Cậu Là Nam Thì Tôi Vẫn Yêu 2

Chương 112

“Vô lại, lưu manh!”. Mỗi khi không nói lại An Tử Yến, Mạch Đinh sẽ sử dụng ngôn từ mắng chửi để kết thúc. Suy nghĩ một lát cũng có chút buồn: “Chả trách lúc nào Chu Cách cũng bị anh chọc đến mức bốc khói”. An Tử Yến nheo mắt, tựa hồ như không nghe: “Em nói ai?”.

“Có nói ai đâu”. Mạch Đinh nhanh chóng phủ nhận rồi bắt đầu than thở: “Không thay đổi thái độ, sau này có mỗi anh thiệt thôi. Em là vì tốt cho anh nên mới nói như vậy. Đổi lại người khác chả quan tâm anh đâu. Tới giờ rồi mà anh còn không hiểu nữa”. Mạch Đinh rót đầy rượu vào cái chén trước mặt An Tử Yến. Chén cậu chỉ rót tầm một nửa: “Anh… phải có tinh thần đoàn kết. Với lại…”.

“Anh giúp em hạ hoả ngay tại đây, em tin không?”

“Em tin anh tuyệt đối sẽ không cầm thú như Chu Cách”.

Thân thể An Tử Yến chồm về phía trước, vươn tay ra đối diện Mạch Đinh, cởi cúc áo trên cùng của cậu. Không có cái lý gì để tin An Tử Yến cả. Hắn so với Chu Cách còn cầm thú hơn. Mạch Đinh tránh né: “Em thề sẽ im lặng được chưa!”. Lúc này An Tử Yến mới thu tay về. Trong đầu Mạch Đinh lại xuất hiện một suy nghĩ hết sức hoang đường: Nếu mình không có tiết tháo mà biến thành dâm ma thì tốt nhờ, An Tử Yến cũng đâu thể dùng cách đó mà uy hiếp mình nữa.

Thắc mắc ập đến. Thế nào mới có thể được xem là dâm ma? Câu sờ cằm quan sát An Tử Yến. Hắn ta chỉ có thể coi là ác quỷ thôi. Dù bình thường có hay nói mấy lời kinh kinh, làm mấy chuyện kinh kinh. Nhưng còn xa lắm mới được gọi là dâm ma. Lại còn có các kiểu dâm ma khác nhau. Nữ khác, nam khác. Mạch Đinh suy nghĩ nhập tâm quá, liền không tự chủ thốt ra khỏi miệng: “Em có nên học tập để trở thành dâm ma không nhỉ?”. Lời nói của cậu đã khiến An Tử Yến ngẩng đầu lên thành công: “Ý tưởng này không tồi”.

“Em cố gắng, chăm chỉ làm việc nhà, cũng chưa từng được nghe anh khen ngợi như thế!!”. Mạch Đinh lập tức từ bỏ cái ý nghĩ điên rồ đó đi. Đầu óc thay đổi ngay. Nếu cậu thật sự trở thành dâm ma, há chẳng phải quá đúng ý An Tử Yến rồi sao? Thật không thể tin được tại sao trước đó cậu lại có cái suy nghĩ ngu xuẩn như vậy.

Chưa ăn uống được bao lâu, Mạch Đinh đẩy hé cánh cửa nhìn lén ra bên ngoài. Đám người Quách Bình vẫn chưa về sao? Rốt cuộc còn muốn uống đến lúc nào nữa? Ngày mai không cần đi làm chắc? Chẳng ai để công việc lên đầu. Đi ăn còn uống cả rượu thế kia. Còn gì là thể thống nữa. Mà việc đó so với việc Mạch Đinh đang làm bây giờ có gì khác nhau? Lại còn mặt dày chỉ trích người ta nữa chứ!

“Phiền quá, giờ ra ngoài nhỡ vừa lúc họ đi ra thì biết làm sao? Nhưng cũng không thể cứ ngồi đây được. Trước mắt anh cứ ở đây, em đi xem tình hình. Chắc cũng không nhọ đến mức bị phát hiện a”. Mạch Đinh nói xong, quay người lại dùng sức nhào đến ôm lấy An Tử Yến: “Nếu bị phát hiện, anh đừng để ý đến em. Chính là anh hãy tìm cơ hội đi trước. Em không sao đâu. Nếu như… Em chỉ nói là nếu như thôi… Anh về nhà rồi mà em vẫn chưa về… Thế…”.

“Vậy anh sẽ gạch tên em khỏi sổ hộ khẩu”.

“Anh được!”. Mạch Đinh đứng lên, trợn mắt với An Tử Yến. Thậm thò thập thụt bước ra ngoài. Mà đúng cậu là một người xui xẻo. Đang chuẩn bị sang gian bên kia thì đúng lúc gặp phải Cao Sảng ra ngoài rửa tay. Cậu nhìn anh, anh nhìn cậu.

“Mạch Đinh”. Chỉ đơn giản gọi tên Mạch Đinh, nhưng tất cả mọi người bên trong đều thò đầu ra ngoài. Mắt Mạch Đinh trợn to, lùi một bước, che miệng lại, làm giật mình quá lố: “Trời, không thể nào! Sao mọi người lại ở đây!”. Biểu hiện của cậu không phải là tình cờ gặp đồng nghiệp, mà là trông giống gặp phải quỷ hơn.

