Cầu Ma - Khúc Tiểu Khúc

Chương 106


Vầng trăng khuyết dịu dàng soi bóng xuống ao sen.
Khi kiếm phong lướt qua chém đứt lá sen, vầng trăng lưỡi liềm trên mặt nước cũng gợn sóng lăn tăn, hệt như thiếu nữ bất an ngước nhìn người trước mặt.
Ngay cả nhíu mày cũng xinh đẹp.
Chỉ là khi nàng lo lắng ngước đôi mắt trong veo có chút hoảng sợ của nàng lên, hệt như sợ hắn chẳng ngó ngàng gì mà nổi điên đả thương sư huynh của nàng, hoặc sợ hắn sẽ bị bại lộ thân phận, không thể lấy lại đá La Phong.
Nếu hắn đánh nhau với kẻ mà hắn chẳng ưa từ cái nhìn đầu tiên kia, nàng nhất định phải chọn một bên.
…… Không biết nàng sẽ chọn bên nào.
Hàng mi của Phong Nghiệp từ từ rủ xuống, hắn cụp mắt.
Bàn tay nắm lấy cổ tay của thiếu nữ cũng chậm rãi buông ra, trong mắt Thời Lưu lộ ra vẻ kinh ngạc bất ngờ.

Thuận theo cổ tay, nàng ngơ ngác nhìn gương mặt của Phong Nghiệp, nhưng chỉ nhìn thấy nụ cười khẽ và hàng mi dài đang cụp xuống của hắn.
Có lẽ đây là lần đầu tiên nàng trông thấy nụ cười tự giễu ảm đạm như thế trên gương mặt của ma.
“......!Ta không muốn biết.”
Hắn khàn giọng nói.
Sau đó hình bóng của ma dần tiêu tán như một làn khói, đường nét cuối cùng biến mất trước mắt Thời Lưu.
Thời Lưu ngơ ngác nhìn khoảng không trước mặt, nàng chỉ nhớ ánh nhìn cuối cùng khi hắn nhướng mi nhìn nàng, chẳng hiểu sao lại có chút bi thương.
“Thập Lục, muội không sao chứ?”
Tiếng gọi của Yến Thu Bạch khiến nàng hoàn hồn, nàng quay lại, trông thấy Yến Thu Bạch đang đi tới: “Sư huynh, xin lỗi.

Khiến huynh lo lắng rồi.”
Xác định Thời Lưu không sao, Yến Thu Bạch thở phào nhẹ nhõm: “Người vừa rồi là bằng hữu của muội à?”
Thời Lưu do dự không biết nên đáp lại thế nào.
Nàng không muốn lừa gạt Yến Thu Bạch, nhưng cũng không biết nên giới thiệu mối quan hệ giữa nàng và Phong Nghiệp như thế nào.
Dường như nhìn thấu vẻ không được tự nhiên của Thời Lưu, Yến Thu Bạch khẽ thở dài: “Không sao là tốt rồi.

Trong đại điện có chút nhàm chán, ta đi dạo với muội nhé?”
“Vâng.” Thời Lưu gật đầu, “Cảm ơn sư huynh.”
Hôm nay là một ngày trọng đại của Thời gia, ngoại trừ hộ vệ tất yếu, hầu hết mọi người đều tập trung tại điện tiếp khách, thế nên bên ngoài đình đài lầu gác to lớn có chút vắng vẻ.
May mà Thời Lưu vốn không thích náo nhiệt, vắng lắng chỉ có tiếng gió đêm như thế này thất sự rất tốt.
Hai người lặng lẽ đi dọc theo hành lang treo đầy lụa mỏng mềm mại.
Cho đến khi tâm trạng của Thời Lưu bình tĩnh lại, nàng quay đầu, nhìn Yến Thu Bạch, tò mò hỏi: “Sư huynh không hỏi người vừa rời đi lúc nãy là ai à?”
“Ừ, không hỏi.”
Thời Lưu ngạc nhiên: “Sư huynh không tò mò sao?”
“Tò mò.

