Còn một bước nữa là vào tới phòng, có thể nghe loáng thoáng thấy tiếng bọn Hầu Tuấn vừa viết kiểm điểm vừa nói chuyện với nhau, sau đó những âm thanh này đi xa, cuối cùng bên tai Hứa Thịnh chỉ còn lại giọng nói nhỏ xíu không nghe rõ của Thiệu Trạm đang ép tới càng ngày càng gần, cùng với hơi thở nhè nhẹ của đối phương.
Hứa Thịnh không được tự nhiên giật giật ngón tay, đốt ngón tay hơi cong lên bị Thiệu Trạm ấn thẳng ra rất nhanh: “Đừng lộn xộn.”
“…” Không hiểu sao tim Hứa Thịnh đập lỡ một nhịp, chỉ có thể tìm chuyện khác để nói, “Vết thương nhẹ thôi, chắc là do vô tình sượt qua tường, không sao đâu.”
Động tác thoa thuốc của Thiệu Trạm rất nhẹ nhàng, cậu bắt lấy tay Hứa Thịnh, dùng bông gòn tỉ mỉ xử lý vết thương một lần.
Một lúc lâu, cậu hỏi: “Tại sao đánh nhau?”
Hứa Thịnh: “Đánh nhau còn cần lý do sao, nhìn bọn họ thấy khó chịu coi là lý do được không? Giáo bá bọn tôi là thế, thấy ai dám tùy ý phách lối trước mặt mình là không nhịn được muốn đánh, tạo lập uy phong, để cho bọn họ biết ai mới là trùm trường của Lâm Giang.”
Thiệu Trạm vặn nắp chai thuốc, ngẩng mặt nhìn cậu: “Tán gẫu.”
Hứa Thịnh: “…”
Thiệu Trạm: “Nói tiếp đi.”
Vốn dĩ Hứa Thịnh không muốn nói, chuyện đánh nhau nghĩ thế nào cũng thấy xấu hổ, lúc đánh thì thoải mái, đánh xong muốn nói gì? Hơn nữa cậu cũng không muốn nói về đám người Hồng Hải trước mặt Thiệu Trạm.
Thiệu Trạm vặn nắp chai xong, đang muốn buông cổ tay Hứa Thịnh, còn chưa kịp thu tay lại đã bị Hứa Thịnh trở tay bắt được.
“Bởi vì cậu”, do có rất ít người qua lại, ánh sáng đèn cảm ứng trên đường tối đi, Hứa Thịnh đánh nhau xong vẫn chưa kịp chỉnh lại trang phục trên người, sợi dây đen trên cổ trượt ra ngoài, xương quai xanh lõm xuống thật sâu, cậu nói, “Bởi vì không ngờ bọn họ nói cậu.”
“Cậu là loại người gì, so với việc nghe người khác nói thế nào, không bằng tự mình dùng mắt quan sát.”
Hứa Thịnh không định nói chuyện đánh nhau, nhưng có mấy lời không nhịn được muốn nói cho cậu ấy. Cậu vò tóc, biểu cảm tâm trạng quá phức tạp, đang vận hành hệ thống ngôn ngữ trong đầu: “…Không phải tất cả mọi người đều giống như đám người Hồng Hải kia, cậu nhìn bọn con khỉ xem… Bọn họ…”
Bọn họ mẹ nó mới là người bình thường!
Đừng so đo với rác rưởi, đám rác rưởi kia không xứng đến tìm cậu gây chuyện.
Lúc này, có người từ bên ngoài về, tiếng bước chân vang lên, đèn cảm ứng vốn đang tối cũng theo đó sáng lên.
Trong nháy mắt đèn sáng, Hứa Thịnh dường như nhìn thấy trong đáy mắt Thiệu Trạm cũng lóe lên theo, tia sáng nhỏ vụn giấu đi rất nhanh, cuối cùng chìm vào tròng mắt sâu thẳm lạnh lùng của thiếu niên.
Trong phòng.
Lần đầu tiên Hầu Tuấn viết kiểm điểm, viết đến mức vò đầu bứt tai: “…
Em sai rồi, em rất sâu sắc nhận thức được sai lầm của mình… Đệt mợ, viết kiểu gì được 3000 chữ chứ?” Cậu ta vò đầu xong, đảo mắt thấy hai người đẩy cửa bước vào, “Thịnh ca, cầm giấy A4 này!”
