Cầu Duyên

Chương 46



Khi Bắc Đường Mẫn Khiêm mới họp đến một nửa, bỗng nhiên cảm thấy bồn chồn, đứng ngồi không yên.

Quản lí tài vụ báo cáo dài dòng làm cho y rất muốn đánh người. Người như thế làm sao vào được công ty? Thế nhưng còn làm đến chức vụ trưởng ban, ban giám đốc mắt bị mù sao?

Bắc Đường Mẫn Khiêm vài lần thất thần, ánh mắt liếc nhìn quản lí tài vụ không chút cảm tình. Chờ gã báo cáo xong, y liền lập tức bắt lấy vài vấn đề trọng điểm rồi một trận chất vấn mãnh liệt, đem người dựa vào quan hệ cạp váy tiến công ty, đến bốn mươi tuổi mới ngồi lên chức vị quản lí bộ mặt tái nhợt, đầu đầy mồ hôi lạnh.

Bắc Đường Mẫn Khiêm biểu tình lạnh như băng, tầm mắt lợi hại, chậm rãi nhìn khắp một lượt mọi người trong phiên họp, gõ bàn:「 Bắc Đường gia còn có người, chính mình làm việc đều kiểm điểm một chút.

「 Ta mặc kệ các ngươi trước kia dựa vào quan hệ gì mà được vào công ty, nếu không có năng lực thì không cần chiếm vị trí, trên đời này cái gì đều thiếu nhưng không thiếu nhân tài. Trở về tự mình suy xét lại đi, sau đó đến nơi này báo cáo lại với ta.」 Nói xong đứng dậy, lạnh lùng phun ra hai chữ:「 Tan họp.」

Khi mọi người thấy thân ảnh cao ngất tuấn mỹ lại phát ra áp lực khổng lồ của y biến mất ở sau phòng họp, mới nhẹ nhàng thở ra.

Vị tổng tài tân tiền nhiệm này không hổ là người thừa kế của Bắc Đường gia, khí thế cũng quá dọa người.

Bắc Đường Mẫn Khiêm trở lại văn phòng chính mình, trong lòng vẫn lo lắng không yên, cầm lấy điện thoại điện về nhà.

Điện thoại vang chừng năm phút, nhưng không ai nghe máy.

Trong lòng y trầm một chút, nhìn nhìn đồng hồ trên cổ tay, đã hơn tám giờ tối. Tô Viễn Hằng vô luận như thế nào sẽ không ra ngoài vào giờ này, cho dù đang ngủ, điện thoại vang như thế nửa ngày cũng nên tỉnh a.

Bắc Đường Mẫn Khiêm đắn đo một chút liền đứng lên, nắm lấy áo khoác vắt trên giá ra khỏi văn phòng.

Siva đang ôm văn kiện đi lại, ở phía sau y kêu lên:「Số liệu họp còn chưa sửa sang lại, tất cả văn kiện này đêm nay phải tăng ca xử lý a.」

「 Ngày mai nói sau.」

Bắc Đường Mẫn Khiêm đi vào thang máy, đem Siva nhốt lại bên ngoài, trực tiếp xuống lầu, lấy xe liền hướng nhà trọ ngoài thành chạy như bay.

Lộ trình ba mươi phút mà chỉ trong mười lăm phút y đã chạy về tới nhà.

Bắc Đường Mẫn Khiêm vội vàng vào thang máy, một bên chờ đợi thang máy chạy lên một bên gọi điện thoại, cũng không người nào tiếp. Điều này làm cho trong lòng y càng thêm bất an. Nghĩ đến Tô Viễn Hằng sắp sinh lại ở nhà một người, không khỏi âm thầm trách cứ chính mình không tìm một người đến chiếu cố hắn.

Thang máy mở ra, y vọt tới lấy chìa khoá ra, đẩy mạnh cửa phòng, lại bị một màn trước mắt làm cho sợ ngây người.

