Cầu Lui Nhân Gian Giới

Chương 10

"Thùng thùng."

Tiếng va đập đều đều từ ngoài cửa sổ vang lên, đây là lầu 27.

Tòa nhà cao tầng này vì để phòng ngừa xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên bên cửa sổ đều có trang bị vòng bảo hộ, cửa sổ cũng chỉ có thể mở ra được phân nửa. Hiện giờ có một bàn tay, rất ung dung mà gõ gõ lên tấm cửa kính, sau đó không chút khách sáo xuyên tường đi vào.

Tiếng dép lê loẹt xoẹt giẫm trên tấm thảm, kẻ vừa tới chính là người đàn ông mắt đỏ đến giao hàng cho siêu thị Sơn Hải lúc nửa đêm, hắn thả người vào trên chiếc ghế sofa đối diện Đỗ Hành, lười biếng rút ra một điếu thuốc lá, đầu ngón ngay bùng lên một ngọn lửa châm thuốc, sau đó rít vào phả ra từng làn khói mỏng.

"Này, ta nói Đỗ Hành ngươi cứ như vậy mà để cậu ta đi sao?"

Đỗ Hành không nói gì, vẫn ngồi thẳng tắp nơi kia, tóc cũng được buộc gọn gàng trên vai, y dường như chỉ cho phép bản thân thả lỏng trước mặt Thẩm Đông, còn những lúc khác thì đều quy tắc và cứng nhắc, không hơn không kém.

Người đàn ông mang dép lê kéo gạt tàn thuốc trên bàn trà qua, vừa gảy gảy tàn thuốc, vừa liếc nhìn y hỏi:

"Ngươi có thể suy nghĩ kỹ lại, qua thôn này sẽ không còn quán trọ nữa ( ý chỉ việc đã qua sẽ không trở lại), muốn gặp lại lần nữa, khó khăn lắm đây!"

Đỗ Hành lạnh lùng liếc nhìn hắn, ngoại trừ lần đó thì chẳng hề có thêm phản ứng nào khác.

"Chậc, ngươi thật không thú vị!" Người đàn ông mang dép lê dụi tắt điếu thuốc, đứng dậy phủi phủi quần áo trên người, duỗi thẳng thắt lưng, nhìn cái giường rõ ràng đã từng có người nằm lên, cười đầy hàm súc, "Ai da, nhìn không ra đó, ngươi lừa được người ta tới tay cả đêm, vậy mà không ra tay? Chẳng lẽ rốt cuộc cũng phát hiện cậu ta không hợp ý..."

"Ai nói cho ngươi biết?" Đỗ Hành đột nhiên hỏi.

"Ngươi nói thử xem?"

"Không phải Dư Côn, rốt cuộc là ai?"

"Chậc, ngươi đúng là quá tin tưởng Dư béo rồi, không sợ bị hắn bán đứng!" Người đàn ông mang dép lê đưa chân đá cái sofa lật ngửa, trong nháy mắt biểu tình vô cùng dữ tợn, chẳng qua hắn bình tĩnh lại rất nhanh, "Đỗ Hành, ông đây muốn đánh ngươi từ lâu lắm rồi, chuyện gì cũng để Dư béo quyết định, ngươi cũng không thèm ừ hử một tiếng, nếu ngươi chán ngồi ở cái vị trí kia rồi thì đổi phứt cho ông đi!"

Hắn vừa nói, vừa chậm rãi bước về phía cửa sổ, "Hiện giờ ta rất có hứng thú đến xem thằng nhóc kia, ngươi đã không cần, có lẽ nó lại hợp với ta."

"Đừng đụng ngã đồ đạc."

"Cũng không thể nói như vậy, bảo vật vốn vô chủ, người có duyên sẽ gặp được, ha ——"

Người đàn ông mang dép lê vừa cười lên một tiếng, bỗng nhiên sắc mặt hắn và Đỗ Hành đều trở nên căng thẳng, đồng loạt quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nói về Thẩm Đông đang lúc ngồi trên xe buýt băng qua một ngã tư, không hề hay biết liền rơi vào một khoảng không tối đen như mực, bác tài luống cuống bẻ tay lái, đèn xe sáng trưng nhưng phía trước vẫn tối tăm mịt mờ, hoàn toàn không thể nhìn thấy đường xá. Thật cứ như có một con quái vật bất thình lình nhảy ra nuốt cả chiếc xe vào bụng, trong bụng tối om không thể thấy được bất kỳ thứ gì.

Mùa hè vốn nóng bức, cho nên cửa sổ trên xe đều mở toang, bây giờ lại có một cơn gió lạnh lùa vào xe, một làn sương đen cứ như thật thể mà tràn vào theo, hành khách kinh hoàng hét ầm lên.

