Cầu Mà Không Được

Chương 71


Trong phòng rất im ắng.
Nụ cười của Diệp Thanh Linh vô cùng dịu dàng, nhưng ánh mắt lại rất lạnh lùng xa cách, không còn sự mềm mại như khi nãy.

Đã mấy tháng trôi qua, Diệp Thanh Linh lại từ chối Thời Vũ thêm một lần nữa, không hề có chút lưu luyến hay đắn đo, vẫn cứ luôn tuyệt tình như thế.
Không chút thay đổi.
Ngay lập tức, Thời Vũ nghe được bên tai mình có tiếng bong bóng nước đã vỡ tan tành.
"Đùng."
Nhiệt độ trong phòng rất ổn định, nhưng sự ấm áp trong cơ thể cô chợt tan đi, lạnh đến thấu xương.
Thời Vũ hơi nhúc nhích môi một chút, nhưng cô còn chưa kịp mở lời thì cổ họng đã nghẹn ngào.
Cô muốn nói chẳng phải từ nãy đến giờ hai người ở cạnh nhau rất vui vẻ hay sao? Chẳng phải Diệp Thanh Linh còn cười dịu dàng với cô hay sao? Chẳng phải Diệp Thanh Linh còn chăm sóc cô tận tâm đến vậy hay sao? Lúc đó, cô có rất nhiều lời muốn nói, muốn hỏi, nhưng cổ họng lại vô cùng đau đớn, cuối cùng, cô chỉ có thể đau khổ mà hỏi một:
"Tại sao vậy?"
Diệp Thanh Linh rũ mắt: "Không có sao trăng gì cả.

Chúng ta có thể là người nhà, có thể là bạn bè, nhưng mà...!Tôi không có cách nào có thể chấp nhận được mối quan hệ yêu đương."
"Thời Vũ, tôi không thích Thời Vũ." Diệp Thanh Linh chậm rãi nói ra một câu mà cô đã từng nói với Thời Vũ không biết bao nhiêu lần.
Dù đã trải qua mấy tháng rồi, nhưng khi nghe lại câu mà Diệp Thanh Linh nói, trái tim của Thời Vũ vẫn không thể chịu được, vẫn đau đớn như bị dao cắt.
Thậm chí, nếu so với những lần trước, thì lần này còn đau hơn gấp nghìn lần, gấp vạn lần.
Cô đã thay đổi, đã nỗ lực, cô gần như đã dùng hết toàn bộ sức lực của mình để học, cô gắng đè nén tình yêu lẫn nỗi nhung nhớ của mình dành cho Diệp Thanh Linh, không dám quấy rầy Diệp Thanh Linh bất cứ một giây, một phút nào...
Rõ ràng là đã thay đổi tất cả mọi thứ...!
Vậy tại sao...?
"Nhưng mà, A Linh..." Thời Vũ cố chịu đựng sự đau đớn ở cổ họng, dùng hết sức, nghẹn ngào hỏi, "Chị đã thật sự nỗ lực thay đổi, em cũng thấy, em biết mà...!Chị học cách thích em, tôn trọng em, chị đã liều mạng để thay đổi...!Những gì em muốn, rõ ràng chị đã học được rồi mà..."
"Nhưng sao em, tại sao...!Tại sao em vẫn không thích chị?"
Nước mắt rơi lã chã trên gương mặt của Thời Vũ, tầm nhìn cũng trở nên mơ hồ.
Diệp Thanh Linh ngẩn người, cô không nghĩ tới chuyện Thời Vũ sẽ có phản ứng như thế này.
Cô cứ nghĩ Thời Vũ đã hoàn toàn buông bỏ, cô cứ nghĩ rằng hai người đã bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới.
Nhưng cô không ngờ, những sự thay đổi suốt mấy tháng qua của Thời Vũ, không phải là do đã buông bỏ quá khứ, mà chúng lại là do...!những lời mà cô từng nói?
Diệp Thanh Linh thấy có chút nực cười, có chút bực bội, lại có chút đau lòng.
Diệp Thanh Linh thở dài, đặt sách xuống, bước đến trước mặt Thời Vũ.

Cô lấy một tờ khăn giấy ướt ra, dịu dàng lau đi những giọt lệ trên mặt của Thời Vũ, nhìn thẳng vào mắt cô ấy: "Bởi vì, Thời Vũ, thích một người, có lẽ là sẽ có một nghìn một vạn lý do.

