Câu Hỏi Này Nằm Ngoài Đề Cương

Chương 70

Không khí im ắng một cách bất thường.

Trong phòng tối om, đèn tắt rất đột ngột, đồng thời có một bầu không khí kỳ lạ xuất hiện.

Trong kế hoạch của Thiệu Trạm, Hứa Thịnh sẽ nói không, sau đó cậu sẽ dạy cậu ấy.

Cậu cũng đã chuẩn bị rất sẵn sàng để bắt đầu.

Tất cả mọi thứ đều đâu đã vào đó dựa theo kế hoạch mà làm———–

Hai tiếng trước, Thiệu Trạm hơi cúi người, một tay phủ lên bàn tay Hứa Thịnh, dẫn dắt cậu viết từng bước, bầu không khí vừa khéo, khung cảnh hài hòa như mong đợi: “Cho nên câu này phần kiến thức kiểm tra là….”

Hứa Thịnh vốn đã nghe không hiểu, Thiệu Trạm còn cầm tay cậu viết, đầu óc cậu “ong ong” trong phút chốc, mấy bước giải vừa miễn cưỡng nhớ được một chút đã quên sạch sành sanh.

Sau đó Thiệu Trạm buông tay ra, ngồi về chỗ, khích lệ nói: “Cậu giải thử một lần đi.”

Tôi…

Con mẹ nó tôi, tôi không biết.

Hứa Thịnh nghĩ thầm, hơn nữa cậu còn nắm tay tôi như vậy tôi càng không biết, trong đầu cứ nghĩ muốn làm chút gì đó với cậu.

Nhưng theo kế hoạch đã lên sẵn, phải từ từ từng bước, vì vậy Hứa Thịnh nhìn vào một đống bước giải, cố gắng nhồi kiến thức vào trong đầu, nhắm mắt bắt đầu vẽ, còn không quên tiếp tục ân cần hỏi han: “Cậu làm bài tập có mệt không? Có muốn uống ngụm nước trước không?”

Bây giờ Thiệu Trạm nào có quan tâm đến bản thân, chỉ muốn vội vàng ấn đầu cậu quay về vẽ ngay ra được đường trái tim, cậu giơ tay lên cởi khuy áo: “Tôi không mệt, cậu vẽ trước đã.”

Cuối cùng Hứa Thịnh ngồi vẽ ra được một vật thể có độ cong khác thường rất kỳ lạ trên trục đối xứng: “Thứ gì vậy? Giá trị của câu này nằm chỗ nào thế?”

Đầu Thiệu Trạm bắt đầu đau: “Không đúng, vẽ lại.”

Hứa Thịnh: “…”

Vì vậy Hứa Thịnh co chân, tiếp tục ngồi đối mặt với Thiệu Trạm, bề ngoài đang giả bộ nghe lời nhưng nội tâm đang gào thét.

Là một học tra, nếu không phải muốn theo đuổi người ta, cậu đã không ngồi nổi từ lâu rồi.

Cậu cảm thấy mình thật là thê thảm.

Thậm chí cảm thấy có phải Thiệu Trạm muốn trêu cậu hay không, cho cậu cái đề bài khó như vậy bắt cậu giải!

Cuối cùng Thiệu Trạm vì dạy cậu mà mất một xấp giấy, Hứa Thịnh vì vẽ hình cũng mất thêm một xấp giấy nữa. Không ai vẽ được chính xác cả.

Trên thế giới này, cái gì cũng có thể là giả nhưng Toán học là thật, không biết là không biết.

Vào giờ phút này, đối mặt trong căn phòng sau khi tắt đèn, cùng với câu nói “Tôi giải không ra, hay là bỏ đi” phát ra từ tận nơi sâu nhất linh hồn của Hứa Thịnh, không khí không chỉ một thoáng rơi vào cảnh yên tĩnh, trầm lặng mà còn khiến người ta nghẹt thở.

Thiệu Trạm: “…”

Hứa Thịnh rất muốn đi, nhưng suy nghĩ một chút đến thái độ theo đuổi người ta phải đàng hoàng. Nếu crush muốn làm đề với cậu thì không thể trốn tránh: “…Hay là, thử câu nào đơn giản hơn?”