Nhưng tò mò trong lòng và hỏi ra là hai chuyện khác nhau.” Yến Thu Bạch gấp chiếc quạt xếp trong tay lại, hơi cụp mắt xuống nhìn Thời Lưu, “Ta biết vị bằng hữu vừa rồi có lẽ có liên quan đến quá khứ mà muội không muốn nhắc tới, so với sự miễn cưỡng của muội, sự tò mò của ta không quan trọng.”

Thời Lưu suy nghĩ một lúc lâu, gật đầu, mặt mũi hơi nhăn lại: “Thảo nào Viên Hồi lại nói thế.”
“Hả?” Yến Thu Bạch bật cười theo thiếu nữ, “Đệ ấy nói gì?”
“Đệ ấy nói, trước kia trong tông môn, rất nhiều sư đệ sư muội, thậm chí là các trưởng lão, bọn họ đều nói huynh là thánh nhân,” Thời Lưu cảm khái nói, “Có thể dễ dàng kiềm chế dụ/c vọng của mình như thế, sư huynh thật sự không giống người phàm.”
Nghe thế, Yến Thu Bạch tỏ ra bất đắc dĩ: “Có phải muội bị Viên Hồi lừa hay không, ta chưa bao giờ nghe đệ ấy nói thế.”
“Đó là bởi vì có một lần chưởng môn nghe được, quở trách bọn họ, nói rằng như thế là bất kính với Thiên Đạo, làm hại vận khí của huynh, cho nên sau này bọn họ không dám nhắc tới nữa, rồi đổi cách xưng hô gọi huynh là đệ nhất công tử của Huyền Môn.”
Yến Thu Bạch cứng nhắc, có vẻ như không được tự nhiên.
Thời Lưu hơi cụp mắt xuống: “Muội biết sư huynh không thích nghe cách xưng hô này, sau này muội sẽ không nhắc tới nữa.”
“Ngay cả muội cũng trêu chọc ta à?”
Yến Thu Bạch bất lực quay lại: “Ta không thích bọn họ gọi ta như vậy, bởi vì ta biết mình không phải ‘thánh nhân’ ‘công tử’ như bọn họ khen ngợi tưởng tượng.

Cần kiệm lịch sự không phải mong muốn của lòng ta, mà là bởi vì thân phận nên ta phải tỏ ra như thế.”
Thời Lưu thật sự không tin: “Nhưng trong mắt của muội, sư huynh giống như thánh nhân vậy ấy.”
“Thánh nhân sẽ thong dong chịu chết vì đại nghĩa, vì chúng sinh, không oán hận cũng không hối tiếc.”
“Sư huynh cũng làm được mà, trước đây huynh đã từng như thế chưa?” Thời Lưu nêu ý kiến riêng.
“Ta có thể chết vì đạo nghĩa, nhưng ta không hề nghĩ rằng mình sẽ không oán hận không hối tiếc.” Yến Thu Bạch mỉm cười, “Trước khi chết, ta sẽ nhớ đến người mà ta quan tâm, nếu không chết, ta sẽ cảm thấy may mắn —— Thánh nhân làm sao có thể như thế được?”
“......”
Thời Lưu đứng trên hành lang, hơi nghiêm túc nhăn mày lại.
Một lúc lâu sau, dường như nàng hiểu ra điều gì đó, xoay người lại nhìn Yến Thu Bạch: “Thánh nhân vốn nên như thế.”
“Hả?”
“Bởi vì thánh nhân cũng là con người, nếu như như lời sư huynh nói, bỏ đi tất cả tình riêng, một lòng vì chúng sinh vì mọi người, như vậy không phải thánh nhân, mà là thần minh.”
Yến Thu Bạch hiếm khi sửng sốt.
Thời Lưu ngẩng đầu lên, nhìn hắn một cách nghiêm túc và bướng bỉnh: “Sư huynh đừng làm thần minh.”
Yến Thu Bạch bị vẻ mặt của thiếu nữ chọc cười: “Tại sao?”
“Bởi vì,” Ánh mắt của Thời Lưu ảm đạm, “Thần minh thật sự có kết cục rất bi thảm.”
“......?”
Trong bóng đêm yên tĩnh, Thời Lưu đột ngột tỉnh táo lại.
Trước khi chủ đề này đi theo hướng mà nàng không kiểm soát được, nàng kịp thời dừng lại, quay về chủ đề ban đầu: “Sư huynh tò mò về vị bằng hữu kia của muội, muội không thể nói thân phận của huynh ấy cho sư huynh biết, nhưng quan hệ giữa muội và huynh ấy, muội nghĩ, muội có thể nói với sư huynh.”
Yến Thu Bạch vô thức siết chặt chiếc quạt xếp trong tay: “Nếu muội không muốn thì đừng gượng ép.”
“Không có gì là gượng ép cả.” Thời Lưu nhẹ nhàng nói, “Huynh ấy là ân nhân, là cố nhân của muội.

