Trời chạng vạng đã sớm không còn thấy thái dương, nhưng ánh mặt trời vẫn còn hiu hắt, xuyên thấu qua cánh cửa sổ của căn hộ tầng thứ 22, từ nơi đó nhìn ra ngoài có thể thấy ánh nắng ban chiều đằng xa xa, giữa không khí ô nhiễm nơi thành thị mà có thể thấy được cảnh này càng làm tăng thêm vẻ hừng hực khí thế.
Tôi vươn người, mắt liếc nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường, hơn 7h, vẫn chưa đến giờ a. Đứng lên giãn gân cốt một chút, sẵn tiện chạy tới cửa sổ, nhìn xuống phía dưới, quả nhiên ngoài đường xe cộ đã đông, chen chúc nhau chật như nêm cối, giờ phút này mặt đường cứ như biến thành bãi đỗ xe di động, nhìn những hàng ô tô không cần biết nhãn hiệu giá cả thế nào đều phải đứng im bất động một chỗ trên đường, tôi có chút muốn cười trên nỗi đau của người khác, khóe miệng không tự chủ được mà khẽ nhếch lên.
"Thường Hoan Hỉ, tâm tính gì kì vậy a? Thấy kẹt xe rất vui phải không?" Một thanh âm bất mãn vang lên, đó là bạn cùng lớp kiêm đồng sự, kiêm sếp Ngô Hiểu Mai của tôi, nhà nàng gần đây, khi tan tầm thì nàng thường hay bắt tắc xi về nhà, nhưng không may lại bị thương, nàng bị một gã nào đó không biết thương hương tiếc ngọc đụng phải khiến nàng bị trặc chân, đành phải bò lại vào văn phòng tĩnh dưỡng và chờ bạn trai tới đón, cho nên lúc này cũng giống tôi, không phải gia nhập vào dòng xe chật cứng dưới lầu.
Toàn bộ văn phòng tràn ngập một mùi hương nước hoa hương hoa hồng ngọt dịu, dù sao số nàng cũng may mắn, ngăn kéo bàn làm việc của tôi có thuốc bôi giảm đau, sau một hồi được tôi xoa bóp vết thương một cách chuyên nghiệp, chân Ngô Hiểu Mai không có dấu hiệu tiếp tục sưng to lên, mà duy trì ở trạng thái sưng lên khoảng 1.25 lần so với bình thường. Nhìn nàng đang bực mình nhìn tôi, tôi nghĩ chắc nàng đại khái không muốn đi khám.
Tôi nhún vai, tỏ vẻ việc Ngô tiểu thư đang nghi ngờ nhìn mình là việc không đáng để ý tới, việc cần làm bây giờ là đi rửa tay để tẩy đi hương nước hoa trên tay. Xong xuôi thì quay lại pha một bình trà nóng giá rẻ hương hoa lài, để thấy làn khói lượn lờ bay trong không khí, chỉ thế thôi mà không ngờ khiến lòng người yên ổn đến thế, ít nhất với tôi mà nói là như vậy.
"Tôi chẳng qua cảm thấy mấy ông ở trên tự làm tự chịu, không lo chú trọng phát triển giao thông công cộng, cứ để nhà nhà ai cũng lo mua xe riêng nên phải trả giá một chút mà thôi." Uống vài hớp trà nóng, tôi có chút u oán mà thở dài, "Nói nào ngay chứ tôi mới là người bị hại này, không có mua xe nhưng lại phải ở trong phòng làm việc đợi khi hết kẹt xe mới dám về nhà."
Tôi tuy rằng là người có cá tính, nhưng không phải dạng cuồng công việc, hôm nay tới nhà xuất bản lấy bản thảo mới, không ngờ lại kéo dài đến tận giờ kẹt xe, chắc phải đợi trời tối mới dám về nhà quá.
Ngô Hiểu Mai nở nụ cười bảo, "Chủ biên muốn gặp cậu đến mức trễ như thế mà còn đứng ở văn phòng hỏi chuyện, chắc chắn khiến cậu cảm động rơi nước mắt đó nhỉ."
Tôi bĩu môi, "Nếu thật vậy thì hay, nhưng hắn lấy bản thảo của tôi." Quay đầu lại nhìn đống tài liệu thật dày vừa mới được in còn nóng hầm hập kia, đầu của tôi bắt đầu đau, báo mạng
(báo điện tử)thật rắc rối, vốn không phải lĩnh vực quen thuộc của mình, nếu đụng tới sợ ngay cả tác giả cũng không rõ là ai, hơn nữa viết sai chính tả hết bài này đến bài khác, đọc nửa ngày cũng không rõ hắn đang muốn nói cái gì, vậy mà vẫn phải biên tập thứ chết toi đó, mệt thật a. Nhưng thời này thì có việc gì dễ làm đâu?