Tô Viễn Hằng ghé vào trên sàn trong phòng khách, tấm drag trên người hỗn độn, một tay ôm bụng, một tay hướng về phía điện thoại đặt trên bàn trà, vẫn không nhúc nhích nằm ở nơi đó, hạ thân một mảnh hỗn độn, vết máu đỏ tươi cùng nước ối đục ngầu từ phòng khách uốn lượn kéo dài đến phòng ngủ.

「 Viễn Hằng ──」

Bắc Đường Mẫn Khiêm cơ hồ hồn phi phách tán, xông đến, nhưng sau khi tới gần lại làm y có chút hoảng sợ, bởi vì bộ dáng Tô Viễn Hằng rất doạ người.

「 Viễn Hằng, xảy ra chuyện gì?」 Tay Bắc Đường Mẫn Khiêm run run, thật cẩn thận đưa hắn ôm lấy.

「 Ân……」 Tô Viễn Hằng phát ra một tiếng rên rỉ, mở ra đôi mắt sương mù, mỏng manh gọi:「 Khiêm…… Ta ở phòng tắm trượt chân, ngã một cái…… Đứa nhỏ…… Khiêm……」

「 Ta ở đây. Ta ở đây. Viễn Hằng, ngươi không cần làm ta sợ, ta lập tức đưa ngươi đi bệnh viện.」Thanh âm Bắc Đường Mẫn Khiêm run run.

Tô Viễn Hằng vô lực nhắm mắt lại, dựa vào trong lòng y.

Từ lúc ngã sấp xuống đến bây giờ, đã qua hơn một giờ, thể lực xói mòn, mất máu quá nhiều, áp lực tâm lý hơn nữa bị cơn đau bụng sinh tra tấn, làm cho hắn cơ hồ hư thoát. Hắn cũng không biết chính mình làm sao có thể từ trong phòng ngủ đi đến nơi đây . Điện thoại luôn luôn kêu vang, hắn gọi tên Mẫn Khiêm để cho chính mình thêm sức mạnh, nhưng mới đi đến gần sô pha, cuối cùng duy trì không được, ngất đi.

「 Viễn Hằng, Viễn Hằng, ngươi phải kiên cường lên! Nhất định phải kiên cường!」

Bắc Đường Mẫn Khiêm vội vàng lấy ra cái áo khoát lớn bao hắn lại, rồi hai tay mới dùng sức, đưa hắn bế lên.

Tô Viễn Hằng vóc dáng không thấp, 1m 82cm, cùng Bắc Đường Mẫn Khiêm cao 1m 87cm không sai biệt lắm. Nguyên bản thân thể gầy bởi vì mang thai, tăng hơn mười kg sức nặng, ngoại trừ bụng cực đại ra, thân thể cũng mập ra rất nhiều. Nhưng Bắc Đường Mẫn Khiêm ôm hắn không có vẻ cố hết sức, này phải cảm tạ Bắc Đường Mẫn Khiêm đã rèn luyện từ nhỏ.

Ngay cả cửa phòng cũng chưa kịp khoá, Bắc Đường Mẫn Khiêm ôm Tô Viễn Hằng đứng ở trước cửa thang máy, nhìn nhìn hai thang máy đều dừng lại ở tầng trệt xa nhất, thong thả chớp đèn.

「 Ân…… Khiêm……」

Tô Viễn Hằng ở trong lòng y rên rỉ, ngón tay bởi vì đau đớn nắm chặt áo y, nhưng khí lực lại thập phần mỏng manh.

Trong lòng Bắc Đường Mẫn Khiêm căng thẳng, rốt cuộc chờ không kịp thang máy, đá tung cửa thang lầu, ôm Tô Viễn Hằng chạy xuống.

Tiềm lực con người quả thật là vô tận. Vào thời khắc nguy hiểm này, Bắc Đường Mẫn Khiêm thế nhưng lại ôm Tô Viễn Hằng sắp sinh, từ lầu mười tám một hơi chạy xuống bãi đỗ xe lầu một.

