Cầu Lui Nhân Gian Giới

Chương 8

Đêm khuya thường là thời gian siêu thị nhập hàng về, mà siêu thị Sơn Hải này cũng không ngoại lệ.

Có không ít công nhân đang đứng xung quanh bậc thang, chẳng ai nói năng gì, một ngọn đèn đường ảm đạm rọi xuống tay vịn rỉ sét của cầu thang, ở gần siêu thị không có đèn đường, trông về phía xa xa có thể nhìn thấy hàng loạt đèn đóm nhấp nháy sáng rực cả một khu nội thành sầm uất, nhưng nơi phố xá cũ kỹ này lại như bị quên lãng, sự tĩnh lặng chết chóc bao trùm, không có ô tô, cũng khẳng có bất kỳ tiếng động gì.

Một con mèo đen nhảy lên trên nắp thùng rác, nó bỗng nhiên quay đầu lại nhìn sang bên này, lập tức meo một tiếng dựng hết cả lông trên người, phi nhanh lủi đến góc đường rồi mất dạng.

Không lâu sau đó, một luồng sáng đỏ sậm lướt qua màn đêm bay tới.

"Nhanh nhẹn chút cho ta, chuẩn bị nhận hàng, nếu ai tính sai lượng hàng hóa của khâu mình thì, hừ!" Một người đeo hoa tai màu trắng, môi tái nhợt, trông như một ca sĩ trẻ mới nổi từ trong siêu thị đi ra, lạnh lùng răn dạy đám công nhân.

Luồng sáng đỏ sậm đã tới rất gần, có thể nhìn rõ được kia thật ra là những đôi mắt đỏ rực, bởi vì bọn họ bay quá nhanh, lại xếp thành hàng ngay ngắn, cho nên trong buổi đêm u ám này trông có vẻ vô cùng đáng sợ.

Trên lưng những người kia đều khiêng một cái rương lớn màu đen, chính vì nó có màu đen cho nên cũng không nhìn ra được đó là chất liệu gỗ gì. Bọn họ mặc dù có dáng vẻ như con người, nhưng từ đầu đến chân đều được bao phủ bởi một bộ lông dài, động tác cứng còng, vừa đáp xuống mặt đất liền lập tức đặt rương xuống.

Nhưng may là thủ lĩnh của bọn họ lại là một "con người" trông cực kỳ bình thường.

Cao cao gầy gầy, mặc một cái quần short thể thao nhãn hiệu nào đó cùng với áo ba lỗ, trên chân là một đôi dép lê chỉ hơn mười đồng. Đôi mắt cũng là màu đỏ rực, nhè nhẹ phát sáng, hắn vừa giẫm chân xuống mặt đất liền bắt đầu than vãn:

"Cái đám Nhật Chiếu Tông kia quá thất đức, vậy mà dám nói là phải đặt hàng trước mười năm, nếu không chỉ có thể dựa vào sản lượng hàng hóa năm đó mà cung cấp, ta rủa cả phái của hắn đều không tên nào phi thăng được."

Nói xong liền phất tay, tất cả rương đều bật mở, bên trong là đủ loại hàng hóa.

Có rau củ hoa quả và thực phẩm đông lạnh còn tươi mới, còn có vật dụng hàng ngày do con người sản xuất, mà nhiều hơn nữa là mấy thứ kỳ quái, ví dụ như một rương chứa toàn bình hồ lô bằng sứ, hoặc một rương mà bên trong toàn là nước, có chiếc đuôi của một con cá chép vảy bạc thấp thoáng lướt qua. Có một lồng sắt chứa sinh vật sống, có cả một cái cây với lá xanh xum xuê, cùng với các loại khoáng thạch lòe lòe phát sáng, thậm chí còn có cả rương toàn là đất cát màu xám.

Hơn nữa hàng hóa ở mỗi rương dường như cũng không giống nhau, công nhân của siêu thị và đám quái vật lông rậm liên tục chất hàng ra ngoài, nhưng trong rương vẫn còn đầy ắp. Khoảng chừng hai tiếng sau mới tạm thời dọn xong hàng, sau đó đám người liền bận rộn tính toán.

"Tổng giá trị hàng hóa hôm nay là... chín ngàn bảy trăm vạn, xin đến quầy thu ngân tính tiền." Người quản lý giao nhận hàng hóa đeo hoa tai màu trắng kia cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên.

Người đàn ông mắt đỏ kia thản nhiên nhún nhún vai, loẹt xà loẹt xoẹt kéo đôi dép lê đi vào trong siêu thị.

Bỗng nhiên, hắn dừng lại hít sâu một hơi.