Xung quanh rất nhanh liền truyền đến tiếng vang vọng đầy méo mó, những tiếng la hét kia chợt biến dạng thành những âm thanh từa tựa như tiếng cười quái gở.

Thẩm Đông nắm chặt lấy thành ghế, quay đầu nhìn Lôi Thành, lại phát hiện thằng quỷ này đã chui tọt xuống phía dưới chỗ ngồi, tức khắc liền cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười:

"Này, tớ còn không sợ, cậu là quỷ mà sợ cái gì?"

"Người... người không biết thì không sợ mà!" Lôi Thành run run cuộn người lại thành một cục, hận không thể thu nhỏ người lại, ngay cả hàm răng cũng va vào nhau lập cập, "Cậu là người sống đương nhiên không – cảm nhận được, những đám sương kia đều đang hấp thu sinh mệnh và linh lực, cứu mạng, nhất định không được đụng vào chúng, nếu không tớ thật sự hồn phi phách tán luôn!"

Thẩm Đông nhảy lên trên ghế ngồi, đám sương đen trong xe đã ngày càng dày đặc, cứ để như vậy thì hoàn toàn chẳng thể trốn tránh được chúng.

Đèn khẩn cấp bên trong xe đã sáng lên, nhưng lại mờ mờ ảo ảo, khiến không khí càng thêm phần kinh dị.

Tìm một công việc cũng có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đang tắm rửa cũng có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ngay cả đi xe buýt cũng chả được yên thân! Thẩm Đông cực kỳ tức giận, hắn né được một đám sương đen, định đóng lại cửa sổ trên nóc xe, chợt có một đám sương lao đến tấn công cánh tay hắn.

Trên tay áo chợt lóe lên một tia sáng mờ nhạt, đám sương trong nháy mắt liền tiêu tán.

Thẩm Đông cúi đầu nhìn, lúc này mới nhớ quần áo trên người là của Đỗ Hành.

Hiện giờ hắn cứ như một cái bóng đèn hình người, chẳng những Lôi Thành lao qua đây, mà những hành khách bị dọa rớt nửa cái mạng cũng lúng túng kinh hoàng chạy về phía Thẩm Đông.

Bác tài đã không còn điều khiển xe nữa, nhưng xe vẫn liên tục lắc lư dữ dội.

"Đến đây đến đây, đến đây đến đây..."

Vô số âm thanh vặn vẹo ngoài cửa sổ không ngừng cười rú lên đầy quái dị, chỉ nghe thấy thôi là đã khiến người ta cảm thấy đầu óc choáng váng như muốn nổ tung.

Thẩm Đông phản ứng càng dữ dội hơn, hắn ôm lấy trán, trong đầu tựa như có một cây kim dài nhỏ đang đâm vào, đau đến mức trước mắt cũng tối đen. Mà những tiếng cười quái dị cũng chợt biến thành rất nhiều âm thanh, thoáng chốc như là có người đang khàn giọng kêu rên, còn có tiếng vó ngựa của chiến mã đang phi nhanh, âm thanh ngọn lửa bùng cháy rồi nổ tung, tiếng hò hét điên cuồng, tiếng nguyền rủa oán độc...

"Keng ——"

Một âm thanh trong trẻo lạnh lùng chợt vang lên, khiến tất cả mọi tiếng động khác đều ngừng lại.

Chính là thứ này, chính là như vậy...

Một tiếng nổ đinh tai nhức óc truyền đến, đám sương đen toàn bộ đều tan biến, hành khách và bác tài quỳ rạp trên sàn xe nơm nớp lo sợ ngẩng đầu lên, lại chợt nghe thấy hàng loạt tiếng còi ô tô kêu vang, còn có tiếng quát mắng đầy giận dữ.

"Làm cái gì vậy, dừng xe giữa đường giữa xá thế này!"

"Lái xe cái kiểu gì!"

Ánh mặt trời sáng ngời, từng đợt khí oi bức từ bên ngoài cửa sổ ùa vào.

Mọi người như vừa tỉnh lại từ trong giấc mộng, mờ mịt nhìn bản thân, lại nhìn người khác. Lôi Thành cũng từ dưới sàn bay lên, cậu ta phát hiện Thẩm Đông vẫn nằm im không nhúc nhích, quần jean áo sơmi trên người đều biến thành vải rách.

"Tiểu Đông? Tiểu Đông?!"

Lôi Thành còn chưa kịp hoảng, đã lại nghe thấy một loạt tiếng thét chói tai.