Nhưng do xuống thang lầu xóc nảy, Tô Viễn Hằng cảm thấy bụng lại đau đớn khó nhịn, đứa nhỏ tựa hồ cũng đi xuống, nhưng bởi vì hiện tại được Mẫn Khiêm ôm vào trong ngực, thân thể cuộn mình, chặn đứa nhỏ đường ra.

Hắn cắn chặt răng, đem rên rỉ nuốt vào bụng, nắm chặt bả vai Bắc Đường Mẫn Khiêm, không rên một tiếng.

Mở cửa xe, đem Tô Viễn Hằng thật cẩn thận bỏ vào ghế bên cạnh người điều khiển. Vốn Bắc Đường Mẫn Khiêm muốn đem người yêu đặt ở ghế ngồi phía sau xe, nhưng nghĩ với tình trạng như thế này, sợ nằm ở phía sau không có dây an toàn, vẫn là ngồi ở bên cạnh chính mình càng yên tâm.

Bởi vì vị trí ghế ngồi hiện tại đối Tô Viễn Hằng mà nói rất khó khăn, hắn cuối cùng nhịn không được rên rỉ một tiếng, ôm bụng giật giật.

「 Ta giúp ngươi điều chỉnh ghế ngồi một chút.」

Bắc Đường Mẫn Khiêm đem ghế ngồi điều chỉnh về phía sau đến hạn độ lớn nhất, lại giúp hắn thắt dây an toàn.

Tô Viễn Hằng bán nằm ở bên cạnh tay lái, bụng được dây an toàn vắt ngang, có vẻ càng thêm to ra.

Khi Bắc Đường Mẫn Khiêm giúp hắn thắt dây an toàn, Tô Viễn Hằng ghé vào tai y kêu khẽ:「 Khiêm…… Đau quá…… Đứa nhỏ……」

Bắc Đường Mẫn Khiêm cầm tay hắn, hôn hôn môi hắn, kiên định nói:「 Ngươi sẽ không có việc gì ! Đứa nhỏ cũng sẽ không sao! Có ta ở đây, ngươi phải kiên cường lên!」

Thần trí Tô Viễn Hằng vẫn thập phần thanh tỉnh. Có Bắc Đường Mẫn Khiêm bên cạnh, trong lòng liền sinh ra vô hạn dũng khí.

Hắn sờ bụng chính mình, nghĩ đến đứa con trong bụng, vô luận như thế nào cũng phải kiên trì.

Chất lỏng nơi hạ thể vẫn chậm rãi chảy ra. Tô Viễn Hằng biết chính mình vẫn còn chảy máu. Nhưng điều này không trọng yếu, chỉ cần đứa nhỏ bình an là tốt rồi.

Bắc Đường Mẫn Khiêm một bên lái xe một bên gọi điện thoại cho Thu Chí Nguyên, làm cho gã chuẩn bị tốt phòng giải phẫu cùng băng ca cấp cứu.

「 Hắn hiện tại là tình huống gì, đại khái miêu tả cho ta biết một chút.」 Thu Chí Nguyên không nghĩ tới lại đột nhiên như thế, trong lòng cả kinh.

「 Viễn Hằng ở trong phòng tắm té ngã, chảy rất nhiều máu, khi ta trở về mới phát hiện. Hiện tại không thời gian cùng ngươi nhiều lời, chúng ta đại khái hai mươi phút sau sẽ đến.」

Bắc Đường Mẫn Khiêm cắt đứt điện thoại, nhìn đường cái chật chội phía trước, nhịn không được mắng một câu:「 Đáng chết!」

Ai cũng thật không ngờ con đường đến bệnh viện bởi vì phía trước phát sinh tai nạn xe cộ, thế nhưng ngoài ý muốn tắc xe. Nguyên bản lộ trình ba mươi phút có thể đến nơi hiện tại lại bị kéo dài vô hạn.

