Câu Hỏi Này Nằm Ngoài Đề Cương

Chương 116

Bước vào Đại học mới phát hiện “Đại học nhàn lắm”, “Đợi các em lên Đại học thì có nhiều thời gian ngoài việc học hơn nhiều” mà ban đầu Mạnh Quốc Vĩ nói với bọn họ, hoàn toàn chỉ là thổi phồng.

Tới gần cuối kỳ, Hứa Thịnh đã ngâm mình trong phòng vẽ hơn nửa tháng.

Chuyên ngành của bọn họ phải chuẩn bị triển lãm cho cuối kỳ, bận rộn tốn không ít thời gian để chuẩn bị tác phẩm. Hứa Thịnh còn bận hơn so với người khác. Cậu còn bận tìm một công việc bán thời gian ở phòng vẽ khi rảnh rỗi.

Thông thường, phòng vẽ rất ít khi mời tân sinh viên Đại học năm nhất.

Cho đến khi điểm số của Hứa Thịnh đập vào mặt bọn họ: “…”

Chuyện này cần gì phải quan tâm năm mấy nữa, cứ giành trước đã rồi nói sau.

Hứa Thịnh ở phòng vẽ lâu như vậy, nếu còn không biết lên lớp kiểu gì vậy cũng thật xin lỗi dì Khang, phòng vẽ nhanh chóng trở thành ngôi nhà thứ hai của cậu.

Hôm nay Hứa Thịnh từ phòng vẽ về trường, người trong phòng học đã đi hết, chỉ còn lại đúng một người theo lý mà nói không nên xuất hiện ở đây.

Hứa Thịnh dựa lên cửa nhìn một lúc, bật cười: “Anh đến bao lâu rồi?”

Vị trí Thiệu Trạm ngồi là chỗ của cậu, trong tay cầm dao cạo, đang giúp cậu cạo hết thuốc màu đi———-Đại ca này đi đến đâu cũng là học thần băng sơn, năm thứ nhất Đại học tên tuổi đã lan truyền đến chục cây số ngoài trường, nhưng đoán rằng sẽ chẳng có ai tin một nhân vật nổi tiếng thế này lại đang cạo thuốc màu cho cậu.

Còn cạo rất nghiêm túc.

Ống tay áo cậu được xắn lên mấy khúc, Thiệu Trạm rũ mắt, vặn nắp lọ thuốc màu đang mở bên cạnh lại: “Không lâu lắm, không quá 10 phút.”

Thiệu Trạm nói xong còn nói: “Chẳng phải bảo một lát nữa mới về sao?”

Hứa Thịnh kéo ghế bên cạnh, cậu ngủ một giấc trên xe buýt, vẫn còn chưa ngủ đủ, híp mắt nói: “Ban đầu cứ nghĩ phải chấm điểm, các thầy nói ngày mai mới nhận xét nên được về sớm.”

Hộp thuốc màu của Hứa Thịnh chỉ có thể dùng năm chữ “thê thảm không nỡ nhìn” để miêu tả, mỗi ngày thứ này đều phải dùng, cứ vẽ là sẽ lem luốc. Cậu cũng không mắc chứng ám ảnh cưỡng chế hay phải sạch sẽ thái quá, hoàn toàn không có kiên nhẫn thu xếp lại mỗi ngày.

Thiệu Trạm hỗ trợ cạo hộp thuốc màu, Hứa Thịnh có thể ngồi bên cạnh nghỉ ngơi.

Xử lý thứ này khá phiền toái, phải cạo sạch những ô màu bị mốc, khô và bẩn, sau đó cho màu mới vào rồi lau sạch các góc. Tổng cộng có 36 ô, mỗi lần xử lý sạch sẽ là mất cả một đêm.

Trước đây Khang Khải nhờ cậu sửa tranh, Hứa Thịnh định nhờ cậu ta xử lý hộp thuốc màu cho mình để trao đổi. Khang Khải lùi lại mấy bước, nhanh chóng ra đến cửa: “Em có thể gọi anh là ba, nhưng riêng hộp thuốc màu thì anh quên đi nhá. Cho dù có là anh em thân hơn nữa cũng còn lâu em mới giúp cái này.”