Thì ra là chủ nhân của một chiếc ô tô suýt đâm vào đuôi xe buýt đã chạy tới, giận dữ nện lên cửa xe buýt, kết quả là cả chiếc xe chợt lung lay, sau đó từ chính giữa nứt ra làm đôi. Đúng vậy, chính là một loạt chỗ ngồi từ đầu xe đến đuôi xe, gọn gàng đứt đôi, hành khách bên trong không phải là theo quán tính mà bị ngã lên ghế, thì cũng là xui xẻo bị rơi xuống gầm xe.

Người chủ chiếc ô tô kia cũng sợ đến choáng váng.

Ở ngã tư có không ít người đang mất kiên nhẫn bóp còi, có kẻ thờ ơ đi ngang, toàn bộ đều ngây người.

"Có... có quỷ!" Chủ nhân chiếc ô tô hét ầm lên, bối rối lùi ra sau, "Không phải tôi, thật sự không phải tôi, tôi chỉ vỗ một chút... Không đúng! Tôi vừa đụng vào cửa xe một cái, nó liền tự vỡ ra!"

Nhảm nhí, cho dù ông có là Vương Trùng Dương chuyển thế, cũng chưa có được công lực cỡ đó đâu.

*

Có mấy hành khách trên xe buýt trực tiếp ngất xỉu, còn có hai người bị ngã gãy xương, một người vỡ đầu chảy máu, với tình trạng bi thảm như thế rất nhanh đã có người gọi 120, ngã tư này là khu vực có tỷ lệ xảy ra tai nạn giao thông khá cao, cho nên cách đó hai con phố có một bệnh viện đa khoa rất lớn, vì thế chưa tới mười phút đã có xe cứu thương mở kèn inh ỏi chạy tới.

Trong siêu thị mua sắm Sơn Hải, giám đốc Dư đang rình coi bằng cái TV mới đổi chợt há hốc mồm, nửa ngày cũng không thể khép lại. Hắn run rẩy vươn tay chỉ vào màn hình:

"Lão Quách! Mau ra đây xem, đừng xào rau nữa! Ngươi xem cái luồng sáng xanh kia mất rồi!"

"... La hét ầm ĩ cái gì?"

Lão Quách kiêm đầu bếp xách cả cái chảo đầy đồ ăn bước ra, giây tiếp theo, cái chảo liền nện xuống chân hắn.

"Bàn Cổ đại thần của ta ơi, đây là..."

"Thập phương câu diệt." Giám đốc Dư ăn ý tiếp lời.

Hai người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, lão Quách xoay người cầm lên cái chảo, cứ như mộng du mà quay lại phòng bếp, mà giám đốc Dư cũng hăng hái sờ sờ cằm nói thầm:

"Chả trách, chả trách Đỗ Hành chẳng hề gấp gáp chút nào... Chắc chắn hắn đã nhận ra từ cái nhìn đầu tiên rồi, nhưng lại chẳng nói gì, vô liêm sỉ thật... Hại ta đi theo lo bò trắng răng!"

Thứ đầu tiên chạy đến ngã tư thật ra không phải là xe cứu thương.

Ừ, là Chiêm Không đại sư.

Lão trước tiên là nhíu mày nhìn xung quanh ngã tư vài lần, sau đó chắp tay lặng lẽ tụng một đoạn kinh văn, trong không khí liền xuất hiện mấy chuỗi Phạn văn màu vàng, cản lại những đợt khí đen nhè nhẹ tỏa ra trên không, có âm thanh quái dị sắc nhọn từ bên trong truyền tới, chẳng qua lại nhanh chóng tan biến. Mấy đám người xung quanh không thể thấy được, chẳng qua trong khoảng thời gian sau này, con đường này không còn liên tục xảy ra tai nạn giao thông nữa.

Chiêm Không đại sư niệm kinh xong, liền gõ gõ thiền trượng cúi người quan sát.

Cực kỳ khí phách, bị đụng chạm một chút đã có hiệu quả như thế này, quả nhiên là thần binh lợi khí hiếm có! Đáng tiếc bần tăng là kẻ xuất gia, không thể dùng được!

Lão còn chưa kịp bình luận gì thêm, bỗng nhiên nhìn thấy Đỗ Hành lặng lẽ xuất hiện ở cách đó không xa, lập tức liền cảnh giác rụt người lại, cố gắng giả vờ như không tồn tại.

Ngã tư cực kỳ hỗn loạn, giao thông tắc nghẽn.

Phần lớn người đều không dám bước qua, nhưng lại tò mò, cuối cùng vẫn là bác tài xe buýt đứng dậy, che lại cái trán đầy máu lớn tiếng kêu cứu, lúc này mới có người tới đây cứu trợ. Càng có thêm nhiều người vây quanh cái xe buýt bị nứt đôi cực kỳ gọn gàng này, còn lấy điện thoại di động ra chụp lấy chụp để đăng lên weibo, tiếc là chẳng ai có thể chụp ra được bức hình thần quái nào cả.

