Câu Hỏi Này Nằm Ngoài Đề Cương

Chương 79

Một tuần lễ mới, sáng sớm gió thổi se lạnh.

“Các em học sinh, kỳ thi giữa kỳ đã kết thúc rồi. Cho dù thi thế nào, việc đầu tiên chúng ta cần làm bây giờ là tự điều chỉnh lại tâm trạng của mình, một lần thi không nói lên điều gì cả.” Sáng thứ hai, Mạnh Quốc Vĩ thừa dịp giờ tự học sáng sớm, vừa phát bài thi cho cán bộ lớp, đồng thời thông báo công việc cho mọi người, “Lần này lớp chúng ta thi rất tốt, nhất là Toán học, điểm trung bình cao nhất khối.”

Mạnh Quốc Vĩ nói đến đây, hiếm khi nào vui sướng: “Lớp chúng ta rất có thực lực! Lần này bạn học Hứa Thịnh có tiến bộ vô cùng lớn! Cực kỳ đáng khen ngợi.”

Lớp 7 đạt hạng nhất khi nào vậy?!

Mặc dù trong lớp tồn tại một Thiệu Trạm xuất sắc đến mấy thì lực sát thương của Hứa Thịnh vẫn cao hơn. Thiệu Trạm có thể hơn hạng nhì khoảng mười mấy điểm cũng không thể sánh bằng Hứa Thịnh có thể một mình kéo dãn khoảng cách cả mấy chục điểm với hạng hai từ dưới lên.

Khi Mạnh Quốc Vĩ tiếp quản lớp này, ông đã không còn hi vọng gì nhiều vào cái chuyện điểm trung bình hạng nhất khối, đúng là một chuyện không thực tế.

Nhưng bây giờ đã không còn giống ngày xưa nữa, bạn học Hứa Thịnh lớp bọn họ phát huy thực lực chân chính!

Tối hôm qua Hứa Thịnh ngủ không ngon, ngồi ở hàng cuối cùng, nhìn như không sợ hãi trước cơn sóng lớn chứ thật ra đang buồn ngủ, cả người trông thâm sâu khó lường.

Mạnh Quốc Vĩ nói xong, phía dưới sôi nổi hưởng ứng.

Hầu Tuấn: “Thịnh ca trâu bò nhất!”

Đàm Khải khen ngơi: “Thật ra tôi đã phát hiện ra trên người Thịnh ca một loại khí chất không tầm thường từ lâu rồi, không sai, là cảm giác của một đại ca.”

Khưu Thu hỏi một vấn đề khá có ý nghĩa thực tế, đó cũng là một câu hỏi mà ai cũng muốn hỏi nhưng chưa có cơ hội hỏi: “Thịnh ca, có thể chia sẻ với bọn tôi kinh nghiệm học hành tí được không?”

Trước khi đến lớp học, thiên tài Toán học tầm thường Hứa Thịnh đã đoán rằng điểm số sẽ được công bố vào hôm nay, tức là thứ hai. Mặc dù đã chuẩn bị kỹ càng nhưng lúc này đang buồn ngủ vẫn bị bọn họ dọa tỉnh lại: “…”

Cậu thì có kinh nghiệm gì chứ?

Cũng không thể nói là trước tiên, bạn phải có một người bạn trai.

Sau đó bạn còn phải bị sấm đánh một lần.

Hồi lâu, Hứa Thịnh nói: “Đọc nhiều, học thuộc nhiều, làm nhiều.”

Ba nguyên tắc này là câu trả lời rất phổ biến.

Hứa Thịnh đáp xong thì chột dạ nhìn Thiệu Trạm một cái, thấy Thiệu Trạm không có ý kiến gì mới thở phào.

Hứa Thịnh thở phào xong lại không dám nhìn Thiệu Trạm thêm nữa, càng nhìn sẽ càng nghĩ đến hình ảnh tối hôm qua.

Sao Thiệu Trạm lại không hiểu cơ chứ?

Ngón tay Hứa Thịnh nhỏ dài, dáng vẻ cầm bút vẽ tranh đã rất đẹp mắt, hóa ra lúc làm những chuyện khác cũng đẹp mắt không kém.

Ban đầu Thiệu Trạm muốn thưởng khích lệ động viên cậu, đến cuối cùng cảm giác mình mới càng giống người được thưởng hơn, vẫn chẳng biết xấu hổ nhỏ giọng nói: “Thi giữa kỳ có thưởng động viên.”

Hứa Thịnh không nói nổi thành lời, vùi đầu xuống, cổ áo hạ thấp xuống nửa đoạn, xương quai xanh lõm sâu.

Hôm qua là chủ nhật, Thiệu Trạm bị bọn Hầu Tuấn bám lấy ước lượng điểm, sau đó tập trung ở lớp tự học, bảo có thưởng động viên khích lệ cho kỳ thi giữa kỳ nhưng kéo dài mãi vẫn chưa nhận được.

