Cậu Là Thư Triển Nhan, Tớ Là Thường Hoan Hỉ

Chương 3

Ngày đó theo thường lệ là học bù, giáo viên Lý cầm xấp bài thi nói đi nói lại mãi, tôi đã sớm quen với dạng đề thi mới: trắc nghiệm. Với tôi mà nói dạng đề này làm khá nhanh, không cần học quá giỏi, chỉ cần biết một số mẹo là có thể giải rất nhanh. Cũng may chương trình học sơ trung không quá khó, trải qua rèn luyện, cũng có thể xem tôi đã quen, mỗi khi làm bài thì có vài phần đắc ý.

Khi làm bài xong, sắc trời đã dần tối sầm, tôi đeo ba lô, vội vã chạy trên đường để về nhà, lại ngoài ý muốn nhìn thấy người tôi không muốn thấy ở trong cái hẻm nhỏ gần nhà, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt khiến tôi có chút đau đầu.

Tôi nói rồi, Thư tiểu cô nương là nhân vật danh dự trong đội văn nghệ của trường, dĩ nhiên là có rất nhiều người hâm mộ, nhưng đó chỉ là nghe nói thế thôi, nhưng khi được tận mắt chứng kiến thì khác. Mấy ngày trước khi cả nhà đang ăn cơm thì có tên nam sinh nào đó cứ như đang biểu diễn xiếc khỉ, nửa đêm ở bên ngoài, học cách huýt gió, huýt ầm ỹ khắp con hẻm, hắn còn bảo: không khí trong thành phố tốt quá, chim chóc cũng nhiều lên.

Tôi suýt chút nữa đã phun sữa trong họng ra, nhưng thấy Thư tiểu cô nương biểu cảm khẩn trương mà lại có chút cảnh giới, tôi chỉ có thể sờ sờ cái mũi, phụ họa với ba. Thư lão sư thì cười cười mà nhìn chúng tôi, không nói lời nào. Nhưng khi tôi cúi đầu lấy mứt trái cây, tôi thấy ánh mắt của nàng lạnh lùng nhìn Thư tiểu cô nương, Thư tiểu cô nương mím môi, tựa hồ có chút ủy khuất, lại tựa hồ có chút tự hào.

Về sau không biết nàng dùng biện pháp gì, mà tên huýt gió đó không thấy nữa, ba khi đó còn thắc mắc tên đó đâu, thực chưa thấy ai ngốc như thế, không biết bình thường ba quản lý công ty thế nào.

Biết tôi có quan hệ "thân thuộc" với Thư tiểu cô nương, có nhiều nam sinh mặt dày mày dạn nhờ tôi gửi giùm thư tình, nhưng khi đó tôi nhận được cũng xé đi, không phải tôi ghen tị với sự đào hoa của Thư tiểu cô nương, cũng tuyệt đối không có ý đồ làm việc mờ ám sau lưng người khác, tôi chỉ thuần túy muốn mọi việc đơn giản hơn —- cho cả tôi và cho cả nàng.

Không chỉ một lần tôi thấy Thư tiểu cô nương lén lút ở trong sân đốt thư từ gì gì đó — liền nghĩ đến những lá thư của những người "hâm mộ không được trọng dụng" kia.

Tuy rằng được nhiều người ái mộ, Thư tiểu cô nương vẫn luôn giữ tư thế "Thiên Sơn ngọc nữ", hờ hững với đám nam sinh ngốc kia, nhưng nàng càng như vậy, mấy tên đó lại càng điên cuồng.

Tôi chẳng qua là muốn ở xa xa xem cuộc vui, nhưng lại khiến liên lụy đến mình, thế thì rốt cuộc việc đó có còn là màn kịch vui cho tôi xem không — đối với một người không tính là thông minh như Thường Hoan Hỉ tôi đây thì tôi cũng chẳng muốn hao tâm tổn sức mà tìm hiểu.

Nhìn tình cảnh trước mắt, dù tôi không muốn quan tâm, nhưng dù sao cũng là người một nhà, tôi không thể cứ trơ mắt mà nhìn nàng gặp phiền phức mà nhắm mắt làm ngơ được.

Rất xa đằng kia, Thư tiểu cô nương bị một đám người vây quanh ở bên tường, đám kia vừa nhìn thấy đã giống những "thiếu niên bất lương", cơ thể chưa trưởng thành mà cố ý trưng ra vẻ mặt tàn bạo, cách ăn mặc kì dị, vừa thấy đã biết là học theo mấy tên xã hội đen HongKong, nhìn mắc cười muốn chết.

