnh, nổi lên nỗi đau xót.

Quý thị mang tâm trạng phức tạp nhìn A Viên, chuyện Nam Cương gì đó trong mắt bà đều không quan trọng bằng con gái bảo bối của mình.

Tổng quản ở Ngự tiền đều là người khôn khéo trong khôn khéo, nếu không có Hoàng Thượng bày mưu tính kế cho, làm sao ông ta dám tiết lộ cho một Nữ quan mấy chuyện trên Triều Đình kia?

"Gia Gia, con có đói không ? Để nương làm cho con Bánh Cánh Hoa*, về phòng cùng mẫu thân đi ?" Quý thị áp nỗi lo lắng trong lòng xuống, cười nói với A Viên.

*) Bánh Cánh Hoa: đã chú thích ở Chương 48.

A Viên khẽ gật đầu, đứng dậy hành lễ với các trưởng bối rồi mới theo Quý thị lui ra.

Quách thị híp mắt cười nhìn A Viên, cảm thán một tiếng: "không hổ là cô nương từ trong Cung ra, tiến thối có độ*, hiểu lễ hào phóng..."

*) Tiến thối có độ: Trích trong Lễ Ký, miêu tả con người quy phạm từ cách tiến, cách lùi.

"Nhìn Ngũ muội của con đi ! Con xem lại mình đi, cả ngày cứ như con khỉ vậy." Mạnh thị ghét bỏ liếc mắt nhìn nàng một cái, đưa tay cốc trán nàng.

"Ngũ muội là giống với Nhị bá mẫu, cả người là khí chất khuê tú." Vân Ánh Vãn không phục, cứng họng nói: "Còn con thì giống ngài, có khí phách giang hồ. Hơn nữa, ngài cũng thay đổi quá nhanh rồi đó, mấy ngày trước còn khen con luyện kiếm rất tốt, có phong độ của ngài lúc còn trẻ đó! Hôm nay liền ghét bỏ con rồi..."

Mạnh thị tức quá hóa cười: "Ngày mai ta liền gả con ra ngoài!"

"Con không lấy chồng! Vất vả lắm mới tìm được muội muội trở về, con phải hưởng thụ cảm giác làm chị mấy ngày mới được!" Vân Ánh Vãn dẩu cái miệng nhỏ nhắn lên, thái độ cứng rắn.

"Vậy Đại bá mẫu hỏi con, Vãn Vãn của chúng ta định hưởng thụ cảm giác làm chị thế nào đây?" Quách thị cười hỏi, đôi mắt tràn đấy vẻ tò mò.

"Tất nhiên là phải yêu thương, che chở cho muội muội mọi bề, không khiến nàng bị tủi thân rồi!"

Cả một phòng người cùng cười lên, trực tiếp khen Mạnh thị dạy con gái rất tốt.

******

A Viên theo Quý thị về sân, vừa ngồi xuống liền thấy khuôn mặt bà thấp thỏm khôn nguôi: "Nương, có việc gì vậy?"

"Gia Gia, nương... Nương có mấy câu muốn hỏi con." Quý thị nắm tay A Viên thật chặt, cả người đều ra vẻ lo được lo mất.

A Viên cúi đầu, nhìn bàn tay mịn màng ấm áp kia, trong nháy mắt hốc mặt lại đỏ lên: "Ngài hỏi đi."

Quý thị mím môi suy nghĩ cả nửa ngày, do dự một lúc lâu mới tìm ra nút thắt trong lòng. Bà cắn chặt răng, hạ quyết tâm mới dè đặt thử thăm dò: "Gia Gia, có phải con, có phải con muốn gả cho Hoàng Thượng, phải không ?"
Bình Luận (0)
Comment