Nhưng mà không thích, thì đơn giản chỉ là không thích mà thôi."
"Không liên quan gì đến việc Thời Vũ có thay đổi hay không." Diệp Thanh Linh giải thích.
Cách Diệp Thanh Linh lau nước mắt cho Thời Vũ rất nhẹ nhàng, giọng nói cũng rất dịu dàng, nhưng Thời Vũ chỉ cảm thấy được sự lạnh nhạt.
Cô cảm giác mình đã từ sự ấm áp của buổi chiều rơi vào vực băng giá sâu ngút ngàn.
Rõ ràng là Diệp Thanh Linh còn đang đứng trước mặt, còn đang dịu dàng mà nói chuyện, còn đang giúp cô lau nước mắt, nhưng lại giống như đang cách cô ngày càng xa.

Dần dần, cô không thể thấy được gương mặt của Diệp Thanh Linh, không thể níu được tay của Diệp Thanh Linh, không thể nghe được giọng nói của Diệp Thanh Linh, chỉ còn sót lại tiếng vù vù vô cùng đáng sợ.
Cô đang rơi xuống.
Nhưng cô không biết làm sao để nhờ Diệp Thanh Linh giúp đỡ mình, cô không biết phải mở lời ra sao, cô không biết...
Cô không biết...
Cơ thể của Thời Vũ chợt run rẩy, đầu óc vốn vì bị bệnh nên còn choáng váng nay lại càng trở nên mịt mờ, ngay cả việc tự hỏi cũng trở nên khó khăn, trong đầu cô bây giờ chỉ còn lại một ý niệm vô cùng đáng sợ一一
Có phải chỉ cần cô khỏi bệnh rồi thì Diệp Thanh Linh cũng sẽ bỏ cô mà đi, không bao giờ trở lại hay không?
Có phải bầu không khí ấm áp từ nãy đến giờ giữa cô và Diệp Thanh Linh chỉ là ảo giác? Và đó cũng chỉ là một giấc mộng đẹp mà thôi?
Có phải chỉ cần bất cẩn một chút thì giấc mộng này sẽ tan thành mây khói?.


Đọc truyện hay tại ++ ТгumTr uуeЛ.

v N ++
Có phải cô cứ tiếp tục bệnh, cứ tiếp tục bệnh như thế, vậy thì Diệp Thanh Linh sẽ luôn ở bên cạnh cô?
Đầu của Thời Vũ đau như muốn nổ tung, càng lâu thì lại càng đau như muốn nức toạc.
Bỗng nhiên, Diệp Thanh Linh ôm cô vào lòng.
Thời Vũ rơi vào cái ôm dịu dàng và ấm ấp, đầu óc vẫn còn rất choáng váng, đau như muốn chết đi, cơ thể lại dần thả lỏng.

Cô ôm chặt lấy eo của Diệp Thanh Linh, gương mặt vùi vào lòng ngực mềm mại đó, bởi vì còn nghẹt mũi nên cô không cách nào có thể ngửi được mùi cam quýt vốn làm người ta an lòng, nhưng cô vẫn nghe theo bản năng mình mà ôm thật chặt, ôm thật chặt.
A Linh của cô còn chưa bỏ rơi cô.
A Linh vẫn còn đang bên cạnh cô, ôm cô thật chặt.
"Chị," Diệp Thanh Linh nhẹ nhàng vỗ vỗ sống lưng của Thời Vũ, dịu giọng trấn an, "Ngủ một giấc đi, nghỉ ngơi cho thật tốt."
Dây thần kinh đang căng chặt của Thời Vũ cuối cùng cũng giãn ra, cô níu lấy áo của Diệp Thanh Linh, khép đôi mắt lại.
"A Linh," Thời Vũ nén nghẹn ngào, giọng nói bé như tiếng muỗi, tựa như đang lẩm bẩm, "Có phải chỉ khi nào chị bị bệnh, thì em mới dịu dàng với chị như thế này không?"
Diệp Thanh Linh bật cười, ngón tay vuốt ve những lọn tóc của Thời Vũ: "Nghĩ gì đấy?"
Thật ra là từ lúc ly hôn đến giờ, Diệp Thanh Linh vẫn luôn đối xử với Thời Vũ rất dịu dàng.