"Oán khí thật nồng, mùi máu tươi thơm quá ——" người đàn ông mang dép lê ngẩng đầu thì thào, chợt trông thấy ở khu vực trưng bày hàng hóa có một cái lồng sắt, bên trong có một sinh vật hình người tóc tai bù xù ôm cái búa loang lổ vết máu đang cuộn mình run rẩy, phát hiện có người đến gần, nó đột ngột ngẩng phắt đầu, đôi mắt đỏ lừ, ngón tay cong cong như một lưỡi câu sắc bén, nó nắm lấy lồng sắt mà phát ra tiếng gầm gừ đầy phẫn nộ xen lẫn sợ hãi.

"Úi, thứ tốt đây! Vậy mà lại là quỷ La Sát từ người sống biến thành!"

Người đàn ông mang dép lê thế nhưng lại kề sát mặt vào chiếc lồng mà say mê hít vào thật sâu, mặt mày hớn hở nói: "Nguyên chất! Bao nhiêu tiền?"

"A, ngươi nói thứ này hả? Đây là quản lý Đỗ vừa bắt về hôm nay, còn chưa định giá đâu."

"Đỗ Hành? Vậy thôi quên đi, ta tình nguyện đi theo Dư Côn chơi vật tay còn hơn đi trả giá với hắn." Người đàn ông mang dép lê tiếp tục lắc lư đi vào trong siêu thị, đi được nửa đường liền gặp một lão hòa thượng đang đứng giậm chân giận dỗi.

"Theo cách nói của loài người là sao nhỉ, à đúng rồi, là đi địa hàng —— đâu ra chuyện ta đây đang địạ hàng giữa chừng, người của siêu thị Sơn Hải các ngươi lại chạy tới giành hàng chạy trước là sao? Cái tên quỷ keo kiệt Đỗ Hành kia, rõ ràng là hắn không muốn trả lương cho ta chứ gì!!"

Giám đốc Dư đứng đó hòa giải: "Ây da, đại sư bình tĩnh! Này hoàn toàn chỉ là ngoài ý muốn."

"Hừ!" Chiêm Không đại sư tức giận phất tay áo, chống thiền trượng đi ra ngoài.

Nửa đường gặp được người đàn ông mang dép lê, đứng từ xa đã cảm thấy được khí tràng không hợp, công pháp đối địch, cho nên hai người chán ghét nhíu mày nhìn nhau, càng nhìn rõ được thân phận đối phương lại càng cảm thấy muốn dời mắt đi, hận sao đối phương không nhanh chóng biến khuất mắt dùm, bỗng nhiên hai người đồng thời nghĩ đến thứ gì mà a một tiếng:

"Cao tăng Đế hưu tự?" "Mục Dã Trịnh Xương Hầu?"

"Chướng mắt Đỗ Hành?" Lần này lại đồng thanh.

Hai người ăn ý cười lên ha hả, Chiêm Không đại sư đắc ý nói: "Ta cho ngươi biết một bí mật, tên Đỗ Hành kia gần đây thích..." mấy chữ sau là thì thà thì thầm, thuật Thiên Lý Truyền Âm thật là quá ảo diệu, tuyệt đối chẳng sợ bị nghe lén.

"Có loại chuyện này nữa sao?" Người đàn ông mang dép lê ngạc nhiên.

"Ngươi nghĩ đi, nếu ngươi là Đỗ Hành, có ra tay hay không? A di đà phật, bần tăng chưa có nói cái gì hết nha."

"Rất có lý!" Người đàn ông mang dép lê gật đầu lia lịa, đôi mắt đảo tới đảo lui.

Thẩm Đông bên này lại ngủ một giấc thật sâu, chỉ là trong mộng lại cảm thấy rất nóng rất nóng, lúc nóng đến không thể chịu được nữa thì lại cảm thấy như bị ném vào trong một hố băng, lạnh lẽo đến run rẩy, cứ như vậy mà lặp đi lặp lại vô số lần, hại hắn càng ngủ càng mệt, rốt cuộc giãy dụa đấu tranh từ trong mộng tỉnh dậy.

Trần nhà trang trí không tồi, vách tường bốn phía còn có giấy dán tường.

Đây là đâu?

Thẩm Đông trở mình trên giường một cái rồi nhanh chóng bật dậy, rèm cửa hơi hé mở, cửa sổ thủy tinh đã đóng lại, điều hòa trong phòng còn đang bật, thổi ra từng cơn gió mát, phòng rất nhỏ, nhưng nệm lại rất mềm, điều hòa cũng dễ chịu. Thẩm Đông cứng ngắc quay đầu nhìn sang bên trái, là một cái kính mờ ngăn cách lối vào phòng tắm, này hoàn toàn là kiểu bày trí của khách sạn, ai lại trang trí nhà mình giống như trong khách sạn vậy chứ?