「 Ách ──」

Trong bụng đau đớn làm cho Tô Viễn Hằng quyện đầu. Không thể khắc chế động thân dùng sức, dưới sự kiềm chế của dây an toàn, cái bụng tròn tròn mang thai càng phát ra kinh người.

「 A ──」

Vì Bắc Đường Mẫn Khiêm một cái khẩn cấp phanh lại, Tô Viễn Hằng chịu quán lực động thân về phía trước, đau đớn kêu lên. Hắn cảm giác đầu đứa nhỏ trong bụng đã đến huyệt khẩu, đang dùng sức hướng ra bên ngoài. Điều này làm cho hắn không tự chủ được tách ra hai chân, dùng sức xuống phía dưới. Dũng đạo một cỗ xé rách đau đớn, bụng giống như sắp nổ mạnh.

「 Mẫn Khiêm, nó sắp đi ra ! A ──」 Tô Viễn Hằng một tay nắm chặt tay vịn phía trên cửa, một tay ôm bụng, kinh hoảng kêu đau.

Bắc Đường Mẫn Khiêm ra một thân mồ hôi lạnh. Y một bên lái xe, một bên tay phải xốc lên áo khoát của Tô Viễn Hằng, hướng dưới thân hắn nhìn lại, chỉ thấy hỗn hợp nước ối cùng máu tươi từ ghế ngồi chảy xuống, phân thân Tô Viễn Hằng bởi vì đầu thai nhi tiến vào dũng đạo gây kích thích, ngẩng đầu lên. Xuống chút nữa lại thấy không rõ.

「 Mẫn Khiêm…… A, a ── Mẫn Khiêm……」

Tô Viễn Hằng gằn từng tiếng một. Mãnh liệt đau bụng làm cho hắn không thể nói ra nhiều lời, bụng thật lớn cứng rắn lên giống như biến thành thiết khối, hạ thể bị xé rách, làm cho hắn cảm thấy chính mình sắp bị xả thành hai nửa.

Bắc Đường Mẫn Khiêm dừng xe lại, đưa tay vào dò xét. Chỉ cảm thấy hậu huyệt Tô Viễn Hằng giống như bị xả thành một cái động lớn, chất lỏng ướt đẫm thỉnh thoảng lại trào ra.

Tô Viễn Hằng thừa dịp cơn đau bụng thoáng dừng một chút, hồng hộc thở, đứt quãng hỏi:「 Đứa nhỏ ra, đi ra sao?」

「 Ta không biết.」Bắc Đường Mẫn Khiêm vẻ mặt mờ mịt, căn bản không hiểu cho lắm.

「 Ta cảm giác nó, nó sắp đi ra …… A, lại tới nữa, ân a ──」

Tô Viễn Hằng vặn vẹo trên thân, đầu dùng sức ngưỡng về phía sau, thân mình cũng không tự chủ nâng lên hướng phía dưới dùng sức, hai chân run rẩy tách rộng ra.

Bắc Đường Mẫn Khiêm đầu đầy mồ hôi, bên trong xe không gian nhỏ hẹp, lại bị bụng thật lớn của Tô Viễn Hằng chắn tầm mắt, cái gì cũng thấy không rõ. Y quýnh lên, nhưng lại đưa tay vào dò xét, tiếp theo thất kinh nói:「 Ta, ta giống như đụng đến đầu của nó ……」

Y sắc mặt trắng bệch, giống như bị doạ đến.

Thai nhi đã xuống đến huyệt khẩu, liều mạng hướng ra bên ngoài. Tô Viễn Hằng thống khổ nói khẽ, đã sắp không còn khí lực dùng sức.

「 Khiêm…… Nếu ta chết …… Ngươi hảo hảo chăm sóc đứa nhỏ……」

Bắc Đường Mẫn Khiêm cả kinh:「 Đừng nói bậy!」 rồi giận dữ hét:「 Sau này không được nói loại lời này, ngươi sẽ không có việc gì ! Chúng ta lập tức đi bệnh viện.」
Bình Luận (0)
Comment