Nhưng mà sự dịu dàng và sự tuyệt tình vốn dĩ cũng không có mâu thuẫn với nhau.

Diệp Thanh Linh định nhẹ giọng nói gì đó thì nhịp thở của Thời Vũ đã đều đều, ngón tay níu lấy áo cô cũng dần buông lỏng, rơi xuống trên người của Diệp Thanh Linh, Thời Vũ ngủ rồi.
Diệp Thanh Linh cẩn thận đỡ Thời Vũ về lại trong chăn, nhìn gương mặt đang ngủ say của cô ấy, thở dài, cười khẽ.
"Như vậy là tốt rồi." Cô nghĩ.
.......
Thời Vũ thức giấc trước giờ cơm chiều.
Diệp Thanh Linh đỡ Thời Vũ xuống lầu ăn cơm xong rồi lại uống thuốc, nhân lúc nhiệt độ của chạng vạng đã hạ thấp thì cùng nhau đi dạo một vòng sân.

Rõ ràng là ngủ cả ngày rồi nhưng Thời Vũ vẫn chưa lấy lại sức, đi dạo không bao lâu thì cô ấy lại choáng váng, tựa vào lòng của Diệp Thanh Linh, bước theo cô về nhà.

Sau khi đến phòng ngủ một lát thì Thời Vũ đã thấy mệt mỏi, Diệp Thanh Linh đành ngủ ở dưới đất, ở bên cạnh giường.
Diệp Thanh Linh cầm quyển truyện cổ tích mà mình đã lấy sẵn, đọc cho Thời Vũ nghe.
"Công chúa bị con rồng độc ác bắt đi, chàng hoàng tử vô cùng lo lắng, chàng quyết định cầm lấy cây kiếm kỵ sĩ, không màng hiểm nguy, quyết tâm phải cứu công chúa đang bị nhốt trong vực sâu của con rồng độc ác cho bằng được..."
Thời Vũ nhắm mắt, đầu óc quay cuồng vô cùng khó chịu, vô cùng đau đớn.

Cô mơ màng mà nghĩ rằng, khi công chúa bị rơi vào vực sâu, có chàng hoàng tử đến cứu cô ấy, thật tốt biết bao.
Không giống như cô...!Sẽ không có ai cứu cô.
Không một ai.
Thời Vũ chưa nghe hết câu chuyện thì đã ngủ say.
Diệp Thanh Linh vẫn dịu giọng đọc hết rồi mới khép quyển sách lại: "Cuối cùng, nàng công chúa và chàng hoàng tử sống hạnh phúc bên nhau trọn đời."
Mãi cho đến lúc này, tất cả mọi thứ đều rất bình thường.
Mấy tiếng trôi qua, đến nửa đêm, khi Diệp Thanh Linh đã say giấc, bỗng nhiên Thời Vũ lại mở mắt.
Trong căn phòng u tối, Thời Vũ nương vào ánh sáng của màn hình điện thoại để bước vòng qua Diệp Thanh Linh, cô bám vào tường, lê thân thể suy yếu của mình ra khỏi phòng, cô bước vào phòng vẽ tranh ở bên cạnh mà không hề do dự.
Thời Vũ đã ngủ cả ngày, nhưng ngoại trừ buổi chiều cô còn tỉnh táo được đôi chút, toàn bộ thời gian còn lại thì đầu lúc nào cũng trong tình trạng đau nhức và choáng váng, bao gồm cả hiện tại.
Cô biết mình đang làm cái gì, nhưng lại rất mơ hồ.
.......
Có lẽ là do Thời Vũ còn bệnh nên Diệp Thanh Linh ngủ không thẳng giấc được.

Bên ngoài có tiếng gà gáy khiến cho Diệp Thanh Linh bừng tỉnh.


Tối hôm qua cô tựa vào mép giường ngồi cả đêm, tuy hôm nay có nằm dưới đất rồi nhưng eo và lưng vẫn còn rất nhức mỏi.
"Hừ..." Diệp Thanh Linh ngồi dậy xoa xao eo, ánh trăng chiếu rọi, hình như trên giường không có bóng dáng của Thời Vũ.
Diệp Thanh Linh giật mình, cô tưởng là mình nhìn nhầm nên bấm mở công tắt đèn trên đầu giường ngay lập tức.