Hứa Thịnh chưa từng nghĩ thưởng động viên sẽ như thế.

Cuối cùng Hứa Thịnh trở về phòng lần mò đi tắm, sau khi nằm xuống cả người vẫn nóng phát hoảng, giống như mãi vẫn còn chưa tỉnh rượu, thậm chí còn khiến người ta càng say hơn.

Mạnh Quốc Vĩ đứng trên bục giảng tiếp tục nói: “Tiếp theo thầy sẽ nói về bố trí thời gian chương trình học sắp tới. Hôm nay chủ yếu phân tích bài thi, nội dung bài học mới còn dư không nhiều lắm, chờ học hết trong tuần này xong sẽ bắt đầu giai đoạn ôn tập tổng hợp, chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ.”

Cuộc sống học tập ở Lục Trung Lâm Giang trừ thi cử ra thì vẫn là thi cử, hết bài thi này xong đã đến bài thi khác, nhanh chóng làm tiếp những bài kiểm tra mẫu tiếp theo, các loại bài thi lớn nhỏ trong một học kỳ có thể chất đến vài chồng.

Thiệu Trạm cong ngón tay gõ lên mặt bàn học, hỏi cậu: “Khó chịu à?”

“Tạm ổn”, ngược lại không hề khó chịu, chỉ là sau khi say rượu sẽ cực kỳ thiếu ngủ. Hứa Thịnh lấy điện thoại từ trong ngăn bàn ra, “Chỉ hơi mệt thôi, đợi lát nữa chắc sẽ đỡ. Cậu che cho tôi chơi một tí.”

Bảo học thần giúp cậu làm ra loại chuyện vi phạm nội quy này, bây giờ Hứa Thịnh làm vô cùng thành thạo.

Thiệu Trạm không từ chối: “Lát nữa ra ngoài sân thì ở trong này ngủ thêm chút nữa.”

Hứa Thịnh bật cười, trượt màn hình điện thoại, do sợ bị người khác nhìn thấy chơi điện thoại lúc sáng sớm, cũng sợ bị người khác nghe thấy cậu nói, nằm bò nửa người trên ra bàn, gục xuống bàn thấp giọng nói: “Hôm nay anh dễ nói chuyện như vậy hả?”

Trước đây Thiệu Trạm toàn bắt cậu phải cầu xin mấy lần, ví dụ như lúc lồng vỏ chăn ở căn cứ Lục Châu.

Thiệu Trạm nghiêng đầu nhìn cậu, hiếm khi nào không tập trung trong giờ học, Mạnh Quốc Vĩ đứng trên bục giảng nói cái gì một chữ cậu cũng không nghe vào đầu, từ khi ngồi trong lớp đã đặt hết sự chú ý vào người bên cạnh mình: “Ai bảo bây giờ anh là đồng phạm.”

Hứa Thịnh ngẩn người, mãi mới nhớ ra trước đây cậu từng hỏi là “Có muốn cùng em vi phạm nội quy không?”

“Anh là đồng phạm.”

Bốn chữ này, ở địa điểm đặc biệt, trong thời đại thiếu niên trẻ trung liều lĩnh, còn rung động lòng người hơn so với bất kỳ lời tỏ tình nào.

Ngón tay Hứa Thịnh khựng lại mới tiếp tục tìm người trong danh sách liên lạc, tìm đến tên “Trương Phong”.

S: Người anh em.

S: Đồng phục mùa thu còn không, mai mang cho tao một bộ.

Trương Phong trả lời rất nhanh.

Trương Phong: Chẳng lẽ tao bán đồng phục đi chắc?!

Trương Phong: Đồng phục của mày đâu? Một bộ mày cũng không giữ lại á?

S: Vứt lâu rồi.

S: Gần đây nhiệt độ thấp, có hơi lạnh.

S: Chủ yếu là tao cũng không ngờ mình sẽ có ngày hôm nay.

Trương Phong: 

Kỳ thi giữa kỳ lần này Trương Phong thi dở tệ, đang tự kiểm điểm bản thân, nhất là nghe được điểm Toán học vượt trội của Hứa Thịnh lớp 7, thi được 113 điểm. Cậu ta nhìn bài thi 85 điểm của mình, bắt đầu suy nghĩ về cuộc đời: Trước đây, đều là tôi bỏ xa Hứa Thịnh ở sau lưng… Thế giới này rốt cuộc là thế nào? Người anh em từng là học tra năm xưa, ngày hôm nay đã trở thành thí sinh ưu tú có thiên phú.

Đang phiền muộn thì nhận được tin nhắn Hứa Thịnh gửi.

Đúng là thật sự cậu không có nhiều đồng phục mùa thu.