-Anh sao rồi?

-Bạn cùng bàn của anh phản ứng thế nào?

Buổi sáng Khang Khải nộp tranh lên, tiến vào giai đoạn đánh giá sơ bộ, bôn ba một ngày trở về phòng vẽ, nhớ đến phải quan tâm một chút tới người anh em nhiều năm như vậy mới lần đầu tiên biết yêu.

Lúc Hứa Thịnh nhận được tin nhắn thì đang cầm một chồng giấy vụn cùng với đề bài mà Thiệu Trạm giao trở về phòng. Cậu đặt chồng giấy lên bàn, thở dài trả lời.

-Tôi theo đuổi cậu ấy, cậu ấy lại bảo tôi giải đề.

-Tôi giải không ra, cậu ấy còn bắt tôi mang về phòng giải tiếp.

-Đây là chuyện mà một người học giỏi hay làm sao?

Mặc dù ở cùng một phòng với Thiệu Trạm, còn có thể mượn cơ hội chạm vào tay cậu ấy một tí, cũng có thể dựa vào rất gần…Nhưng làm một tên học tra, không giải được đề chính là một sự đau khổ ức chế.

Hứa Thịnh gửi đi một tin nhắn cuối cùng.

-Mẹ nó, cậu ấy thật khó theo đuổi.

Đêm nay, hai người ai cũng ngủ không ngon.

Thiệu Trạm cho rằng câu hỏi này không khó, cậu còn nắm tay dạy như thế, không đến nỗi hai tiếng rồi cũng không giải được chứ? Cậu không biết rốt cuộc bản thân đánh giá thấp hay đánh giá cao Hứa Thịnh, bảo cậu ấy mang về, sao cậu ấy không biết lên mạng tra thử xem?



Mà Hứa Thịnh nằm trên giường, cũng bị khó ngủ cả đêm, lần đầu tiên bản thân theo đuổi một người thì bị đổi lấy hai tiếng ác mộng giải đề, đừng nói lên mạng tra, cậu không muốn nhìn thấy cái phương trình kia nữa.

Đêm đã khuya, bầu trời ngoài cửa sổ đầy sao.

Cũng không biết cú đánh hụt đã sượt qua đường bóng thẳng của đối phương, cũng không biết những quả bóng đã biến thành hai chàng trai, mang theo những bí mật và tâm sự cất giấu vào trong màn đêm mờ ảo…

Sáng sớm ngày hôm sau, Hứa Thịnh bị tiếng gõ cửa của Hầu Tuấn đánh thức.

Có lúc bọn Hầu Tuấn sẽ mời bọn họ cùng đi ăn ở nhà ăn, nhất là khi tới gần thi cử, ăn cơm chỉ là một chuyện, chủ yếu vẫn là muốn nhờ Thiệu Trạm giúp bọn họ đoán đề trước khi thi: “Thịnh ca, gọi Trạm ca cùng đi ăn sáng đi?”

“Được thôi.”

Ban đầu Hứa Thịnh thức dậy có hơi bực, nhất là khi kết hợp với hai ngày nay ngủ không ngon, nghĩ đến chuyện cùng ăn sáng với Thiệu Trạm có khi lại tăng thêm được bao nhiêu cảm tình, lúc này miễn cưỡng đè xuống sự bực bội, dựa ở cửa híp mắt nói, “Vậy các cậu chờ tôi một lát.”

Hứa Thịnh rửa mặt xong, thay đồng phục ra ngoài, Thiệu Trạm và bọn Hầu Tuấn Đàm Khải đã đứng trên hành lang chờ cậu.

Hầu Tuấn đã chuẩn bị trước, trong tay cầm một quyển sổ nhỏ: “Phần thứ hai ngài cảm thấy sẽ thi vào cái gì?”

Thiệu Trạm dựa trên lan can cầu thang, vốn đang cẩn thận nhớ lại nội dung phần thứ hai, đến khi thấy Hứa Thịnh ra, trong phút chốc không nhớ nổi phần thứ hai có những cái gì nữa.