Nhìn ánh mặt trời đang ảm đạm dần dần, tôi cầu nguyện mớ vé số mua hôm qua trúng được năm trăm vạn đi — tôi biết điều đó là không thể xảy ra, nhưng chẳng phải cầu nguyện là hy vọng vào kỳ tích không thể xảy ra sao?
Ngô Hiểu Mai trung khí mười phần mà giáo huấn bạn trai của nàng qua điện thoại, "Anh ngốc quá a, sao có thể lạc được? Em không phải đã chỉ rõ rồi sao? Đi đường Tứ Quý Kiều, đến đường Kim Tử Hạng, rồi vòng lại. Xong sẽ ra đến đại lộ... anh muốn em đói chết có phải hay không?..."
Không nên nghe nàng ta nói làm gì, tôi chuyên tâm ngắm đường phố, giữa trưa ăn trễ quá, tôi thật không có cảm giác đói bụng, nhưng nhìn đống văn tự chen chúc nhau này thật khiến tôi choáng đầu hoa mắt, muốn buồn nôn.
Đang do dự xem có nên lên mạng đọc báo một chút không thì di động reng, tôi nhìn màn hình điện thoại, cơn đau đầu lại càng nặng thêm, lại là bà cô oan gia kia, lúc này gọi điện thoại đến nhất định là xảy ra chuyện gì rồi, tôi xoa huyệt Thái Dương, bà cô, đêm nay lại đem phiền hà gì đến cho tôi nữa đây.
Bởi vì đi bộ tới, tuy thỉnh thoảng có gió nhẹ thổi qua, nhưng vẫn không làm tiêu tán hết đi sự nóng bức của một ngày. Khi tới điểm hẹn, tôi không thể tránh khỏi một thân mồ hôi.
Vừa vào cửa, khí lạnh từ quán bar tỏa ra khiến tôi dựng tóc gáy, tôi cơ hồ có thể cảm thấy lỗ chân lông của mình chỉ trong nháy mắt đã khép lại, toàn thân nổi da gà. Sau khi nhảy mũi hai cái, tôi đã nhìn thấy con người đang ngồi ở một góc sáng sủa kia, vẻ mặt cười mà như không cười: Thư Triển Nhan đại tiểu thư, bên cạnh còn có một gã khá dễ nhìn đứng kế bên, đêm nay lại làm trò ngu ngốc gì nữa vậy?
Đi lại gần, tôi còn chưa kịp chào hỏi, Thư đại tiểu thư đã hào phóng lại đón, thân thiết mà kêu lên, "Honey" một tiếng. Một cánh tay trắng như tuyết cứ như con rắn cuốn lấy cánh tay trái của tôi cứng ngắc, chắc vì ở trong phòng máy lạnh khá lâu mà cánh tay của nàng lạnh xấp xỉ nhiệt độ của loài động vật máu lạnh đó.
Không biết là bởi vì cách xưng hô của nàng, hay vì nhiệt độ cơ thể quá thấp kia, mà tôi không khỏi rùng mình, muốn rút tay ra, nhưng khi nhìn thấy nàng ta cười cười ánh mắt uy hiếp mười phần nhìn mình, tôi chỉ có thể mặc cho nàng ôm cứng lấy cánh tay trái của mình, vươn tay phải ra bắt tay gã có khuôn mặt dễ nhìn đang buồn hiu đằng kia, "Xin chào, tôi là Thường Hoan Hỉ."
Gã đó biến đi chỗ khác, nhiệm vụ của tôi cuối cùng đã thuận lợi hoàn thành, nhưng Thư đại tiểu thư không biết có phải diễn nghiện hay không, vẫn ôm khư khư lấy cánh tay của tôi không buông.
Liếc nhìn những ánh mắt muôn hình muôn vẻ chung quanh, tôi cảm thấy không được tự nhiên, tôi là người sống nội tâm, thật sự tôi không thích thu hút sự chú ý của mọi người nơi công cộng.
Đẩy mỹ nữ quấn mình như rắn này ra, tôi nói: "Được rồi, vấn đề của cậu giải quyết xong rồi, chúng ta có thể về nhà được chưa?"
Tôi chỉ túi xách của nàng, ý bảo nàng nhớ mang túi xách về, tôi nói tiếp: "Tôi còn có cả đống bản thảo chưa biên tập nữa đó."
Thư Triển Nhan người cũng như tên, duyên dáng không để ý tới lời khiếu nại của tôi, nàng cười vui vẻ, một chút cũng nhìn không ra bộ dạng nghiêm túc của một luật sư ngày thường phải có.
"Thường Hoan Hỉ, đây là cách cậu đối đãi với trưởng bối đó sao?" Ngón tay còn không quên trạc ót tôi, đau muốn chết, nữ nhân này, không có việc gì để móng tay dài vậy làm gì chứ?