Muội nợ huynh ấy rất nhiều, rất nhiều, phỏng chừng đời này kiếp này cũng không thể trả hết.

Nhưng không lâu nữa, chờ đến khi muội trả cho huynh ấy món đồ cuối cùng, huynh ấy sẽ rời khỏi Phàm giới —— Từ nay về sau tiên phàm lưỡng cách, muội và huynh ấy sẽ không còn liên quan gì đến nhau nữa.”
“Thứ cuối cùng, là đá La Phong có phải không?”
“......!Vâng.”
Thời Lưu không ngạc nhiên lắm khi Yến Thu Bạch đoán được, thế nên nàng thẳng thắn thừa nhận.

Yến Thu Bạch mỉm cười rồi thở dài, giơ tay lên định xoa đầu nàng, sau đó dừng lại trước kim ngọc đính trên búi tóc mẫu đơn: “Muội không sợ nói cho ta biết, ta sẽ làm hỏng chuyện của muội sao?”
“Muội tin tưởng sư huynh.” Thời Lưu nghiêm túc đáp lại, “Giống như sư huynh biết rõ người kia nguy hiểm, nhưng bởi vì tin tưởng muội nên huynh không truy hỏi đến cùng.”
Yến Thu Bạch ngẩn ra, mỉm cười: “Dường như tiểu sư muội của ta đã trưởng thành rồi.”
Thời Lưu cũng cười nhẹ.
Sau đó nàng bắt đầu nhớ tới chuyện gì đó, vội vàng thu nụ cười lại: “Sư huynh có thể trả lời một vấn đề mà muội tò mò không?”
“Được.

Muội hỏi đi.”
“Hôm qua ở chỗ của Thời Đỉnh…… Thời gia chủ, muội nhìn thấy một chiếc nhẫn Giới Tử.” Thời Lưu ngừng lại một chút.
Ánh mắt của Yến Thu Bạch khẽ động, ý cười giảm bớt, không biết có phải ảo giác của Thời Lưu hay không, sư huynh luôn dịu dàng vô hại như thanh niên văn sĩ, lúc này đây, dường như có một lớp băng rất mỏng ngưng tụ trong đáy mắt của hắn.
Thế là Thời Lưu càng lựa lời cẩn thận hơn: “Khi muội đến gần chiếc nhẫn Giới Tử đó, nó sẽ sáng lên.

