Cậu Là Nam Thì Tôi Vẫn Yêu 2

Chương 172

Mở cửa sổ ra, bầu không khí trong lành ùa vào, trên đầu là bầu trời trong xanh, mây trắng đang cùng gió cực kỳ lãng mạn mà trôi theo, Mạch Đinh hít sâu một hơi, thời tiết quá tốt, khiến cậu không kiềm được hưng phấn muốn đi ra ngòai dạo, cậu tiếp theo rất rõ ràng mà nói ra mong muốn này cho An Tử Yến biết: "Chúng ta ra bờ sông đi dạo đi, thế nào?"

"Không thế nào hết." Mạch Đinh mới không quản đáp án của An Tử Yến thế nào, cậu tiến lên túm lấy An Tử Yến: "Đi thôi." Kì lạ là, An Tử Yến luôn có thể dễ dàng bị cậu kéo đi. Lúc ra cửa, An Tử Yến cầm chìa khóa xe lên, Mạch Đinh giật lại: "Chúng mình có thể đi bộ ra bờ sông mà, đi nhiều để rèn luyện sức khỏe, thanh niên phải có vóc dáng mạnh mẽ." Cậu vỗ vỗ ngực An Tử Yến, An Tử Yến đẩy tay ra, ra hiệu Mạch Đinh đem chìa khóa xe ngoan ngoãn giao lại: "Anh rèn luyện thêm sợ là em chịu không nổi thôi."

"Anh tại sao luôn có thể đem lời nói nghĩ theo hướnh hạ lưu như vậy."

"Em lại không phải là trai zin, giả vờ trong sáng vui lắm sao?"

"Không phải trai zin thì không thể trong sáng sao, không đạo đức, thanh thiên bạch nhật nói mấy lời hạ lưu như vậy."

"Em đã làm không ít chuyện không đạo đức rồi đó."

"Là anh cưỡng ép em."

"Anh cưỡng ép em cao..." Mạch Đinh bịt miệng An Tử Yến lại: "Đừng nói ra hai từ tà ác này!" Cậu đưa chìa khóa xe cho An Tử Yến: "Tùy ý anh được chưa."

Hai người vẫn là lái xe ra bờ sông, thời tiết đúng tốt, mặt sông bình lặng thỉnh thoảng bị gió thổi lăn tăn gợn sóng, bên bờ sông có mấy người họa sĩ ngồi trên tảng đá nhỏ ngồi vẽ cho khách, Mạch Đinh đứng không xa nhìn xem, bàn tay họa sĩ cực kỳ thần kỳ, trên giấy trắng từng đường từng đường bút tạo ra được dáng vẻ con người, đại khái là vì để chiều lòng khách hay sao, mà người trên giấy vẻ còn đẹp hơn so với người thật, Mạch Đinh bất giác tròn mắt nhìn, cậu chưa từng vẽ chân dung, nếu như đưa họ nhiều tiền chút, có phải là sẽ vẽ mình đẹp trai hơn An Tử Yến không đây, vừa lúc nhà mới càn chút hơi thở nghệ thuật, có thể đem chân dung mình treo ở phòng khách.

"Mặt của em thì đừng nên đi lãng phí giấy vẽ." Gần như vạch trần suy nghĩ của Mạch Đinh, An Tử Yến tạt cho cậu một gáo nước lạnh, Mạch Đinh đẩy nhẹ cánh tay An Tử Yến: "Mặt của em làm gì mà lãng phí giấy vẽ hả!"

"Nếu như em muốn, anh có thể vẽ cho em." An Tử Yến tốt bụng đề nghị, Mạch Đinh không phải ngốc, đề nghị của An Tử Yến chưa bao giờ là chuyện tốt đẹp gì, cậu cực kỳ kiên định từ chối: "Em là đồ ngốc mới để anh vẽ em, sẽ bị làm cho tức chết, anh tuyệt đối sẽ vẽ em thành quái vật."

"Ngay cả anh cũng không tin?"

"Bởi vì là anh, em mới không tin đó."