Hứa Thịnh sửng sốt, sau đó mới nhớ ra vẫn còn phải viết một bản kiểm điểm.
Cậu đi phía sau Thiệu Trạm, đang muốn đưa tay lấy, lại thấy Thiệu Trạm giả bộ đặt túi nilon đựng thuốc lên bàn, sau đó rất tự nhiên tiện tay nhận lấy xấp giấy Hầu Tuấn đưa qua: “Có bút không?”
Hầu Tuấn: “…” Đây không phải bản kiểm điểm của Hứa Thịnh sao? Dáng vẻ một mực muốn viết này của học thần là sao?
“Có”, Hầu Tuấn lấy từ bên cạnh một cây bút, “Còn một cái thôi.”
Thiệu Trạm nhận lấy, hơi dừng lại mới nói: “Cảm ơn.”
Lúc Thiệu Trạm nói câu cảm ơn này cũng không nhìn cây bút kia, Hầu Tuấn rất nhanh phản ứng kịp Thiệu Trạm đang cảm ơn cái gì: “Không sao không sao, chuyện này nếu đổi thành bất cứ một bạn học nào khác trong lớp, bọn tôi cũng sẽ xông lên.”
Đàm Khải cũng nói: “Đúng vậy, thật sự không có gì đâu, chỉ là cảm giác đánh nhau…thật ra còn rất đã.”
Vừa rồi lão Mạnh tới quá đột ngột, bọn họ không kịp nhận ra, lúc này vừa viết kiểm điểm vừa nhớ lại tình hình lúc đó, Viên Tự Cường nói: “Hầu ca, cậu thật là dũng mãnh, tôi trơ mắt nhìn cái dép của cậu bay ra ngoài——Sau đó cậu dứt khoát mặc kệ cái giày khác, dùng dép đập cho bọn Hồng Hải ngu luôn, bình thường không nhìn ra đấy, sức chiến đấu kinh người như vậy.”
Hầu Tuấn cầm bút ôm quyền: “Quá khen quá khen.”
Không biết là ai cười ra tiếng trước, cuối cùng trong phòng chỉ còn lại tiếng cười “ha ha ha”.
Hứa Thịnh cũng cười, cậu vừa cười vừa kéo ghế ra ngồi xuống, hỏi: “Cậu cầm giấy làm gì?”
Thiệu Trạm dùng tay trái hết sức thành thạo viết xuống hai chữ “Hứa Thịnh”, khớp xương cầm bút cong gập, không ngẩng đầu lên: “Cậu muốn tự viết à?”
Có người hỗ trợ miễn phí viết kiểm điểm, vui mừng còn không kịp, nào có lý do gì mà từ chối.
Hứa Thịnh: “Tôi không muốn.”
Thiệu Trạm từng trải qua một khoảng thời gian làm “Hứa Thịnh”, cũng phải viết kiểm điểm, bắt chước nét chữ của Hứa Thịnh để viết không khó đối với cậu, ngược lại bọn Hầu Tuấn nhìn đến ngây người, đang đắm chìm trong sự thật học thần viết kiểm điểm giúp giáo bá, hoảng hốt không thể nào kiềm chế được.
Huấn luyện ngoài trời sáng nào cũng phải trải qua, ngày giáo dục quốc phòng thứ ba, sau khi huấn luyện ngoài trời kết thúc, học sinh bốn trường không được sắp xếp đến nhà ăn ăn cơm như hai ngày trước mà dưới sự hướng dẫn của sĩ quan huấn luyện, đi đến quảng trường giống như hôm dự nghi thức khai mạc.
Học sinh các trường nhìn trang thiết bị âm thanh quen thuộc trên quảng trường, rối rít bàn luận: “Chẳng phải chúng ta đến nhà ăn sao?”
“Không biết, không lẽ lãnh đạo lại có gì muốn phát biểu?”
“Có thể lắm, không phải lãnh đạo nhà trường rất thích làm mấy cái này à, bây giờ chỉ có thể hi vọng kết thúc nhanh một chút, tôi sắp chết đói rồi.”
“…”
Tiếng thảo luận quá lớn, trưởng sĩ quan huấn luyện mắng: “Im lặng hết đi, muốn đứng thế nghiêm có phải không?”
Học sinh bốn trường chia thành bốn màu sắc, đứng nghiêm chỉnh trên quảng trường chờ lãnh đạo “phát biểu”, sau khi chỉnh lại thiết bị, quả nhiên một vị lãnh đạo đi lên.