Hôm nay Hứa Thịnh vẫn mặc đồng phục, đoán chừng là cậu ấy mặc vội vàng, sợi dây đen trong cổ vẫn còn rơi ra bên ngoài, đừng nói là lần đầu tiên thấy dáng vẻ cậu mặc đồng phục mà không dời mắt nổi, nhìn đi nhìn lại vẫn cứ là như vậy.

Hầu Tuấn coi như là bạn học cùng lớp sớm chiều gặp nhau với Hứa Thịnh cũng vẫn cảm thấy liếc qua một lần mà vẫn bị chấn động: “Thịnh ca, cậu thế này, không hổ là sát thủ đồng phục.”

Hứa Thịnh không xem Tieba, không biết biệt danh mới của mình: “Cái gì sát thủ đồng phục cơ?”

Đàm Khải giải thích: “Chính là nói cậu mặc đồng phục vào cực kỳ đẹp trai, đúng rồi sáng nay nhà ăn có cháo hải sản, không đi là bị người ta giành hết mất.”

Trước giờ tự học buổi sáng là lúc nhà ăn náo nhiệt nhất, nhưng mà học sinh nội trú thức dậy sớm có thể hưởng thụ sự thanh tịnh hiếm có, bọn họ tìm một bàn trống, sau đó ra cửa sổ mua đồ ăn sáng.

Theo đuổi người ta phải có thái độ theo đuổi, Thiệu Trạm ấn Hứa Thịnh ngồi xuống, tiện tay xoa đầu cậu một cái, định giúp cậu đi lấy đồ, lạnh lùng nói: “Cậu ngồi đây, tôi đi lấy.”

Bên kia đoán rằng Hứa Thịnh cũng nghĩ như vậy, cậu đột ngột đứng dậy, quyết tâm không để cơ hội này thoát khỏi tay: “Hay là để tôi đi.”

Thiệu Trạm: “Cậu đừng ồn ào.”

“Tôi thật sự muốn đi lấy cơm mà, tôi lấy giúp cậu.”

“Cậu ngồi đàng hoàng đi.”

“Tôi đi.”

“Cậu im miệng.”

“…”

Trước cửa sổ không có nhiều người xếp hàng, lúc Thiệu Trạm và Hứa Thịnh đang tranh chấp ý kiến, bọn Hầu Tuấn đã bưng đĩa thức ăn trở lại: “…”

Hầu Tuấn dùng mắt ra hiệu cho Đàm Khải: Chuyện gì vậy, cãi vã à? Mới sáng sớm lấy cơm cũng có thể ồn ào được?

Đàm Khải lắc đầu đáp lại: Không biết.

“Khụ khụ”, cuối cùng vẫn là Hầu Tuấn ho một tiếng, hòa giải nói, “…Này, tôi chen ngang một câu nhé. Cửa sổ  có hai bên mà, các cậu không cần tranh nhau, muốn cùng đi lấy cơm thì cùng đi là được, nhanh lên đi, đợi lát nữa lại đông thêm bây giờ!”

Hứa Thịnh: “…”

Thiệu Trạm: “…”

Cuối cùng Hứa Thịnh mang thẻ cơm đi cùng với Thiệu Trạm, đứng xếp hàng trước cửa sổ.

Hứa Thịnh cầm thẻ cơm nghịch chơi trong tay, muốn tìm Thiệu Trạm trò chuyện.

Thiệu Trạm lại mở miệng trước: “Hình ảnh đồ thị hàm số hôm qua cậu vẽ được chưa?”

“…”

Hứa Thịnh tuyệt đối không nghĩ tới qua một đêm rồi mà Thiệu Trạm còn không chịu bỏ qua cho cậu, cậu rất muốn chậm rãi hạ màn. Tôi muốn theo đuổi cậu, mẹ nó cậu chỉ biết bắt tôi giải đề.

Hứa Thịnh câm nín một lúc mới nói ra được một chữ: “Chưa.”

Trong giờ học, Hứa Thịnh không nhịn được lại than thở với Khang Khải.

-Cậu biết không, cậu ấy thật khó theo đuổi.