Nhưng rốt cuộc có nhiều người mặt mũi hung tợn vẫn có vài phần đe dọa hiệu quả, ít nhất thì sắc mặt Thư tiểu cô nương đã trắng bệch. Người đi trên đường không nhiều, may mà trị an cũng tốt, cho nên tôi căn bản không dự đoán được sẽ đột nhiên thấy một "sự kiện ác tính" như thế, nhân vật chính lại là người mình quen nữa.

Do dự trong chốc lát, tôi chậm rãi đi qua đó, lại nghe thấy một thanh âm tức giận, "Thư Triển Nhan, cậu có ý gì? Qua sông đoạn cầu a!"

Tôi nhìn thoáng qua, là một nam hài tử khá cao, trên mặt mụn còn chưa hết, nhưng cũng có thể xem khá tuấn tú, cách ăn mặc cũng không quá cổ quái, so với mấy tên kì dị đi cùng thì có vài phần giống hạc trong bầy gà, xem tư thế có vẻ là đại ca của bọn.

Tôi nhìn lướt qua, lập tức nhận ra, đây không phải là tiểu bá vương nổi danh trong trường, Khương Hạo Vũ sao? Lời đồn đãi về hắn rất nhiều, nói ba mẹ hắn không ở quốc nội, được bà nội nuôi nấng, vì được bà nội cưng chìu nên ở bên ngoài gây sự với bạn bè, có người còn nói hắn tham gia xã hội đen. Nhưng theo tôi thì Khương Hạo Vũ không khủng bố như lời đồn, chỉ đơn giản là một thằng nhóc cô đơn, chịu ảnh hưởng của phim ảnh HongKong, mà phát tiết chủ nghĩa anh hùng ra thôi.

Kỳ thật tôi và Khương Hạo Vũ cũng có thể xem là quen nhau, hoặc là nói từng quen. Mẹ hắn và mẹ của tôi là bạn cùng lớp hồi trung học, khi mẹ hắn còn ở trong nước, thì mẹ tôi sinh bệnh, hai nhà cũng có chút lui tới, nhưng giữa hai chúng tôi chỉ quen nhau sơ sơ, đương nhiên khi đó hắn không côn đồ như bây giờ.

Sau khi ba mẹ hắn xuất ngoại, sau nữa khi mẹ tôi qua đời, chúng tôi liền không có liên hệ gì nữa, tôi ở trường học làm một học trò ngoan, hắn thì làm "giang hồ", gặp mặt cũng không chào. Hắn chỉ thỉnh thoảng đánh nhau một chút, không gây tai họa gì lớn, nhưng nếu bạn Khương cứ tiếp tục thiếu người quản giáo như thế thì rất có thể sẽ chuyển biến xấu đi. Bây giờ Khương Hạo Vũ còn có nhà trường quản, nhưng sau này thì sao? Trở thành giang hồ thật à?

Ba hắn là bác sĩ, mẹ hắn thạc sĩ, chẳng phải sẽ đem mặt mũi ông bà vứt xuống đất sao! Ân, thành phần bất lương đúng luôn xuất phát từ khi còn nhỏ trong những gia đình gặp chuyện.

Có người phát hiện tôi tới gần, ánh mắt không tốt đánh giá tôi, một tên tiểu mập mạp vỗ vai Khương Hạo Vũ, nhưng hắn căn bản đầu còn không chịu quay sang, tiếp tục ép hỏi Thư tiểu cô nương, "Cậu bảo tôi đuổi cái tên ở cửa nhà cậu, tôi đã đuổi rồi, cậu bảo tôi cảnh cáo mấy tên tiểu tử thối đừng viết thư tình cho cậu nữa, tôi cũng đã làm rồi, bây giờ ai cũng biết Thư Triển Nhan cậu là bạn gái tôi, bây giờ cậu hờ hững như thế là có ý gì? Khi Khương Hạo Vũ tôi là ngốc tử sao?"

Thư tiểu cô nương sắc mặt tái nhợt, nhưng miệng vẫn không chịu thua, "Tôi có xin cậu giúp sao? Tôi đã đáp ứng cậu cái gì nào? Tôi bất quá chỉ ở trước mặt cậu phàn nàn vài câu, chính cậu hung hăn đánh người ta, tôi còn chưa tìm cậu tính sổ đấy." Nàng nói xong tựa hồ cũng lo lắng, bèn nói thêm, "Bây giờ những người đó nói tôi là bạn gái của cậu là sai, phiền cậu đi nói lại cho rõ ràng!"

Khương Hạo Vũ nhất thời không nói gì. Tôi ở sau lưng nhẹ nhàng gật đầu, đúng quá, tại bạn Khương trước sau như một ngốc mà thôi, người ta nói là làm chuyện tốt bất lưu danh, hắn lại đâm đầu làm chuyện xấu, sao qua nhiều năm thế rồi hắn vẫn không tiến bộ a, đầu óc chậm chạp còn học người khác làm côn đồ?