"Cậu tỉnh rồi?"

Đỗ Hành từ trên ghế sofa bên cửa sổ đứng dậy, Thẩm Đông nghi hoặc nhìn, từ từ, vừa rồi trên cái ghế sofa này có người sao?

Đần mặt ra một phút, Thẩm Đông mới miễn cưỡng chắp vá lại được mấy sự kiện mình gặp phải đêm qua, hắn ù ù cạc cạc bị bắt rồi lại được thả, lại nhìn thấy quỷ hồn của Lôi Thành trong xe quản lý Đỗ, sau đó lên lầu với quản lý Đỗ để mượn quần áo mượn ít tiền mà đi về nhà —— từ từ, mục đích ban đầu của hắn không phải là muốn siêu thị cho một lời giải thích, sau đó thanh toán tiền lương để hắn mau mau chạy lấy người hả?

Đều là tại thằng nhóc Lôi Thành kia hết!!

—— ai có thể gặp quỷ rồi mà vẫn còn giữ được kiểu suy nghĩ logic lúc bình thường chứ hả!

"Tiêu rồi, mấy giờ?"

Hôm nay hắn còn phải đi làm, nếu siêu thị Sơn Hải lấy cớ bỏ bê công việc mà trừ tiền lương của hắn, vậy thì còn thảm hơn!

"10 giờ, hôm nay coi như là nghỉ có phép, không sao cả, cậu có thể ngủ thêm một lúc nữa."

"Chuyện này không phải chỉ cần anh nói không sao cả thì sẽ thật sự không sao, tôi là nhân viên ở quầy cân đong rau quả, mà anh là quản lý ở khu lễ tân..." Thẩm Đông vội vàng nhảy xuống giường tìm giày, sau đó mới nhớ ra là đêm qua hắn đi chân trần tới, nhưng dường như chưa đến được cửa phòng đã ngủ mất rồi. Chết tiệt, trong phòng hình như chỉ có một cái giường! Mà hắn cứ để hai chân bẩn thỉu như vậy ngủ trên giường cả đêm sao?

"Từ đêm qua cậu đã được điều sang khu lễ tân rồi."

"Cái gì?" Thẩm Đông đang băn khoăn không biết đêm qua Đỗ Hành ngủ thế nào, nghe thấy vậy liền khiếp sợ ngẩng đầu.

Đỗ Hành mở cửa tủ quần áo ra, tìm một cái áo sơmi và quần dài, ném cho Thẩm Đông, vẻ mặt hắn bình tĩnh, dù đang bận rộn vẫn ung dung nói: "Cậu quên là hôm qua lúc đi làm đã được phát cho một bài thi sao? Đó là bài thi sát hạch nhân viên thu ngân, chỉ cần qua bài kiểm tra đó là có thể trúng tuyển làm nhân viên thu ngân ở khu lễ tân trong siêu thị."

"Cái bài thi lớp hai đó hả?" Thẩm Đông cao giọng nói, trên mặt là biểu tình —— nhân viên thu ngân của siêu thị chỉ cần trình độ như vậy sao không trực tiếp đến trường tiểu học phát thông báo tuyển dụng luôn cho rồi? Trình độ như vậy còn không thối nhầm tiền tính sai sổ sách sao? Tiêu chuẩn chung cho nhân viên thu ngân chỉ có vậy mà siêu thị Sơn Hải này vẫn còn buôn bán chưa bị phá sản thì đúng là kỳ diệu thiệt luôn đó!

Đỗ Hành nhìn Thẩm Đông, trong đôi mắt lần đầu tiên xuất hiện ý cười.

Biểu tình của Thẩm Đông rất thú vị, hoàn toàn có thể đoán ra được trong lòng hắn đang điên cuồng chửi rủa những gì.

"Đợi đã, bất kể có được điều đi làm nhân viên thu ngân hay không cũng chẳng liên quan gì tới tôi cả, bởi vì tôi muốn từ chức!" Thẩm Đông nhanh chóng nói ra vấn đề mấu chốt.

"Từ chức?" Đỗ Hành bỗng nhiên nhíu mày, sau đó lập lại một lần, giống như không hiểu được ý nghĩa của cái từ này.

"Đúng vậy, cái chỗ kỳ quái như thế, tôi mới đi làm chưa tới mười ngày đã bị bắt đến cục cảnh sát, ai lại có thể chịu đựng được nữa?" Thẩm Đông cũng không thèm để ý đến phép tắc gì nữa, nói huỵch toẹt ra sẵn tiện còn thổi phồng lên luôn.