Hứa Thịnh quan sát một lúc, nhận ra bây giờ bạn trai cậu cũng có thể phân loại rất chính xác các màu tương tự nhau. Cậu cầm một lọ thuốc màu lên: “Những thứ này anh đều nhớ à?”

“Rất khó phân biệt sao?”

Khó lắm luôn, lính mới cần rất nhiều sự so sánh mới có thể phân biệt đó.

Hứa Thịnh cảm khái: “Bạn học Thiệu Trạm của Bắc Đại, bây giờ trông anh giống như sinh viên chuyên ngành Mỹ thuật lắm rồi đấy.”

Ngón tay Thiệu Trạm dính chút thuốc màu, nhiều màu sắc khác nhau dính cùng một chỗ, cậu dùng khăn ướt lau đi. Hứa Thịnh cúi đầu nhìn thời gian trên điện thoại, đúng lúc thấy Hầu Tuấn đang hỏi trên nhóm lớp 7: “Cuối kỳ sắp chết rồi, có ai muốn chơi game trước khi chết không?”

Đàm Khải: Lá gan cậu to thật đấy, không làm bài tập cho tốt đi, cuối kỳ nhiều bài tập thế vẫn còn hỏi chơi game không…Mấy giờ? Đúng lúc tôi đang online đây.



Liên lạc của lớp 7 không bị cắt đứt, mặc dù sau đó ít đề tài để nói nhưng Hầu Tuấn rất biết dẫn dắt. Ban đầu, vào tháng đầu tiên Hứa Thịnh nhập học đã nhận được một thư cảm ơn: @Trạm ca, @Thịnh ca Hôm nay ký túc xá nam sinh tán gẫu cả đêm, nói hồi trước ai cũng từng bị viết bản kiểm điểm khi còn đi học. May có hai cậu, có thể giúp tôi nhanh chóng hòa nhập hơn với bọn họ, để cho thời học sinh cấp ba của tôi không còn gì tiếc nuối.

Hứa Thịnh: Khách sáo rồi.

Những người khác trong nhóm tích cực hưởng ứng, xoắn xuýt hồi tưởng lại những bản kiểm điểm kinh thế hãi tục thời cấp ba: Có ai còn nhớ cái lần ở căn cứ Lục Châu không? Thịnh ca, Trạm ca, bây giờ hai người vẫn là huyền thoại của Lâm Giang, trên Tieba vẫn đầy bài đăng về hai người đấy.

Thứ bọn họ để lại không chỉ là bức họa trên tường kia.

Còn có cả một cặp truyền thuyết, một người là học thần với thành tích xuất sắc trong học tập lẫn thi đấu của Lâm Giang, còn một người là “giáo bá cá biệt” duy nhất kể từ khi Lâm Giang thành lập trường đến nay.

Đề tài về game nhanh chóng chuyển sang hướng khác, cuối cùng trong nhóm quyết định chat voice luôn.

Sau khi Hứa Thịnh kết nối, giọng nói của Hầu Tuấn truyền đến từ trong tai nghe.

“Kết nối tí để thắt chặt tình cảm mà”, Hầu Tuấn nói, “Các cậu không nghĩ giống tôi à?”

Hứa Thịnh điều chỉnh âm lượng: “Hầu ca, trọng điểm.”

Đàm Khải học chuyên ngành Công nghệ thông tin, vừa gõ bàn phím vừa nói: “Đúng rồi, cậu biết gì chưa? Tôi nghe nữ sinh cùng lớp với con trai của bà con xa nhà tôi học ở Bắc Đại nói là…”

Hứa Thịnh: “Sao cậu nhiều quan hệ với chỗ đó thế?”