Đèn phòng bật sáng, Diệp Thanh Linh bị chói nên hơi híp mắt lại, sau đó lại kinh ngạc mà cắn môi.
Trên giường không hề có ai.
"Thời Vũ?" Diệp Thanh Linh hô một tiếng, cô luồng tay vào trong chăn để sờ, vô cùng lạnh lẽo, trong lòng cô bỗng nhiên lại cảm thấy có gì đó rất không ổn.
Diệp Thanh Linh bật dậy, chạy về phía phòng tắm, mở cửa ra, bên trong không có người, cô lập tức thấy được cửa phòng ở cuối hành lang đang được mở, cũng chẳng rõ là Thời Vũ đã ra ngoài từ bao giờ.
Diệp Thanh Linh chạy ra ngoài thì thấy ngay ánh đèn hắt ra từ phòng vẽ tranh, cô bước đến, sau khi thấy được khung cảnh trong phòng vẽ tranh, khí huyết của cô bắt đầu quay cuồng, trong mắt cũng nổi đầy tơ máu đỏ.
Thời Vũ ngất xỉu trong phòng vẽ tranh, gương mặt trắng bệch như không còn chút máu, mái tóc xoăn dài rối tung trên người, màu tóc đen lại càng khiến cho làn da của cô ấy trở nên trắng tươi.

Cọ vẽ rơi bên cạnh, màu nước dính vào quần áo của Thời Vũ, chảy thành dòng trên chiếc đùi trắng nõn thon dài, màu nước uốn lượn, hòa vào nhau tạo thành một màu sắc rất kỳ dị.
Xung quanh có rất nhiều giấy, những nét vẽ trên đó đều rất nguệch ngoạc, có mấy tờ chỉ quẹt vài nét cọ, nhưng Diệp Thanh Linh có thể nhận ra được ngay, toàn bộ đều là bóng hình của cô.
Tự nhiên nửa đêm khuya khoắc Thời Vũ lại vào phòng vẽ tranh, lê thân mình còn đang bệnh như thế mà vẽ hình dáng của Diệp Thanh Linh hết tờ này đến tờ khác, mãi cho đến lúc ngất xỉu.
Lúc này, Thời Vũ giống như một tác phẩm nghệ thuật vậy, vô cùng tinh xảo, tái nhợt, yếu ớt, mỹ lệ, rồi lại tựa như một con rối khiến cho người ta thương cảm, nhưng không hề có chút dấu hiệu nào của sự "tồn tại".
"Thời Vũ——!"
Diệp Thanh Linh gần như hét lên, âm thanh phát ra như bị nghẹn lại.

Cô bước đến thật nhanh, ôm Thời Vũ vào lòng.

Nhiệt độ trên người của Thời Vũ rất thấp, không còn chút ý thức, nằm gọn trong vòng tay của Diệp Thanh Linh.
Bỗng nhiên Diệp Thanh Linh lại nghĩ tới một chuyện, khi còn bé, cô có nuôi một chú chó nhỏ, không biết là mắc bệnh gì, đột nhiên chú chó càng bệnh lại càng nặng thêm, càng ngày lại không còn sức lực.

Diệp Thanh Linh cũng không biết nó chết từ bao giờ, chỉ nhớ đến đoạn khi cô phát hiện được nó ở sau núi, cơ thể của nó cũng đã lạnh ngắt, xác vẫn chưa cứng lại, cô khóc lóc ôm nó lên, cảm giác mềm nhũn lúc đó của cơ thể nó giống như kiểu nó sắp rã ra, giống y hệt như cảm giác lúc này.
Ngay cả Diệp Thanh Linh cũng không để ý đến, giờ phút này, nước mắt của cô đã lăn dài trên má.
Cô ôm chặt Thời Vũ, áp tai mình vào lồng ngực của cô ấy.

Trong một hai giây ngắn ngủi, Diệp Thanh Linh cảm thấy mình sợ chết đi được, trước mắt như có vô số hình ảnh lộn xộn đang hiện lên.

Nhưng không lâu sau, cô nghe được tiếng tim đập rất mỏng manh.
Tựa như một ngọn tửa sắp tàn.
Nước mắt của Diệp Thanh Linh vẫn chưa ngừng, bỗng dưng cô lại nở nụ cười, nhưng nụ cười này lại có chút dữ tợn.