Thời gia chủ nói bên trong có một món đồ xưa cũ của muội, còn nói chiếc nhẫn Giới Tử đó là của sư huynh.”
“......”
Yến Thu Bạch tỉnh táo lại, sương sắc biến mất, ánh mắt cũng dịu xuống: “Muội muốn hỏi tại sao trong nhẫn Giới Tử của ta lại có đồ cũ của muội, có phải không?”
Thời Lưu lập tức gật đầu.
Yến Thu Bạch giả vờ buồn rầu: “Ta cũng muốn nói cho muội biết, nhưng mà…….”
Âm cuối kéo dài.
Thời Lưu ngộ ra điều gì đó, thoáng bối rối nhíu mày lại: “Ừm, sư huynh không nói cũng không sao.”
Vừa dứt lời, trên đỉnh đầu chợt vang lên tiếng cười nhẹ của người nọ.
“?”
Thời Lưu ngỡ ngàng ngẩng đầu lên, đây là lần đầu tiên nàng trông thấy Yến Thu Bạch cười rạng rỡ như vậy, đuôi mắt cong cong như vầng trăng non, niềm vui tràn ra khỏi vỏ bọc dịu dàng lễ phép, không thể che giấu được.
Phản ứng của Thời Lưu chậm nửa nhịp.
Nàng bị sư huynh “lừa” rồi.
Hóa ra sư huynh còn biết trêu chọc người khác à?
Đến khi Yến Thu Bạch ngừng cười, tiểu cô nương trước mặt đang nghiêm mặt nhìn hắn.
Ý cười khó nén lại như ánh trăng đung đưa trong đáy mắt của hắn, hắn ho nhẹ một tiếng, hắng giọng khàn khàn: “Ta không lừa muội, ta thật sự không muốn đích thân nói cho muội biết chuyện này.”
Thời Lưu tỏ vẻ nghi ngờ.
Không đợi nàng đặt câu hỏi, Yến Thu Bạch cong tay, khẽ gõ nhẹ lên trán nàng: “Đừng gấp.

Khi muội đột phá Hóa Cảnh muội sẽ nhớ lại tất cả ký ức bị phong ấn.”
“Hóa Cảnh? Phong ấn?” Thời Lưu ngẩn ra, ánh mắt lập tức trầm xuống, “Là do Thời gia làm sao?”
Yến Thu Bạch nhấc quạt lên, không nói gì.
Đáp án đã quá rõ ràng.

Sắc mặt của Thời Lưu dần trở lại như bình thường: “Được, không bao lâu nữa, muội sẽ tự nhớ ra.”
“Đừng vội vàng.”
“Ừm.” Thời Lưu dừng lại, “Muội vốn cũng dự định đột phá Hóa Cảnh trước đại hôn.”
Yến Thu Bạch hơi bất ngờ: “Tại sao?”
“Bởi vì vài ngày trước muội đã thông suốt một đạo lý.

Trên đời này có rất nhiều kẻ ác, nếu muốn làm việc thiện thì phải diệt trừ cái ác.”
Thiếu nữ ngừng lại một chút, ngước mắt lên: “Trừ ác, là ưu tiên hàng đầu.”
“.......”
Ánh mắt của Yến Thu Bạch khẽ lay động.
Nhưng cuối cùng hắn không nói gì cả, mà chỉ gật đầu: “Được.

Mặc kệ muội muốn làm gì, sư huynh đều ủng hộ muội.”

Sau lễ nhập tộc, cho dù Thời Lưu có tình nguyện hay không thì nàng cũng không thể ở lại Tử Giang Các nữa mà phải dọn đến các chính của Thời gia ở phía tây.
Trở thành con gái của gia chủ nên nàng cũng nghiễm nhiên được thăng chức trong thế hệ đệ tử, đệ tử Thời gia gặp Thời Lưu đều phải gọi một tiếng sư tỷ.