Lúc Hứa Thịnh nói, Thiệu Trạm đang thu lại thuốc màu, tạo ra âm thanh “cạch” một tiếng không nặng không nhẹ, Đàm Khải cũng không để ý.

Hầu Tuấn: “Đúng vậy, sao cậu hóng hớt được nhiều thứ vậy?”

Đàm Khải giãi bày: “Là người ta tìm tôi vì Trạm ca đấy chứ. Tôi đâu có hóng hớt nhiều thế đâu. Cậu không biết Trạm ca ở trường bị bao nhiêu người dòm ngó à? Đương nhiên chuyện này không phải quan trọng nhất, cũng chẳng phải trọng điểm, cái chính là tôi nghe cậu ta nói Trạm ca có người yêu rồi———–Trạm có người yêu?”

Bên này, Hứa Thịnh hoàn toàn không có động tĩnh nào.

Lúc này mọi người đều nghe rõ, bởi vì sau tiếng vặn nắp lọ thuốc màu ban nãy, tất cả mọi người đều nghe thấy âm thanh mập mờ, giống như có người hôn bên tai ai đó, tiếp đó là một giọng nói trầm lạnh quen thuộc rất gần tai nghe, truyền đến rõ ràng: “Xử lý xong rồi, muốn thưởng.”

Tiếp đó lại là một cái hôn.

Hứa Thịnh phản ứng rất tự nhiên, vài giây sau cậu mới nhớ ra mình vẫn đang nói chuyện điện thoại trên nhóm lớp.

“…”

Trong nhóm càng yên tĩnh hơn.

Đàm Khải không ngừng nhớ lại vừa rồi mình đang nói những gì, sau đó nhận ra hai nhân vật chính trong tin đồn đều có mặt ở đây, Hứa Thịnh còn là người yêu của vị kia.

Hứa Thịnh kéo tai nghe xuống: “Anh, em đang nói chuyện bằng giọng nói.”

Thiệu Trạm: “Nói chuyện cái gì?”

Hứa Thịnh: “Bọn Hầu Tuấn đang nói tin đồn về anh, nói anh có…” Hai chữ phía sau Hứa Thịnh hạ thấp âm lượng xuống.

Dù sao từ lúc yêu sớm, cậu và Thiệu Trạm đã “yêu trong bóng tối” rồi, lúc này mà đưa ra ánh sáng lại sợ hù dọa bọn họ mất.

Thiệu Trạm không có phản ứng quá lớn, mặt không gợn sóng đưa tai nghe đến gần miệng, nói: “Có đấy.”

“Cậu ấy tên Hứa Thịnh, ở bên nhau từ hồi cao trung.”

Đàm Khải đang muốn hỏi hai người bắt đầu khi nào, thình lình nghe được bốn chữ “từ hồi cao trung“: “Sớm thế á?!”

Thần kinh Đàm Khải tương đối thép, nhưng lần này lại hoàn toàn không biết gì cả, Hầu Tuấn và những người khác đồng loạt khuyên cậu ta: “Bình tĩnh đã.”

Đàm Khải: “Mấy người không ngạc nhiên hả?”

Hầu Tuấn: “Thì cũng đoán sương sương rồi, thật ra nhìn loáng thoáng là nhận ra mà được mà.”

“Ban đầu hai người bọn họ lên một đống bài đăng couple cao như xây nhà, nhìn có bất ngờ không?” Khưu Thu cũng nói.

Chuyện công khai bạn trai dường như tạo ra hiệu quả dây chuyền kỳ diệu, sau khi công khai quan hệ trong nhóm lớp, cuối kỳ kết thúc, Hứa Thịnh về nhà ăn bữa cơm với Hứa Nhã Bình.

Hứa Nhã Bình gắp thức ăn cho cậu: “Kỳ nghỉ này con ở nhà mấy ngày?”

“Một tuần”, Hứa Thịnh nói, “Phòng vẽ còn có việc, kỳ nghỉ này có thể phải đi hỗ trợ.”

