Cầu Duyên

Chương 20

Thể chất người Ma Da cùng người bình thường không giống nhau, dùng thuốc tránh thai cũng bất đồng, không thể vượt qua 12 giờ, bằng không sẽ mất đi hiệu lực.

 

Tô Viễn Hằng nhớ tới buổi tối ngày đầu tiên Bắc Đường Mẫn Khiêm trở về, sau khi bọn họ làm tình, y đã lén cho hắn ăn thuốc ngủ, làm cho hắn ngủ thẳng đến chạng vạng ngày hôm sau mới tỉnh lại.

Chỉ sợ cũng là một lần đó, liền như vậy một lần, thời gian vượt quá giới hạn, thuốc, mất đi hiệu lực.

Tô Viễn Hằng gắt gao nhắm mắt lại.

Lấy tình cảm hắn đối với Bắc Đường Mẫn Khiêm, một lần là đủ rồi. . . . . .

Sau nhiều năm vẫn thật cẩn thận, thế mà vẫn…Không phải hắn không muốn sinh con cho Bắc Đường Mẫn Khiêm, mà lấy thân phận cùng tính cách của Bắc Đường Mẫn Khiêm, y sẽ cho hắn sinh con sao? Một đứa con ngoài giá thú của tình nhân đồng tính luyến ái?

Đứa con ngoài giá thú. . . . . .

Từ này gắt gao đâm vào ngực Tô Viễn Hằng, làm cho hắn đau đến nhịn không được cuộn mình lại.

Cha. . . . . .

Tô Viễn Hằng ngã vào sô pha, vẫn không nhúc nhích. Hắn suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, đủ loại ý tưởng nhất nhất từ trong đầu hiện lên.

Đứa nhỏ này. . . . . . Nên hay là không nên giữ lại?

Hiện tại mới hơn một tháng, còn. . . . . .kịp.

Nhưng mà. . . . . . Luyến tiếc a! Thật sự luyến tiếc!

Tô Viễn Hằng suy nghĩ suốt một đêm.

Đứa nhỏ này tới ngoài ý muốn như thế, làm cho người ta trở tay không kịp. Nhưng mà hắn biết, hắn tuyệt không thể làm cho đứa con chính mình cũng trở thành đứa con rơi! Nếu muốn giữ đứa con này lại, hắn nhất định sẽ làm cho nó lớn lên trong hoàn cảnh bình thường! Cho nó có một gia đình hạnh phúc.

Tô Viễn Hằng không thể yên lặng chờ đợi thêm được nữa, sáng sớm hôm sau, hắn gọi điện thoại cho Siva.

Rất vất vả mới liên lạc được với Siva, hiện tại người đang ở Thụy Sĩ. Gã ở bên kia bô bô kêu to: “Ai nha! Ta hiện tại đang xuất ngoại, làm bảo mẫu cho một thằng nhóc. Chuyện Werner ta đã hỏi thăm qua, tại sao ngươi lại không nói cho ta biết thân phận của hắn a? Ta tra xét nửa ngày, thiếu chút nữa bị người của Bắc Đường gia diệt luôn! Ta hiện tại tạm thời không thể quay về, bối cảnh Werner ta chọc không được, sân bay có bản ghi chép xuất cảnh của hắn, hiện tại chắc đang ở Mĩ Quốc, ta liên hệ không được. Ta trước phải chờ thôi, dù sao người không có việc gì, chờ ta trở về nói sau a.” Nói xong vội vàng cúp máy.

Mĩ Quốc. . . . . .

Tô Viễn Hằng mệt mỏi nhu nhu cái trán.

Hắn như bây giờ không thể xuất ngoại. Thể chất hắn không đồng nhất, không đầy ba tháng, rất nguy hiểm. Nhưng mà. . . . . . Chuyện này không thể kéo dài a.

Lúc Tô Viễn Hằng nghỉ ngơi, cầm lấy danh thiếp của Thu Chí Nguyên, do dự thật lâu sau, cuối cùng quyết định gọi điện thoại.