"Anh đã làm gì với em sao?""Anh đối với em cái gì mà chưa làm qua hả! Anh đừng nhắc nữa, em không muốn nhớ lại những chuyện đau lòng và bi thương đó. Dù sao em cũng tuyệt đối không để anh vẽ em, anh nghĩ cũng đừng nghĩ." Mạch Đinh đi thẳng về hướng mấy người họa sĩ, sờ cằm suy nghĩ xem kinh nghiệm lần đầu quý giá nên để cho họa sĩ may mắn nào, lưỡng lự hồi lâu cũng không ra được kết quả, đàng phải hỏi An Tử Yến, trực giác anh ấy rất chuẩn, điểm này có thể tin tưởng anh ấy. "Anh cảm thấy người nào vẽ cho em đẹp hơn?" Anh ấy chắc sẽ tùy ý đi, nhưng Mạch Đinh nghĩ sai rồi, An Tử Yến hất hất cằm về phía người ở xa nhất, Mạch Đinh nhìn qua, trước mặt người họa sĩ đó nột khách cũng không có.

"Em thấy anh ta không có khách mà, đưa amh ta vẽ không vấn đề chứ."

"Mặt của em ai vẽ cũng như nhau thôi."

"Đừng có đả kích mặt của em nữa! Vậy anh ở bên cạnh đợi em đi, không được mất kiên nhẫn, không được giục em, cũng không được giục họa sĩ." Mạch Đinh lần đầu tiên vẽ ảnh chân dung có hơi căng thẳng, An Tử Yến kéo kéo miệng: "Phiền phức." Trước mặt họa sĩ không có ghế, Mạch Đinh đành phải kéo ghế bên cạnh ngồi ở trước mặt họa sĩ, Mạch Đinh lúc nãy không chú ý, bây giờ mới phát hiện trên thực tế cũng không tệ lắm, giống mấy nam sinh hư hỏng trong phim, đáng tiếc mặt anh ta tê liệt vẻ mặt gì cũng không có, khiến Mạch Đinh tò mò nhất là thời tiết hiện tại cũng không tính là ấm, họa sĩ lại chỉ mang đôi sandal, anh ta không lạnh sao?

"Này, cậu đang cản tôi." Họa sĩ nhìn Mạch Đinh nói, đối với khách chính là thái độ này, khó trách không có khách, Mạch Đinh gượng cười, duy trì phong độ lịch sự văn minh của mình: "Tôi muốn vẽ hình chân dung." Họa sĩ không nói gì, lần nữa đổi tờ giấy, Mạch Đinh gom dũng khí đưa ra yêu cầu: "Ưm...xin anh vẽ tôi đẹp chút, thích hợp thì thay đổi ngũ quan chút cũng được, ví dụ mũi và mắt của tôi có thể vẽ thành thế này." Mạch Đinh chỉ vào An Tử Yến cho họa sĩ nhìn, đây còn kêu là thích hợp sao. Họa sĩ cầm bút vừa vẽ lên giấy vừa nói: "Cậu có thể cân nhắc tới phẫu thuật thẩm mỹ."

Quá không lịch sự rồi, Mạch Đinh luôn muốn nhấc chân đá chết họa sĩ, nhưng cậu đang nhờ người ta nên chỉ có thể trong lòng phát tiết, bây giờ đổi người cũng đã muộn rồi. An Tử Yến khoanh tay đứng sau giá vẽ, nhìn họa sĩ vẽ, sau mười mấy phút, do Mạch Đinh không nhìn thấy nên vội vàng hỏi An Tử Yến: "Vẽ thế nào rồi?" An Tử Yến dường như rất hài lòng với bản vẽ: "Rất thực dụng." Tại sao lại là rất thực dụng? Mạch Đinh muốn đứng dậy xem, họa sĩ có chút không vui nói: "Đừng động."

Vốn dĩ còn muốn cho anh ta nhiều tiền, nhưng thái đôh này, vẫn là bỏ đi, lại qua mười mấy phút, người bên cạnh Mạch Đinh đã đổi hai người rồi, cậu bên đây vẫn chưa xong.

"Vẽ xong chưa."

"Này, đừng ồn." Lên tiếng vậy mà lại là An Tử Yến, anh thật ra là cùng một phe với họa sĩ đúng không!