Hai người nói dông dài một hồi, Hứa Thịnh vào phòng bếp bê canh, điện thoại di động để trên bàn ăn rung rung sáng đèn.

Hứa Thịnh bê canh xong trở lại, Hứa Nhã Bình chịu đựng một bụng đầy lời muốn nói, miễn cưỡng ăn vài miếng rồi buông đũa xuống: “Vừa rồi mẹ vô tình thấy điện thoại của con.”

Hứa Nhã Bình nói câu này vô cùng chậm, bà rót cho mình một ly nước.

Đúng lúc ấy điện thoại lại sáng lên lần nữa, Hứa Thịnh vội vã quét mắt qua, trên màn hình thông báo hai chữ “Bạn trai” sáng ngời.

Hứa Thịnh chưa từng nghĩ sẽ giấu giếm, chỉ là cho đến bây giờ vẫn không tìm được thời cơ thích hợp, hơn nữa học Đại học không hay ở nhà, thời gian tiếp xúc với Hứa Nhã Bình cũng ít đi nhiều.

“…” Hồi lâu, Hứa Thịnh nói thẳng, “Chính là như mẹ thấy.”

“Con thích anh ấy.”

“Bọn con ở bên nhau rất lâu rồi, không phải cố ý giấu mẹ. Mẹ cũng không cần khuyên con chia tay, con biết mình đang làm gì. Thích người cùng giới rất bình thường, nếu như có áp lực, bọn con sẽ tự gánh vác.”

“…”

Hứa Thịnh nói rất nghiêm túc, thần thái tươi trẻ và khí thế sắc bén không hề biến mất trên người cậu.

Hứa Nhã Bình rất lâu không lên tiếng, cuối cùng chỉ nói: “Đi rửa bát đi.”

Bà cần yên tĩnh.

Hứa Nhã Bình yên tĩnh một mình, nếu như là bà của trước đây, lúc này chắc chắn sẽ kêu la như sấm, có khi còn phản ứng gay gắt hơn cả khi Hứa Thịnh đòi đến Lập Dương học. Nhưng suy nghĩ đầu tiên mà bà nghĩ đến lại là “Cho dù có áp lực, bà cũng không thể là người đầu tiên gây áp lực lên con cái của mình được”.

Bây giờ Hứa Thịnh đã lên năm hai Đại học rồi.

Hứa Nhã Bình nhìn xung quanh ghế salon, trước mắt như hiện ra gương mặt của Hứa Thịnh năm lớp 11, cậu mặc đồng phục của Lục Trung Lâm Giang ngồi ở đó. Đêm hôm ấy mưa gió rất lớn, mưa như thác đổ, bà ngồi đối diện con trai mình.

Trong lòng Hứa Nhã Bình xúc động, tự nhiên lại nghĩ đến: Không biết trạng thái tinh thần của Hứa Thịnh khôi phục thế nào rồi? Nhỡ bị kích động lần nữa rồi nhân cách thứ hai lại xuất hiện thì sao?

Bà không thể khiến cậu chịu kích động lần nữa.

Hứa Thịnh không ngờ cái nhân cách thứ hai mà Thiệu Trạm bịa ra cho mình vẫn còn phát huy tác dụng đến tận bây giờ.

Lúc cậu rửa chén khó tránh khỏi thấp thỏm, cậu không đoán được Hứa Nhã Bình suy nghĩ thế nào, cho đến khi Hứa Nhã Bình đứng dậy nói: “Được, bây giờ con lớn rồi, cánh đã đủ cứng cáp, mẹ cũng không quản được con nữa.”

Giọng Hứa Nhã Bình cương quyết, nhưng không xen vào chuyện này.

Lúc này Hứa Thịnh mới thở phào, dựa lên tủ lạnh nhắn tin cho Thiệu Trạm: Vừa rồi để điện thoại trên bàn, mẹ em đọc được tin nhắn của anh… Anh chuẩn bị đi, có lẽ anh phải đến gặp mẹ đấy.