Suy nghĩ một chút, lại khẽ lắc đầu, Thư tiểu cô nương quả nhiên là được chiều riết hư, tình huống nguy cấp như vậy rồi mà còn ở đằng kia mạnh miệng, không phải tự chuốc khổ sao?

Quả nhiên, Khương Hạo Vũ nổi giận, giơ nắm đấm ra, tôi thiếu chút nữa la lên, Thư Triển Nhan rốt cuộc cũng biết sợ, rụt cổ, nhắm mắt lại. Cũng may, Khương Hạo Vũ vẫn có chút tự chủ, hắn đấm tay vào tường. Tôi bĩu môi, lại thầm nghĩ: không đau à.

Nhưng Khương Hạo Vũ ước chừng rất giận, phun ra những câu không lọt vào tai, "Thư Triển Nhan, cậu cho là cậu là ai? Chị cậu lấy một lão già, không phải muốn tiền của người ta thì cũng vì muốn thăng tiến thôi. Chị cậu như vậy, cậu cũng không khác gì được, tương lai có phải hay không cũng tìm lão nào có tiền bao nuôi cậu, nói cho cậu biết, tôi..."

Tôi nhăn mặt, tiểu tử thối, nói hưu nói vượn cái gì vậy?

Thư Triển Nhan trừng mắt, nhấc tay lên, chợt nghe thấy "Bốp ~~" một tiếng, bàn tay nàng tát thẳng vào mặt Khương Hạo Vũ, tôi rốt cục cũng la lên.

Khương Hạo Vũ quay đầu lại, sắc mặt âm trầm, má trái còn lưu lại rõ ràng dấu bàn tay.

Đại ca bị đánh, đám "tiểu đệ" của Khương Hạo Vũ nhất thời xúc động phẫn nộ, những câu thô tục lần lượt xổ ra, có mấy người còn động thủ động cước với Thư Triển Nhan. Thư tiểu cô nương cũng biết sợ, ôm túi xách, run run lui ở góc.

Tôi nhìn Khương Hạo Vũ, lại nhìn đám côn đồ kia, lại nhìn Thư tiểu cô nương đáng thương như thế, lá gan bỗng lớn lên hét một câu, "Không được ức hiếp người khác!"

Ánh mắt mọi người đều tập trung vào tôi, nhìn đám đàn em đằng đằng sát khí, bắp chân tôi cứ như bị chuột rút, nhưng vẫn nuốt nước bọt, giả bộ trấn tĩnh, "Các cậu một đám con trai ức hiếp một tiểu cô nương, có thấy xấu hổ hay không?"

Thư tiểu cô nương nhìn tôi, ánh mắt lạnh lùng, không có chút cảm kích nào. Điều này làm cho tôi không khỏi có chút tức giận, buồn cười, tôi đây hảo tâm không được báo, nhưng sự tình đã đến nước này thì cũng hết chạy nổi.

Tôi bình tĩnh lại, nói, "Các cậu tốt nhất chạy nhanh lên, nãy tôi có báo bảo vệ bên này có đám lưu manh ức hiếp nữ sinh, bảo vệ sẽ lập tức tới đây đấy. Nếu bị bắt, coi chừng còn bị báo cho ba mẹ và nhà trường..."

Tôi bỏ lửng câu, nhìn chằm chằm ánh mắt Khương Hạo Vũ, theo tôi được biết, tiểu tử ngu ngốc kia tuy rằng thường xuyên gặp rắc rối, nhưng bà hắn lại không biết, nếu biết hắn ở bên ngoài "giở trò lưu manh", không biết lão thái thái sẽ bị chọc giận thành bộ dáng gì nữa.

Ánh mắt Khương Hạo Vũ mông lung nhìn tôi, tựa hồ đang lo lắng tôi nói có thật không.

Tôi cũng ưỡn ngực, làm bộ như rất có khí thế, trên con đường này đúng là thường có bảo vệ viên, nhưng đều có tuổi cả, chỉ có thể hù dọa người ta mà thôi, nhưng cũng đủ để đối phó với đám ngoài mạnh trong yếu này rồi. Chỉ là không biết vận khí của tôi có đủ để bọn họ có thể xuất hiện đúng lúc hay không thôi.

Khương Hạo Vũ còn chưa kịp nói gì, tôi lại tiến lên hai bước, "Khương Hạo Vũ, xem như nể mặt tôi đi, việc này quên đi, tôi không méc bà cậu, cậu cũng đừng làm phiền Thư Triển Nhan nữa."

Khương Hạo Vũ hừ một tiếng, chỉa chỉa má trái mà nói, "Vậy cái này tính sao?"