Ban đầu các đệ tử nhà chính đều có chút bất mãn, tự nhiên lại có thêm một sư tỷ như vậy, cho dù sau này nàng làm mưa làm gió gì thì bọn họ cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Kết quả, sau hơn nửa tháng kể từ lễ nhập tộc, các đệ tử Thời gia mới nhận ra mình sai rồi ——
Bởi vì vị sư tỷ này không hề ra ngoài.
Kể từ khi Thời Lưu chuyển đến đây, đừng nói đến chuyện bọn họ có cơ hội gọi một tiếng sư tỷ, bọn họ vốn không hề thấy mặt mũi của nàng.
Cánh cửa dưới tấm bảng với dòng chữ “Tuệ Thần Hiên” được viết bằng mực vẫn luôn đóng kín, dường như chưa từng được mở ra kể từ khi đóng lại.
Nhưng dường như vị sư tỷ nàng có đãi ngộ cao hơn cả Thời Ly sư tỷ ở Thời gia —— Dường như nàng có đặc quyền không cần tham gia các buổi lễ tế tổ, công huấn và các buổi học trong tộc, thế nên cơ hội để các tộc nhân gặp nàng cũng biến mất.
Cứ như thế suốt nửa tháng, khi các đệ tử đi ngang qua Tuệ Thần Hiên một lần nữa, trong mắt của bọn họ chỉ có sự ngưỡng mộ và kỳ lạ.
Bởi vì ở độ tuổi này, bọn họ từng gặp người siêng năng nhưng chưa bao giờ thấy ai chăm chỉ đến mức này ——
Tu luyện bình thường mà giống như bế quan vậy.
Càng đáng sợ hơn chính là, kẻ tu luyện điên cuồng như vậy lại là tiên tài có thiên phú xuất chúng không ai sánh bằng, quả thực muốn triệt đường sống của bọn họ mà.
Thế là dưới sự ảnh hưởng của Thời Lưu, bầu không khí tu luyện ở nhà chính Thời gia đã bị buộc thành “chỉnh đốn chí tiến thủ” gấp nhiều lần.
“Cứu với, ta không muốn tham gia thêm bất kỳ lớp tu luyện nào nữa!”
“Đừng giãy đành đạch nữa, hôm qua lão Đinh đã nói rồi, tiên tài Huyền Môn người ta có thể bế quan không ra ngoài mười sáu mười bảy ngày, cho nên cả đám gỗ mục như chúng ta sao có thể dám lười biếng.”
“Tiên tài kia là người sao! Tất nhiên không phải rồi! Người bình thường như chúng ta sao có thể so sánh với người ta chứ?”
“Nếu không phải đã hoàn tất lễ nhập tộc, hôn kỳ của hai nhà đã truyền khắp thiên hạ, ta sẽ nghĩ rằng gia chủ và các trưởng lão cố ý mời vị sư tỷ này tới để hành hạ chúng ta!”
“Nghe nói tháng trước cô ấy ở tạm Tử Giang Các cũng như vậy ấy, bế quan mỗi ngày, không hề ra ngoài.”
“Ta tuyệt vọng về tương lai rồi!!”
“Cầu mong cho vị tiên tài này sớm ngày thành tiên, chứ đừng liên lụy đến người phàm như ta nữa!”
“.......”
Khi đệ tử Thời gia bị liên lụy khổ không thể tả, hôm nay chính chủ Thời Lưu cũng chẳng khá khẩm hơn là bao.
Gió giữa tháng mười hơi mát lạnh.
Nhưng người tu tiên nóng lạnh bất xâm, cửa sổ trong phòng Thời Lưu chỉ đóng một nửa.

Lúc này, gió thu lùa vào sảnh, khiến tấm màn che trước giường phấp phới.