S: Được rồi, vậy để tao hỏi thử người khác.

Trương Phong chuyển đề tài, cuối cùng cậu ta cũng đã nghĩ thông suốt: Mày có phương pháp học tập gì không? Chia sẻ chút đê.

Trương Phong: Đại ca, tinh thần học tập của mày thế này thật sự rất dễ lây cho tao, tao định tiến bộ theo mày.

Hứa Thịnh không nghĩ đến cả thế giới đều muốn đuổi theo hỏi cậu phương pháp học tập.

Đầu cậu đau sắp nứt ra rồi.

S: …Không có đồng phục học sinh thì cút.

Hứa Thịnh cảm thấy bản thân thể hiện cụm từ học sinh kém tới trình độ cao nhất, ngay cả đồng phục cũng giật đầu cá vá đầu tôm*, ban đầu mới học Toán thậm chí còn phải mượn sách của Thiệu Trạm. Cậu gãi tóc, phải tìm cách trong hôm nay mới được.

*Thành ngữ: Lấy chỗ này bù vào chỗ kia để khắc phục thiếu thốn, khó khăn; vất vả chạy vạy, xoay xở đủ cách.

Khoảng thời gian gần đây thời tiết hạ nhiệt, tuần trước còn khá tốt, vậy mà qua cuối tuần tựa như chuyển giao từ mùa hè bước vào mùa đông, đi thẳng qua mùa thu luôn.

Giờ tự học sáng sớm trôi qua, Mạnh Quốc Vĩ thu lại bài thi đi ra ngoài, học sinh trong lớp cũng túm năm tụm ba xếp hàng ra sân.

Hứa Thịnh chống cằm, đang muốn nhắm mắt lại nghe được tiếng “soạt” ở bên cạnh rất nhẹ, giống như âm thanh của dây xích đang hoạt động, còn chưa mở mắt ra, trên vai được ai đó đắp một thứ gì———còn mang theo mùi hương quen thuộc, tựa như mùi hương bao quanh khi cậu ngồi trên người Thiệu Trạm tối hôm qua vậy.

“Cậu cứ ngủ như vậy”, Thiệu Trạm vốn đã ra ngoài rồi, nhưng không đi theo đám đông xuống tầng mà quay ngược lại cởi áo khoác ra nói, “Không sợ lạnh à?”

Hứa Thịnh: “…Vậy cậu mặc cái gì?”

“Lát nữa tôi về ký túc xá”, Thiệu Trạm nói, “Trong phòng vẫn còn một cái.”

Thiệu Trạm không thể ở lại lớp quá lâu, cậu nói xong thì xoa nhẹ đỉnh đầu Hứa Thịnh một cái mới đi xuống sân tập hợp.

Hứa Thịnh hơi mơ màng, cộng thêm vốn chưa tỉnh ngủ hẳn, “ờm” một tiếng, đợi sau khi Thiệu Trạm đi mới mặc áo khoác đồng phục vào.

Size áo của hai người không chênh nhau lắm, lại thêm áo khoác đồng phục vốn đã rộng thùng thình, mặc vào vừa vặn với người, chỉ là tay áo có hơi dài một chút, còn dính cả nhiệt độ cơ thể đối phương. Ngón tay Hứa Thịnh chỉ thò ra có một chút xíu từ trong ống tay áo, cảm thấy cảm giác lén mặc đồng phục của bạn trai cũng không tệ lắm.

Cậu lại nằm xuống lần nữa, Trương Phong lại nhắn tin tới.

Trương Phong: Tao tìm được bạn cùng lớp cho mượn nè, cậu ta có nhiều hơn một bộ, mai tao mang qua cho mày nhá?

Hứa Thịnh cử động ngón tay, đánh chữ trả lời.

S: Không cần.

S: Mượnđược rồi.

Hứa Thịnh còn muốn nhắn thêm câu “Bạn trai” nữa cơ.

Con trai ở độ tuổi này có thể bổ sung năng lượng nhanh chóng nhưng một buổi tập thể dục buổi sáng gần như là đủ. Bọn Hầu Tuấn vây quanh Thiệu Trạm vào cửa, Hứa Thịnh mới vừa tỉnh ngủ.

Hầu Tuấn: “Trạm ca, lần này cậu lại là hạng nhất khối, Toán học tối đa, Khoa học tự nhiên tối đa, tiếng Anh 148, đúng là thánh.”

Đàm Khải: “Tôi bảo rồi, lần trước là do thân thể Trạm ca không khỏe, nếu không Vạn niên lão nhị sao có thể có cơ hội đoạt hạng nhất chứ? Trạm ca của chúng ta là ai? Tư duy nhanh nhạy và trí thông minh xuất chúng trong phòng thi là vậy…”

Hạng nhất toàn khối, gần như môn nào cũng được điểm tối đa, mỗi lần biết điểm bọn họ đều bị lóa mắt bởi con số thần thánh này.