“Bác sĩ Tô, là ngươi a, có chuyện gì không?”

“Ta. . . . . . Muốn làm một kiểm tra chuyên nghiệp, nơi đó của ngươi có phương tiện không?”

Thu Chí Nguyên lặng im một lát, nói: “Ngươi đến phòng khám tư nhân của ta đi, bệnh viện xã khu chỉ là nơi ta làm thêm thôi. Trên danh thiếp có địa chỉ phòng khám của ta, ngươi vào lúc nào lại đây?”

“Hiện tại, có thể chứ?”

“Hảo, ta chờ ngươi.” Thu Chí Nguyên rất nhanh chóng đáp ứng.

Tô Viễn Hằng dựa theo địa chỉ đi vào phòng khám tư nhân của gã, cũng không phải rất xa, lái xe hai mươi phút là đến. Người ở đây không phải rất nhiều, Tô Viễn Hằng có chút ngoài ý muốn, nói: “Nguyên lai ngươi là trung y?”

“Ha hả a, Trung Quốc và Phương Tây kết hợp.” Thu Chí Nguyên cười nói: “Ta nguyên bản là học trung y, thế nhưng mấy năm trước đột nhiên đối Tây y cảm thấy hứng thú, lâm thời đổi nghề. Bất quá nơi này của ta thiết bị rất đầy đủ, giúp ngươi kiểm tra không có vấn đề.”

Tô Viễn Hằng thấp giọng nói: “Chuyện này ta không muốn để cho người khác biết, đành phải đến nơi này của ngươi. . . . . .”

“Ta hiểu.” Thu Chí Nguyên nở nụ cười.

Tô Viễn Hằng làm kiểm tra thường quy, siêu âm. Quả nhiên đã có thai hơn nửa tháng, hơn nữa chiếu theo kết quả, thai trong tử cung nơi khoang bụng cùng loại với nữ nhân có tụ huyết, có dấu hiệu sinh non.

Thu Chí Nguyên nghiêm túc nhìn cuộn phim, nói: “Nếu ngươi muốn lưu lại đứa nhỏ này, ta đề nghị ngươi cần hảo hảo nghỉ ngơi trong khoảng thời gian sắp tới, không cần quá mệt nhọc.”

Tô Viễn Hằng chần chờ một lát, hỏi: “Ta gần đây phải đi Mĩ Quốc họp, ngươi xem có thể được không?”

“Chính ngươi cũng là bác sĩ, hẳn là biết không thể đi được?” Thu Chí Nguyên nhịn không được lườm hắn một cái, nói: “Không cần lấy thân thể của chính mình ra đùa giỡn. Đường dài lữ hành, ngươi cảm thấy chính mình hiện tại chịu được sao?”

Tô Viễn Hằng lặng yên không nói.

Thu Chí Nguyên nhìn nhìn vẻ mặt của hắn, bỗng nhiên nói: “Ngươi muốn lưu lại đứa nhỏ này không?”

Tô Viễn Hằng không có trả lời, cầm lấy áo khoác, lễ phép nói: “Hôm nay phiền toái ngươi, cám ơn.”

Thu Chí Nguyên đi theo phía sau hắn, thấy hắn sắp ra khỏi cửa, đột nhiên nói: ” Ta biết ngươi có thể không quá muốn đứa nhỏ này, nhưng hiện tại trên thế giới rất nhiều gia đình đồng tính đều khát vọng có thể có được đứa con của chính mình, ngươi là may mắn. Đứa nhỏ. . . . . . Cũng là một loại hy vọng cùng hạnh phúc.”

Tô Viễn Hằng dừng một chút, không có quay đầu lại, sau một lúc lâu, thấp giọng nói: “Cám ơn. Ta sẽ hảo hảo lo lắng, nếu có cần gì sẽ cùng ngươi liên hệ.”

Thu Chí Nguyên yên lặng nhìn hắn rời đi, bỗng nhiên thở dài một hơi.
Bình Luận (0)
Comment