Cô bế Thời Vũ, chạy thật nhanh về phòng mình, chộp lấy chìa khóa và điện thoại rồi lại chạy xuống dưới lầu.
Diệp Thanh Linh dùng tốc độ nhanh nhất có thể để chở Thời Vũ đến bệnh viện gần nhất.
.......
Nửa tiếng sau.
Thời Vũ nằm trên giường bệnh viện, sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, trên mu bàn tay gầy ốm có một chiếc kim đang cắm vào, mạch máu màu xanh lá nổi rõ, nhìn có chút đáng sợ.

Treo bên cạnh giường bệnh là chai nước biển đang chậm rãi nhỏ giọt.
Vừa rồi bác sĩ đã kiểm tra qua, Thời Vũ ngất xỉu là do cơ thể quá mệt mỏi vì bị bệnh, đã thế còn không ăn đủ chất nên mới tuột huyết áp rồi ngất xỉu.

Diệp Thanh Linh chở Thời Vũ đến bệnh viện rất kịp thời nên không có gì trở ngại, chỉ cần truyền nước biển xong, bao giờ Thời Vũ tỉnh lại là có thể xuất viện ngay.

Diệp Thanh Linh ngồi ở mép giường, nắm lấy bàn tay không ghim kim tiêm của Thời Vũ, những ngón tay lạnh lẽo được cô sưởi ấm.
Diệp Thanh Linh dần bĩnh tĩnh lại.
Cô xoa xoa trán, những hồi ức suốt hai ngày nay khi ở cạnh Thời Vũ đang hiện lên trước mắt cô.
Đầu tiên là buổi tối hôm trước, Thời Vũ nghẹn giọng gọi điện cho cô chỉ để nói "Sinh nhật vui vẻ", khi cô chạy đến chỗ biệt thự thì Thời Vũ đã sốt rất cao.

Sau đó là buổi chiều hôm qua, cô thấy hộp kẹo thủ công mà Thời Vũ đã chuẩn bị sẵn để mừng sinh nhật cô.

Cuối cùng, Thời Vũ tỏ tình.
Lúc bị cô từ chối, Thời Vũ suy sụp, khóc thút thít, thậm chí còn vừa nức nở mà vừa hỏi cô rằng: "Có phải chỉ khi nào chị bị bệnh, thì em mới dịu dàng với chị như thế này không?"
Lúc ấy Diệp Thanh Linh cứ nghĩ là Thời Vũ đang nói đùa thôi nên cũng không để trong lòng.

Cơ bản là cô không nghĩ tới chuyện Thời Vũ sẽ vì một nguyên nhân trẻ con tới vậy mà chà đạp lên chính cơ thể mình? Nhưng bây giờ, khi cô nhớ lại những lời này, và cả những gì đã xảy ra suốt hai ngày nay, tất cả dần xâu chuỗi lại với nhau.
Hộp kẹo thủ công đó, Thời Vũ đi làm nó từ bao giờ? Nếu trùng hợp là trước sinh nhật cô một ngày, thế thì nó có đồng nghĩa với chuyện lúc đó Thời Vũ cũng đã bị bệnh rồi không? Thời Vũ biết mình đã bị bệnh nhưng vẫn đi làm hộp kẹo đó, hay là do làm việc quá sức nhưng vẫn cố tranh thủ thời gian để làm hộp kẹo nên mới bị cảm nắng, chính vì vậy nên mới bị trúng gió?
Nhưng mà cho dù là bất cứ nguyên nhân nào, nếu Thời Vũ không chọn đi làm hộp kẹo này vào ngày hôm đó, nhất định sẽ không bị bệnh đến cỡ này.
Chiều hôm qua, Thời Vũ tỏ tình với cô, là do tự nhiên bộc phát, hay là đã sớm lên kế hoạch rồi?
Có phải Thời Vũ vì giữ cô lại bên cạnh nên mới mặc kệ sức khỏe của mình mà chạy đến phòng vẽ tranh, không ngừng vẽ lại bóng hình cô cho đến khi ngất xỉu?
Hai ngày nay, bệnh tình của Thời Vũ, hay là hộp kẹo thủ công đó, tất cả đều giống như một kế hoạch đã được bày sẵn, chỉ còn chờ đến lúc Diệp Thanh Linh sa lưới.
.......
Sự hoảng loạn trong lòng của Diệp Thanh Linh dần vơi đi, thay vào đó là sự phẫn nộ ngút ngàn.
Cô cảm thấy nực cười, cũng cảm thấy rất tức giận.
Thời Vũ muốn dùng khổ nhục kế để giữ cô lại bên cạnh.
Đến tận bây giờ Thời Vũ vẫn còn bày âm mưu để níu kéo cô.
Đã lâu thế này rồi mà Thời Vũ vẫn dậm chân tại chỗ, vốn dĩ không hề bước ra được dù chỉ là nửa bước.
Thời Vũ không hề xem tánh mạng của mình ra gì, không hề xem sức khỏe của mình ra gì, thậm chí còn coi thân thể lẫn sức khỏe của mình là xiềng là xích để trói buộc cô.
Sự tức giận như muốn bùng nổ.
"Thời Vũ..."
Diệp Thanh Linh thở hắt ra một hơi, cô áp xuống ngọn lửa giận đang cháy ngùn ngụt trong lòng mình, màu đỏ tươi dần chiếm hết toàn bộ tròng trắng mắt, sau đó lại dần tan đi.