Chỉ là Thiệu Trạm và Hứa Nhã Bình còn chưa gặp mặt nhau, Hứa Thịnh đã phải đến nhà cô của Thiệu Trạm trước một chuyến: “Người thân bạn bè của anh không nhiều, nhưng rất muốn để bọn họ gặp em trước.”

Nhà cô của Thiệu Trạm vẫn trong con hẻm gần đấy như cũ, khi hai người qua không hẹn mà cũng hồi tưởng lại chuyện xảy ra trước đây———-Trở về chốn cũ, lần trước Hứa Thịnh đến nơi này vẫn còn trong thân thể Thiệu Trạm.

“Cậu em họ nhỏ của anh ấy”, Hứa Thịnh hỏi, “Bây giờ học cao trung rồi phải không? Cậu ấy thi chuyển cấp thế nào?”

Thiệu Trạm: “Tạm được, vào được top 200 khu vực.”

Hứa Thịnh: “Vậy cũng rất lợi hại.”

“Đúng”, Thiệu Trạm nhìn cậu, “Chỉ cần không bị dạy kèm tại nhà lung tung là được.”

“…”

Cậu em họ đón hai người dưới tầng, mấy năm không gặp, dáng người đã cao lên không ít, vóc dáng hơi mập hồi trước cũng đã gầy đi, ngoại hình thay đổi rất lớn so với trước đây, thứ duy nhất không thay đổi chính là lòng kính sợ với anh họ: “Anh họ.”

Hứa Thịnh không biết Thiệu Trạm nói thế nào với cô, nhưng bữa cơm này ăn rất vui vẻ.

Ban đầu cậu em họ không biết làm sao, sau khi trò chuyện đôi câu với Hứa Thịnh thì thoải mái hơn. Hơn nữa không biết vì sao Hứa Thịnh lại gần gũi như thế, trước khi Hứa Thịnh đi, cậu nhóc gãi đầu một cái nói: “Cứ cảm thấy từng gặp anh ở đâu đó rồi, có cảm giác rất quen thuộc.”

Hứa Thịnh: “Trông anh khá dễ gần mà.”

Hứa Thịnh ngoài miệng nói dễ gần, trong lòng đang nghĩ: Thằng quỷ nhỏ, nói thế nào anh đây cũng từng làm gia sư bổ túc cho nhóc cả một ngày, muốn lấy luôn nửa cái mạng của anh rồi.

Bây giờ là cuối hè.

Sắc trời bên ngoài rất đẹp, ánh nắng chói chang rọi xuống.

Hai người đi ra ngoài, dọc theo con đường bên ngoài tiểu khu, bên cạnh là con phố thương mại. Con đường này hẹp dài, rất nhiều cây xanh, tiếng ve kêu cuối cùng đứt quãng vọng ra từ hàng cây rậm rạp. Hứa Thịnh chợt nhận ra con đường này rất giống con đường trước cổng trường của Lâm Giang.

Hàng cây xanh rì trải dọc hai bên đường, đi được nửa đường, cảnh sắc chồng lên nhau, thời gian và không gian tựa như quay trở lại đầu hè năm ấy. Bọn họ ngây ngô ở Lâm Giang vào mùa hè cuối cùng.

Dường như giấc mộng ấy rất dài, khi tỉnh lại vẫn còn ở trong lớp cấp ba.

Mạnh Quốc Vĩ đứng trên bục giảng gọi: “Tỉnh hết lại cho tôi, Hầu Tuấn phát bài thi xuống, chúng ta nói một chút.”

Hứa Thịnh tỉnh ngủ, cánh quạt gió xoay tít trên trần phòng học, thổi bay một góc bài thi. Vì vậy cậu mở mắt ra, thấy Thiệu Trạm ngồi bên cạnh, ngón tay cầm bút. Ánh mặt trời ngoài cửa sổ ấm áp, thanh xuân đẹp đẽ như nắng chói chang không bao giờ phai.

TOÀN VĂN HOÀN
Bình Luận (0)
Comment