Sắc mặt Cố Diêm vương tái xanh, trước khi ông tới đã có dự cảm Hứa Thịnh sẽ không nghiêm túc, không ngờ tốc độ ác mộng biến thành sự thật lại nhanh như vậy: “Thật xin lỗi đã làm trễ nải chút thời gian của mọi người, do trong thời kỳ huấn luyện học sinh trường chúng tôi đánh nhau vì chuyện riêng…Cho nên tiến hành nghiêm túc đọc kiểm điểm trước mặt toàn thể học sinh.”
Cái từ đánh nhau này vừa thốt ra, tất cả các trường xôn xao một trận.
Người của Lục Trung thì quen rồi, từng trải qua vô số lần nghe bản kiểm điểm của Hứa Thịnh, lúc đối mặt với chuyện này tỏ ra rất bình tĩnh.
Người của trường khác thì không giống thế, bọn họ nào có từng gặp qua loại chuyện kích động như vậy, huấn luyện quân sự còn chưa quá hai ngày, đánh nhau kiểm điểm có đủ: “Kiểm điểm?! Chà, ai mà ngang tàng vậy luôn.”
Học sinh Lục Trung liếc bọn họ một cái, trong lòng nói: Chuyện nhỏ thôi, còn có thể là ai? Giáo bá của Lục Trung Lâm Giang, ác mộng của rất nhiều giáo viên nhân dân———–
Cố Diêm vương bắt đầu đọc danh sách kiểm điểm: “Đại đội 7, Hứa Thịnh.”
Cố Diêm vương đọc tên trọng phạm đầu tiên, đọc xong mới kịp thở tiếp tục đọc: “…Hầu Tuấn, Đàm Khải, Viên Tự Cường, bốn người các em bước ra khỏi hàng.”
Lúc Hứa Thịnh bước ra khỏi đám người tạo ra náo động không hề nhỏ so với ngày huấn luyện đầu tiên, lúc mà Thiệu Trạm thay học sinh đại diện lên đài phát biểu.
Bất kể anh đẹp trai đi tới chỗ nào cũng hấp dẫn ánh mắt, huống hồ anh đẹp trai này còn đánh nhau xong.
Hứa Thịnh không đội mũ quân phục, dáng vẻ không hề đúng tiêu chuẩn, ống tay áo xắn tới khuỷu tay, nhanh nhẹn nhảy lên đài, tiện tay nhận lấy micro, sau đó đưa nó cho Hầu Tuấn.
Lục Trung sao thế, hai lần lên đài đều là những nhan sắc có giá trị?
“Em sai rồi, em sâu sắc suy nghĩ về hành vi lần này của mình”, Hầu Tuấn kiểm điểm đầu tiên, cậu ta không có kinh nghiệm, khó tránh khỏi sự căng thẳng, nội dung kiểm điểm rất tiêu chuẩn, “Em không nên không tuân theo quy định, tổn thương tới bạn học Hồng Hải…”
Bản kiểm điểm của Đàm Khải và Viên Tự Cường về cơ bản giống với của Hầu Tuấn, đọc một cách cứng nhắc, đọc hết một lượt từ đầu tới cuối tờ giấy kiểm điểm một lần là coi như xong chuyện.
Theo lý thuyết những người khác hẳn là nên tạm thời không được ăn sáng mà nóng nảy, nhưng đội ngũ kiểm điểm bên trên còn chưa thấy Hứa Thịnh phát biểu, cho nên không ít người âm thầm chờ cậu lên tiếng.
Hơn mười phút sau, Viên Tự Cường đập đầu bôm bốp đọc xong bản kiểm điểm: “Khẩu hiệu của Lục Trung Lâm Giang chúng ta là văn minh, hài hòa, sau này trong học tập và cuộc sống, em nhất định sẽ ghi nhớ. Bản kiểm điểm của em kết thúc, cảm ơn mọi người.”
Lúc này micro mới đến tay Hứa Thịnh.
Trong tay Hứa Thịnh đang cầm bản kiểm điểm giao cho Mạnh Quốc Vĩ ban sáng. Trình độ viết kiểm điểm của Thiệu Trạm thật sự rất siêu, mở đầu là một câu danh ngôn của danh nhân, làm bản kiểm điểm thăng hoa. Buổi sáng ánh mặt trời quá chói chang, Hứa Thịnh phơi người ở trên đài mãi, cả người bị phơi đến nóng lên. Cậu nhìn chằm chằm chữ trên giấy, cầm micro trong tay, trước khi mở miệng đột nhiên lại nghĩ sang cái gì khác.