“Chúng tôi mới muốn hỏi cậu làm gì ở đây đấy?”

“Tôi… Tôi đương nhiên là…”. Còn chưa nghĩ nên nói gì, Ellen đã tỏ thái độ chán ghét nhìn thẳng vào Mạch Đinh: “Sao cậu lại tới đây nữa? Sau lần gặp ở công ty cậu cứ quấn lấy tôi mãi là sao? Tôi đã nói tôi không có hứng thú với cậu. Tôi phải nói mấy lần nữa đây? Tôi có bạn trai rồi. Nếu còn tiếp tục, tôi sẽ nói nói cho Yến biết đấy. Cậu là cấp dưới của anh ấy nên tôi không nói. Cậu cũng nên biết chừng mực chứ!”. Cô giận đến mức sắp khóc. Mạch Đinh bị mắng oan, thẩm rủa trong bụng. Khóc cái gì mà khóc. Không có cách giải vây gì khác nữa à?

Chu Cách chạy tới, ôm Ellen vào lòng quát lên: “Đủ rồi. Chẳng lẽ mọi người để yên cho tên biến thái này à?”. Khách khứa trong quán nhìn tới. Đám người Quách Bình thật muốn đoạn tuyệt quan hệ với Mạch Đinh. Họ tiến đến trấn an Chu Cách: “Ông chủ đừng nóng. Cuộc sống cá nhân của đồng nghiệp chúng tôi có chút không tốt. Nhìn thấy phụ nữ là không thể kiềm chế được. Đây đại khái là một dạng bệnh. Anh và cậu ta không cùng thế giới. Chúng tôi sẽ dạy dỗ cậu ta thật tốt”. Quách Bình thay mặt Mạch Đinh xin lỗi. Sau đó quay người lại: “Mạch Đinh, chỉ cần là phụ nữ thì ai cậu cũng có thể hạ thủ sao? Cậu còn biết xấu hổ không?”

“Thân là đồng nghiệp của cậu, tôi thật cảm thấy mất mặt”.

“Lo lắng làm gì, mau nhận lỗi với ông chủ đi. Sau này đừng quấy rầy bạn gái của ông chủ nữa”.

Elln phản đối: “Tôi không nhận. Cậu ta lúc nào cũng quấy rầy tôi, khiến cho tôi chịu bao nhiêu là tổn thương. Ít nhất cũng phải bồi thường tổn thất về tinh thần”. Tổn thất em gái cô. Còn muốn đòi tiền. Muốn cũng không có cửa nhá!!

Chu Cách phản đối: “Nếu chỉ nhận lỗi là có thể bỏ qua chuyện cậu ta quấy rầy bạn gái của tôi, vậy tôi còn gì là đàn ông nữa. Trừ phi cậu ta quỳ xuống. Nếu không tôi tuyệt đối không bỏ qua”. Quỳ cái em gái cậu. Đủ rồi nhá!!

Các đồng nghiệp không biết làm sao cho phải. Cũng không thể bỏ mặc Mạch Đinh được. Quách Bình đành lấy điện thoại gọi cho An Tử Yến: “Alo, Yến. Cậu đang ở đâu? Chỗ này xảy ra chút chuyện. Tôi nghĩ cậu giải quyết sẽ tốt hơn. Chỗ nhà hàng của bạn cậu đấy. Vậy chúng tôi đợi cậu”. Quách Bình cúp điện thoại, Mạch Đinh lắp bắp: “Anh… Anh nói An Tử Yến sẽ đến?”

Quách Bình nhìn sắc mặt khó coi của Mạch Đinh: “Bây giờ biết sợ rồi?”

“Không cần anh ta đến đây”.

“Cậu có thể giải quyết hả? Thật là. Lần sau đừng đem phiền phức đến cho người khác. Chỉ có thể mong Yến đến nhanh”. Chuyện Quách Bình lo lắng không giống Mạch Đinh. Hắn chính là ở gian ngay cạnh, tới kiểu gì?

“Tôi đảm bảo sau này sẽ không quấy rầy dâm nữ… à… Ellen nữa. Cho nên có thể bỏ qua không?”. Mạch Đinh nhìn chằm chằm Chu Cách, cầu mong anh mau chóng kết thúc màn kịch này. Nào ngờ Chu Cách không thèm quan tâm đến Mạch Đinh: “Lời nói của cậu thì có ích lợi gì?”. Cổng chính bên ngoài mở ra, Ellen lên tiếng: “Yến đến nhanh thật”. Ngoài Mạch Đinh, ai nấy đều nhìn ra phía cổng chính.

“Cậu ấy nói đang có việc ở gần đây nên sẽ tới nhanh”.

“Làm sao?”. Âm thanh An Tử Yến vang lên. Mạch Đinh trợn ngược mắt. Có phép thuật sao? Hắn ta kiểu gì có thể ra ngoài được?

– Hết chương 112 –
Bình Luận (0)
Comment