Những giọt nước mắt óng ánh ở hốc mắt lặng lẽ lăn dài trên má, sau đó lại dần khô cạn.
.......
Thời Vũ đã tỉnh lại, trời đã sáng hẳn, Diệp Thanh Linh vẫn còn ngồi bên cạnh, vẫn còn nhẹ nhàng nắm tay cô.
Bộ phần đầu tiên trên cơ thể lấy lại tri giác là bàn tay, rất ấm áp, dường như nó đã được Diệp Thanh Linh sưởi ấm cả đêm.
"A Linh...?" Ký ức của tối hôm qua đã dần trở nên mơ hồ trong trí nhớ của Thời Vũ, sau khi thấy được cảnh tượng xung quanh, cô hoang mang, chớp chớp mắt, bất lực mà nhìn Diệp Thanh Linh.
Rõ ràng là Diệp Thanh Linh vẫn dịu dàng nắm lấy tay cô, nhưng vẻ mặt lại có chút lạnh lùng không nói nên lời, ánh mắt như chứa một hầm băng.
Thời Vũ vô thức cảm thấy có chút sợ hãi.
Cô nghĩ, quái lạ, cô thế mà lại thấy sợ Diệp Thanh Linh.
"Sắp truyền nước xong rồi." Diệp Thanh Linh không đáp lời Thời Vũ, cô chỉ lạnh nhạt ngẩng đầu lên nhìn bình nước biển, bấm chuông gọi y tá đến để tháo kim cho Thời Vũ.
Trên mu bàn tay của Thời Vũ có để lại một lỗ kim be bé, Diệp Thanh Linh cẩn thận lấy tăm bông ấn vào đó giúp cô ấy.
"Tối hôm qua Thời Vũ ngất xỉu ở phòng vẽ tranh, tôi đưa Thời Vũ đến bệnh viện.

Yên tâm, ban sáng tôi có báo cho ngoại rồi, để ngoại khỏi lo lắng." Giọng của Diệp Thanh Linh rất chậm rãi, nhưng cách nói chuyện chưa bao giờ lại lạnh nhạt đến vậy, Diệp Thanh Linh hỏi, "Thấy khỏe hơn chưa?"
Thời Vũ hơi giật mình, vô thức gật đầu.
Có lẽ là do truyền nước biển, kèm với thuốc hạ sốt dần có tác dụng nên cảm giác choáng váng cũng giảm bớt, đường gulose và chất điện phân trong nước biển đã được cơ thể hấp thu, sức lực cũng đã khôi phục lại một chút, không khó chịu đến nỗi như hôm qua.
Diệp Thanh Linh: "Có thể đi được chưa? Chúng ta đi ăn sáng."
Thời Vũ nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng.
Diệp Thanh Linh dìu Thời Vũ xuống lầu, dừng chân ở một quán cháo ở gần đó.

Lúc trước, Thời Vũ không bao giờ ăn ở mấy quán ăn nhỏ thế này, cô nhíu nhíu mày theo bản năng, Diệp Thanh Linh thấy vậy liền hỏi: "Muốn đổi quán không?"
Hình như là từ sáng sớm đến giờ, cách Diệp Thanh Linh đối xử với cô rõ ràng là rất dịu dàng, nhưng lại có chút gì đó xa lạ không nói nên lời.
Khiến cho Thời Vũ vừa sợ hãi lại vừa hoảng loạn.
Những cảm xúc trước giờ cô chưa từng có lại bắt đầu xôn xao dưới đáy lòng.
Thời Vũ lắc đầu, rất nghe lời: "...!Không cần."
Diệp Thanh Linh gọi một nồi cháo thịt bằm rau xanh kèm một lung bánh bao nước.