Đỗ Hành sâu xa nhìn chằm chằm vào Thẩm Đông, rèm cửa nửa hé mở, ánh sáng từ ngoài cửa sổ rọi vào, y đứng trong bóng râm, biểu tình có chút khó lường:

"Siêu thị Sơn Hải chỉ có nhân viên chết đi, chứ không có nhân viên từ chức."

"..." Đờ mờ, mấy người là xã hội đen hả?

Thẩm Đông trừng mắt, nắm tay cũng ngứa ngáy, hắn kiềm chế nửa ngày mới rặn ra được một câu: "Chẳng lẽ mấy người là đặc công của quốc gia?" Một cái siêu thị thần thần bí bí, khách hàng kỳ kỳ quái quái, chỉ cần nửa tiếng là có thể khiến cho kẻ bị tình nghi số một trở nên vô tội mà được phóng thích.

"Đương nhiên không phải."

"Chẳng lẽ mấy người đều là quỷ?" Ngay cả trong ảnh chụp cũng không thể nhìn thấy được.

"Chúng tôi có một phần khách hàng là quỷ."

"..."

Thẩm Đông quả thực muốn ngửa mặt liếc mắt khinh thường nhìn y lắm đó biết không?

Một người đàn ông trông như học giả, mang theo khí chất thanh tao như Đỗ Hành, mắt cũng không chớp mà nói ra một câu như thế —— thế giới này có còn theo chủ nghĩa duy vật không vậy?

"Các người đến tiền của quỷ cũng lấy được hả?" Thẩm Đông cảm thấy thế giới quan của mình tiêu thiệt rồi.

"Người phàm thường nói khách hàng là thượng đế, thượng đế là thần linh phương Tây nhỉ. Vậy chỉ cần đến siêu thị mua sắm tiêu tiền, cớ sao cậu lại để ý kẻ đó là người hay quỷ làm gì."

Thẩm Đông ứa cả mồ hôi lạnh nhưng vẫn tiếp tục hỏi: "Cái gì mà người phàm này người phàm nọ chứ, đừng nói anh là thần tiên à nha."

"Còn chưa phải."

"..." Này rốt cuộc là thẳng thắn, hay là da mặt quá dày?

Thẩm Đông vẫn không hiểu gì mà nói: "Tôi chẳng có chút hứng thú gì với văn hóa công sở của siêu thị mấy người hết, là người phàm, trái tim tôi không chịu đựng được khi thấy mấy vị khách hàng ma quỷ kia cứ lượn đi lượn lại trước mặt mình. Tôi không thích hợp với công việc này, tôi muốn từ chức."

"Cậu cảm thấy mình là người sao?" Đỗ Hành bỗng nhiên hỏi.

"Chẳng lẽ tôi là quỷ?"

Thẩm Đông thuận tay cầm áo sơmi và quần mặc vào, sau đó hắn quỷ dị phát hiện một chuyện, bộ quần áo này rất vừa người, tiếp đó hắn quan sát Đỗ Hành, chợt phát hiện vóc dáng của Đỗ Hành cũng tương tự như mình.

"Đương nhiên cậu không phải, siêu thị Sơn Hải không tuyển nhân viên là quỷ."

Đỗ Hành dựa vào tủ quần áo, ngữ điệu nhu hòa, từ từ chuyển sang trầm thấp, giống như một loại mê hoặc đầy quỷ dị:

"Chẳng lẽ cậu chưa từng nghi ngờ sao, vì sao chỉ có cậu nhìn thấy được siêu thị Sơn Hải, còn mấy cảnh sát kia lại không thể thấy? Cậu còn có thể thấy quỷ hồn, cũng có thể nói chuyện với hắn..."

Vẻ mặt Thẩm Đông lúc trắng lúc xanh, hắn đột nhiên lao qua siết cổ Đỗ Hành:

"Có phải là đồ ăn trong nhà ăn nhân viên không, mấy người bỏ cái gì vào trỏng, nói!"

"..."

Trong nhà ăn dành cho nhân viên của siêu thị Sơn Hải, giám đốc Dư một tay chỉ màn hình TV một tay đập bàn ầm ầm:

"Oa ha ha, Đỗ Hành ám chỉ đến mức độ này rồi mà còn bị cậu ta bóp méo được! Đây là thoát tuyến mà loài người thường nói sao, mắc cười chết ta rồi, cứu mạng!"

*thoát tuyến: Cách suy nghĩ, hành động không giống người bình thường.
Bình Luận (0)
Comment