Trong lòng tôi thầm mắng: thằng nhóc lòng dạ hẹp hòi. Bèn nắm lấy tay phải của hắn, đánh vào mặt tôi một chút, "Đánh tôi bù lại, được chưa?"

Lực đạo là do tôi khống chế, nên không đau, nhưng dầu gì cũng là một cái bạt tai, xem xem cậu còn nói gì được?

Khương Hạo Vũ rõ ràng bị hành động của tôi làm bất ngờ, nhất thời không biết phải phản ứng ra sao. Hừ, tiểu tử thối, không phải thích nghĩa khí giang hồ lắm sao? Vậy thì tôi chơi với cậu!

Khương Hạo Vũ mặc dù không biết làm sao, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại, "Được, Thường Hoan Hỉ, lần này quên đi! Cậu được đó!"

Hắn vung tay lên, mang theo đám tiểu đệ không ra hồn theo, chậm rãi quẹo vào một cái ngõ tắt tôi chưa bao giờ đi. Qua một hồi lâu, tôi mới dám thở phào, dính vào tiểu tử thúi này tôi thực không có biện pháp.

Thư Triển Nhan đã sớm đặt mông ngồi xuống mặt đất, khóc lóc rấm rứt thực thương tâm. Thật là, đánh người là cậu, bị đánh là tôi, khóc gì chứ?

Tôi đưa tay qua, muốn kéo nàng lại, lại bị nàng hung hăng đẩy ra, "Tôi không cần cậu lo! Tôi không cần nhà họ Thường các người chõ mõm vào! Tôi ghét nhất Thường gia các người! Tôi đang sống yên lành với tỷ tỷ, nàng hiểu tôi nhất, nếu không có nhà các người, như thế nào sẽ, như thế nào sẽ..."

Tôi xoa cổ tay bị nàng làm đau, ngây ngẩn cả người, nguyên lai, không chỉ mình tôi không xem nhau như người một nhà! Sự oán hận của Thư tiểu cô nương xem ra còn lớn hơn tôi. Xem nàng khóc lóc thật thương tâm, tôi đột nhiên cảm thấy Thư tiểu cô nương còn đáng thương hơn cả tôi.

Vận khí của tôi không tốt lắm, ngày đó bảo vệ không có xuất hiện, tôi cũng chỉ có thể đứng ở chân tường, nhìn Thư tiểu cô nương tức giận khóc lóc không ngừng, thẳng đến khi sắc trời tối đen, đèn đường bật lên, trăng lên cao, bụng kêu ọc ạch, thì cuối cùng Thư tiểu cô nương cũng khóc đã mắt.

Nàng đứng lên, ngạo mạn xoay lưng, bước đi từng bước về căn nhà mà nàng chẳng thích chút nào kia, rốt cuộc thì chỉ có nơi đó mới có cơm ngon, phòng tắm sạch sẽ và một chiếc giường thoải mái.

Tôi cúi đầu cười thầm, tôi và Thư tiểu cô nương đều là những đứa nhỏ thông minh, có không hài lòng thế nào cũng sẽ không làm chuyện ngu ngốc như bỏ nhà đi.

Tới cửa, Thư tiểu cô nương dừng bước, quay đầu nhìn tôi, nói "Thường Hoan Hỉ, sự tình hôm nay không được nói cho tỷ tôi nghe." Đây là lần đầu tiên nàng dùng cách xưng hô khác từ "ê" với tôi.

Tôi chỉ vào mắt, hỏi "Vậy giải thích cái này thế nào?"

Thư tiểu cô nương xoay cổ, "Nói là cát bay vào mắt tôi, cậu dẫn tôi đi bệnh viện!"

Tôi gật gật đầu, lại suy nghĩ một chút, kéo tay nàng, cùng nhau vào cửa, miệng nói thầm một câu, "Mọi người ở cùng một nhà cả, làm bằng hữu đi!"

Tôi không biết Thư tiểu cô nương có nghe rõ không, nhưng dù sao nàng cũng không hất tay tôi ra.

Tuy rằng ba và Thư lão sư đều hoài nghi câu chuyện "hạt cát" của Thư Triển Nhan, nhưng thấy tôi tay trong tay với nàng tiến vào cửa, tựa hồ cũng rất vui vẻ, không so đo với hai đứa nhóc về nhà muộn như chúng tôi nữa.

Tối hôm đó, tôi ăn rất ngon, nhiều hơn bình thường nửa chén cơm, Thư tiểu cô nương cũng không chịu thua kém, ăn hết 3 chén canh — chắc là muốn bổ sung nước cho cơ thể đó mà!
Bình Luận (0)
Comment