Đàm Khải đang khen dở, vừa vào cửa đúng lúc thấy Hứa Thịnh dựa tường vặn nắp chai: “Thịnh ca, thay quần áo rồi à?”

Nếu như cậu nhớ không lầm, Thịnh ca của cậu sáng nay vẫn còn mặc áo ngắn tay.

Hứa Thịnh “ừ” một tiếng.

Đàm Khải tự ti thành thật nói: “Cùng là một bộ đồng phục, tại sao mặc vào lại có hiệu quả khác biệt lớn như vậy? Lần sau bình chọn đồng phục phải đổi người mẫu đi, trường chúng ta hoàn toàn có thể lội ngược dòng thành công, thoát khỏi số phận bị cười nhạo.”

“Mặc dù dựa vào vẻ ngoài đúng là cậu rất khó vượt qua tôi được”, Hứa Thịnh thở dài, lảm nhảm theo cậu ta, “Nhưng cậu có thể cố gắng tu dưỡng, phát triển vẻ đẹp nội hàm.”

Đàm Khải: “…Coi như đây là cậu đang an ủi tôi à?”

Hứa Thịnh: “Coi vậy đi.”

Vừa rồi Thiệu Trạm đi vội, còn chưa kịp ngắm dáng vẻ Hứa Thịnh mặc đồng phục của cậu. Hứa Thịnh và cậu mặc đồng phục lại hoàn toàn ra hai phong cách khác nhau———-một kiểu lạnh nhạt cấm dục, dây khóa kéo lên tận trên cổ. Hứa Thịnh lại khác hẳn cậu, dây khóa gần như kéo không tử tế, cùng lắm chỉ kéo đến trước ngực, càng tôn thêm vẻ thoải mái tùy ý trên người hơn.

Không có ai biết áo khoác đồng phục mà Hứa Thịnh đang mặc thật ra là của Thiệu Trạm.

Cộng thêm Thiệu Trạm vừa quay về ký túc xá tìm áo đồng phục mới, cho nên cũng không khiến ai để ý tới.

Thiệu Trạm quan sát cậu, nhận ra so với bảo cậu mặc áo, cảm xúc muốn tự tay cởi nó ra còn mãnh liệt hơn, đè xuống ưu tư nhắc nhở: “Kéo dây khóa lên.”

Hứa Thịnh ngủ xong rất thoải mái, tâm trạng cũng tốt, không thèm quan tâm tới vấn đề kéo dây khóa: “Ờm.”

Tất cả giờ học buổi sáng đều nói đến bài thi.

Hứa Thịnh lắng nghe Chu Viễn nói lại bài thi giữa kỳ một lần, thật ra những chỗ cậu mất điểm đều là những câu phổ biến mà mọi người cũng dễ mắc lỗi, nghe Chu Viễn giảng xong những câu hỏi này, Hứa Thịnh cầm bút đang thử giải lại đáp án chính xác lên góc bài thi.

Có hai câu sai mà Thiệu Trạm từng nói qua, nhưng mà số câu hỏi cần chữa quá nhiều cho nên không thể câu nào làm rồi cũng đều nhớ kỹ được.

Nếu như có thể cho cậu và Thiệu Trạm thêm vài ngày nữa, bài thi này đạt được 120 điểm cũng không khó.

“Có phải câu này cậu ra đề trước cho tôi rồi đúng không?” Thừa dịp Chu Viễn xoay người lên viết bảng, Hứa Thịnh chỉ ngón tay lên một câu hỏi trong bài thi, “Hình học không gian, lợi hại quá bạn trai.”

Thiệu Trạm đã nhìn lướt qua bài thi của cậu từ trước: “Biết câu hỏi cuối cùng thi vào phần nào không?”

Trong phòng thi, vì muốn tranh thủ thời gian cho những câu hỏi cơ bản, Hứa Thịnh bỏ qua luôn câu hỏi cuối cùng, không suy nghĩ nhiều.

Câu hỏi này Chu Viễn chỉ giảng qua một lần, phỏng đoán Hứa Thịnh vẫn còn chưa nghe rõ.

Thiệu Trạm giảng lại ngắn gọn cho cậu một lần.

Vừa nghe giảng xong bài thi, Hứa Thịnh chưa nói mình nghe có hiểu hay không, ngược lại nói một câu không liên quan: “Thật ra tôi có hơi hối hận.”

Giọng nói Hứa Thịnh nhỏ đi, một tay cầm bút, lòng bàn tay rụt vào trong ống tay áo, chỉ còn lại mấy ngón tay lộ ra bên ngoài, cậu nắm ống tay áo nói: “Biết thế tôi đã tìm cậu mượn cả bộ đồng phục trước rồi.”
Bình Luận (0)
Comment