Khang Khải còn không biết bên Hứa Thịnh xảy ra những chuyện gì, vì tham gia tranh giải hội họa nên cậu xin nghỉ mấy ngày. Đúng hôm nay thì về trường, vừa bổ sung bài tập vừa trả lời: Rốt cuộc anh có ổn không thế?

Hứa Thịnh: Tôi rất ổn, nhưng mà phản ứng của cậu ấy không giống với tôi nghĩ gì cả.

Khang Khải sao có thể nghĩ đến người anh em của cậu và đối tượng thầm mến, hai người họ giống như đánh bóng qua lại trên sân mà mù mờ không biết gì, chỉ nghĩ đường tình của Hứa Thịnh lận đận, nghĩ kế: Nếu không anh thử kiên quyết lên?

Hứa Thịnh: Nói thế nào?

Khang Khải: Hẹn anh ấy ra ngoài đi? Như vậy chẳng phải là phát triển được sao?

Đúng là tiến công trực diện cũng là một cách.

Hẹn ra ngoài đi chơi.

Hứa Thịnh cảm thấy có thể được, suy tính nửa ngày.

Nhưng hình thức quản lý của Lục Trung Lâm Giang khép kín, lúc tan học cũng chỉ mở cổng có một lúc, thời gian mở cổng còn không đủ đi ra ngoài ngồi chuyến xe, muốn hẹn ra ngoài còn chưa theo đuổi được cái gì đã phải chạy về.

Hay là cuối tuần?

Cuối tuần hình như lại quá bình thường. Hứa Thịnh cậu không làm thì thôi, đã làm phải thật rầm rộ, lần đầu tiên hẹn người khác dù sao cũng phải tạo ra cái gì đó khắc sâu vào tâm trí.

Cả ngày hôm nay Hứa Thịnh thậm chí còn không ngủ trong lớp, hiếm thấy biết điều, ngồi một chỗ tính toán, cả người mặc đồng phục học sinh, ngay cả tư thế ngồi cũng chuẩn chỉnh hơn so với trước kia. Giáo viên bộ môn thấy cậu đều xúc động một tiếng: “Đúng là Hứa Thịnh thật sự thay đổi rồi, như câu nói ‘Lãng tử hồi đầu kim bất hoán’*, cuối cùng bây giờ Hứa Thịnh cũng quay về con đường đúng đắn, thành tích tiến bộ, tư chất cũng tốt! Cũng may ban đầu không bỏ cuộc!”

*nghĩa là con hư biết nghĩ lại quý hơn vàng, biết nhận lỗi là rất tốt.

Hứa Thịnh suy nghĩ một đống, cuối cùng loại bỏ mấy thứ không khả thi cùng với mấy thứ không thú vị ra, suy nghĩ dừng lại ở việc xem phim buổi tối.

Buổi tối, rạp chiếu bóng.

Hai từ này đặc biệt khiến người ta phải liên tưởng ra gì đó.

Trước đây từng xem phim với bọn Hầu Tuấn ở trong phòng ký túc xá, thế nhưng cũng chẳng thể coi là xem phim, chẳng có cảm xúc, linh hồn gì cả.

Linh hồn của điện ảnh vẫn là nằm ở trong rạp chiếu bóng.

Rạp chiếu bóng gần trường nhất nằm ở con đường phía cổng sau, trèo ra ngoài đi 500m là đến, từ một cửa hàng tổng hợp đi lên tầng ba, buôn bán đến rạng sáng, thỉnh thoảng cũng sẽ có học sinh Lục Trung liều chết trốn khỏi trường đi xem phim.

Đây là chỗ mà trước đây Trương Phong theo đuổi người ta tiết lộ với cậu, chẳng qua lúc ấy Hứa Thịnh coi thường: “Đúng là nhàm chán.”

Bây giờ…Cậu phát hiện ra cái sự nhàm chán này quyết định ở chuyện đi xem với ai.