"Nói gì thì nói tôi cũng là dì của cậu. Đạo lý tôn kính trưởng bối có muốn tôi một lần nữa dạy cậu không?"
Tôi không biết nói gì cả, đúng vậy, tôi bằng tuổi với Thư Triển Nhan, nhưng nói theo một nghĩa nào đó, nàng ta quả thật là trưởng bối của tôi: Thường Hoan Hỉ. Nên dù cho bị nàng ức hiếp đủ điều, thì đó cũng là một trong những căn nguyên tôi vô lực phản kháng.
Trước kia khi tôi 14 tuổi, Thư Triển Nhan vẫn còn là Thư Triển Nhan, tựa như chị của nàng Thư Triển Dung, chẳng qua chỉ là giáo viên sơ trung Anh ngữ của tôi, tôi không thân lắm với hai chị em họ, ngoại trừ bạn cùng lớp và một số bạn khác lớp ra. Tôi là một cô bé ngoan thích im lặng, được rồi, tôi thừa nhận, đôi khi có một chút hư hỏng thôi, nhưng nói tóm lại thì thành tích bình thường, diện mạo bình thường, không biết nghệ thuật. Luôn tuân theo khuôn phép cũ, không gây chuyện sinh sự, cứ yên lặng sinh trưởng như cỏ, không gây chú ý cho người khác.
Nhưng bạn Thư Triển Nhan lớp bên cạnh lại không giống như vậy, nàng am hiểu ca hát khiêu vũ, violon, bề ngoài đáng yêu, khi biễu diễn văn nghệ luôn làm hội trường náo động, tỷ tỷ lại là giáo viên trong trường, một người luôn được sủng ái chiều chuộng như nàng so với tôi cứ như hai đường thẳng song song. Ách, vốn là như vậy. Khi đó, mỗi lần ở trường có hội diễn văn nghệ tôi đều buồn ngủ, nhìn Thư tiểu cô nương đang ở trên sân khấu kéo violon, trong lòng còn từng nghĩ thầm tiểu cô nương kia lớn lên sẽ ra sao nhỉ?
Khi đó tôi còn chắc chắn rằng một con người bình thường không có gì nổi trội như Thường Hoan Hỉ tôi đây, tương lai nhất định sẽ không có bất kỳ một mối quan hệ nào với Thư tiểu cô nương cả, chúng tôi khi đó ngay cả tình bạn còn không có.
Nhưng ba một lần bị chuột rút khi tham gia lễ hội với tôi lại làm biến động hết thảy mọi việc. Nếu cỗ máy thời gian thực sự tồn tại, tôi nghĩ tôi sẽ không tiếc hết thảy đại giới, chẳng sợ mà đập bất tỉnh ba đi, để đừng để sai lầm đó xuất hiện. Đúng vậy, tôi đến giờ vẫn đang cho rằng, hôn nhân khi đó của Thường Hướng Nam (ba tôi) và Thư Triển Dung (chị Thư Triển Nhan) là một sai lầm lớn.
Các vị quần chúng đừng hiểu lầm, tuy hoàn cảnh của tôi giống cô bé lọ lem thật, nhưng tuyệt đối không có cảnh mẹ kế ức hiếp con chồng. Khi tôi 12 tuổi, mẹ tôi nằm trên giường bệnh đã nghiêm trang mà phân phó tôi, là về sau phải chung sống hòa thuận với mẹ kế, khiến cho một cô bé đang khóc lóc thảm thương như tôi cũng phải đổ mồ hôi. Không khí bi thương trong phòng bệnh cũng bị câu đó của mẹ trở nên đặc biệt cổ quái.
"Tiểu Hỉ nhi, con gật đầu là đáp ứng rồi đúng không? Về sau phải theo ba an sống yên ổn. Mẹ và ba con tuy rằng sớm không được ở cạnh nhau, nhưng con chung quy vẫn là con của ba, ba con tuy không tốt, nhưng tình yêu dành cho con là thật."
Tuy rằng khi đó tóc của mẹ đã rụng rất nhiều, nhưng trong trí nhớ của tôi, người mẹ đội nón len, khuất sau ánh dương quang sáng lạn buổi chiều ngày mùa thu, lại giống như vị Bồ Tát xinh đẹp và hiền lành, nhưng câu mà Bồ Tát mẹ nói ra lại có thể khiến tôi té xỉu như chơi.
"Thường Hướng Nam, nếu anh dám dung túng người khác ức hiếp Tiểu Hỉ nhi, tôi có hóa thành quỷ cũng sẽ không tha thứ cho anh."