Cô múc cho Thời Vũ một chén cháo, thổi nhè nhẹ, sau khi chắc chắn cháo không bị quá nóng thì mới đưa sang cho Thời Vũ.
Thời Vũ ngấp một ngụm, cháo được nấu rất mềm, mùi rau dưa hòa quyện thơm thơm xen lẫn với bịt băm nhuyễn, không hề có mùi dầu mỡ, mùi thịt rất vừa, gợi lên cảm giác thèm ăn.
Bánh bao nhân nước có hơi dầu mỡ nên Diệp Thanh Linh không cho Thời Vũ ăn, cô cúi đầu ăn một mình, trông có vẻ rất ngon miệng.
Hai người đều không nói gì, không khí giữa cả hai tự nhiên lại rất kỳ lạ.

Một người thì sắc mặt lạnh nhạt, một người lại lấm la lấm lét.
Sau khi ăn cơm xong, Diệp Thanh Linh lái xe chở Thời Vũ về nhà, tầm giờ này, dì Liễu đang ra ngoài để mua đồ ăn, bà ngoại thì ngồi một mình ở sô pha để đọc báo, nghe được tiếng hai người đã về, bà ngoại vội vàng xoay đầu lại: "Nhiễm Nhiễm, Tiểu Linh, hai con sao rồi?"
Từ trước đến giờ, nụ cười trên mặt của bà ngoại vẫn luôn vô cùng hiền từ, giọng nói cũng rất ung dung và thong thả.

Nhưng hôm nay, cách bà ngoại nói chuyện lại dồn dập lạ thường, sắc mặt cũng hiện lên sự nôn nóng, đuôi mắt nổi rõ những vết chân chim.
Sáng sớm nay, bà ngoại phát hiện ra hai đứa nhỏ nhà mình không có ở nhà, sau đó lại nhận được cuộc gọi của Diệp Thanh Linh báo rằng bệnh của Thời Vũ mới tái phát, nhập viện từ lúc nửa đêm.

Lần này Thời Vũ bị bệnh rất đột ngột, bà ngoại vốn dĩ đã lo lắng từ mấy ngày hôm trước rồi, tới hôm nay lại xảy ra chuyện này làm bà ngoại đứng ngồi không yên, chờ từ sáng sớm đến giờ, rốt cuộc hai đứa nhỏ cũng trở về nhà.
"Ngoại, không có gì đâu ạ.

Tối hôm qua Nhiễm Nhiễm bị sốt đột ngột, bây giờ cũng đã bớt sốt rồi ạ.

Bác sĩ cũng nói là không sao, không bao lâu nữa sẽ hỏi bệnh ạ." Dù sao cũng không thể nói cho bà ngoại biết chuyện Thời Vũ tự chà đạp lên sức khỏe của mình, Diệp Thanh Linh tìm bừa một lý do, nhẹ giọng an ủi: "Ngoại, ngoại đừng lo lắng."
Thời Vũ không biết nói sao để an ủi, cô chỉ biết miễn cưỡng nhoẻn miệng cười với bà ngoại một cái rồi nhẹ giọng nói: "Dạ, con nghỉ ngơi thêm một ngày nữa thì chắc là khỏe rồi ạ.

Sức khỏe của con...!con hiểu mà."
"Không có việc gì là được rồi, không có việc gì là được rồi..." Bà ngoại cứ nhắc mãi, bà đứng dậy đi tới đi lui, vịn lấy Thời Vũ rồi nhìn từ trên xuống dưới, sau khi bà chắc chắn được sắc mặt của Thời Vũ không còn nhợt nhạt như ngày hôm qua thì bà mới thả lỏng được một chút.
Bà ngoại lên lầu với hai người họ, vốn dĩ bà còn định vào phòng của Thời Vũ để thăm một hồi, nhưng hai người sợ bà ngoại tuổi lớn, sức khỏe kém sẽ dễ bị lây bệnh cảm nên thuyết phục bà ngoại đừng vào.
Diệp Thanh Linh đỡ bà ngoại về phòng rồi trấn an cảm xúc của bà một lúc lâu mới về lại phòng của Thời Vũ.
Thời Vũ còn đang cúi đầu xem điện thoại, sắc mặt bén nhọn, cau mày, dường như là đang xử lý công việc.