Sau tấm rèm, trên giường, thiếu nữ đang tu luyện mở mắt ra.
“Quả nhiên vẫn không thể nhập định.” Thời Lưu cụp mắt xuống, khẽ cau mày và lẩm bẩm.
Sau hơn nửa tháng bế quan, chút ranh giới cuối cùng giữa Thiên Cảnh đỉnh phong và Hóa Cảnh sắp bị phá vỡ —— Vốn dĩ nàng có cảm giác rằng chỉ cần minh tưởng tu luyện một ngày một đêm nữa thì có thể phá vỡ vách tường cảnh giới, nàng cũng sắp hoàn hoàn bước qua hàng rào Thiên Cảnh, tấn nhập Hóa Cảnh.
Thế nhưng hôm nay lại không cách nào nhập định được.
Thời Lưu cũng biết rõ nguyên nhân ——
Ngày mười lăm tháng mười, đêm trăng tròn.
Không biết có phải do tu vi của nàng tăng cao hay không, sắp tấn nhập Hóa Cảnh, màn đêm còn chưa buông xuống, nhưng lúc ban ngày nàng đã cảm nhận được khí huyết cuồn cuộn, dường như có một cơn đau nhẹ nhưng dai dẳng chạy trong kinh mạch của nàng.
Trong trạng thái này, cho dù là nàng thì cũng không thể nào tập trung nhập định được.
Không thể nhập định cưỡng ép tu luyện, nếu không sẽ tự gây hại cho bản thân, thậm chí là tẩu hỏa nhập ma.
Thời Lưu cân nhắc đến lợi và hại, quyết định không cưỡng cầu nữa, nàng xuống giường, đi đến bên cạnh bàn.
Thời Lưu cầm chiếc vòng lên, buộc lên cổ tay, vô thức xoay quả lựu nhỏ đến giữa cổ tay, đầu ngón tay chạm nhẹ vào nó, nàng hơi thất thần.
Không rõ là do tức giận hay đang bày mưu tính kế cho việc phi tiên, kể từ sau lễ nhập tộc, Phong Nghiệp không hề xuất hiện.
Liệu đêm nay có bình tròn màu đen đặt trên bàn không?
Hắn có tức giận không, ngày ấy hắn nói không muốn biết trước khi đi là có ý gì?
“Ong ong ——”
Cho đến khi Đoạn Tương Tư vì bị lạnh nhạt mà bất mãn rung lên, tâm trí của Thời Lưu mới trở về.
Thiếu nữ buông quả lựu ngọc bích trên cổ tay ra, chuyển sang cầm lấy Đoạn Tương Tư rồi bước ra khỏi cửa.
—— Nếu không thể hấp thụ linh khí đề thăng cảnh giới, thôi thì đến Diễn Võ Trường để cải thiện thực chiến vậy.
Thế là…
Một lúc lâu sau, tiếng kêu gào đau đớn của đệ tử Thời gia từ học đường chính ở phía tây, tự chuyển sang Diễn Võ Trường của Thời gia ở phía đông.
Lúc này, trời đã nhá nhem tối.
Diễn Võ Trường không còn ai dám ứng chiến, cộng thêm từng cơn đau như thủy triều muốn xé rách kinh mạch lặp đi lặp lại nhiều lần, Thời Lưu chỉ đành trở về Tuệ Thần Hiên.
Ngay khi nàng bước vào cửa thì nhận được kiếm tấn của Yến Thu Bạch.
Sắc mặt của thiếu nữ tái nhợt, vội vàng niệm chú, đôi lông mày nhỏ nhắn hơi chau lại, không biết là do đau đớn hay do nội dung của kiếm tấn ——
Không giống như Thời Lưu đã trở thành một nửa người nhà Thời gia, từ đầu tháng thì Yến Thu Bạch đã trở về Huyền Môn để chuẩn bị cho hôn lễ.
Vị trí và tình huống hiện nay của Huyền Môn khá đặc biệt nên hôn lễ sẽ tổ chức ở Thời gia, lần này Yến Thu Bạch dẫn theo nhiều đệ tử Huyền Môn đến thăm hỏi cũng như hạ sính lễ.
Kiếm tấn đề cập đến hành trình của Yến Thu Bạch, nói rằng đêm nay bọn họ sẽ đến chân núi của Thời gia.
…… Sau lại là hôm nay.
Thời Lưu nhíu mày suy nghĩ, định bước vào phòng trong, đang nghĩ xem nên hồi âm kiếm tấn như thế nào, tìm một lý do thích hợp để thuyết phục Yến Thu Bạch đừng sang đây tìm nàng ——
“Ngươi đi đâu vậy?”
Một giọng nói khàn khàn dễ nghe đột ngột vang lên trong phòng.
Thời Lưu giật mình, ngước mắt lên.
Trước giường, trường bào uốn lượn rủ xuống sàn nhà.
Ma ngồi ở góc giường, uể oải lười biếng ngước mắt lên nhìn nàng.
*****
Tác giả có lời muốn nói:
Lá phong: Đúng thế, ta cố ý.

Thêm nữa, hôm ấy khi mặt đối mặt, không phải ma không muốn biết mà là hắn không dám biết, bởi vì hắn sợ sẽ nhìn thấy quả lựu nhỏ đứng về phía của sư huynh.
Ma: Ta không thèm biết đáp án đấy (mạnh miệng)..

Bình Luận (0)
Comment