*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: SilA Viên bĩu môi, đột nhiên trong lòng hơi giận dỗi, người nào trong Cục Thượng Thực và Thượng thiện phòng chả vây quanh ngài ấy, khuya rồi, nàng cũng buồn ngủ đó!
Tề Uyên thấy nàng mất hứng, khóe môi không khỏi cong lên, tay cầm một thứ nho nhỏ đưa cho nàng.
A Viên rũ mắt nhìn, chỉ thấy một chiếc Trâm Gỗ lẳng lặng nằm trong tay, tỏa ra phong cách cổ, ngay từ đường vân cũng thấm đẫm nét thư hương
*.
*) Thư hương: xuất thân từ dòng dõi Nho học."Ngài khắc sao?" A Viên hơi kinh ngạc, người đứng đầu quốc gia cũng làm những việc lặt vặt này sao.
Tề Uyên gật đầu, chậm rãi nói: "Khi Phụ hoàng ta còn, hàng năm đều sẽ khắc cho Mẫu Hậu mấy chục cây Trâm Gỗ."
A Viên chớp mắt, khuôn mặt ngay lập tức đỏ lên: Phụ Hoàng của ngài tự tay khắc Trâm Gỗ rồi đưa cho thê tử, ngài ấy cũng khắc rồi đưa cho mình...
Tề Uyên dừng mắt trên khuôn mặt đỏ bừng của nàng, suýt nữa không kìm được bàn tay đang khát vọng hòa nàng vào tận xương máu.
A Viên thấy được ánh mắt sáng rực kia, đôi mắt né tránh, lắp ba lắp bắp hỏi: "Ngài, ngài muốn ăn gì?"
"Tùy." Ngữ khí của Tề Uyên nhàn nhạt, lại đầy vẻ sung sướng.
A Viên đồng ý, hoảng hốt kéo làn váy xoay người chạy mất tiêu.
Tề Uyên khẽ cười, ánh mắt đang nhìn tấm lưng kia dịu dàng như nước, không có một tia kiêu ngạo lạnh nhạt nào.
A Viên thở hồng hộc ngồi trước bếp lửa, nhìn cây Trâm Gỗ trong tay, cười đến khuôn mặt cong cong, nốt ruồi son trên trán dưới ngọn lửa càng nổi lên vẻ yêu kiều, cô gái đã sắp trưởng thành rồi, dù còn lộ ra mấy phần trẻ con, nhưng cả người như dính đầy sương sớm, tươi mát mà mềm mại.
Nàng nhẹ nhàng vuốt ve đường vân trên cây Trâm Gỗ, đôi mắt đầy vẻ quý trọng. A Viên nhìn quanh, muốn tìm một nơi sạch sẽ để tạm cây Trâm Gỗ xuống, nhìn một vòng vẫn thấy chỗ nào cũng không ưng ý.
Nàng mím môi, giơ tay gài cây Trâm Gỗ vào tóc, hài lòng nghĩ món ăn cho Tề Uyên.
một mùi thơm thanh đạm truyền đến, A Viên đột nhiên nghĩ ra mình vừa sai người hầm Canh Sườn Nấm.
Vậy làm Mì Nấm
* đi, thơm mát mà không ngấy, hợp nhất với bữa khuya.
*) Mì Nấm:
(Nguồn ảnh: Internet)Nàng lại vuốt cằm, cảm thấy nếu là Hoàng Đế, thì chỉ một tô mì đúng là hơi keo kiệt thật. A Viên đột nhiên nhìn thấy món Cá Đù Vàng ngâm Tương Rượu
* mình làm trước khi đi ngủ, tính thời gian cũng vừa tròn một canh giờ. Nàng lại nhìn Cá Mồi Trắng
** đang dự trữ ở bên cạnh, đôi mắt ngay lập tức sáng lên.
*) Tương Rượu: một loại Rượu Trắng truyền thống được ủ theo phương pháp đặc biệt.
(Nguồn: Baidu)
*) Cá Mồi Trắng: là loài gồm những loài cá nhỏ ăn được của nhiều loài cá khác nhau và để làm cá mồi.
(Nguồn: Wikipedia)Nàng đập hai quả trứng, đánh đều lại cho thêm một phần nước vừa phải, lại bỏ thêm Cá Mồi Trắng và Hành Lá thái nhỏ.
A Viên vớt Cá Đù Vàng ra để ráo, bắc chảo đun dầu, đợi đến khi dầu sôi liền bỏ Cá Đù Vàng vào chảo xào. Đợi đến khi từng khúc cá vàng óng hai mặt liền đem bỏ Chao
* đã chuẩn bị trước và Rượu Ngọt
**, một mùi thơm nồng đậm ngay lập tức bay ra, hấp dẫn ngon miệng.
*) Chao: một loại đậu tương đen lên men với muối.