Đỗ Hành không dấu vết chen lẫn vào trong, chẳng hề khiến cho bất kỳ kẻ nào chú ý tới.

Y đi một đường thẳng tắp, chẳng cần rẽ ngang rẽ dọc mà vẫn đến được chỗ ngồi phía sau xe buýt, kéo Thẩm Đông quần áo tả tơi, bộ dáng thảm hại không thể chịu nổi đi ra ngoài.

Thẩm Đông vẫn không nhúc nhích, Lôi Thành bay bên cạnh hắn cũng vô cùng lo lắng.

Chiêm Không đại sư đang xem náo nhiệt, bỗng nhiên cảm thấy bả vai bị ai đó vỗ một cái, sợ tới mức thiếu chút nữa lộn cổ từ trên cột đèn giao thông xuống, liền nhanh chóng quay đầu lại:

"A Di Đà Phật, Trịnh Xương Hầu cũng đến xem chuyện lạ à?"

"Lạ cái lông!" Người đàn ông mang dép lê vô cùng bực bội, cũng học theo mà ngồi xổm trên cột đèn xanh đèn đỏ.

"Ặc? Ngươi chẳng phải từ rất nhiều năm trước đã không còn mọc lông nữa sao?"

Người đàn ông mang dép lê tức đến mức thiếu điều đá luôn hòa thượng xuống dưới, nghẹn nửa ngày mới hung tợn nói:

"Chúng ta đều bị Đỗ Hành chơi rồi!"

"A? Sao lại nói vậy?"

Người đàn ông mang dép lê lại rút ra một điếu thuốc, bực bội ngậm vào: "Khỏi xem náo nhiệt, ta nghĩ muốn đi mượn gió bẻ măng lúc này cũng chả được gì đâu. Cái tên Đỗ Hành vô liêm sỉ này, chậc!"

Chiêm Không đại sư buồn bực cúi đầu quan sát.

Lúc này xe cứu thương đã đến, Đỗ Hành cũng không ngăn cản, để mặc hộ sĩ bác sĩ mặc áo blouse trắng vội vội vàng vàng nâng Thẩm Đông lên cáng, đồng thời nhét thêm mấy người bị thương nghiêm trọng khác lên xe cứu thương rồi đi mất.

"Vẻ mặt của đại sư là sao, chẳng lẽ chưa nghe nói về chuyện của Đỗ Hành à?"

"Biết rồi, hắn là kiếm tu hiếm có, chẳng qua lúc độ kiếp lại làm mất kiếm của mình, cho nên đành phải nán lại ở nhân gian —— lần đầu biết được bần tăng cười muốn chết luôn, chỉ nghe nói qua kẻ xui xẻo độ kiếp bị sét đánh thành tro, chứ chưa từng nghe nói bởi vì làm mất kiếm mà phi thăng thất bại." Hòa thượng ôm bụng cười to.

Người đàn ông mang dép lê giật giật khóe mắt, bĩu môi: "Giờ hắn tìm về rồi!"

"A? Ây! Là thằng nhóc kia?"

Chiêm Không đại sư đột nhiên nhảy dựng, suýt chút nữa là ném luôn thiền trượng:

"Chính là nó? Là "Thập phương câu diệt" đã từng tiêu diệt hơn ngàn vạn yêu ma? Là pháp khí của Đỗ Hành? Như Lai Phật Tổ của ta ơi! Sập bẫy rồi, hoàn toàn nhìn không ra, ta còn tưởng nó chỉ là một khí linh (binh khí có linh trí) bình thường vô chủ chứ!"

Tiểu kịch trường:

Vong linh và yêu ma ở ranh giới U Minh, ý chí sục sôi. Trong truyện, đây là lần đầu tiên nhân vật phản diện lên sàn, tuy rằng chúng ta chỉ diễn vai quần chúng. Mục tiêu là một chiếc xe buýt, nào, xông lên

【 cúi đầu nhìn lời thoại 】 "Nhanh đến đây, nhanh đến đây "

"Nhóm hát bè chuẩn bị, thằng hai hát bè, thằng ba hát bè, thằng tư hát bè, bè cho tao nào, chuẩn bị, bắt đầu!"

"Nhanh vào trong bát ta đi ——" 【Tiếng vang vọng tuần hoàn vô hạn 】

Gió đêm: = 皿 = vô liêm sỉ, tụi bây sửa lời thoại!!
Bình Luận (0)
Comment