Thiệu Trạm đứng ở cuối hàng, vượt qua tầng tầng lớp lớp người nhìn thấy Hứa Thịnh gập tờ giấy A4 kia lại, sau đó cậu trai tay không mà nói: “Kính chào các thầy cô và bạn học, không chiếm nhiều thời gian của mọi người nữa, em xin phép kiểm điểm đơn giản, em cảm thấy hết sức xấu hổ, lần này em nên kiên định không phạm phải sai lầm mới đúng.”
Vẻ mặt Hứa Thịnh tự nhiên, so với ba gương mặt căng thẳng cầm giấy đọc lúc trước hoàn toàn khác nhau, rất có khí thế “Đây chính là sân chơi của ông đây”.
Nửa câu trước Hứa Thịnh nói còn coi là bình thường, ngay lúc tất cả mọi người đều cho rằng lần này cậu hiếm hoi an phận đọc kiểm điểm, cậu đột nhiên đổi trọng tâm câu chuyện, bỏ qua phần mở đầu nói thẳng tới phần “sai lầm”: “Chủ yếu sai lầm em phạm phải lần này là——em không nên đánh người ở căn cứ Lục Châu.”
Ban đầu sắc mặt Cố Diêm vương đã không tốt cho lắm, còn chưa kịp sáng lên thì tối sầm hoàn toàn. Trước nội dung kiểm điểm của Hứa Thịnh dần dần ngửi được phong cách quen thuộc: “Mau rút dây điện micro ra, bắt Hứa Thịnh xuống đài mau lên! Bảo trò ấy im miệng ngay! Đúng là phản nghịch! Bình thường ở trong trường làm càn thì thôi, bây giờ ở ngay trước mặt nhiều trường như thế, em ấy muốn lên trời sao?!”
Nhưng mà tốc độ rút dây điện micro vẫn chậm hơn tốc độ nói của Hứa Thịnh.
“Trong căn cứ Lục Châu cấm đánh nhau, học sinh có nghĩa vụ tuân thủ các nội quy trong căn cứ. Cái gì nên đánh vẫn phải đánh.”
Giọng nói cậu thiếu niên khiêu khích, có thể do buổi sáng không ngủ đủ đã phải huấn luyện ngoài trời, lại phải đứng phơi nắng ngoài trời lâu như thế nên trong giọng nói mang theo cả chút lười biếng. Cậu nhìn về phía Dương Thế Uy đang chờ kiểm điểm dưới đài, cười một tiếng: “Một vài người nào đó lần sau nếu nói thêm câu nào không nên nói, em gặp một lần đánh một lần.”
“Người kiểm điểm, Hứa Thịnh.”
Hứa Thịnh vừa dứt lời, toàn trường xôn xao!
Lời nói của Hứa Thịnh so với khẩu hiệu “Văn minh, hài hòa” của Lục Trung Lâm Giang mà Viên Tự Cường dùng làm lời kết kiểm điểm trước tạo thành sự so sánh khác biệt.
Cố Diêm vương: “…”
Mạnh Quốc Vĩ: “…”
Tất cả giáo viên và lãnh đạo của Lục Trung Lâm Giang: “…”
Lục Trung Lâm Giang bọn họ, toang rồi.
Hứa Thịnh kiểm điểm xong, muốn đưa trả lại micro vừa dùng cho sĩ quan huấn luyện, ngài sĩ quan càng không dám nhận.
Dưới đài, tất cả học sinh của các trường bùng nổ: “Con bà nó người anh em này, siêu cấp huênh hoang, đây là đọc điểm kiểm sao——-”
Bọn họ đã bao giờ nghe qua kiểu kiểm điểm như này đâu, tổng kết lại chính là năm chữ, lần sau vẫn đánh nữa.
Điên rồi???
Phách lối như thế luôn?
“Phục”, dưới đài có người vỗ tay cổ vũ, “Anh hùng không hỏi nguồn gốc, mặc dù người anh em này không học trường chúng ta, nhưng tôi vẫn phục.”