Nhìn trạng thái thì có vẻ là đã tốt hơn hai ngày trước rất nhiều.
Thời Vũ buông điện thoại, nhìn Diệp Thanh Linh vừa mới mở cửa bước vào, sự lạnh nhạt trong hơi thở dần tiêu tán không sót lại tí gì, thoạt nhìn còn có chút ngoan ngoãn: "A Linh."
Diệp Thanh Linh nhìn thẳng vào mắt của Thời Vũ, không hề che giấu sự lạnh lùng trên gương mặt.

Thời Vũ bỗng mím môi, trong lòng lại càng trở nên sợ sệt và hoảng loạn.

Diệp Thanh Linh bước từng bước một đến bên cạnh Thời Vũ, đứng từ trên cao nhìn xuống, trong mắt cũng chỉ còn lại sự lạnh lẽo.
Diệp Thanh Linh chưa bao giờ nhìn cô bằng ánh mắt ấy.
Thời Vũ hoảng loạn, cô muốn nói gì đó, nhưng lời vừa tới bên môi đã bị cắt ngang bởi một âm thanh khác.
Bất thình lình, Diệp Thanh Linh giơ tay lên rồi giáng cho cô một cái tát.
"Chát." Tiếng vang vô cùng lảnh lót.
Ngay lập tức, Thời Vũ kinh ngạc mà siết chặt tấm trải giường, dùng ánh mắt không thể tin nổi mà ngước nhìn Diệp Thanh Linh.
Diệp Thanh Linh không dùng bao nhiêu sức, phần lớn cũng là nhờ tiểu xảo nên mới làm ra được âm thanh như vậy, thậm chí Thời Vũ còn không thấy đau đớn.

Cảm giác nhẹ như thể một con mèo vừa dùng đệm thịt để ấn vào vậy.
Nhưng nói sao thì cô vẫn cảm thấy phần da chỗ Diệp Thanh Linh mới đánh như bị thiêu cháy, trong lòng cảm thấy khuất nhục, còn có cả sự phẫn nộ, kinh ngạc và khó hiểu, tất cả những cảm xúc này dần trở nên mờ nhạt rồi dung hợp lại thành cảm giác tủi thân vô cùng.
Diệp Thanh Linh...!Đánh cô?
Cô nuôi Diệp Thanh Linh nhiều năm như vậy rồi, chưa khi nào cô nỡ lòng đánh cô ấy lấy một lần, thế mà bây giờ lại còn bị Diệp Thanh Linh tát một cái...?
Hốc mắt của Thời Vũ đỏ rực, ngân ngấn nước.
Tim của Diệp Thanh Linh chợt nhói lên trong chớp mắt, cô nhanh chóng nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, bước lùi về sau một bước, lúc mở mắt ra thì trong đó chỉ còn lại sự lạnh nhạt.
"Thời Vũ," Giọng của Diệp Thanh Linh rất trầm, "Cái tát vừa rồi, là tôi đánh thay cho ngoại, đánh thay cho Thời Vũ, cũng vì chính bản tôi mà đánh."
"Thời Vũ..."
Giọng của Diệp Thanh Linh nghẹn nhào trong nháy mắt, hốc mắt cũng trở nên ửng đỏ: "Thời Vũ có biết, lúc tôi thấy Thời Vũ ngất trong phòng vẽ tranh, tôi lo lắng đến cỡ nào không?"
"Thời Vũ có biết, bác sĩ nói, cũng may là tôi đưa Thời Vũ vào bệnh viện kịp lúc, nếu không..."
Nói đến đây, Diệp Thanh Linh ngửa đầu, che đôi mắt của mình lại, hơi thở trở nên dồn dập.

Cô im lặng mà lắc đầu, dùng sức cắn đầu lưỡi, cho đến khi trong khoang miệng của mình toàn là mùi tanh rỉ thì cô mới bình tĩnh lại được, đôi tay che mắt quệt ngang một cái, xóa đi những giọt nước mắt đang trào ra ngoài..

Bình Luận (0)
Comment