Sau giờ tự học buổi tối, Hứa Thịnh ở trong phòng tìm mãi trên mấy ứng dụng đặt vé, chọn một bộ phim trong số những bộ đang hot, thật ra có mấy bộ từ giới thiệu vắn tắt nội dung xem cũng không tệ, nhưng có một bộ cậu không xem được, tên phim là Sát nhân điên cuồng XX 2. Ban đầu Hứa Thịnh muốn lướt thẳng qua bộ phim này nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại nhớ đến một chi tiết, ví dụ như nửa đêm Thiệu Trạm nhắn tin cho cậu một câu: Đưa tay đây.

Hứa Thịnh chậm rãi khép mắt, trong lòng điên cuồng làm công tác tư tưởng cho bản thân.

Muốn thành công.

Phải hi sinh một chút.

Mặc dù những phim điện ảnh khác cũng hay, nhưng mà có không gian phát triển sao?!

Cuối cùng Hứa Thịnh hạ quyết tâm bấm vào phim Sát nhân điên cuồng XX 2 mua vé.

Tối hôm đó, Thiệu Trạm không đợi được Hứa Thịnh cầm bài tập sang gõ cửa phòng cậu, ngược lại nhận được một tin nhắn.

S: Có đó không?

S: Cậu ra ngoài đi.

Ký túc xá đã hết thời gian ra vào tự do.

S: Đi xuống cuối hành lang tầng một có cái cửa sổ, đẩy ra là được.

Thời điểm này mà Hứa Thịnh vẫn không quên ân cần hỏi han, cuối cùng bổ sung thêm một câu: Buổi tối gió lớn, coi chừng bị lạnh.

Thiệu Trạm: “…”

Hứa Thịnh không chắc chắn có thể hẹn được người ra thành công hay không.

Mặc dù trước đây bạn cùng bàn của cậu là giáo bá xịn của Nam Bình nhưng đã sớm rửa tay gác kiếm, từ lúc nhập học đến bây giờ quy củ không thể quy củ hơn được nữa.

Cậu ấy có ra không?

Hứa Thịnh ngồi ở chân tường rào chờ Thiệu Trạm, vừa chờ vừa nghĩ lung tung.

Buổi tối gió rất lớn, trường học ban ngày náo nhiệt ồn ào giờ phút này chỉ còn lại tiếng ve mơ hồ kêu, ánh đèn đường mờ nhạt. Hứa Thịnh chống tay lên tường, chân dài thả xuống, hồn nhiên không biết tư thế này của mình cảm giác có bao nhiêu phách lối, còn thấy bản thân chỉ còn thiếu nước cầm trong tay đóa hoa vừa ngắt lá vừa đếm: Cậu ấy đến, không đến, cậu ấy…

Hứa Thịnh đang tưởng tượng dở thì không thấy nói tiếp, bởi vì tầm mắt cậu đụng phải một bóng người.

Đoán chừng thiếu niên vừa mới tắm xong chưa được bao lâu, tóc còn chưa khô, trên người không mặc đồng phục. Cậu đứng ngược sáng đèn đường, cả người ẩn hiện trong bóng tối, không thấy rõ đôi mắt nhưng vẫn có thể thấy rõ ràng sống lưng thẳng tắp và khí chất lạnh lùng trên người thiếu niên———–Thật ra Hứa Thịnh vẫn cảm thấy Thiệu Trạm không mặc đồng phục mới gần với dáng vẻ ban đầu của cậu ấy hơn.

Thiệu Trạm đi tới bên tường thì dừng lại: “Cậu ngồi đây làm gì?”

Hai người họ, một người trên tường, một người dưới chân tường.

Ánh đèn mờ nhạt từ bên đường rọi xuống, tiếng ve kêu bỗng nhiên cũng trở nên sôi động.

Trong lòng Hứa Thịnh căng thẳng, lúc trước cậu gửi tin nhắn hoàn toàn không biết, hóa ra hẹn người ta cũng có thể căng thẳng đến như vậy.

Nhưng cậu vẫn hết sức thuần thục ngồi trên bờ tường ngoắc tay, giọng nói cất cao, tỏ vẻ hờ hững nói: “Anh dẫn cậu đi xem phim, có đi cùng tôi không?”
Bình Luận (0)
Comment