Giữa trưa.
Trên đường vốn nên náo nhiệt nhưng vì quá mức nóng bức mà có vẻ trở nên quạnh quẽ, mọi người đều tụ tập trong khách điếm, muốn tìm kiếm một chút ít thanh lương.
Điếm tiểu nhị vội vàng đưa lên nước trà.
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng la thanh dồn dập, vốn nên làm cho người ta cảm thấy hoảng loạn, nhưng người trong điếm vẫn bình thản không chút nào để ý huyên náo. Phản ứng này rất không thích hợp, thật khiến cho người ngồi ở góc tường kia chú ý. Công tử mặc bạch sam tuấn tú kia thấp giọng phân phó tôi tớ đứng hầu hạ bên cạnh y.
Sau khi tuân lệnh, người hầu kia đưa tay ngăn lại điếm tiểu nhị.
” Tiểu nhị ca, cho hỏi một chút, la thanh này là……” Điếm tiểu nhị đang vội vàng chạy việc, thần sắc không kiên nhẫn với vật thể nặng trịch trong tay, nháy mắt thái độ đại biến.
” Tham tài, tham tài! Khách quan, ngài cũng biết chuyện mấy ngày trước Vệ viên ngoại bị xét nhà sao?” Điếm tiểu nhị cung kính nhìn chủ tớ hai người ở trước mắt hắn.
” Không biết, ta cùng thiếu gia nhà ta vừa mới trở lại nơi này.” Tuỳ tùng đã trả lời câu hỏi như vậy.
“Nói về Vệ viên ngoại a! Hắn ở trong thành chúng ta chính là một người đại lương thiện nổi danh, gặp được thiên tai liền mở kho lúa phát chẩn, chẳng những ra tiền xây đường còn mở trường học, làm mọi việc thiện đều làm cho người ta khen ngợi, nhưng trước đó vài ngày lại mạc danh kỳ diệu vì một quyển sách mà bị xét nhà. Một nhà Vệ viên ngoại bị trảm, tôi tớ lớn nhỏ trong nhà đều bị biếm thành dân đen. Hiện tại la thanh này chính là đang báo cho người bên trong thành biết, hôm nay là ngày đem nô bộc bị biếm dân đen ra mặc cả mua bán.” Điếm tiểu nhị vỗ về ngân lượng trên tay, tri vô bất ngôn
(biết thì sẽ nói).Hắn lại tiếp tục nói: ” Khách quan nếu có ý, cứ đi theo la thanh đến nơi đó, có lẽ sẽ mua được mặt hàng tốt trở về, khoái hoạt khoái hoạt. Tiểu Xuân ca phụ trách bán dân đen lấy tiền đã thả ra tiếng gió, nói hôm nay có mặt hàng tốt nha!”
” Đi! Việc này không cần ngươi nhiều lời.” Tuỳ tùng không quen nhìn biểu tình dâm tà trên mặt điếm tiểu nhị kia, chán ghét đuổi hắn đi.