(Nguồn: Wikipedia)
**) Rượu Ngọt: là loại rượu có hàm lượng đường cao hơn rượu thông thường.Đợi đến khi nước sốt lên màu, A Viên liền bỏ Gừng thái chỉ vào, cuối cùng bỏ Nước Hàng
* vào. Nàng bỏ cá vào trong đĩa Ngọc Bích, càng tôn lên màu sắc của thịt cá.
*) Nước Hàng: Trong bản convert không nói rõ là gì, nhưng đây là kiểu một loại sốt làm bằng cách cô đặc đường trên bếp (khá giống với nước hàng).A Viên đổ Canh Sườn Nấm vào làm nước dùng, đun sôi rồi bỏ thêm một nắm mì sợi, chờ mì chín lại bỏ thêm một nắm hành thái nhỏ, mùi hương càng thêm phong phú. Nàng đổ mì ra, lại mở vung, cẩn thận lấy Cá Mồi Trắng hấp Trứng ra, đặt cùng Mì Nấm và Cá Đù Vàng rán vào hộp đựng thức ăn, mỉm cười đi ra ngoài.
Mới chỉ cuối tháng Ba mà gió lạnh thấu xương, Tề Uyên đang đứng ngoài cửa chịu rét vẫn vui vẻ chịu đựng.
"Đây, bữa khuya của ngài đây." A Viên híp mắt cười, giọng nói mềm mại ngọt ngào, cả người cứ như một nắm gạo nếp được rắc đường trắng, khiến cho người ta không khỏi muốn nắn bóp, lại khẽ cắn một miếng.
Tề Uyên nhìn cây Trâm Gỗ trên đầu nàng, biểu cảm vô cùng sung sướng, nụ cười bên mép cũng sâu hơn một chút, tặng nàng quà, bản thân cũng vui vẻ.
A Viên đưa hộp đựng thức ăn cho anh, xoay người định về phòng, còn chưa kịp ra ngoài hai bước đã bị anh xách cổ áo không động đậy nổi.
"Trẫm không thích dùng bữa một mình."
A Viên quay đầu lại, tức giận nhìn chằm chằm vào ngài: "Trước lúc gặp ta ngài cũng ăn một mình đó thôi! Sao lại không thích rồi!"
Tề Uyên giơ tay, ghe vuốt chóp mũi nàng, cười nhạt nói: "Sau khi gặp cô mới không thích đó."
Ngón tay hơi lạnh, cọ xát khiến mũi nàng ngưa ngứa. A Viên cúi đầu xuống, đáy lòng tê dại, ngay cả sợi tóc cũng lộ ra vẻ xấu hổ.
"Vậy, vậy..."
"đi đến đây với Trẫm." Tề Uyên cởi áo choàng trên người xuống, bình thản phủ thêm một lớp cho nàng, bỏ bàn tay nhỏ bé khẽ run rẩy của nàng vào lòng bàn tay, nắm chặt tay nàng đi về phía trước.
Tuy cả một quãng đường không hề nói chuyện, nhưng không khí vẫn rất ngọt ngào.
"Đây là..." A Viên nhìn ánh sáng điểm xuyết cách đó không xa, đuôi mày vui sướng: "Đây là mảnh rừng nhỏ mà Tiên Hoàng trồng cho Thái Hậu Nương Nương đây mà!"
"Ừm."
Tề Uyên lên tiếng, dẫn A Viên bước vào. anh nhìn vẻ hưng phấn trong mắt nàng, khóe môi cũng không kìm được mà cong lên theo.
A Viên cẩn thận vuốt ve Đèn con thỏ bằng thủy tinh sáng long lanh, đột nhiên phát hiện ra một chiếc đèn tròn tròn treo trên thân cây nọ đang sáng lung linh.
anh thấy được ánh mắt của A Viên, cười kéo nàng đi đến phía dưới cây nọ, nhẹ giọng nói: "Thích không ?"
"Thích!" A Viên gật đầu thật mạnh, nhìn về phía ánh sáng rực rỡ điểm xuyết này, đôi mắt xinh đẹp sáng lấp lánh.
"A Viên."
"Hử?"
Tề Uyên thiếu nữ được đèn chiếu rọi càng trở nên kiều mỵ này, trong lòng căng thẳng, lòng bàn tay ngay lập tức toát mồ hôi: "A Viên, Mẫu Hậu từng nói với ta, nếu sau này ta gặp được người trong lòng, liền dẫn nàng tới đây cho Phụ Hoàng nhìn xem."
A Viên sửng sốt, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, trái tim như bị ai đó nắm trong lòng bàn tay, vùng vẫy dồn dập, cảm giác ngọt ngào tràn ra từ dưới đáy lòng, nhấn chìm nàng như dòng nước lũ.