Cố Diêm vương không kiềm chế cơn giận ngút trời được nữa, cũng không sợ các trường khác ở dưới đài nhìn thấy, phải giữ vững hình tượng hòa nhã, hình tượng đều bị Hứa Thịnh dùng vài ba câu đánh sập hoàn toàn rồi. Ông cởi áo khoác dùng che nắng trên người xuống, áo khoác bị bỏ rơi trong tay Mạnh Quốc Vĩ, xắn tay áo chạy như điên lên đài: “Hứa Thịnh! Thích đánh nhau thế phải không, tôi sẽ cho em biết thế nào gọi là xã hội đánh dữ dội. Em đừng có chạy, em đứng lại cho tôi, thằng nhóc này———Để em kiểm điểm em lại nói cái gì thành trò vui, tôi nhìn em lại quên mất tại sao bông hoa lại đỏ như vậy———–”
Cố Diêm vương ra sân khiến tình cảnh rơi vào hỗn loạn, Mạnh Quốc Vĩ lên đài cản người: “Chuyện gì vậy, bình tĩnh lại đã, bình tĩnh một chút….”
Tay chân Mạnh Quốc Vĩ luống cuống, không phát hiện ra giờ phút này bạn học Thiệu Trạm – niềm tự hào của Lục Trung không nên xuất hiện ở đây lại đi ra khỏi hàng ngũ, nhanh chóng nhảy lên đài.
Các bạn học phía dưới đài đều chú ý tới.
Những học sinh trường khác bị khắc sâu ấn tượng với học sinh đại diện nhìn vô cùng lạnh lùng của Lục Trung trong ngày diễn ra nghi thức khai mạc, nhất là nữ sinh. Không ít nữ sinh nhớ nhung không quên cậu, không ngờ lúc này có thể thấy cậu ấy lên đài… Các cô nàng nghĩ tới đây tâm tư tập thể khựng lại, rồi nghĩ tiếp, có khi là lên đài để bảo vệ cho cái cậu đánh nhau kia.
Đang lúc hỗn loạn, trong tay có cái gì lợi thì dùng cái đó.
Hứa Thịnh trốn thẳng sau lưng Thiệu Trạm, vừa tránh vừa nói: “Đúng vậy chủ nhiệm Cố, bình tĩnh đã.”
“Tôi con mẹ nó sao mà bình tĩnh được”, Cố Diêm vương chỉ tay vào Hứa Thịnh, tìm xung quanh xem có gì tiện tay để ném không, “Hôm nay không phải tôi chết thì chính là thằng nhóc nhà em chết———-”
Người anh em Trương Phong của Hứa Thịnh trố mắt nghẹn họng dưới đài: “Vãi chưởng.”
Trận chiến ngày hôm nay của Hứa Thịnh có thể được ghi vào sử sách của Lục Trung Lâm Giang.
Trên đài thật sự quá loạn, Thiệu Trạm không đứng vững gót chân, nhanh chóng bị Hầu Tuấn đang kinh hoảng thất thố đụng một cái. Chiêu này của Hầu Tuấn không đỡ được, đang tìm cơ hội rời khỏi đài, trước khi xuống, Hầu Tuấn còn thật lòng ca ngợi: “Trạm ca, lúc này mà cậu còn có thể đứng ra, cậu đúng là đàn ông, cậu chống đỡ đi, tôi chuồn đây.”
Thiệu Trạm: “…”
Dưới ánh mặt trời chói chang, trên quảng trường nháo nhào một trận.
Vừa rồi thời điểm Thiệu Trạm đứng dưới đài quan sát bọn Hứa Thịnh kiểm điểm, trong nháy mắt thất thần, tầm mắt cậu vượt qua tầng người đông đúc, cuối cùng rơi lên người đứng trên đài.
Lục Trung Lâm Giang đối với cậu mà nói, trước khi lên lớp 11 cũng không có ý nghĩa gì đặc biệt.
Chẳng qua là đổi sang một nơi không ai biết tới hoàn cảnh của cậu, đặt hết tâm tư và tinh thần vào học tập.
Lấy được cái danh hiệu “học sinh ba tốt”.
Theo thói quen xa cách người khác.
Là bắt đầu từ khi nào? Thiệu Trạm tự hỏi bản thân.
Từ khi nào thì bắt đầu thay đổi?
Thời gian lưu chuyển, quay trở về ngày đầu tiên hai người gặp nhau. Ngày hôm đó gió rất to, tiếng ve kêu ồn ào náo động của mùa hè không ngừng vang lên. Thiếu niên mặc áo phông đen ngồi chồm hỗm trên tường rào cao nhảy xuống, cũng nhảy luôn vào thế giới của cậu.