Người đàn ông trung niên, mặc tây trang, mang giày da Thường Hướng Nam đứng ở góc phòng bệnh, bị ánh mắt sắc bén của mẹ tôi trừng khiến ông ấy nói không ra lời, khí chất anh dũng ngày thường không còn sót lại chút gì, qua nửa ngày, mới thì thầm đáp, "Cho tới bây giờ toàn là con bé ức hiếp người khác." Lại bị mẹ tôi trừng mắt một cái, vội gật đầu đáp ứng không ngừng.
Tâm lý của tôi phức tạp muốn chết, tôi biết ba tuy rằng đa tình, nhưng thật sự ông rất thương yêu đứa con gái duy nhất là tôi đây, tôi không thích ông ấy thay bạn gái như thay áo, thậm chí thường xuyên qua lại với họ, một phần nguyên nhân rất lớn là vì tôi hy vọng ông có thể làm lành lại với mẹ. Bây giờ thì lại có một nữ nhân khác có thể lên làm mẹ tôi, thì theo bản năng tôi cảm thấy rất phản cảm.
Nhưng hôm nay mẹ sẽ ra đi mãi mãi, tôi cũng không thể ích kỷ mà phá hoại hạnh phúc cả đời của ba được. Tôi vẫn còn nhớ rõ, khi đó mình tuy rằng tâm không cam lòng, không muốn, nhưng vẫn nắm chặt lấy ngón út của mẹ, cam đoan, "Mẹ, mẹ yên tâm đi, sau này con sẽ nghe lời."
Mẹ vỗ vỗ đầu của tôi, "Tiểu Hỉ nhi, mẹ đặt tên con là Thường Hoan Hỉ, chính là hy vọng sau này con có thể vĩnh viễn vui vẻ, nếu muốn vui vẻ thì con phải mở cửa trái tim ra. Nếu con đã nói vậy, mẹ tin con nhất định sẽ làm được, con sẽ không giống ba ba của con..."
Không cần quay đầu lại, tôi cũng biết người vừa được nhắc tên kia hiện tại nhất định lui ở trong góc không dám ngẩng đầu lên. Tôi là tiểu bối, không tiện đưa ra lời bình luận chuyện của ba mẹ, nhưng dựa theo oán khí của mẹ mà đoán, thì người ba đa tình của tôi thật là... thực khiến tôi không nói được lời nào.
Hận ông ấy sao? Không hẳn, sau khi mẹ ly thân với ông ta, thì ba vẫn có chút lương tâm, tiền phòng, tiền ăn ở cũng là do ba cung cấp, hơn nữa mẹ tính cách ngay thẳng, khó nói sau này liệu tôi có bố dượng hay không. Nhưng trước sau gì người sai cũng là ông ấy, trong lòng tôi có oán ông ấy cũng không thể trách được. Tuy rằng tên tôi là Thường Hoan Hỉ, nhưng tôi không phải lúc nào cũng vui cả, từ nhỏ tôi là đứa nhỏ nói không nhiều lắm, khi ba mẹ cãi nhau, tôi chỉ im lặng ở một bên làm chuyện của mình, tôi nghĩ chỉ cần mình đủ ngoan, bọn họ sẽ không cãi nữa.
Nhưng thế giới của người lớn không như bọn trẻ nghĩ, khi tôi học năm 2 tiểu học, rốt cuộc bọn họ cũng bỏ nhau. Tôi ôm chú gấu bông mình yêu quí, yên lặng mà đứng đằng sau mẹ, nhìn ba ba thu dọn hành lý rời khỏi nhà, nước mắt không hề chảy. Sau nữa thì thế nào à? Tôi vẫn chỉ im lặng! Im lặng mà đảo trứng, dùng hết thảy trí tuệ của tôi xua đi ý nghĩ, sẽ có một nữ nhân khác trở thành mẹ kế của mình, tôi nhớ không rõ đã qua bao lâu, chỉ nhớ ba ba bất đắc dĩ cười khổ, tôi nghĩ, phận làm ba ba như ông ấy quả thực không có uy tín một chút gì cả.
Khi đó tôi nghĩ, sau này sẽ không làm khó ông ấy nữa. Người lớn luôn nghi ngờ con nít có hiểu được cảm thụ của bọn họ hay không, kỳ thật, chúng tôi cái gì cũng biết hết cả.
Ở một buổi tối tuyết rơi mẹ im lặng mà ra đi mãi mãi, tôi không được nhìn thấy mặt mẹ lần cuối, nhưng ba ba vẫn canh giữ bên cạnh mẹ, điều này khiến oán niệm tôi dành cho ông mất đi vài phần.
Hai năm rất nhanh cũng đã trôi qua, không biết có phải là vì mỗi ngày tôi đều thắp nhang chúc mẹ ngủ ngon làm cho ba ái ngại hay không, mà người mẹ kế trong tưởng tượng của tôi vẫn không có xuất hiện, vì thế lý tưởng vĩ đại tôi muốn cùng mẹ kế chung sống hoà bình cũng không có cơ hội để thực hiện.