Đôi mắt Tề Uyên sâu thẳm tràn đầy tình cảm:"Trẫm không ép nàng, nếu nàng đồng ý..."
"Ta đồng ý!" Cả người A Viên đều mơ màng, không chút nghĩ ngợi liền bật ra, chờ tới khi vừa dứt lời, nàng mới áo não cắn môi: Con gái con đứa ai lại táo bạo như vậy!
Chưa đợi Tề Uyên kịp phản ứng lại trước lời của nàng, A Viên liền buông tay anh ra rồi xoay người chạy.
Tề Uyên dừng mắt trên bóng lưng hoảng hốt kia, không nhịn được mà che trán cười khẽ.
A Viên kéo chiếc áo choàng dài hơn hẳn so với bản thân, cố chạy hết sức, chỉ một lát sau đã dựa vào thân cây thở hồng hộc.
Trong đầu nàng chỉ toàn là khuôn mặt tràn đầy ý cười nhàn nhạt của Tề Uyên cùng lớn nói của dưới thân cây kia. A Viên chỉ cảm thấy trái tim càng lúc càng loạn nhịp, như thế quái thú đang giương nanh múa vuốt định nuốt chửng bản thân. Gò má ửng hồng, nàng đột nhiên cảm thấy bản thân chạy như vậy đúng là hơi im hơi lặng tiếng.
Thích là thích mà!
Nàng bất chấp, kéo áo choàng trở lại mảnh rừng kia.
A Viên ngay lập tức chạy đến trước mặt Tề Uyên, có hơi do dự trong chốc lát, nhắm mắt lại đánh bạo nhón chân lên.
Cứng đờ trong chớp mắt, nàng vẫn chưa chạm được tới hơi ấm như trong tưởng tượng, nghi ngờ mở to hai mắt nhìn lên, nỗi xấu hổ nhanh chóng dâng lên, nhấn chìm cả người nàng.
Lùn quá! không hôn được rồi!
A Viên nhìn ý cười trong mắt Tề Uyên, bĩu môi, tức giận bắt lấy cổ áo Tề Uyên kéo ngài xuống, thế mới chạm được đến khuôn mặt ngài theo đúng ý mình.
Nàng buông tay ra, đỏ mặt xoay người lại chạy như bay.
Tề Uyên mỉm cười, khẽ vuốt ve khuôn mặt của mình, lòng đầy vui sướng: Trong khắp thiên hạ, chỉ có nàng mới dám hôn đương kim Thánh Thượng rồi nghiêng đầu chạy...
Lá gan của nàng đều được mình nuôi lớn đó!
Ngụy Toàn và Thanh Niệm đang đứng hầu bên ngoài Điện Dưỡng Tâm nhìn Tề Uyên cách đó không xa đang từ từ đi tới, không khỏi dụi mắt một phen, như thể vừa phát hiện chuyện gì mới vậy: Cả khuôn mặt Hoàng Thượng của họ đều mang ý cười, cứ như thằng nhóc ngây ngô đầu Thôn vậy.
Thanh Niệm che miệng lại, nhẹ nhàng nói: "Xem ra Hoàng Thượng của chúng ta hình như đã “mây tan trăng sáng”
* rồi."
*) một câu trích từ Truyện Thủy Hử, nguyên văn là “thủ đắc vân khai kiến nguyệt minh”, chỉ việc chờ mây tan thì thấy ánh trăng sáng.
(Nguồn: Baidu)Hai người đi lên đón, vui vẻ ra mặt: "Nô tài, Nô tỳ chúc mừng Hoàng Thượng."
Tề Uyên liếc mắt nhìn họ cái, thu lại ý cười trên mặt, lạnh lùng nói: "Rảnh quá sao?"
"không rảnh."
"Vậy sao còn chưa đi làm việc đi ?" Tề Uyên hừ lạnh một tiếng, đi vào trong Điện, nhưng chỉ trong giây lát sau khi đóng cửa lại, đôi mắt lại thấm đẫm ý cười như nước.
******
"A Viên đang làm gì?" Tề Uyên vừa hạ Triều, còn chưa kịp quay về Điện Dưỡng Tâm liền Ngụy Toàn bên cạnh, hỏi.
Ngụy Toàn cười cười, cung kính đáp: "Thưa Hoàng Thượng, Thái Hoàng Thái Hậu chọn Thư đồng cho cô nương, hiện nay hai người đang đi dạo trong Hoa Viên."
"Thư đồng sao?" Tề Uyên khẽ nhíu mày: "Chưa nghe thấy nàng nhắc tới chuyện này."
"Khởi bẩm Hoàng Thượng, cũng mới vừa quyết định xong. Thái Hoàng Thái Hậu vốn định truyền Thư đồng năm ngày sau hẵng vào cung, sau lại nghĩ cô nương ở trong Cung cũng không có người trò chuyện cùng, sợ nàng chán liền cho mời Thư đồng vào Cung trước."