Cuối cùng cũng kết thúc, Mạch Đinh vội vàng đón bức tranh, vẽ quả thật không tồi, cũng thật sự vô cùng thực dụng, nhưng không phải là treo ở phòng khách, mà là treo trên bàn thờ sau khi qua đời, Mạch Đinh tức đến rung tay: "Tôi nhìn làm sao cũng đều cảm thấy là di ảnh!" �

"Tôi vẽ người chỉ biết vẽ di ảnh." Còn thật sự là di ảnh sao!!

"Xem nhiều sẽ quen thôi." An Tử Yến ở bên cạnh châm dầu vào lửa.

"An Tử Yến! Kết hôn với anh là em đó, anh giúp ai hả?" Mạch Đinh không kiềm chế được nói ra, cậu lo lắng nhìn họa sĩ, nhưng phản ứng của anh ta đối với quan hệ của mình và An Tử Yến không chút đặc biệt nào. "Tự em muốn vẽ, vẽ rồi lại không hài lòng, tính khí như vậy, coi chừng anh đuổi em."

"Anh, anh lại đem thân phận cấp trên chèn ép em."

"Không cần dùng thân phận cấp trên cũng có thể đè em."

Trước mặt người khác không chút chú ý gì mà nói lời hạ lưu! Mặt Mạch Đinh đỏ lên, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này, cậu không vui hỏi họa sĩ: "Bao nhiêu tiền?"

"Năm trăm tệ."

"Anh nói bao nhiêu tiền?" Mạch Dsinh cho rằng mình nghe nhầm.

"Năm trăm tệ."

"Anh là lừa gạt sao, người khác đều lấy mấy chục đồng, anh lại lấy năm trăm tệ."

"Đợi sau khi tôi chết sẽ đáng giá." Họa sĩ dùng gương mặt như lẽ đương nhiên nói, lí do này Mạch Đinh không cách nào chấp nhận: "Vậy tôi phải đợi bao nhiêu năm."

"Đợi không bao nhiêu năm đâu, cậu và tôi đều là con người bé nhỏ, nố không chừng ngày mai cậu ra đường liền chết, cũng có lẽ không phải ngày mai, một phút sau cũng rất có khả năng, chuyện này cũng bình thường mà thôi."

"Anh trù ẻo tôi! An Tử Yến anh xem anh ta trù em chết kìa, còn lừa tiền em, chúng ta cùng chữi anh ta." Không đợi An Tử Yến trả lời, Mạch Đinh lại quau qua họa sĩ: "Anh cẩn thận chút đi, tôi... chồng tôi rất lợi hại, nếu như anh tính rẻ chút, chúng tôi sẽ bỏ qua, trả anh 100 tệ dsax là nể mặt anh rồi."

Dù sao cũng đã nói ra rồi, cũng không cần lại bực mình. Họa sĩ ngẩmg đầu lên, không phải nhìn Mạch Đinh mà là nhìn An Tử Yến, Mạch Đinh lúc này mới phát hiện đến bây giờ giữa An Tử Yến và họa sĩ vẫn chưa nói chuyện với nhau.

"Bằmng lòng kết hôn với bà cô chanh chua này, anh là người rất có dũng khí và tinh thần cống hiến." Anh ta biểu tình nghiêm túc, không có ý đùa giỡn, Mạch Đinh hít sâu: "Anh nói ai dadn bà chanh chua hả, nhìn cho rõ, tôi là nam!"

"Bằmg lòng kết hôn với ông anh chanh chua này, anh là người rất có dũng khí và tinh thần cống hiến." Họa sĩ chỉ đổi từ rồi lại đem nguyên câu lặp lại lần nữa, bị người lạ nói như vậy, Mạch Đinh tức giận, cậu tâm tình kích động nhưng vẫn duy trì lịch sự văn minh: "Anh thôi đi, anh chọc giậm chúng tôi rồi, tôi không thèm so đo với anh, có tin tôi không chỉ đánh anh, mà cả bạn gái anh tôi cũng đánh luôn không."

An Tử Yến cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện: "Mạch Đinh."

"Ưm, anh nói xem, chúng ta xử anh ta thế nào."

"Đưa anh ta thêm 100 tệ đi, anh thấy anh ta nói rất đúng sự thật."

Trước khi xử lý người ngoài, trước tiên nên giết ai đó mới quan trọng.
Bình Luận (0)
Comment