Môi mỏng của Tề Uyên khẽ cong lên, khuôn mặt mơ hồ lộ ra vẻ không vui: Có người trò chuyện cùng nàng hay không, A Viên còn không biết rõ sao?
"Chọn cô nương nhà ai vậy?" Giữa trán bọc trong băng tuyết gió lạnh, đang tính nên đuổi người ra ngoài như thế nào. Đúng lúc anh đang nảy ra ý kiến, liền nghe thấy Ngụy Toàn bên cạnh khoan thai nói: "Thưa Hoàng Thượng, là Tứ cô nương của Vân gia, cũng chính là đường tỷ của cô nương A Viên."
Tề Uyên:... Lại còn không đuổi được nữa.
"Ở ngay trong Cung sao?"
Ngụy Toàn khẽ lắc đầu: "Nghe nói giờ Tỵ mỗi ngày vào Cung, giờ Thân xuất Cung."
Tề Uyên trầm mặt xuống, cổ Ngụy Toàn ngay lập tức rụt lại, lặng lẽ rút lui sang bên cạnh.
Ông ta cũng nhìn ra biến đổi giữa Tề Uyên và A Viên ngày hôm qua, vất vả lắm hai người mới trở nên thân mật một chút, đúng lúc thân mật ngọt ngào nhật thì một vị Thư đồng đột nhiên xen vào, thật đúng là mất hứng.
"đi, đi nhìn xem."
Tề Uyên lạnh giọng, nhấc chân đi tới Ngự Hoa Viên.
Hai thiếu nữ đang ngồi bên trong hành lang, uống Sữa Hạnh Nhân
* âm ấm, ăn Bánh Cánh Hoa tràn đầy mùi hoa.
*) Sữa Hạnh Nhân: là một loại sữa thực vật được chế biến từ quả hạnh nhân với kết cấu kem sánh mịn và vị từ loại hạt này.
(Nguồn: Wikipedia)"Bánh Cánh Hoa này là Nhị bá mẫu cố ý dặn dò ta mang cho muội!" Vân Ánh Vãn nếm một miếng Bánh Trứng Muối
* béo ngậy, vàng rực trên địa, ngon đến híp mắt lại, da bánh mềm mại, lòng đỏ trứng muối thơm ngon, cùng với phần thịt ngon miệng và nhân Đậu Đỏ ngọt ngào, chỉ cảm thấy bản thân như bay lên mây.
*) Bánh Trứng Muối:
(Nguồn: Baidu)"Đúng rồi, còn có một chút trang sức và vải vóc, ngày mai tỷ lại mang tới cho muội. Vân Ánh Vãn cười cười, chỉ riêng ngoài cửa Cung thôi cũng đã có một loạt xe ngựa của Phủ Hiển Quốc Công rồi, nếu không phải là Nhị bá mẫu sợ sẽ quá lộ liễu thì còn định cho thêm mấy xe nữa đấy!
A Viên híp mắt cười ưng thuận, cười nói: "Tứ tỷ tỷ, cả nhà đều khỏe chứ?"
"Đều khỏe, đều khỏe, chỉ là..." Vân Ánh Vãn dừng lại một chút, hàng mi thanh tú hơi nhíu lại: "Chỉ là Nhị bá mẫu có hơi khác, từ trước đến nay bà vốn không thích xã giao bên ngoài, nhưng hôm qua lại đến Phủ Trấn Viễn Hầu của nhà họ Kiều dự tiệc."
"Kiều gia? Nhà mẹ đẻ của Sóc Vương Phi sao?" A Viên cắn một miếng Bánh Xốp Đường Trắng
* ngọt ngào, cả khuôn mặt cứ như được ngâm trong hũ đường vậy.
*) Bánh Xốp Đường Trắng: một loại bánh ngọt Trung Quốc. Đây là một trong những loại bánh ngọt phổ biến nhất ở Hồng Kông, được làm từ bột gạo, đường trắng, nước và một chất men.
(Nguồn: Wikipedia)Vân Ánh Vãn gật đầu, thấy các Cung nhân đều được A Viên đuổi ra xa mới hạ giọng nói: "Nghe mẫu thân nói, Kiều gia còn ba vị Công tử chưa cưới vợ, Nhị bá mẫu đến Hầu phủ dự tiệc là có ý định kết thân!"
Tề Uyên đang đứng không xa phía sau hai người, nghe được chuyện khuê phòng của hai người, khuôn mặt ngay lập tức phủ một tầng mây đen.
Đúng lúc anh đang định đi qua, liền nghe thấy Vân Ánh Vãn thấp giọng nói: "Gia Gia, nghe nói Hoàng Thượng đang có ý đồ quấy rối muội, muội phải thật vững vàng đấy!"